• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, sương khói bao phủ chân núi Mạnh Dương thành, một đám trẻ con bị binh sĩ mang đi khỏi xưởng tinh luyện kim loại, ríu rít đi về con đường nhỏ phía Bắc. Bọn họ sẽ bị đưa tới phường đan ở ngoại ô Mạnh Dương thành.

Chiêu Linh đứng ngoài cửa thành, nhìn theo những nô lệ nhỏ đang rời đi. Ở nơi y không nhìn thấy, mấy tên lính đang mở xiềng chân của những nô lệ đã già cả, thả bọn họ ra ngoài. 

Quan binh Mạnh Dương thành nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của Linh công tử, không dám có dị nghị. 

Ánh mắt Chiêu Linh hướng từ dưới chân núi lên trên, nhìn qua núi non chập chùng kéo dài tới phía Tây rồi nói với Trịnh Tín bên cạnh: “Ta đi tới núi Tử Đồng xem quặng mỏ, Trịnh khanh còn công vụ phải xử lý, không cần đi theo.” 

Trịnh Tín là phụ tá của Hoàn Tư Mã, cũng là người quản lý Mạnh Dương thành, ngày thường công việc bề bộn. 

“Con đường dẫn tới núi Tử Đồng xa cách mà ngăn trở, nếu bây giờ công tử lên đường, cũng phải đến giờ Tỵ mới có thể tới nơi. Không bằng gọi Công doãn quản lý quặng mỏ trong núi Tử Đồng tới đây, công tử muốn biết tình hình trong quặng mỏ thì cứ hỏi gã là được.” Trịnh Tín vội vàng khuyên can. 

Chiêu Linh nói: “Tai nghe trăm lần chẳng bằng mắt thấy một lần.” 

Biết ý Linh công tử đã quyết, Trịnh Tín không khuyên nhủ nữa, quay lại dặn dò thuộc hạ chuẩn bị cho cuộc hành trình. 

Giờ Thìn, một nhánh đội ngũ đi từ cửa thành ra ngoài, hướng thẳng về phía chân núi. Trong đội ngũ có quan chức, còn có đông đảo hộ vệ và binh sĩ. 

Bọn họ đi qua con đường tinh luyện kim loại, tiến về phía con đường núi dẫn thẳng vào quặng mỏ của núi Tử Đồng. 

Đa số những nô lệ còn đang vùi đầu khổ sở làm việc, không chú ý tới một nhánh đội ngũ đi qua, Việt Tiềm cũng đang làm việc trong lò than, vừa thoáng nhìn qua đoàn quan binh này, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Linh công tử. 

Lúc này hai người vẫn cách nhau một khe suối như trước, dáng dấp Linh công tử vẫn chỉ lờ mờ, y mang y quan nghiêm chỉnh, trang phục đẹp đẽ, thân ảnh nghiêm trang. 

Chia lìa đã một năm, Linh công tử thay đổi không ít, trên người y đã chẳng còn khí phách thiếu niên nữa rồi. 

Bành Chấn lại gần dò hỏi: “Người này rốt cuộc là ai? Hôm qua, chính y đã hạ lệnh đưa những đứa nhỏ trong lò luyện kim loại tới phường đan.”

Việt Tiềm trả lời: “Con trai thứ tám của Dung Vương, Linh công tử.” 

“Chao ôi!” 

Bành Chấn vô cùng kinh ngạc: “Ngươi biết y sao?” 

Đâu chỉ là biết. 

Việt Tiềm không nói, im lặng nhìn thân ảnh mơ hồ của Linh công tử trong đội ngũ kia, đáy lòng bao nhiêu xúc cảm đan xen. 

Đội ngũ đã đi xa, biến mất trên con đường nhỏ giữa vùng rừng núi. Bành Chấn hỏi: “Nhi tử của Dung Vương không ở lại Dần đô, tới Mạnh Dương thành làm gì?” 

Gã đè giọng thật thấp: “Thanh Vương, có công tử Dung Quốc ở Mạnh Dương thành, có muốn đẩy ước định giữa chúng ta và Phong Bá Ích về sau mấy ngày không?” 

Phong Bá Ích vẫn còn sống, đang bay nhảy tại phía Tây Vân Việt, là lãnh tụ của quân khởi nghĩa. 

“Không cần. Linh công tử chắc chắn nhận lệnh sai phái của Thái tử Dung Quốc, tới Vân Việt dò xét. Y sẽ không ở Mạnh Dương thành lâu đâu.” Việt Tiềm nắm lấy một cái xẻng gỗ, xúc nhựa thông và than vào trong giỏ trúc lớn. 

Tin tức của Việt Tiềm vô cùng linh thông, hắn đã biết Dung Vương ốm đau không dậy nổi, đến nay đã là Thái tử giám quốc. 

Một tên giám công đi qua nơi Việt Tiềm và Bành Chấn đang đứng, hai người cúi đầu làm việc, không trò chuyện tiếp. 

Chờ giám công đi mất, Bành Chấn nhỏ giọng hỏi: “Bên Trương quân sư đã chuẩn bị đến đâu rồi? Mãi vẫn không có ai truyền tin, ta không chờ nổi ở chỗ chết tiệt này nữa đâu.” 

Trương quân sư là chỉ Trương Trạch. 

Việt Tiềm lẻn vào Mạnh Dương thành làm nô lệ, bộ hạ nơi đại hậu phương đều được Trương Trạch quản lý. 

“Trương Trạch đã thương lượng với ta từ trước, bất kể Phong Bá Ích có thành công hay không, hắn vẫn sẽ đánh vào quận thành Nam Di, mở cho chúng ta một con đường đi về Kim Cốc.” 

Âm giọng Việt Tiềm rất thấp, chỉ Bành Chấn ở gần hắn nhất mới có thể nghe thấy. 

“Cách mỗi ba ngày, binh sĩ sẽ gọi nô lệ trong lò luyện kim loại tới núi Tử Đồng vận chuyển quặng mỏ, hôm nay chính là ngày thứ ba. Ta sẽ đi tới quặng mỏ, thương thảo cùng người của Phong Bá Ích, cũng xác định tình hình bên ấy.” Việt Tiềm vác giỏ trúc lên, thần sắc không chút gợn sóng. 

Bởi vận chuyển nhựa thông, cả người hắn gần như đen bóng, hệt như một miếng than. 

Trừ những người biết thân phận của hắn, sẽ chẳng ai tưởng tượng nổi, một kẻ chân trần thân trụi, một nô lệ thấp hèn như thế lại chính là phản tặc “Thanh Vương” đang hoành hành nơi quận Giang. 

Việt Tiềm vác giỏ trúc lớn đi về phía nhà xưởng tinh luyện kim loại. Công việc thường ngày của hắn chính và vận chuyển khoáng sản, nhựa thông, vật liệu đá và đất thô tới nhà xưởng. 

Khoáng sản dùng để luyện kim loại, nhựa thông dùng để đốt bếp, vật liệu đá và đất thô là những công cụ được dùng để chế tạo nồi nấu quặng, chế tác khung đúc đồ gốm đồ đồng thau. 

Dáng người Việt Tiềm cao lớn, thân thể lại cường tráng, phải làm những việc chân tay nặng nề trong nhà xưởng luyện kim; Bành Chấn biết cách đốt than, làm nô lệ đốt than bên bếp lò, cũng chẳng thoải mái chút nào. 

Thân là nô lệ, sống thêm một ngày cũng là giày vò. 

Đúng như dự liệu của Việt Tiềm, sau giờ Ngọ, binh lính bắt đầu triệu tập nô lệ trong lò luyện kim, ra lệnh cho bọn họ tới núi Tử Đồng vận chuyển khoáng sản. 

Mỗi lần tới núi Tử Đồng vận chuyển khoáng sản, binh sĩ đều sẽ gọi Việt Tiềm tới, nhìn thể trạng là biết người này vô cùng hữu lực, có thể làm việc. 

Dưới sự quản giáo của binh sĩ, mấy trăm nô lệ đi về phía con đường dẫn về núi Tử Đồng. Đường núi gồ ghề khó đi, nô lệ còn phải đẩy từng chiếc xe gỗ một vào trong. 

Khi đi trong xe nhẹ nhàng, nhưng đẩy xe trên đường núi không phải chuyện dễ; tới lúc xe gỗ chứa đầy khoáng sản, muốn kéo xe đi lại càng thêm gian nan. 

Con đường núi vận chuyển khoáng sản này không biết đã tổn thất bao nhiêu người, cũng không biết đã đọng lại bao nhiêu huyết lệ của những nô lệ xấu số kia. 

Ra khỏi Mạnh Dường thành, đi mấy dặm về phía Tây, xuyên qua một con đường đá do con người đào, tới khi con đường trước mắt rộng rãi sáng sủa, chỉ cần ngẩng đầu là có thể trông thấy một toà phế tích — Tử đài. 

