• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ trong giấc mơ, Chiêu Linh tỉnh lại, mở mắt ra chỉ thấy Chiêu Môi cắt tóc ngắn, mặc một cái áo gió tối màu. Không biết Chiêu Môi đã canh giữ bên giường bệnh từ khi nào, hai tay khoanh trước ngực, đang cúi đầu chợp mặt.

Bị bệnh vừa mỏi lại vừa mệt, nhất thời Chiêu Linh cũng không cảm giác được không đúng ở đâu. Phòng bệnh rộng rãi sáng ngời, thư thái yên tĩnh, y nhanh chóng nhắm mắt, tiến vào mộng đẹp.

Không biết đã qua bao lâu, Chiêu Linh tỉnh lại lần nữa, phát hiện có người đang chạm lên tay y, hơn nữa còn có tiếng người trò chuyện, nghe giọng là Chiêu Môi và y tá đang nói, y tá còn đang thay túi truyền dịch cho Chiêu Linh.

Y tá là người đầu tiên phát hiện ra Chiêu Linh tỉnh lại. Cô tươi cười nghênh đón, nói: “Chiêu Linh, hôm nay em đỡ hơn nhiều rồi, mẩn đỏ trên tay cũng lặn bớt rồi.”

Nét cười của cô vô cùng thân thiết, Chiêu Linh cảm thấy hẳn là mình biết cô, vì vậy gật đầu một cái.

Y còn đang suy tư, lại nhanh chóng tìm được rất nhiều ký ức thuộc về nguyên chủ trong đầu. Chiêu Linh chiếu lại một lần, cảm thấy vô cùng mới mẻ, liền bình tĩnh tiếp thu thân phận mới của mình.

Nguyên chủ trùng tên với Chiêu Linh, anh trai của nguyên chủ cũng cùng tên với huynh trưởng của Chiêu Linh, cũng tên là Chiêu Môi, hơn nữa còn giống nhau như đúc.

Từ đó, trong đầu Chiêu Linh có hai phần ký ức, một phần là ký ức cổ đại của chính y; phần còn lại là ký ức của nguyên chủ ở hiện đại. Hai phần ký ức ấy đều vô cùng rõ ràng, cũng không biết đã nằm trong đầu y từ bao giờ.

Bởi vì muỗi đốt dẫn đến sốt rét, Chiêu Linh phải nằm viện năm ngày, y tá đổi túi truyền dịch cho y vẫn là cô nàng kia, cho nên cũng trở thành vô cùng quen thuộc.

Advertisement

Chiêu Linh nghiêng thân, đánh giá Chiêu Môi bên cạnh, dù biết anh không phải huynh trưởng nhà mình, khoé môi y vẫn đong đầy ý cười.

“Bé Linh, có đói không? Có muốn ăn vặt không?” Chiêu Môi xoa nhẹ đầu Chiêu Linh, trên mặt cũng là nụ cười dịu dàng.

Tình hình của em trai hôm nay rõ ràng đã tốt hơn, tinh thần nhìn cũng không tệ lắm.

Chiêu Linh lắc lắc đầu, không thấy ngon miệng.

Buồn ngủ và không thấy ngon miệng cũng được xem là biểu hiện của bệnh, thật ra đã có nước muối sinh lý và đường glucose chống đỡ, ăn ít một hai miếng cũng không có chuyện gì.

Ánh mặt trời chói mắt chiếu thẳng vào phòng bệnh, Chiêu Môi đứng dậy đi lấy điều khiển từ xa, nhấn phím thả rèm cửa xuống. Anh chăm sóc em trai còn đang ốm vô cùng tỉ mỉ, chu đáo.

“Huynh…”

Chiêu Linh như bật thốt lên thành lời, lại vội sửa lại: “Anh, bao giờ em mới được xuất viện?”

Chiêu Môi xoay người lại, lưng cao chân dài: “Không nhanh như thế đâu. Em đi du lịch nước ngoài bị muỗi độc cắn đến nỗi mắc sốt rét, sốt rét phải điều trị bảy, tám ngày mới ổn, em mới ở đây có mấy ngày?”

Sau khi đóng rèm cửa sổ, Chiêu Môi đi tới bên giường bệnh ngồi xuống, lấy điện thoại ra xem những cuộc gọi bị lỡ – từ khi vào viện, anh đã chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng, lại nói: “Đừng xem thường, nếu không trị tận gốc, bệnh sẽ dễ biến chứng, dẫn tới tử vong.”

Tử vong.

Chiêu Linh phiền muộn mà nghĩ: Ở cổ đại, ta cũng bị muỗi Vân Việt cắn, cuối cùng bất hạnh mắc phải bệnh độc, trị liệu không có hiệu quả, cuối cùng ốm chết ở Dần Đô.

Một người cổ đại vốn đã chết đi, mở mắt ra lần nữa lại xuyên tới hiện đại, kỳ văn dị sự cũng chẳng dám viết thế này, nếu không phải chính y trải qua, e rằng cũng chẳng tin là thật.

Thấy Chiêu Môi cúi đầu đọc tin tức rồi nhắn tin với đồng nghiệp qua phần mềm thông tin, Chiêu Linh khuyên nhủ: “Anh, ở đây có hộ lý mà, nếu anh bận việc trong công ty thì cứ quay về đi.”

Dì hộ lý vốn chịu thương chịu khó, lúc này lại không có việc gì làm mà ngồi trong một góc phòng, Chiêu Môi cướp hết việc bà cần làm rồi.

Chiêu Môi thả điện thoại xuống, nói: “Không vội.”

Anh đứng lên, đi ra khỏi phòng bệnh rồi gọi điện thoại bên ngoài, tận lực hạ thấp giọng xuống, sợ sẽ phiền đến Chiêu Linh trong phòng.

Phòng bệnh trống trải vô cùng yên tĩnh, Chiêu linh nằm trên giường bệnh, lẳng lặng nhớ về cuộc sống khi còn ở cổ đại, những chuyện y từng làm, từng trải qua.

Khi chết bệnh, y vẫn vô tri vô giác, cũng không hề thống khổ, nhưng đột nhiên lại qua đời, sinh mệnh cũng dừng lại, những người quan tâm y sẽ khó lòng tiếp thu được sự thật này.

Sinh ly tử biệt, huống hồ còn cách cả thời không, có nghĩ cũng vô ích, không nên làm chuyện gì dại dột, thêm phần bi thương.

Trong đầu Chiêu Linh có cả ký ức nguyên chủ, y mới tiếp thu những ký ức này không lâu, phải một khoảng thời gian nữa mới thích ứng được với xã hội hiện đại.

Vì trị bệnh sốt rét, Chiêu Linh nhập viện bảy ngày. Đến ngày thứ tám, y khôi phục hoàn toàn, thân thể khoẻ mạnh, ăn uống ngon miệng, bác sĩ cũng đã xác nhận Chiêu Linh khỏi bệnh, cho y xuất viện.

Y học hiện đại chỉ cần tám ngày đã trị hết bệnh của Chiêu Linh, bệnh này tương tự với bệnh độc y mắc phải ở cổ đại, nhưng nơi đó lại không có phương pháp cứu trị.

Chiêu Linh ngồi trên ghế phó lái, nhìn thành thị phồn vinh ngoài cửa kính, thấy đám người lít nha lít nhít lại càng thêm thán phục, đây là một thành phố lớn vô cùng hiện đại, có ít nhất mườI triệu cơ dân.

Đặt vào thời không cổ đại của Chiêu Linh, nhiều người như vậy đã là quy mô dân số của cả một đại quốc rồi.

Hai tay Chiêu Môi đặt lên vô lăng, chờ đèn xanh đèn đỏ. Anh nghiêng đầu sang phải, nhẹ nhàng nói: “Bé Linh ở chỗ anh mấy ngày đi, bảo mẫu chị dâu em mới thuê được có tay nghề nấu ăn không tệ, để bà ấy làm cơm dinh dưỡng tẩm bổ cho em. Em ở một mình, ba bữa không quản, còn không chịu nấu cơm, đồ ăn bên ngoài cũng không đảm bảo.”

Nguyên chủ không biết nấu cơm.

Thân là công tử Dung Quốc, Chiêu Linh cũng không biết nấu cơm, quân tử tránh xa nhà bếp.

“Được.” Chiêu Linh gật đầu liên tục.

Tới hiện đại chỉ lẻ loi một mình, Chiêu Linh coi anh trai của nguyên chủ là huynh trưởng, hai Chiêu Môi này thực sự giống nhau từ trong ra ngoài.

Chiêu Môi đưa Chiêu Linh tới một khu dân cư giàu có ở Nam thành, nhà của anh ở nơi đó.

Căn phòng lớn theo hơi hướng hiện đại hào hoa tráng lệ, thiết bị xa hoa hơn Vương cung cổ đại, đến cuộc sống của những người có điều kiện bình thường ở hiện đại cũng tốt hơn quý tộc cổ đại rất rất nhiều.

Chiêu Linh ở tạm trong nhà anh trai nguyên chủ, nguyên chủ có một người chị dâu vô cùng xinh đẹp, còn có hai cô cháu gái cực kỳ đáng yêu, quan hệ với nguyên chủ đều rất tốt.

Sau khi xuất viện, chuyện đầu tiên phải làm là tắm rửa thay quần áo.

Khi bước từ phòng tắm ra, Chiêu Linh đi tới trước kính, quan sát tỉ mỉ ngoại hình của mình, cảm thấy khó mà tin nổi.

Người trong gương giống y như đúc với Chiêu Linh, đến nốt ruồi nhỏ trên cổ cũng y hệt, điểm khác biệt duy nhất chỉ là tóc dài biến thành tóc ngắn mà thôi.

Chiêu Linh còn chưa quen với dáng vẻ khi mình để tóc ngắn, luôn có ảo giác lạnh gáy.

Trang phục của người hiện đại đơn giản sạch sẽ, Chiêu Linh vô cùng yêu thích, không cần phải mặc phức tạp đến thế kia nữa, một lớp lại một lớp áo quần.

Sau khi thay một bộ quần áo vải bông ở nhà, Chiêu Linh đi dép lê tới ban công, phóng tầm mắt nhìn cảnh đêm.

Trong lúc nằm viện, y đã dùng điện thoại tìm kiếm thời không của mình trong lịch sử, cuối cùng phát hiện ra thời không ấy cách xã hội hiện đại đã hai ngàn năm.

Hai ngàn năm.

Chỉ có bầu trời sao và mặt trăng là như trước, nhân thế đã là chuyện thương hải tang điền, rất nhiều người, nhiều chuyện đã bị chôn vùi trong bụi bặm lịch sử.

Dưới ánh trăng, Chiêu Linh cảm thấy vô cùng cô độc, mãi cho tới khi nghe tiếng Chiêu Môi gọi, y mới quay đầu lại rồi mỉm cười khẽ.

Đêm thu, hai anh em ngồi uống rượu trên ban công, trò chuyện về những việc lặt vặt trong cuộc sống hàng ngày, cười cười nói nói, an nhàn bình yên.

Cảm giác này đã rất lâu không gặp, từ sau khi huynh trưởng làm Quốc quân Dung Quốc, Chiêu Linh rất ít khi có thể uống rượu bồi chuyện cùng huynh trưởng.

Anh trai trước mắt tóc ngắn, cũng không phải huynh trưởng, nhưng qua bao ngày bầu bạn, Chiêu Linh đã coi anh như huynh trưởng của mình.

Hai người nói chuyện phiếm một lúc lâu, từng người uống ba, bốn lon bia, Chiêu Môi đột nhiên hỏi: “Bao giờ bé Linh mới quay về trường học?”

Chiêu Linh trả lời: “Mùng một đầu tháng sau.”

Nguyên chủ là giảng viên đại học, dạy Văn học Trung Quốc.

“Là một tuần sau phải không?”

Chiêu Môi nhấp một ngụm bia, đặt cốc thuỷ tinh lên bàn, chậm rãi nói: “Sao không nghỉ thêm mấy ngày nữa?”

Gia cảnh hai người giàu có, người cha quá cố để lại cả khối tài sản khổng lồ, dù em trai anh có đóng tiền thành cục vứt vào ngân hàng lấy lãi tiết kiệm cũng có thể sống thoải mái cả đời.

Công việc cũng không quan trọng, thân thể mới là quan trọng nhất.

Chiêu Linh nói: “Đã du lịch đến mức nằm viện rồi, vẫn nên quay về thôi.”

Khi vừa tới hiện đại, Chiêu Linh vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, nhưng lòng trách nhiệm của y rất lớn, nếu nguyên chủ đã là giáo sư, còn ký hợp đồng với trường học, vậy trước khi kết thúc hợp đồng, Chiêu Linh vẫn phải tuân theo lịch làm việc.

Điều dưỡng ở nhà Chiêu Môi mấy ngày, Chiêu Linh còn dùng cả sổ tay để thích ứng với cuộc sống hiện đại, có điều cũng không khó khăn lắm, dù sao y cũng có ký ức của nguyên chủ.

Nguyên chủ biết lái xe, Chiêu Linh biết lái xe; nguyên chủ biết quản lý tài sản, Chiêu Linh biết quản lý tài sản; nguyên chủ là giáo sư danh giá, Chiêu Linh cũng có thể làm giáo sư được.

Ngày trở về trường tới rất nhanh. Sáng sớm, Chiêu Linh chuyển ra khỏi nhà anh trai, tự lái xe rời khỏi con phố nhà anh trai, đi tới thành phố Mạnh Dương sát bên cạnh.

Nhà của nguyên chủ ở thành phố Mạnh Dương, trường học cũng ở nơi ấy.

Sau khi về nhà, Chiêu Linh vừa đặt đồ xuống đã nhận nhận được cuộc gọi của Chiêu Môi, dò hỏi xem y đã về tới nhà chưa.

Tuổi tác hai anh em chênh lệch rất nhiều, có lúc Chiêu Môi hệt như ông bố già vậy.

Sau khi cúp điện thoại, Chiêu Linh ngồi trên sofa ngẩn người, nhìn xung quanh nhà chỉ có một mình y, cả căn phòng rộng rãi thoáng đãng lại có chút không quen lắm.

Hiện đại là thời đại bình đẳng, cho nên không có nô bộc, gia đình giàu có đến đâu cũng không còn nô lệ.

Ở thời đại này, những người Chiêu Linh gặp đều là trang phục ngăn nắp, không lo cơm áo. Đương nhiên cũng có người nghèo, nhưng họ chỉ chiếm một phần nhỏ, không giống như khi còn ở cổ đại, bách tính đa số là người nghèo cả.

Chiêu Linh nhớ về những năm tháng cổ đại ấy, lúc này đã đi tới hiện đại, sự khác biệt quá to lớn, thời gian hai ngàn năm thực sự quá dài.

Sau khi về nhà, Chiêu Linh xếp lại đồ dùng rồi lái xe tới trường học. Đối với y mà nói, chuyện lên lớp dạy sinh viên về Hán ngữ cổ đại cũng không có gì là khó cả, nếu có thì ký ức của nguyên chủ trong đầu cũng đã giúp đỡ y rất nhiều rồi.

Giảng một buổi học còn dễ hơn nhiều so với việc bày binh đánh trận một mất một còn.

Chiêu Linh ứng đối như thường, không hề hoảng loạn chút nào, tuy có những sinh viên phát hiện ra phong cách giảng bài của thầy khác với trước kia, nhưng cũng chẳng ai nghĩ rằng, thầy đã là một người khác rồi.

Một tuần chỉ có mấy tiết, Chiêu Linh vô cùng nhàn nhã, rảnh rỗi tới mức y tự tìm đọc tài liệu lịch sử, cẩn thận xem lại những chuyện đã xảy ra hai ngàn năm trước.

Đầu tiên y tìm đọc thông tin của huynh trưởng Chiêu Môi, cũng nhanh chóng tra được.

Sách sử chép lại, Dung Văn Vương Chiêu Môi hưởng thọ sáu mươi ba tuổi, là minh quân một đời Dung Quốc, Dung Quốc lớn mạnh nhất vào thời kỳ y còn tại vị.

Sau khi Dung Văn Vương qua đời, Dung Quốc từ thịnh chuyển suy, sau Dung Văn Vương còn có tám vị Dung Vương nữa, tổng cộng là 120 năm.

Sau khi Dung Văn Vương qua đời 120 năm, Dung Quốc diệt vong, mất nước trong tay Khánh Quốc.

Sau khi đọc những điều ấy trên màn hình máy tính, Chiêu Linh thở dài một tiếng.

Ai mà ngờ được, kẻ kết thúc thời loạn ấy, thống nhất thiên hạ sẽ là một quốc gia không đáng chú ý nơi biên thuỳ Tây Bắc – Khánh Quốc.

Khánh Quốc chỉ mất hơn ba mươi năm, xuôi Nam quy mô lớn, theo trình tự mà tiêu diệt Duy Quốc, Dung Quốc, Tây Việt Quốc và tám quốc gia còn lại.

“Tây Việt Quốc…” Chiêu Linh lẩm bẩm.

Y có một cảm giác vô cùng mãnh liệt rằng Tây Việt Quốc này chính là Vân Việt Quốc mà Việt Tiềm đã thành lập.

Chắc chắn là vì chốn cũ Vân Việt đã bị phân chia, người đời sau mới gọi Vân Việt Quốc mà Việt Tiềm dựng lên là Tây Việt Quốc.

Chiêu Linh gõ bàn phím, lại tiếp tục tìm kiếm ba chữ “Tây Việt Quốc”, tìm đọc lịch sử quốc gia này, nhanh chóng lướt màn hình, cuối cùng tìm được tên Quốc quân khai quốc, những chữ ấy bất thình lình đập vào mắt y: Việt Mục Vương Việt Tiềm.

Việt Tiềm, thuỵ hào Mục Vương.

Tim Chiêu Linh đập nhanh hơn, y xem lướt qua tài liệu về Việt Tiềm lúc sinh thời, cuối cùng chỉ thấy mấy dòng qua loa: Hưởng thọ năm mươi tư tuổi.

Mặc dù là ở cổ đại, đây cũng không phải là sống thọ.

Sau khi Chiêu Linh chết bệnh, Việt Tiềm tiếp tục sống hơn hai mươi năm mới đi tới điểm cuối của sinh mệnh.

Khi ấy, mặt mày hắn không còn trẻ trung nữa, râu tóc đã bạc trắng; sống lưng bị năm tháng đè xuống; cũng không còn tài hoa, hắn có từng nhớ tới ta hay không?

Y lại phiền muộn nghĩ: E là lãng quên sẽ càng tốt hơn.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Việt xà: Làm sao có thể quên được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK