Sau khi bày biện thật tốt, hắn đứng dậy, nói với Thường phụ đang đứng ở cửa bếp: “Sáng mai ta lại đến đây, sẽ mang theo một vò rượu. Chúng ta còn chưa bao giờ uống rượu cùng nhau.”
Thường phụ ngồi xổm trước mấy cái túi lớn, mở túi vải ra, ngón tay bốc một ít mì sợi nhỏ đưa vào trong miệng, lại chép chép miệng than thở: “Vừa nhỏ vừa trắng, nhai còn có vị ngọt, nếu làm thành bánh ngọt, chắc chắn ăn sẽ rất ngon.”
Hắn như đã sa vào mừng rỡ, không nghe thấy Việt Tiềm đang nói gì.
Trong lòng Việt Tiềm cũng bùi ngùi, khi còn ở trong Hữu uyển, đến rau dại cháo loãng cũng không có mà ăn, chứ đừng nói đến những món ăn tinh xảo khác.
Thường phụ loanh quanh trong bếp, lại nhấc nắp của vại nước lên, phát hiện bên trong đầy ắp nước, lập tức kéo cao ống tay áo, cầm gáo múc nước vào bên trong bình sứ.
Không chỉ vại đã chứa đầy nước, đến củi để nấu cơm Việt Tiềm cũng đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ.
“Thường phụ, ta đi đây.” Việt Tiềm gõ gõ cửa gỗ nhà bếp, nhắc nhở Thường phụ còn đang bận bịu vo gạo nấu cơm.
Thường phụ ngẩng đầu lên, dùng sức vung tay, nói: “Đi đi, không phải gấp gáp quay lại đây làm gì. Có những thứ đồ ăn này, một mình lão già này có thể thoải mái ăn hơn nửa năm!”
Từ lúc bị biếm thành đầy tớ, hắn chưa từng thấy nhiều đồ ăn ngon như thế này đâu!
Việt Tiềm rời khỏi nhà bếp, đi về phía xe ngựa của chính mình trong đại viện. Sau khi lên xe, hắn quay đầu nhìn về phía nhà bếp, thấy Thường phụ đang ngồi quạt lửa trước bếp, động tác vừa thành thạo vừa lão luyện, dẫn lửa từ ngọn cỏ bốc lên thành khói, lại nâng đến trước mặt, dùng miệng thổi.
Trên bếp đặt một cái chậu gốm, xem ra Thường phụ định làm cơm tẻ ăn, chưng bánh ngọt tốn khá nhiều thời gian, sau này có thể chậm rãi chế biến sau.
Một ngọn lửa nhỏ bùng lên trong lòng bàn tay đang chụm lại, được cẩn thận từng li từng tí một mà bỏ vào lòng bếp, cành khô và lá khô trong lòng bếp cũng theo đó nổ tí tách…
Lại qua chút thời gian nữa, nước bên trong chậu gốm cũng sôi trào, hơi nước bốc lên nghi ngút, đun chín cơm tẻ bên trong.
Cơm chín ăn cùng với thịt khô, mùi thơm lan toả, khiến cho người ta ngửi được sẽ phải tự ngẫm lại mà thèm chảy cả nước miếng.
Thu xếp cẩn thận cho Thường phụ xong, Việt Tiềm vội vã lái xe rời khỏi toà trạch viện ở ngoại ô này, đi xuyên qua một mảnh rừng núi, trở về Biệt đệ của Linh công tử.
Khi về tới nơi, đã là chạng vạng. Việt Tiềm giao xe ngựa cho người hầu, đi về phía cửa lớn của Biệt đệ, vừa tới nơi thì gặp phải Trịnh Minh. Gã đang ôm ngực đứng bên cạnh cửa lớn, hướng về phía con đường lớn ngoài cửa ngó nghiêng dáo dác, tựa như đang chờ đợi ai.
Việt Tiềm bước vào cửa viện, đi qua Trịnh Minh, bước chân trầm ổn, thần thái tự nhiên.
Trịnh Minh lại lên tiếng chất vấn: “Ngươi đã đi những đâu, sao đến tận giờ mới trở về!”
“Có việc gì?” Việt Tiềm nhướng mày.
Trịnh Minh bất đắc dĩ nói: “Công tử tìm ngươi.”
Trở lại chủ viện, Việt Tiềm đi thẳng vào phòng ngủ của Chiêu Linh, đã thấy thị nữ đang hầu hạ Chiêu Linh thay y phục, cởi bỏ lễ phục rườm rà, đổi thành áo bào thường ngày nhẹ nhàng hơn.
Chiêu Linh vừa từ Phán cung trở về không bao lâu, chắc hẳn y cũng vừa mới về tới Biệt đệ, muốn gọi Việt Tiềm tới hầu hạ nhưng không thấy người đâu, liền bảo Trịnh Minh ra cửa chờ đợi.
Nghe thấy tiếng bước chân, Chiêu Linh đang quay lưng về phía cửa cũng chẳng quay đầu lại, chỉ hỏi: “Xong xuôi cả rồi sao?”
Việt Tiềm đi tới bên cạnh Chiêu Linh phục mệnh: “Công doãn nói không cần đến một tháng. Mấy ngày nữa hắn sẽ đích thân tới nhà tạ tội, cũng giao cả ngọc bội đã hoàn thành tới cho công tử.”
Chuyện này cứ vậy mà giải quyết xong, vốn cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Chiêu Linh xoay người tại, tiện cho thị nữ chỉnh cổ áo. Y phất tay thật nhẹ, mặt nhìn Việt Tiềm, lạnh nhạt nói: “Đi xuống đi.”
“Dạ.” Việt Tiềm khom lưng hành lễ, lui ra khỏi phòng ngủ.
Trịnh Minh đang chờ cạnh bậc cửa vừa thấy Việt Tiềm ra khỏi phòng ngủ nhanh như vậy, đoán chừng có hơi thất vọng. Gã trợn mắt nhìn Việt Tiềm, ý như đang nói: Ngươi đừng đắc ý quá.
Thấy Việt Tiềm tự nhiên như không, gã ảo não nhíu mày, nghĩ thầm: Tại sao công tử lại chẳng trị tội hắn.
***
Chạng vạng, Việt Tiềm hầu hạ Chiêu Linh dùng bữa như thường ngày. Đợi y cơm nước xong, tôi tớ thu dọn lại đồ ăn, Việt Tiềm mới tới nhà bếp ăn cơm tối.
Hắn đi vào phòng ăn, đầu bếp cũng chẳng dám thất lễ với người hầu của chủ nhân, trong bếp cũng bận túi bụi, người nướng thịt, người hâm cơm, người đun canh.
Trong lúc chờ đợi, xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng dao thớt lách cách, Việt Tiềm thất thần.
Tới khi nghe có người gọi, hắn mới ngẩng đầu lên. Là quản gia.
Quản gia đi tới trước mặt hắn, mặt mày lo lắng hỏi: “Việt hầu, công tử có bao giờ hỏi tới chuyện kho hàng không?”
Mỗi món đồ trong kho hàng đều được liệt kê rõ ràng, dù Linh công tử có hỏi tới, cũng chẳng cần phải lo lắng, ý quản gia là thế nào?
Việt Tiềm hỏi ngược lại: “Chuyện gì?”
Quản gia vừa nghe đã hiểu Việt Tiềm còn chưa biết chuyện. Lão thấp giọng, mặt mày nghiêm nghị: “Có người tố cáo với công tử rằng Việt hầu ăn cắp đồ đạc trong kho hàng, lại bán vào trong thành qua trung gian, kiếm lời trong túi riêng. Việc này rất quan trọng, ngặt nỗi lão nô vẫn không tiện hỏi, nhưng xem Việt hầu không phải loại người như thế, nên người cứ chủ động làm sáng tỏ với công tử xem.”
Kho hàng chỉ có hai chiếc chìa khoá, một cái tự tay lão cầm, một cái trong tay Việt hầu. Nếu công tử tin lời thổi gió của kẻ tiểu nhân, ắt lão cũng sẽ bị liên luỵ.
Ấy chính là nguyên nhân khiến quản gia vội vàng đến như vậy.
Đây là lần đầu tiên Việt Tiềm nghe được chuyện này, dù ngoài dự liệu nhưng cũng chẳng ngạc nhiên mấy.
Đầu bếp bưng đồ ăn nóng hầm hập ra, bày xuống trước mặt Việt Tiềm, còn ân cần bảo: “Mời Việt hầu thong thả dùng bữa.”
Sau khi đầu bếp rời khỏi, Việt Tiềm mới nói: “Nếu không có chứng cứ chứng minh, công tử sẽ không tin lời vu khống.”
Phản ứng của hắn bình thản, còn có tâm tình cầm muỗng nhỏ khuấy vào bát canh đang bốc hơi nghi ngút.
Quản gia thấy Việt Tiềm không xem trọng chuyện này, có hơi nóng nảy, liếc mắt nhìn cửa trước, âm giọng càng bị đè thấp hơi: “Sao Việt hầu lại không hiểu đạo lý thế này, nói một lần hai lần không ai tin, nhưng nói tới lần thứ tám thứ mười, công tử vẫn sẽ không tin sao?”
Lão quơ tay chỉ về sân Đông, lại nháy mắt với Việt Tiềm. Bên ấy chính là chủ viện của Chiêu Linh.
Hôm nay Việt Tiềm vào thành, khuya muộn mới về, cũng không biết Trịnh Minh đã hãm hại bôi xấu hắn trước mặt Chiêu Linh thế nào.
Là người hầu thiếp thân của Linh công tử, một khi được y xem là thân tín, thân phận khi ấy không chỉ là người hầu. Ngày sau Linh công tử đi tới thành phong, kẻ thân tín bên cạnh chắc chắn sẽ trở thành bồi thần.
Trịnh Minh đã coi Việt Tiềm là người cạnh tranh từ bao giờ? Hẳn là từ khi Linh công tử cúi xuống, tự tay mở xích chân của Việt Tiềm ra, địch ý cũng đã nhen nhóm rồi.
***
Việt Tiềm lái xe rời khỏi chợ dưới chân thành, đi vào rừng bằng một con đường hẻo lánh. Trong rừng yên tĩnh, có thể nghe rất rõ tiếng xe ngựa chạy lách cách cách đó không xa, hẳn là chiếc xe đã theo đuôi hắn cả một đường.
Việt Tiềm biết có người đi theo, hơn nữa hắn còn biết người đi theo mình là ai.
Trước đó mấy ngày, hắn vẫn ra ra vào vào nơi quán rượu phía Tây thành, đã phát hiện ra có một chiếc xe ngựa vẫn lén lén lút lút theo đuôi mình. Tuy gã sai vặt đánh xe phía trước là người lạ, nhưng kẻ ngồi trong buồng xe chính là Trịnh Minh.
Từ khi giấu Thường phụ vào trạch viện ở ngoại thành, thỉnh thoảng Việt Tiềm sẽ lại tới thăm, đi tới đi lui, chỉ sợ đã lộ ra phong thanh.
Sau khi kéo giãn khoảng cách với chiếc xe ngựa đang theo đuôi, Việt Tiềm đột nhiên dừng xe lại. Hắn lấy chuông nhỏ treo trên xe ngựa xuống móc vào cành cây, sau đó im lặng lái xe vào một con đường khác, lặng lẽ đi sâu vào rừng.
Chưa được bao lâu, quả nhiên xe ngựa của Trịnh Minh xuất hiện. Gã cực kỳ mất mặt, lại cảm thấy khó mà tin nổi, vừa nhìn xung quanh vừa lẩm bẩm: “Quái lạ, sao lại không thấy? Hắn mọc cánh mà bay sao?”
“Tìm ta à?”
Xe ngựa của Việt Tiềm đột nhiên xuất hiện, chắn ngay trước đường đi của Trịnh Minh.
Kỹ năng đánh xe của Việt Tiềm cực kỳ cao siêu, khi ẩn nấp cũng im lặng không một tiếng động, lúc đi từ trong rừng ra cũng không gây sự chú ý, hệt như giáng từ trên trời xuống.
Trịnh Minh cực kỳ kinh ngạc, không ngờ nổi chuyện gã lén lút theo đuôi lại bị bắt tận tay. Hắn chẳng hề hoảng loạn, một tay siết chặt dây thừng, cười lạnh: “Việt hầu vội vội vàng vàng đi đâu sao? Con đường này không dẫn về Biệt đệ.”
Phía cuối cánh rừng thấp thoáng người xe, Trịnh Minh cố ý ra vẻ như đang suy tư: “Phía trước… Là đất Tề phía Nam rồi.”
Biết rõ còn cố hỏi.
Thấy đối phương chẳng nói một lời, Trịnh Minh ngoài cười nhưng trong không cười, cố ý lớn giọng hỏi: “Ngươi đến đất Tề phía Nam làm gì?”
Tầm mắt gã rơi vào xe ngựa của Việt Tiềm, toa xe đã được bọc màn kín đáo, cửa sổ cũng đóng chặt.
Trịnh Minh xuống ngựa, đi tới cạnh toa xe của Việt Tiềm. Gã nhấc mạnh màn xe lên, thấy bên trong chỉ có mấy vò rượu, có thịt khô, cá khô, muối tiêu linh tinh.
“Ồ…”
Vừa cố ý trưng ra bộ mặt hiểu rõ, Trịnh Minh vừa bước tới trước mặt Việt Tiềm, gằn từng chữ: “Việt hầu thần bí như thế, hoá ra là muốn đến đất Tề phía Nam đưa lương thực cho ai à?”
Việt Tiềm dùng chân chặn lại thùng gỗ để bên cạnh ghế ngồi của phu xe, trong thùng có một thanh kiếm sắc. Chỉ cần đá mạnh, nắp thùng sẽ bung ra ngay lập tức, lấy thanh kiếm ra là có thể đặt dấu chấm hết cho mạng người trước mắt.
Trịnh Minh chẳng cảm nhận được nguy hiểm, còn tưởng mình đã vạch trần được bí mật của Việt Tiềm, cực kỳ đắc ý: “Người ăn cắp báu vật trong kho hàng, hẳn là bán đi rồi thu về không ít tiền của đâu, nếu không cũng chẳng dám lêu lổng nơi quán rượu thành Tây, còn lén lập trạch viện ở đất Tề phía Nam, nuôi thê giấu thiếp! Đừng tưởng giấu đi là sẽ không có ai biết, giả vờ giả vịt quen thói, ắt sẽ có người gièm pha!”
Hoá ra lần này người lẻo méo là gã.
Việt Tiềm không giận hơi, hơi nâng cằm lên hỏi: “Phải thì làm sao? Không phải thì làm sao?”
“Ngươi!”
Trịnh Minh tức giận, định giơ tay túm lấy cổ áo Việt Tiềm, lại bị hắn nắm ngược lấy tay, giật thế nào cũng không ra. Gã giận giữ mắng: “Loại nghiệt súc như ngươi, đã là Xà tộc thì đừng hòng càn rỡ! Ta biết lai lịch của ngươi, dù công tử yêu chiều chẳng trị tội ngươi, nhưng trưởng bối nhà ta là quan chức có thể yết kiến Quốc quân, nếu thưa chuyện này lên, chắc chắn ngươi sẽ rơi đầu!”
Việt Tiềm chẳng bị uy hiếp, chậm rãi nói: “Vừa hay, ta cũng biết một bí mật của ngươi. Ngày ấy ở trại ngựa, người cố ý thả con ngựa điên ra là ngươi, suýt nữa đã hại đến tính mạng công tử rồi.”
Quan hệ của hắn và Vệ Hoè khá tốt, ngày ấy Linh công tử gặp nạn ở trại ngựa, người Vệ Hoè nghi ngờ chính là Trịnh Minh, mà chuyện này cũng chỉ có thể do Trịnh Minh gây ra.
Trịnh Minh câm miệng ngay lập tức, bực bội nói: “Đừng ngậm máu phun người!”
Tâm lý gã cực kỳ hoảng hốt, lại muốn giả vờ bình tĩnh, bèn hất mạnh tay ra, chỉnh lại cổ áo nghiêng nghiêng ngả ngả, đầu óc còn đang tính toán từng chút một. Gã vừa lo vừa sợ, đã hoảng còn loạn.
Việt Tiềm lái xe rời đi, xe ngựa của Trịnh Minh không tiếp tục bám theo nữa.
***
Thường phụ nghe tiếng gõ cửa, đứng cách một cánh cửa hỏi vọng ra ngoài bằng Dung ngữ: “Ai đấy?”
“Ta.” Việt Tiềm lên tiếng.
Cửa viện mở ra, Việt Tiềm lái xe vào trong sân, cũng chỉ gật đầu một cái với Thường phụ.
Thường phụ đợi Việt Tiềm vào trong, sau đó đóng cửa viện ngay lập tức.
Xe ngựa dừng hẳn, Việt Tiềm nhảy xuống, xốc mành che lên, đồ ăn và rượu ngon bên trong cũng lộ ra.
Thường phụ nhắc nhở: “Chỉ có mỗi mình ta, ăn bao giờ mới hết!”
Việt Tiềm dời mấy bình rượu ngon vào trong phòng, bảo: “Hôm nay ta có việc, không tiện ở lâu. Một thời gian nữa mới có thể quay lại.”
“Đủ đồ rồi, ngươi cũng đừng tới nữa.” Thường phụ dời cá khô và thịt khô vào trong phòng, nhìn đồ ăn chất đầy, lắc đầu.
Chưa nói tới thịt cá khô đầy đủ, đến tiền tài trong túi bây giờ hắn cũng chẳng thiếu.
Khi còn ở trong Hữu uyển, nào có ngày dám mơ cơm áo không lo.
Việt Tiềm khiêng thêm một túi lương thực lớn nữa từ trong xe xuống, mang vào trong bếp. Sau khi ra ngoài, hắn chào tạm biệt Thường phụ, lại điều khiển xe ngựa rời đi.
Vốn muốn nói với Thường phụ về chuyện xảy ra trong rừng hôm nay, nhưng lại lo lắng sẽ khiến Thường phụ đề phòng, suy nghĩ thay hắn, còn không bằng không nói.
Việt Tiềm chọn đường băng qua đất Tề phía Nam là vì bị Trịnh Minh theo đuôi, bây giờ hắn rong ruổi một đường về thẳng Biệt đệ, khi tới nơi đã là chạng vạng.
Ngoài Biệt đệ có bốn chiếc xe ngựa đang dừng, Chiêu Linh cũng vừa trở về từ Phán cung.
Việt Tiềm đã đi đường cả một ngày, phong trần mệt mỏi, hắn trở về chủ viện thay một bộ quần áo sạch trước, sau đó mới đi tới phòng Chiêu Linh.
Chiêu Linh đang đứng trong thư phòng, khi Việt Tiềm đi tới vừa hay cũng thấy Trịnh Minh đang bước ra ngoài. Trịnh Minh vừa thấy Việt Tiềm liền nở một nụ cười chẳng mấy thiện chí, mặt mũi có ý tứ giữ kín như bưng.