Tử đài quả thật là có màu tím chuồn. 

Nơi đã từng là cung điện của Đài Quốc, giữa chốn thê lương lại mọc ra loài hoa dại mang tới cho người ta cảm giác vô cùng bi thương. 

Mỗi lần đi tới núi Tử Đồng sẽ lại gặp con đường đá này, con đường dẫn qua Tử đài này. Việt Tiềm chỉ mới leo qua Tử đài trong mơ, đã thấy cảnh đêm ở nơi ấy, còn từng gặp gỡ cả chim Phượng ở nơi đây. 

Tử đài là cả khối kiến trúc khổng lồ đã sụp đổ, từng tấc đất đều biểu hiện nơi này đã từng huy hoàng đến thế nào, hiện nay là rách nát bất kham, bị thế nhân hoàn toàn lãng quên. 

Thê lương đến như vậy, không hề có hi vọng. 

Nơi đây chỉ có cỏ dại sinh trưởng bừa bãi, sinh cơ bừng bừng, vô cùng tươi tốt. 

Cung điện vạn ngàn cuối cùng cũng thành đất đá đổ nát. 

Mỗi khi Việt Tiềm đi qua Tử đài, hắn lại nhớ tới Đô thành Vân Thuỷ của Vân Việt, lại nhớ tới Vân Việt Quốc đã biến mất trong lịch sử. 

Đẩy xe gỗ nặng trịch ra khỏi đường đá, bước lên con đường đất tương đối rộng rãi, Việt Tiềm ngẩng đầu lên, nhìn về phía đỉnh núi Tử đài. 

Chạng vạng, hào quang đã ánh lên vẻ tráng lệ. Việt Tiềm phát hiện trên Tử đài có mấy bóng người màu đen, đều thân vận cẩm bào, bên hông đeo bội kiếm. Bọn họ là đội hộ vệ của Linh công tử. 

Sáng sớm, Linh công tử đã đi tới quặng mỏ của núi Tử Đồng, lúc này đang trên đường trở về Mạnh Dương thành. Linh công tử đi qua con đường dẫn về Tử đài, thuận tiện leo lên đỉnh núi, thăm thú di tích cổ. 

Việt Tiềm đứng trên vách núi, trông thấy thân ảnh của hộ vệ, suy đoán Linh công tử đang ở trên Tử đài. 

Nơi này không giống như lò tinh luyện kim loại, nếu Linh công tử trông thấy những nô lệ trên con đường đá, sẽ nhận ra ta giữa những người đang chịu tội này sao? 

Việt Tiềm vững tin rằng Linh công tử sẽ chẳng có cách nào mà liếc mắt một cái đã nhận ra hắn từ mấy trăm tên nô lệ này. Đại đa số những nô lệ ở đây đều trông hệt như nhau, vừa đen vừa bẩn, vì chịu đựng tàn phá mà đã hoàn toàn thay đổi. 

Bên cạnh là tiếng mắng chửi giục giã của binh sĩ hệt như đang xua đuổi gia súc, còn dùng roi quất những nô lệ đang uể oải. 

Việt Tiềm đi theo đại đội, chậm rãi tiến về phía trước, ánh mắt rơi vào một toà núi không cao nhưng vô cùng hùng vĩ phía đằng Tây, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác. 

Quặng mỏ của núi Tử Đồng ở nơi đó. 

Cánh đồng chuồn dưới núi Tử Đồng mọc mênh mông, cũng không khác mấy với những bông hoa trên sườn núi. Đối với người Vân Việt mà nói, hoa này có đẹp đến đâu cũng chỉ là hoa dại. 

Chiêu Linh bẻ một nhánh đồng chuồn, vòng thành một vòng hoa, cảm thấy hình dáng lại chỉ giống một cái chổi nhỏ. 

Y nhìn đoá hoa lẻ loi trong tay, cành hoa vô cùng giản dị, nhưng liên miên một rừng bao lại cùng nhau, khắp nơi đều là sắc tím đỏ sẽ vô cùng tráng lệ. 

Nghe tiếng động lớn từ nơi phụ cận truyền tới, Chiêu Linh nhìn về phía chân núi, trông thấy mấy trăm nô lệ xuất hiện trên đường núi. Đội ngũ này dài dằng dặc, có thể thấy đầu, lại chẳng thấy đuôi đâu. 

Binh lính thúc giục nô lệ tiến lên, họ còn đẩy cả xe gỗ, hiển nhiên là đang đi vào trong quặng mỏ. 

Chiêu Linh mới đi từ quặng mỏ về, đối với nơi ấy còn sinh ra tâm tình vô cùng mãnh liệt. 

Y thấy những cái giếng sâu không thấy đáy khiến người ta phát lạnh mà vô cùng sợ hãi; còn gặp cả những nô lệ gian nan bò sát trong động mỏ, eo bọn họ chỉ buộc một sợi dây lẻ loi, cắn răng kéo cả thùng gỗ đầy khoáng sản và quặng lên trên. 

Họ gần như không còn là người. 

Hai ngày nay, Chiêu Linh đã gặp quá nhiều sự tình bi thảm, tới nỗi khi nhìn đội ngũ nô lệ xuất hiện trên đường đá, y đã hơi choáng. 

Y nghiền nát cánh hoa chuồn trong tay, trầm giọng nói với người bên cạnh: “Vệ khanh, hãy nhớ kỹ tất cả những gì hôm nay đã tai nghe mắt thấy.” 

Vẻ mặt Vệ Bình vô cùng nghiêm túc, khom người đáp: “Dạ!” 

Đây là lần thứ hai họ thấy những nô lệ đẩy xe trên đường núi này. Những người ấy áo rách quần manh, nhiều người gầy tới trơ cả xương, dù là dáng dấp như vậy nhưng vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với những nô lệ trong quặng mỏ. 

Chiêu Linh xoay người, không muốn xem những nô lệ trên đường núi nữa, cũng không muốn ngắm mặt trời phía Tây. Y nhớ lại những điều mình đã thấy trong quặng mỏ, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, lẩm bẩm nói với Trịnh Tín: “Ta mệt mỏi rồi, trở về đi thôi.” 

Trịnh Tín lo trước lo sau, vô cùng ân cần: “Công tử, thỉnh đi chậm.” 

Hôm nay qua lại giữa núi Tử Đồng và Mạnh Dương thành đã tốn rất nhiều thời gian, trước đây Chiêu Linh chưa bao giờ đi con đường dài tới vậy. 

Ở Dần thành ra ngoài sẽ có xe ngựa, ở trên núi chỉ có thể đi bằng hai chân, đi tới đi lui vô cùng mệt. 

Trịnh Tín và Vệ Bình đi theo đều cảm thấy khổ không thể tả, cũng may quãng đường còn lại không xa, quay lại Mạnh Dương thành là có thể nghỉ ngơi thật tốt. 

Chiêu Linh không cảm thấy khổ, nhiều lắm chỉ là đường núi hơi dài, hai chân gần như nhũn ra mà thôi. 

Chút khổ cực ấy chẳng được coi là gì, y đã gặp những điều chân chính cực khổ của nhân gian rồi. 

Một nhóm người của Chiêu Linh rời khỏi Tử đài, đi về phía Mạnh Dương thành. Việt Tiềm đi ngược hướng với Chiêu Linh, một người đi về hướng Đông, một người đi về hướng Nam. 

Hai người thoáng qua nhau, trống đánh xuôi kèn thổi ngược. 

Chiêu Linh vô tri vô giác, Việt Tiềm lại rõ ràng trong lòng. 

***

Trên con đường núi, đội ngũ nô lệ như một con rắn khổng lồ, thân hướng thẳng về quặng mỏ hãm dưới ao sâu. Trong quặng mỏ, khói lửa bay lên, mấy ngàn người khai thác quặng mỏ đang ở trong đó. bên ngoài quặng mỏ là quân doanh, một toà lại nối liền một toà, có vô số quân trú ở đây trấn thủ. 

Mặt trời dần khuất về phía Tây, đội ngũ nô lệ cuối cùng cũng đặt chân tới quặng mỏ dưới núi Tử Đồng, đi theo con đường duy nhất tiến vào nơi khai thác quặng. 

Dưới sự uy hiếp của cung binh và những mũi mâu nhọn hoắt, có nô lệ run rẩy lẩy bẩy, có người tê liệt, cũng có mấy người không bị bầu không khí khủng bố của quặng mỏ ảnh hưởng tới, còn lén lút đánh giá quân trí trong quặng mỏ. 

Vừa tới quặng mỏ, trời cũng đã tối, những nô lệ Mạnh Dương thành vừa đói vừa mệt, cuối cùng bị an bài cho ở lại nghỉ ngơi trong lán gỗ của quặng mỏ. 

Sáng sớm ngày mai, bọn họ sẽ chất khoáng sản lên xe gỗ, lên giỏ trúc, sọt trúc, dùng sức người vận chuyển về Mạnh Dương thành. 

Vài nô lệ phụ trách bếp núc trong quặng mỏ phân phát đồ ăn đặc sệt như nước súp cho nô lệ của Mạnh Dương thành. Hàng trăm nô lệ tập hợp lại với nhau chờ đợi đồ ăn của người đang phân phát. 

Từ những nô lệ phân phát đồ ăn, Việt Tiềm nhận được một bát nước sốt. Hắn nhận lấy chén sứ, giao lưu ánh mắt với đối phương. 

Bọn họ đã từng là huynh đệ tốt, cùng bầu bạn với nhau trong Hữu uyển, luôn luôn không cần tới lời nói, chỉ cần một ánh mắt cũng hiểu người kia đang nghĩ gì. 

Mặt mày Phàn Ngư đong đầy nụ cười, chén nước sốt y đưa Việt Tiềm được nguỵ trang đến gần như hoàn hảo, còn không quên kín đáo đưa hắn thêm một tấm bã đậu. 

Đã từng có một thời gian, Việt Tiềm từng tới bến tàu Nam thành, đưa lương thực và quần áo cho Phàn Ngư, không nghĩ sẽ có một ngày, Phàn Ngư lại “tiếp tế” ngược lại cho hắn. 

Hai năm trước, Phàn Ngư bị áp giải lên thuyền nô lệ, lưu vong về Mạnh Dương thành, sau đó liền bị đày tới quặng mỏ của núi Tử Đồng. 

Cuộc sống trong quặng mỏ quá đỗi khổ cực khiến Phàn Ngư đã thay đổi cực kỳ nhiều, y gầy gò tới mức chỉ còn da bọc xương, râu ria lùm xùm che khuất nửa gương mặt, thoạt nhìn già nua hơn rất nhiều so với tuổi thật. 

Việt Tiềm vẫn còn nhớ lần đầu tiên hắn tới quặng mỏ của núi Tử Đồng đã nhận ra Phàn Ngư giữa vô số nô lệ, tâm tình khi ấy khó mà diễn tả được bằng lời. 

Trời tối người yên, Phàn Ngư mượn cớ ra ngoài đi tiểu, chạy vào trong rừng, Việt Tiềm đã ở đó chờ y từ lâu. 

Phàn Ngư nói nhỏ: “A Tiềm, phía Đông quặng mỏ đã truyền tin tới.”

Y bất an nhìn xung quanh cánh rừng, vô cùng cẩn thận, xác định không có binh lính tuần tra mới dán vào tai Việt Tiềm nói nhỏ: “Hôm qua ta tình cờ gặp Phong Trình, hắn nói vừa nhận được tin tức, cha hắn là Phong Bá Ích đã bố trí tốt tất cả, đúng tới ngày ước định bọn họ sẽ làm việc.” 

Mùa đông năm ngoái, Dung binh công hãm toà thành Phong Bá Ích chiếm cứ, bắt được bộ hạ của Phong Bá Ích, những tù binh này đều bị đày tới núi Tử Đồng đào mỏ. 

Những tù binh ở đây có cả nhi tử của Phong Bá Ích. 

Việt Tiềm nói: “Mùng tám.” 

Hắn và Phong Bá Ích đã ước định vào mùng tám. 

Phàn Ngư kích động nắm lấy tay Việt Tiềm, nhỏ giọng nói: “A Tiềm, vậy là chỉ còn hai ngày nữa thôi! Người của ngươi đã chuẩn bị xong cả rồi?” 

“Sớm đã chuẩn bị kỹ càng.” Giọng điệu Việt Tiềm vô cùng bình tĩnh. Hắn trù tính đã lâu, trải qua gian nguy, thậm chí không tiếc thân mình đi làm nô lệ trong Mạnh Dương thành, tất cả chỉ vì một ngày kia.

“Quá tốt rồi!” Phàn Ngư nghẹn ngào. 

Mùng tám, hai ngày sau, y sẽ không còn là nô lệ, càng không phải làm khổ sai, y sẽ được tự do!” 

Việt Tiềm vỗ nhẹ vai Phàn Ngư, nói rằng: “Sau này xong chuyện, ta sẽ đưa ngươi tới quận Giang an dưỡng, Thường phụ cũng đang ở quận Giang.” 

“A Tiềm, ngươi quả thực là người sẽ mở xiềng xích trên thân chúng ta ra, ta vẫn luôn nghĩ như vậy.” Phàn Ngư lau nước mắt, bình ổn lại tâm tình kích động. 

Việt Tiềm nói: “Bảo trọng.” 

Phàn Ngư cũng cười: “Bảo trọng.” 

Trước đây khi Việt Tiềm nói “bảo trọng” với y, giọng điệu ấy vô cùng tuyệt vọng, mà câu “bảo trọng” ngày hôm nay, tràn ngập hi vọng và mong đợi. 

Hai người vội vã trò chuyện thêm vài câu, cuối cùng trở về lán gỗ của từng người. 

Việt Tiềm ở lán gỗ gần phía Tây của quặng mỏ, mà Phàn Ngư ở nơi phía Đông của nô lệ trong quặng mỏ, hai người không ở chung một chỗ. 

Sáng sớm hôm say, Việt Tiềm kéo xe gỗ tới phía Đông quặng mỏ, trông thấy nhi tử Phong Trình của Phong Bá Ích trên chân còn mang xiềng xích, thân mình cũng có mấy vết roi sâu, nhưng tinh thần thì không tệ chút nào. Phong Trình gật đầu một cái với Việt Tiềm, vì tránh hiềm nghi nên cũng không đi tới trò chuyện.

Sáng sớm ngày hôm nay, những nô lệ của Mạnh Dương thành dùng xe gỗ, giỏ trúc, sọt trúc vận chuyển khoáng sản, bước lên con đường trở về Mạnh Dương thành. Đoạn đường này vượt qua mọi gian khổ, đến Việt Tiềm cũng mệt gần như chó chết. 

Sau khi trở lại Mạnh Dương thành, bởi đã vận chuyển khoáng sản đi một con đường dài, nhóm nô lệ mệt mỏi dồn dập co quắp trên mặt đấy. Việt Tiềm ngồi trên khoáng sản chồng chất như ngọn núi nhỏ, muốn nghỉ ngơi. 

Lúc này đã là giờ Ngọ, gió Bắc rất lớn, thổi gian mây mù bao phủ trên vùng trời Mạnh Dương thành. 

Việt Tiềm trông thấy phía trên của Mạnh Dương thành, còn nhìn vô cùng rõ ràng, kể cả những cung binh trong lỗ châu mai. 

Linh công tử đang ở trong Mạnh DƯơng thành, nếu hai ngày sau y không rời đi, hẳn sẽ tận mắt nhìn thấy chiến hoả. 

Khi hai người gặp lại nhau, e rằng một trong hai đã lâm vào cảnh tù binh rồi. 

Việt Tiềm hy vọng Chiêu Linh sẽ rời khỏi Mạnh Dương thành, bình yên vô sự trở về Dần thành của Dung Quốc. 

***

Trên Mạnh Dương thành, Chiêu Linh ngồi trước bàn sách múa bút thành văn. Hai tên tuỳ tùng còn đang chỉnh lý lại từng vật dụng trong phòng, thu thập hành lý của y. Vệ Bình cầm một phần công văn tiến vào trong phòng Chiêu Linh rồi trình lên: “Quận thành Nam Di đã bị “Thanh Vương” công hãm nhiều lần, bây giờ toàn bộ quận đã bị quản tặc chiếm được.” 

Chiêu Linh nhận lấy công văn, than thở: “Tình hình của Vân Việt đã loạn đến mức độ này rồi.” 

Vệ Bình hỏi: “Phía Bắc Vân Việt gần đây có phản tặc Thường Quý quấy nhiễu, trong triều đã phái một nhánh quân đội tới chinh phạt. Công tử muốn tạm thời ở lại Mạnh Dương thành sao?” 

Chiêu Linh đặt công văn lên bàn sách, suy tư một phen rồi mới trả lời: “Không cần, ngày mai chúng ta sẽ tới Vân Thuỷ thành.” 

Đáy lòng y sốt ruột, muốn mau chóng dò xét xong chốn cũ Vân Việt, sau đó trở về Dần thành của Dung Quốc, bẩm báo tình huống của Vân Việt với Thái tử. 

Phải lập tức thay đổi những ảnh hưởng chính trị phụ vương đã để lại, cũng đưa ra biện pháp bù đắp, không thể kéo dài thêm được nữa. 

***

Tác giả có lời muốn nói: A Linh không đi được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK