• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài cửa sổ, trời đã sáng lên. Khí trời tăm tối, chẳng chiếu sáng nổi vào bên trong phòng, nhưng vẫn loáng thoáng thấy được người trọng thương mất máu đã rơi vào giấc ngủ say trên giường. 

Tóc hắn rối tung chưa buộc, hai mắt nhắm nghiền, trừ đầu mày hơi nhíu, cũng không thể nhìn ra được người này là người chịu từng vết roi tàn khốc, thương tích khắp người. 

Thân thể cao to được một cái chăn trắng mỏng che kín, phủ hết phần ngực, cánh tay và đùi quấn băng vải đã rỉ máu từ bao giờ. 

Trong phòng còn có mùi máu tanh nhàn nhạt, thứ mùi ấy vô cùng quen thuộc với Chiêu Linh. 

Y thả nhẹ bước chân đi tới bên cạnh, ngồi xuống bên giường. Ở khoảng cách này, y có thể nhìn tường tận người đang ngủ say, nhìn qua gương mặt yếu đuối của hắn, đôi môi thiếu huyết sắc mà hiện màu xám trắng, còn có một vết móng tay thật dài trên quai hàm, cùng vết máu ứ đọng trên mặt mày hắn. 

Chiêu Linh duỗi một tay ra. Bàn tay trắng nõn ấy quấn băng dày đặc, móng tay đã được cắt đi, đầu ngón tay cũng xức nước thuốc đen đặc, khiến ngón út y như vẫn còn đang dính máu.. 

Ngón trỏ và ngón tay đeo nhẫn của y nhẹ nhàng đụng lên gương mặt ứ máu của Việt Tiềm, dường như muốn vuốt qua những vết thương ứ máu đau xót của Việt Tiềm, đêm qua Chiêu Linh đã vung một quyền vào mặt hắn, khi ấy máu đã ứ đọng lại. 

Trong lúc Việt Tiềm chịu đựng cực hình roi quất, chịu đựng tất cả những đau đớn khó chịu, mình còn đánh hắn một quyền, tát hắn một bạt tai. 

Bây giờ nhớ tới, cảm giác này khiến đáy lòng y vô cùng khó chịu. 

Ngón tay y hơi rời xuống, chạm lên môi Việt Tiềm, cảm nhận được khí tức ấm áp phả lên da thịt. Ấy là hơi thở của Việt Tiềm, có hơi thở vì hắn còn sống. 

Advertisement

Lồng ng,ực hắn chập chùng, chính vì trái tim trong lồng ng,ực hắn vẫn còn nhảy nhót. 

Cơ thể này, người này, hắn vẫn còn sống, cũng sẽ có thể chết đi. 

Hắn có thể chết trên con đường gồ ghề dân về Mạnh Dương thành, cũng có thể chết trong quá trình lao động cực khổ trong nhà xưởng luyện kim, lao lực lâu ngày thành tật mà chết; cũng có thể tan xương nát thịt, xác bị vứt xuống chôn sâu dưới đáy giếng trong hầm mổ. 

Chiêu Linh thu tay về, đặt lên lồng ng,ực chính mình, cảm thấy vô cùng hồi hộp, thậm chí có chút thở không ra hơi. Y hít sâu một hơi, chậm rãi bình phục lại tâm tình. 

Lần thứ hai mở mắt nhìn về người đang nằm trên giường. Hắn nhắm chặt hai mắt, chôn thân trong mộng, vô tri vô giác, cũng không hề có điều gì ràng buộc. 

Y âm thầm nhìn chăm chú vào người trên giường, hồi tưởng lại tuổi thơ và hai lần gặp gỡ thời niên thiếu, cả thời gian làm bạn hai năm qua. 

Y chưa từng hỏi hắn, có nhớ tới một con chim hắn từng cứu chữa khi còn nhỏ hay không. 

Y chưa từng nói cho hắn biết, y chính là con chim ấy. 

Ngươi từng muốn nhốt ta vào lồng, sau đó lại thả ta ra. 

Y hạ thấp người xuống, tìm mặt gỗ hình rắn Hạng Truỵ buộc trên dây thừng, tìm đến nó, câu mặt dây thừng ấy từ trong cổ áo, đồng thời nhìn thấy mặt gỗ hình rắn Hạng Truỵ ấy. 

Chiêu Linh nắm chặt mặt gỗ ấy, vuốt ve trong lòng bàn tay, đáy lòng vừa nhớ nhung vừa không muốn, cũng không thể gửi gắm tâm ý cho nam tử đáy lòng đã quyết này, cũng như không thể gửi gắm tình cảm vào một vật chết không có sức sống.

Chiêu Linh thả mặt gỗ Hạng Truỵ xuống, vừa ngẩng đầu lên đã bất thình lình bắt gặp đôi mắt đôi mắt đen tuyền của Việt Tiềm, không biết hắn đã tỉnh lại từ bao giờ. 

Y chậm rãi thu bàn tay đang nắm lấy Hạng Truỵ về, đặt bên người. Ánh mắt Việt Tiềm lướt qua bên người Chiêu Linh, hắn nhìn thấy bàn tay đang quấn băng vải của Chiêu Linh, còn có ngón út bị thương đã được bôi thuốc. 

Nhận ra ánh mắt của Việt Tiềm, Chiêu Linh buông tay khiến tay áo rũ xuống, tâm tình có hơi phức tạp. 

Việt Tiềm chống hai cánh tay đỡ lấy hai bên người, chậm rãi nâng thân thể lên rồi bò dậy, dựa lưng vào thành giường phía sau. Động tác khi ngồi dậy động tới vết thương của hắn, gây ra đau đớn khiến hắn nhíu mày lại. 

Nhìn mồ hôi lạnh chảy ra trên trán hắn, lại thấy sau khi hắn ngồi dậy, chăn cũng rũ xuống để lộ băng vải đẫm máu trên người, giọng điệu Chiêu Linh không hề có tình cảm, vô cùng bình tĩnh: “Ngươi đã nghĩ đến chưa? E là không chỉ hai mươi roi, huynh trưởng ta cũng có thể giết ngươi.” 

Việt Tiềm nhìn người bên cạnh chăm chú, hai cánh môi khô nứt mấp máy, thanh âm khàn khàn: “Chưa từng nghĩ.” 

Hắn đánh cược bằng tình cảm của Linh công tử với chính mình, rằng có Linh công tử đó, Thái tử sẽ không giết hắn. 

Tiếng “chưa từng” ấy, cực kỳ bình tĩnh. 

Chiêu Linh không tự chủ được mà xiết chặt nắm đấm, cuối cùng chậm rãi buông ra, cảm thấy vô cùng buồn cười, khoé miệng cũng khẽ cong lên. 

“Việt Tiềm, quả thực ra rất thích ngươi.” Chiêu Linh ngả tới rất gần Việt Tiềm, dáng vẻ kia hệt như đang muốn hôn hắn. Môi hai người vô cùng gần nhau, nhưng lại không chạm tới nhau, lại càng giống động tác khiêu khích. 

Ngửi được thứ mùi khiến mình cảm thấy không khoẻ, Chiêu Linh nói: “Ngươi khiến ta vô cùng vui thích.” 

Hai từ vui thích được kéo ra, âm cuối rất dài. 

Đã bao nhiêu đêm tối, thân thể bọn họ quấn quýt lấy nhau, quên hết tất cả. 

Chiêu Linh nhấc cánh tay bị thương của bản thân lên, liếc mắt một cái, lẩm bẩm nói: “Cũng chỉ đến thế mà thôi.” 

Đêm qua trong cơn thịnh nộ, y đánh hắn, cũng làm tổn thương tay của mình. 

Y đứng dậy bên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay khí trời không tốt, bầu trời tăm tối không có mặt trời, hẳn là đã tới giờ Tý rồi. 

Lúc này, Chiêu Linh nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, vừa nhìn qua đã thấy quản gia đang dẫn một người thầy thuốc lại đây. 

Quản gia đứng trước cửa, bẩm báo: “Công tử đã phái người quay về phủ gọi lão nô, cũng gọi lão nô dẫn thầy thuốc ở Nam thành tới Biệt đệ. Lão nô không dám trì hoãn, đã mời thầy thuốc tới đây rồi.” 

Chiêu Linh  nói: “Gọi thầy thuốc vào đây.” 

Dược sư nhanh chóng đeo hòm thuốc vào nhà, đi về phía Việt Tiềm đang nằm trên giường gỗ. Chiêu Linh đi từ trong phòng ra, bước về sân trước. Y không muốn nhìn thấy vết thương ghê rợn trên người Việt Tiềm, đêm qua đã nhìn một lần rồi, y không muốn nhìn thêm một lần nữa. 

Y quay người rời đi, bước trên con đường trải đá dẫn về chủ viện, quay về phòng ngủ của mình, đổi một thân lễ phục. Y nên quay về thành rồi. 

Đã một đêm không chợp mắt, Chiêu Linh vô cùng phờ phạc, mặc dù đã đổi lễ phục, nhưng cũng thiếu đi phong thái ngày thường. 

Từ khi Chiêu Linh ở lại Phủ đệ trong thành, Biệt đệ ngoại thành chỉ còn có mấy người hầu ở lại, không có thị nữ thiếp thân của y theo hầu. 

Hai tỳ nữ chỉnh lại áo quần dung nhan của Chiêu Linh, hai nàng tâm tình căng thẳng, động tác cũng không gọn gàng, vất vả lắm mới chải gọn được búi tóc của chủ nhân, cuối cùng đeo phát quan lên đỉnh đầu y. 

Quản gia bước tới, đứng dưới bậc cửa nói: “Bẩm báo công tử, thầy thuốc nói thương thế của Việt hầu nghiêm trọng, nếu muốn trị khỏi hoàn toàn, phải nằm trên giường một tháng.” 

“Thầy thuốc thay thuốc cho hắn xong rồi?” Chiêu Linh hất cằm lên, thị nữ đang giúp hắn buộc kỹ phát quan lại. 

“Thầy thuốc còn đang đổi thuốc. Băng vải đêm qua quấn lên đã bám vào vết thương rất nhiều, thầy thuốc tốn rất nhiều thời gian, đúng là khổ cho Việt hầu quá.” Quản gia lắc đầu, hồi tưởng lại cảnh tượng vừa thấy. 

Chiêu Linh có thể tưởng tượng được cảnh tượng đổi thuốc ấy máu me đến mức nào, cụp mắt không nói gì. 

Qua một hồi lâu, quản gia mới nghe thấy âm giọng chủ nhân truyền ra từ trong phòng ngủ: “Hai ngày nay ngươi ở lại Biệt đệ, chăm sóc sinh hoạt của Việt Tiềm, cũng quan tâm đến quá trình chữa chạy của hắn. Không có lệnh của ta, không được cho hắn bước ra khỏi phòng một bước.” 

Đáy lòng quản gia vô cùng nghi ngờ, không dám mở miệng hỏi ý, chỉ đáp: “Vâng, lão nô nhất định sẽ tỉ mỉ để ý!” 

Sáng sớm, tên tuỳ tùng đi gọi quản gia đã nói hết sự tình cho lão nghe, khi ấy quản gia vô cùng khiếp sợ, trợn mắt há mồm. 

Sao Việt hầu lại hồ đồ đến như vậy, còn say rượu sỉ nhục mỹ cơ. 

Bây giờ, hắn đang dưỡng thương hai ngày ở Biệt đệ, vậy còn hai ngày sau thì sao?

Không phải nên đưa Việt hầu theo đội ngũ lưu vong, bắt hắn đi cùng những tộc nhân bất hạnh của hắn, lên thuyền lớn rồi vận chuyển về Mạnh Dương thành sao? 

Thấy những chuyện liên quan đến Việt Tiềm đều đã được phân phó dặn dò đầy đủ, Chiêu Linh nói: “Đi gọi Vệ Hoè chuẩn bị xe, ta muốn trở về thành.” 

Đi từ trong cư phòng ra, Chiêu Linh đi xuyên qua sân trước, đi thẳng về phía cửa viện, đi qua Trắc ốc, đi ngang qua phòng ngủ của Việt Tiềm, cũng không dừng bước lại. 

Đã không còn cần phải gặp lại nhau thêm nữa. 

Y ngồi trên xe ngựa, nhấc màn xe lên, nhìn về phía một đám tuỳ tùng theo xe, bên cạnh xe thiếu đi một người, sau này cũng sẽ luôn thiếu đi như vậy. 

Tâm Chiêu Linh lặng như nước, ngồi trong buồng xe vỗ tay hai lần. Xe ngựa xuất phát ngay lập tức, hướng thẳng về phía Đô thành. 

Khi Chiêu Linh đi qua Trắc ốc, Việt Tiềm nghe được tiếng bước chân của y. Tiếng bước chân ấy hướng thẳng về phía cửa viện, chưa từng dừng lại giây phút nào. 

Đúng lúc ấy, thầy thuốc xé một mảng băng đâm máu dính chặt lên vết thương ra, Việt Tiềm cảm thấy đau đớn đến xé da xé thịt, hắn cắn răng, sắc mặt tái hẳn đi. 

“Trước đây ai băng bó vết thương, đúng là làm bừa.” Thầy thuốc ném tấm băng vải đẫm máu này xuống đất, vội vã rắc bột cầm máu lên miệng vết thương. 

Ngự phu Vệ Hoè và quản gia tại Biệt đệ của Thái tử cũng không phải là thầy thuốc, trong mắt thầy thuốc, thủ pháp băng bó của bọn họ cực kỳ khó coi. 

Sau khi bôi thuốc, lại băng bó vết thương, những băng vải dính máu trên người Việt Tiềm đã được thay bằng băng vải sạch sẽ trắng đều, điều này khiến thương thế của Việt Tiềm thoạt nhìn cũng không khủng bố đến như vậy. 

Sau lần chữa trị này của thầy thuốc, cảm giác đau đớn trên người Việt Tiềm đã đỡ hẳn đi. Hắn im lặng nằm trên giường gỗ, nhắm mắt dưỡng thương. 

Cần phải dành thời gian dưỡng thương, để mấy ngày sau còn sức mà bước lên hành trình lưu vong. 

Lúc này lại không buồn ngủ chút nào, bởi đã tới hừng đông, cũng bởi vì khi nhắm mắt lại, hắn sẽ nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Chiêu Linh. 

Trong tiềm thức, hắn biết chính mình sẽ không bao giờ gặp lại Linh công tử nữa. 

Quan hệ giữa bọn họ, bất kể là quan hệ chủ tớ, quan hệ đặc thù giữa đêm khuya, đến giây phút này đều đã kết thúc cả rồi. 

Chim Phượng kiêu căng ngạo mạn kia tổn thương, đã bay đi rồi. 

***

Xe ngựa đi vào thành, dừng lại trước Phủ đệ của y ở cửa thành Nam, Chiêu Linh xuống xe, đi vào chủ viện. 

Chiêu Linh lẻ loi bước trong hành lang, bước chân ngày càng chậm, cuối cùng dừng trước gốc cây ngô đồng cao lớn ngoài cửa thư phòng. 

Trên cây thường có một đôi chim chóc, không biết bây giờ chúng đã bay đến nơi nào, khi đi qua cũng chẳng còn nghe tiếng ríu rít, có phải tình cảm của chúng cũng vỡ tan, cũng chia đôi hai ngả không? 

Chiêu Linh dựa lưng vào gốc cây ngô đồng, trượt người ngồi xuống. Y cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tựa hồ như cuộc đời ngắn ngủi này chưa bao giờ uể oải đến như vậy, từ tâm đến thân đều rã rời. Bỏi vậy, y nhắm mắt lại, nghiêng thân mà ngủ. 

“Công tử.” 

Nghe tiếng gọi của thị nữ, Chiêu Linh mở mắt ra. Đôi mắt ấy đã vằn vện tia máu. 

Y chậm rãi đứng lên, cơn buồn ngủ còn chưa tan hẳn, bước đi xiêu vẹo bất ổn, cuối cùng thị nữ phải đỡ y về phòng ngủ. 

Y chẳng cởi giày, áo mũ không thoát, ngả đầu ngủ say. 

Giấc ngủ này kéo dài giữa hoang mang vô định, tới hoàng hôn Chiêu Linh mới tỉnh lại. Bụng y xẹp lép khó chịu, vì đã ngủ tới mụ đầu, y bò dậy ngồi trên giường, theo thói quen gọi ra bên ngoài màn giường: “Việt Tiềm.” 

Không có tiếng trả lời. Rõ ràng ngoài cửa có tiếng vang, thường ngày bên ngoài phòng ngủ của Linh công tử, bao giờ cũng có người đứng dưới bậc cửa, chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân. 

Chiêu Linh xuống đất, hai châm giẫm trên mặt đất, đột nhiên tỉnh lại từ trạng thái ngủ mê, im lặng ngẩn người. 

“Đêm qua Việt hầu hộ tống công tử ra ngoài, tới bây giờ vẫn chưa quay trở về. Công tử muốn dặn dò điều gì, thần có thể làm giúp.” Một tên tuỳ tùng dò hỏi cách cửa. 

Chiêu Linh nói: “Gọi đầu bếp chuẩn bị bữa tối. 

Tuỳ tùng lĩnh mệnh, lập tức rời đi. 

Trong căn phòng nhỏ, hai thị nữ liên tục xoay quanh Chiêu Linh, bận bịu giúp y mang giày thay áo. Bên ngoài phòng, mấy đầu bếp nâng hộp cơm trong tay, nối đuôi nhau đi vào sân trước. 

Đèn đuốc trong Phủ đệ sáng ngời, bóng người lay động, tôi tớ như mây. 

Bên người Linh công tử vẫn luôn có vô số người hầu, y chưa bao giờ thiếu người. 

Gọi tên Việt Tiềm, chẳng qua cũng vì nhất thời khó có thể đổi giọng, sau đó mới là thói quen. 

***

Hoàng hôn buông xuống, Biệt đệ ở ngoại thành cực kỳ yên tĩnh. Sân trước mênh mông, nhìn lướt qua không có một bóng người. 

Căn phòng của Việt Tiềm trong Trắc ốc đóng chặt cửa, không có bất kỳ tiếng vang nào, mà hắn cũng đang nặng nề mê man trong phòng. Thời gian Việt Tiềm tỉnh táo rất ít, từng vết từng vết roi quật tàn khốc ấy như đã phá huỷ thân thể khoẻ mạnh của hắn. 

Gió đêm ở vùng đồng nội, ngoại ô nghe đến là heo hút. Sắc trời đã tốt, trong đình viện chỉ có một cốc đèn le lói. Quản gia dẫn một gã đầu bếp tới, cầm hộp thức ăn đi vào trong phòng Việt Tiềm. 

Ăn, uống, ngủ là những chuyện duy nhất Việt Tiềm cần làm, cũng là những chuyện duy nhất hắn có thể làm được. 

Trời tối người yên, cả toà Biệt đệ to lớn như tử trạch, Việt Tiềm nằm trên giường nhìn gian phòng tối om, phảng phất như thấy được ở nơi bến tàu ngoại thành, trong kho hàng tối tăm là vô số những người Vân Việt đang bị giam giữ, trong đó có Thường phụ, còn có cả đứa bé trai người Vân Việt đã bị binh sĩ cưỡng ép đưa đi. 

Bọn họ chen chúc trong không gian nhỏ hẹp, chỉ biết ôm nhau mà rơi nước mắt. 

Việt Tiềm nhắm mắt lại, cảnh tượng từ kho hàng trong bến tàu đã chuyển qua khoang thuyền thấp bé mà oi bức, những người Vân Việt bị binh sĩ áp giải cuộn mình trong góc, bất an lo lắng, nghe tiếng binh sĩ say rượu chửi mắng thô lỗ ngoài cửa, còn có tiếng nước không ngừng đập vào bên mạn thuyền. 

Cho dù con đường ngày sau hung hiểm đến mức nào, dù có là cửu tử nhất sinh, Việt Tiềm cũng đều không để ý. 

Giữa giây phút hoảng hốt, hắn như nghe được một mùi hương thanh đạm nhẹ nhàng, còn có khí tức ấm áp quen thuộc, dù biết là hư vọng, nhưng đôi tay hắn vẫn giang ra theo bản năng, muốn ôm lấy mơ ước ấy. 

Trong lòng không có gì cả. 

Việt Tiềm cảm giác được từng vết roi trước ngực như đau nhói lên, cái đau ấy vẫn luôn tồn tại, chỉ là trước đây không đáng kể, tới giờ khắc này lại tỉnh giấc, như châm chích vào lòng. 

Bất kể là thân thể hay là tinh thần, vô số buổi tối về sau, hắn chỉ có thể lặng im chịu đựng những thống khổ ấy một mình. 

*** 

Một buổi sớm có mưa phùn, thầy thuốc lái xe tới ngoại thành, đi tới Biệt đệ của Linh công tử. Ông phát hiện ra bên ngoài cửa viện có mấy binh sĩ trông coi, những binh sĩ này thân mặc giáp sắt, nắm chặt mũi thương trong tay, mặt mày hung ác. 

Sau khi đổi thuốc lần cuối cho Việt Tiềm, mặt mày thầy thuốc đầy vẻ lo lắng: “Nếu miệng vết thương trên người ngươi nứt ra thì nhớ phải bôi thuốc. Ngươi cầm lấy hộp thuốc bột này đi.” 

Hộp thuốc gỗ ấy to bằng lòng bàn tay, bên trong đều là tấm lòng của thầy thuốc. 

Việt Tiềm không nhận, chỉ nói: “Không dùng được.” 

“Cứ mang đi, nếu binh sĩ muốn soát người, Việt hầu tìm chỗ giấy đi là được.” Thầy thuốc một mực để hộp thuốc lại. Ông vô cùng lo lắng, một người bị thương nặng chưa lành, làm sao có thể chịu nổi nỗi khổ lưu vong trên đường xá dài dằng dặc ấy? 

Thầy thuốc vác hòm thuốc lên lưng, đi ra khỏi phòng, nhìn những giọt nước tí tách chảy xuống mái hiên, cuối cùng buông tiếng thở dài rồi rời đi. 

“Lão nô đã chuẩn bị nước nóng rồi, Việt hầu đi vào tắm đi, lão nô sẽ gọi bọn họ rời chậu gỗ vào phòng.” 

Ngoài cửa, giọng nói của quản gia vang lên. Lão đối đãi với Việt Tiềm ân cần hệt như đối xử với chủ nhân, không phải vì Việt Tiềm có được yêu chiều cưng sủng của Linh công tử, mà bởi vì thời gian của hắn chẳng còn bao nhiêu. 

Trong mắt quản gia, tính mạng của Việt Tiềm vô cùng mỏng manh, dù hắn có tới được Mạnh Dương thành, thân làm đầy tớ, lại lao động trong hoàn cảnh ác liệt, dù khoẻ mạnh đến đâu ắt cũng chẳng thể sống nổi được mấy năm. 

Việt Tiềm chậm rãi xuống giường, đi giày vào, hắn không đồng ý: “Không cần phiền phức như thế, ta tới gian tắm là được.”

Đã nằm trên giường ba ngày, đầu tóc hắn rối bù, trên người còn có mùi hôi của máu tươi đã khô két lại trộn lẫn với mùi thuốc. Tuy nói vết thương trên thân không thể dính nước, nhưng vẫn nên tẩy rửa qua loa đôi chút mới được. 

Đường xá lưu vong xa xôi, sau này có muốn tắm cũng sẽ là chuyện xa vời. 

Quản gia lập tức đi lại, định đỡ Việt Tiềm, lại bị hắn gạt ra, còn nghe hắn nói: “Ta đã đi được rồi.” 

Còn nói thêm: “Phiền quản gia lấy một bộ quần áo vải thô tới, ta muốn đổi y phục.” 

Cực kỳ bình tĩnh, hệt như chỉ đang nói chuyện phiếm. 

“Sáng nay lão nô đã mang một bộ quần áo vải thô từ bên Phủ đệ về, còn có một đôi giày vải, đều là đồ mới cả.” Quản gia đi bên cạnh Việt Tiềm, đưa người tới gian tắm, vừa đi vừa nói. 

Câu này có hơi kỳ quái, trong Biệt đệ cũng có nô bộc vẩy nước quét nhà, dùng y phục của bọn họ là được rồi, vì sao còn phải cố ý mang y phục mới từ Phủ đệ trong thành về đây?

Dưới sự trợ giúp của tỳ nữ, Việt Tiềm gội đầu, còn chuyện rửa ráy, hắn vẫn tự làm toàn bộ, không cần bất cứ ai hỗ trợ. 

Nói là rửa ráy, thật ra chỉ là lau người, tránh để khăn ướt chạm vào vết thương, lau ở những nơi không có thương tích là được. 

Sau một phen sửa sang lại, Việt Tiềm cầm lấy quần áo quản gia mang tới. Ấy là một bộ quần áo vải thô được may cho mùa thu, chứ không phải quần áo mùa hè. 

Nếu cân nhắc rõ ràng, khi hắn tới chốn cũ Vân Việt đã là sang thu, cần phải mặc quần áo dài mới có thể giữ ấm được. Tỉ mỉ đến như thế, liệu có phải do Linh công tử sai quản gia chuẩn bị không? 

Sau khi mặc quần áo sẽ là quấn thắt lưng bằng vải bố lên bên hông. Nhưng đúng lúc này, khi sờ tới vải kép bên trong thắt lưng, Việt Tiềm chạm tới một vật nhỏ, đầu ngón sờ đến đã cảm thấy vô cùng trơn nhẵn. 

Hắn cẩn thận tháo phần vải kép bên trong thắt lưng ra thành một khe nhỏ, phát hiện ra giữa tầng vải mỏng có một viên ngọc tinh xảo, là một cái khuôn ngọc. 

Mỗi khi Chiêu Linh mặc lễ phục luôn đeo một miếng ngọc bội, Việt Tiềm vô cùng quen thuộc với từng tấc dây đeo ấy, mà giờ khắc này, khuôn ngọc nhỏ bé nằm trong tay hắn chính là một phần được gỡ từ miếng ngọc bội ấy xuống. 

Khuôn ngọc này trước là đồ lễ, sau lại là thứ công cụ để giải khai dây thừng. 

Trên thực tế, dù có trở thành đồ lễ, nó vẫn có công năng giải dây thừng. 

Đối với xiềng chân nặng nề buộc lên cổ chân nô lệ, khuôn ngọc nhỏ này hoàn toàn vô dụng, nhưng nó có thể mở đôi tay đang bị trói ra. 

Việt Tiềm nắm chặt khuôn ngọc, đáy lòng ngổn ngang đong đầy cảm xúc, như thể nhìn thấy điều gì, trong nháy mắt đã hiểu được ý tứ Linh công tử muốn truyền đạt. 

Linh công tử không chịu gặp hắn, nhưng vẫn lấy khuôn ngọc của mình xuống, giấu vào bên trong vạt áo, đưa tới tay hắn. 

Dù không nói tiếng nào, nhưng vật nhỏ bé hắn đang cầm trên tay cũng đã đong đầy ý tình rồi. 

Việt Tiềm nhét lại khuôn ngọc vào bên trong thắt lưng, buộc chặt thắt lưng lên hông, đi ra khỏi gian tắm rồi nói với quản gia: “Để binh sĩ tiến vào đi.” 

Ngay từ sáng sớm, binh sĩ đã đứng chờ sẵn bên ngoài cửa viện. Họ nhận lệnh của Thái tử, tới đây áp giải Việt Tiềm, áp giải hắn tới bến tàu ở ngoại ô. 

Chiếc thuyền cuối cùng vận chuyển nô lệ Vân Việt đã sắp rời khỏi Dần thành, Việt Tiềm cũng sẽ leo lên chiếc thuyền ấy. 

***

Tác giả có lời muốn nói: Rất có thể Thái tử sẽ phái người giế,t chết Việt Tiềm trên đường đi, nên Việt Tiềm không thể bị trói cả hai tay được. 

Thái tử (nhả khói): Tác giả biết quá nhiều rồi, làm thịt một thể đi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK