Cứ như vậy, chẳng bao lâu Dương Tiểu Vy lại tiếp tục công kích Lam Lam, cô ta bước lên kéo Lam Lam về phía gia đình của cô, lớn tiếng chỉ trích cô trước mặt mọi người..
“Thực chất cô chỉ là một đứa mồ côi, cô không xuất thân danh giá thì làm sao có thể xứng với Lục Diệp Bằng”.
Dương Tiểu Vy trực tiếp kéo mạnh một cái đã khiến Lam Lam ngã ngụy xuống đất, không những vậy cô ta còn lấy những giấy tờ về thân thế của cô quăng thẳng vào mặt cô, rồi phun ra câu nói hết sức khinh bỉ.
"Người như cô rất đáng bị xã hội xa lánh, lúc trước tôi đã nhận định cô chính là loại phụ nữ kinh tởm như thế.
Đã là thiên kim giả mạo còn tỏ vẻ như mình thanh cao… "
Lam Lam trợn tròn mắt lên cầm những tờ giấy đang nằm ở dưới đất.
Lục Diệp Bằng đứng đó thầm siết chặt tay lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn Dương Tiểu Vy.
Cổ họng Lam Lam chợt nghẹn lại.
Khóe mắt đỏ hoe, cô ngẩng đầu lên nhìn ba mẹ của mình, giọng nói có lẽ vì quá sốc nên không nói nên lời.
Đúng lúc này, ông nội… Một người yêu thương Lam Lam nhất trong nhà, ông cất bước lãnh đạm từ từ đi tới trước mặt Dương Tiểu Vy, ông thẳng tay tát lên mặt Dương Tiểu Vy một cái tát thật đau đớn, giọng điệu run run.
“Cô nói Lam Lam không phải con ruột của nhà họ Tần của chúng tôi phải không? " Ông liếc mắt qua nhìn Lục Diệp Văn, khẽ nói lớn “Con đã nghe hết rồi phải không? Vậy nếu theo pháp luật, ông nội có thể thưa cô ta vào tù chứ!”
Lục Diệp Văn gật đầu khẽ đáp.
“Vâng! Cô ta có thể phạm vào tội vu khống và làm giả giấy tờ….Có thể vào tù vài năm”.
" Không!!! Ông muốn cô ta ở tù suốt đời".Ông Nội nghiêm túc.
Lần này người phụ nữ này đã vượt quá giới hạn của mình rồi, dám xúc phạm đứa cháu gái của ông trước mặt nhiều người như vậy,thì chính là cô ta không xem gia đình nhà họ Tần này ra gì rồi! Nếu đã vậy, ông sẽ cho cô ta nếm mùi vị được du lịch trong tù là như thế nào…?
Dương Tiểu Vy giựt mình, trong lòng có một chút sợ hãi.
Nhìn vào thái độ của ông nội, cô không dám chắc được lời nói của mình từ nãy giờ có đúng không? Hay cô đã tính sai một bước.
Ánh mắt Dương Tiểu Vy bất chợt tìm kiếm một người.
Nhưng người đó có vẻ như rất ung dung không hề quan tâm đến sự sống chết của cô.
Ngay lúc cô ta đang hoảng sợ đến tột cùng thì bất ngờ có một tiếng nói quen thuộc vang lên cứu lấy cô ta.
“Nếu một ai đụng vào Tiểu Vy… Tôi sẽ không tha cho người đó”.Một giọng nói rất mạnh mẽ nhấn mạnh từng chữ.
Tất cả mọi người kinh ngạc, lập tức hướng mắt nhìn về người đó
Đó là tiếng nói của Lục Diệp Bằng.
Anh đã lên tiếng bảo vệ Dương Tiểu Vy trước mặt mọi người.
Bà nội của anh trợn tròn mắt.
“Con đang nói cái gì vậy? Người con cần bảo vệ là vợ của con, không phải là cô ta”.Bà không hiểu đứa cháu trai này đang nghĩ gì trong đầu, mới mấy ngày trước còn sốt sắng lo cho vết thương của Lam Lam, nhưng tại sao bây giờ lại thay đổi đến như vậy?
" Nhưng Tiểu Vy đã có con với con… Mà không chỉ một mà tận hai đứa".Lục Diệp Bằng nhìn thẳng vào mắt bà nội nói.
Tần Hạo Thiên bước lên nắm lấy cổ áo Lục Diệp Bằng quát lớn.
"Mày đúng thật là đồ khốn nạn… Mày tưởng gia đình tao không dám làm gì mày sao??? "
“Hạo Thiên!!! Buông Diệp Bằng ra” Là tiếng nói của Mai Anh nhìn về con trai của mình khẽ ra lệnh.
"Nhưng… "
“Mẹ nói bỏ cậu ta ra”.Mai Anh dứt khoát.
Lam Lam đã rơi vào sự tuyệt vọng tột độ.Bây giờ cô giống như là món hàng để cho mọi người đá qua đá lại.
Có lẽ mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm nay từ việc bị tráo đổi mẫu sản phẩm, cô bị vu oan là người lấy cắp, rồi đến bản hợp đồng hôn nhân bị bại lộ, rồi bây giờ đến thân phận cô không phải là con ruột của gia đình… Lục Diệp Bằng đã biết trước.
Anh muốn giăng một cái bẫy thật lớn để ép chết cô trước khi ly hôn sao?
Trái tim cô tan nát, trong lòng có hàng ngàn mũi kim đâm vào.
Sự việc đến đây là kết thúc được rồi.
Lam Lam ngước mắt lên nhìn An Nhiên, con gái cũng đang mở tròn xoe đôi mắt ra nhìn cô.
Dưới sự hồn nhiên của con gái cô lại cảm thấy rất rất tội nghiệp cho An Nhiên.Một người như Lục Diệp Bằng không xứng làm cha của con gái của cô.
Thi Thi và Hạo Thiên cùng nhau ngồi xuống bên cạnh Lam Lam, hai người cố gắng giải thích cho cô nghe những chuyện vừa rồi không phải là sự thật
“Lam Lam! Em đừng nghe những lời cô ta nói là thật.Em là con ruột của gia đình”.Thi Thi lo lắng nói.
Nhưng lúc này, Lam Lam đã đứng lên, sự uất hận hiện trên đôi mắt của cô.
Nếu như, thật sự một người đàn ông đã nhẫn tâm đối xử với cô như thế, cô cũng không thể nào tiếp tục sống cùng với anh ta được nữa rồi!
Lam Lam siếc chặt hai tay, quay người nhìn thẳng vào Lục Diệp Bằng.
Anh cũng đang chăm chú nhìn cô.
Anh biết trong lòng cô đang tuyệt vọng rất nhiều, sự tổn thương anh gây ra cho cô, có lẽ cả đời này người con gái này sẽ không tha thứ cho anh.
"Lục Diệp Bằng!!! Mọi chuyện đã đúng như ý anh, tôi đã thua anh rồi! " Rất lâu sau, Lam Lam mới cất lên một giọng nói nặng nề.
Khóe mắt cô ửng đỏ.
Từng bước đi lại về phía anh.
Lam Lam thở dài một hơi nuốt nước mắt vào trong.
“Phải!!! Là tôi ép anh kết hôn với tôi… Chính tôi là người sao chép mẫu thiết kế và tôi cũng không phải là người tài giỏi gì trong mắt mọi người…” Lam Lam nhìn thẳng vào ánh mắt Lục Diệp Bằng,đau thương hỏi “Có đúng vậy không?Điều anh muốn, tôi đều làm theo đúng ý của anh rồi …!”
Chí Huy đi đến lắc đầu thật mạnh nhìn Lam Lam.
" Em không có làm,việc gì phải nhận… Chuyện về bản thiết kế của em.Anh sẽ điều tra, nếu như có người cố tình hãm hại… Anh sẽ lôi đầu người đó ra."Lời nói Chí Huy rất chắc nịt.
Anh không biết ai là người đánh tráo bản thiết kế.
Nhưng nếu có liên quan đến Tập Đoàn Thái Thị chắc chắn công ty đã có nội gián.
Lam Lam nhìn sang Chí Huy.
"Không cần! Chuyện này một người gánh được rồi…! Em không thể để Tổng Giám Đốc gánh chung với em được.
"
"Em nói như vậy có ý gì? " Lục Diệp Bằng nhíu mày.
Lam Lam nhếch môi cười, cô không trả lời anh.
Mà lúc này cô đã chuyển sang ánh mắt nhìn Hoắc Thiếu Tiên, công môi nói.
“Anh đã nghe thấy hết rồi đấy! Đó cũng là lý do em không tin tưởng anh ta”.
Hoắc Thiếu Tiên chỉ biết cười trừ, khẽ lắc đầu đi đến.
" Hôm nay, anh cũng mới biết được con người thật của Lục Diệp Bằng."
“Có lẽ chuyện đó, bây giờ nói ra cũng không còn tác dụng gì nữa đâu”.Lam Lam uể oải nói.
Hoắc Thiếu Tiên cũng nhẹ gật đầu.
“Bây giờ anh cũng không muốn nói chuyện của em cho anh ta biết để làm gì nữa?”
"Rốt cuộc hai người đang giấu tôi chuyện gì? " Lục Diệp Bằng nhịn không được liền nổi nóng.
Anh đi thật nhanh lại bóp chặt hai vai cô, ánh mắt tràn đầy lửa giận, nhanh chóng chấp vấn cô.
“Nói… Cô đang giấu tôi chuyện gì? Chuyện gì có thể khiến cô nói cho anh ta mà không chịu nói tôi nghe”.
Sự ghen tuông khiến anh quên mất mình đang làm gì?
Lam Lam nhăn mặt chịu sự đau đớn trên hai vai mình, lạnh lùng nhìn anh.
" Chuyện đó không còn quan trọng nữa, anh mau bỏ tôi ra… "
"Nói mau… Cô đang giấu tôi chuyện gì? " Lục Diệp Bằng nghiến răng lập lại một lần nữa.
Hạo Thiên và Hoắc Thiếu Tiên ngay lập tức đi tới kéo Lục Diệp Bằng ra.
Giọng điệu cảnh cáo Hạo Thiên liền vang lên.
“Mày không có tư cách gì đến chất vấn em của tao… Đến nước này tao không nhịn được, người nào có thể đối xử với Lam Lam như vậy…”
Nghe câu nói ấy, Dương Tiểu Vy bật lên một nụ cười.
"Chồng cũ à! Anh bị lãng tại sao? Từ nãy giờ tôi đã nói cô ta không phải là em gái của anh… Anh không nghe sao? "
"Cô câm miệng cho tôi…! Coi chừng cái miệng của cô lại hại cái thân mình đấy! " Hạo Thiên quát lớn thẳng vào mặt của cô
Anh vẫn không nhịn nổi, lại lên tiếng nhìn Lục Diệp Bằng nói thêm.
“Tôi rất may phước có thể trốn ra khỏi cuộc hôn nhân với cô ta… Nhưng thật đáng tiếc lại có người muốn đâm đầu vào… Được! Ly hôn đi, Lục Diệp Bằng mau ly hôn với Lam Lam mau lên”.Câu cuối cùng Hạo Thiên gần như hét thẳng vào mặt Lục Diệp Bằng.
Không biết nguyên do vì sao Lam Lam lại ký hợp đồng hôn nhân với Lục Diệp Bằng.
Nhưng anh tin, em gái của anh không phải là loại người chủ động ép anh ta kết hôn.
Chắc chắn có uẩn khúc đằng sau.
Lam Lam mỉm cười.
Một nụ cười không biết nên vui hay đau thương đang được che đậy.
"Đương nhiên! Đã kết thúc từ lâu rồi anh.
Như mọi người thấy trong hợp đồng chỉ ước hẹn ba tháng và sau đó cũng sẽ kết thúc sớm thôi…! Vốn dĩ anh ta cũng đã biết trước rồi, nên anh không cần nhắc nhở anh ta làm gì… "
Lục Diệp Bằng chỉ đứng đó không nói gì cả, anh chỉ lặng im nhìn người con gái đang cố gắng cứng rắn để không cho ai thấy sự yếu đuối của mình.
Đây cũng là mục đích để cô rời xa anh vào thời điểm này.
Ánh mắt Lục Diệp Bằng bắt chợt nhìn qua Hoắc Thiếu Tiên.
Anh ta cũng đang nhìn anh chằm chằm.
Anh không biết cô đang giấu anh chuyện gì? Anh không biết cái tên đó có đáng tin cậy không?
Hay lần này anh đã đi sai một bước, đẩy cô ra thật xa,để cho một người nào đó được lợi.
Khi mọi người vẫn chưa hết sự bàng hoàng này đến sự hoang mang khác, thì ngay lúc này lại có một bóng dáng của một vị nữ tu viện đang bước từng bước lại gần đến vị trí của mọi người.
Dương Tiểu Vy vừa nhìn thấy, đôi môi bắt đầu cong lên bước đến gần vị nữ tu viện đó liền quay lại nhìn mọi người giới thiệu.
“Nếu mọi người không tin thì có thể hỏi người này… Vị nữ tu viện này đã cùng ở chung với con gái của các người trong viện mồ côi đấy!”
Mọi người lại một lần nữa giật mình.Trước mặt là nữ tu viện khoát lên một bồ đồ màu đen dành cho những các Xơ ở nhà thờ.Nhìn vị nữ tu viện ấy có vẻ cũng còn khá trẻ.
Có lẽ chạt tuổi Lam Lam thì phải.
“Người này mới chính là con gái của các người… Còn cô ta” Dương Tiểu Vy chỉ tay về Lam Lam “Chỉ là một kẻ giả mạo… Cô ta đã cướp hết tất cả của người còn gái này”.
Lam Lam sững sốt.
Chuyện này là sự thật sao? Cô thật sự không phải là con của ba mẹ sao? Cả anh trai, chị gái và cả ông nội cũng không phải là người thân của cô sao? Chuyện gì đang diễn ra thế?
" Hồ đồ… Hết sức hồ đồ! " Ông nội giận dữ.
Ông quay sang nhìn Tần Văn Hạo và Mai Anh.
“Hai đứa… Tại sao không nói gì đi chứ? Lúc tìm được Lam Lam, hai đứa cũng biết tình hình là như thế nào rồi mà! Tại sao lại im lặng? Hay các người đã nghe lời cô ta mà cho rằng Lam Lam không phải con ruột của mình”.
" Ba, mẹ… Hai người nói gì đi! Nếu hai người không nói, chắc chắn càng để nãy sinh ra sự hiểu lầm hơn thế nữa!"Thi Thi nóng lòng buột miệng lên tiếng.
Mai Anh nhìn qua Tần Văn Hạo khẽ nói.
“Chúng ta đi về thôi!”
“Cái gì?” Ông nội tức giận gương mặt càng đỏ ửng lên.
Mai Anh dừng bước, quay đầu nhìn Lam Lam.
“Con về nhà! Mẹ cần một lời giải thích từ con”
Lam Lam chưa hiểu chuyện gì đã bị Thi Thi và Hạo Thiên lôi kéo đi khỏi nơi đây.
Bây giờ chỉ còn gia đình nhà họ Lục ở lại đối diện với một người từ đâu trên trời rơi xuống tự nhận là con gái của nhà họ Tần.
Hoắc Thiếu Tiên là người bật cười đầu tiên.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn anh với dáng vẻ khó hiểu.
Lục Diệp Bằng nhíu chặt hàng lông mày lại.
"Anh cười cái gì? "
"Tôi cười là… Có khi nào Lam Lam không phải là con gái của nhà họ Tần thật sự,mà chính là cô gái này không? Và nếu như vậy,có khi nào anh sẽ làm chồng của cô gái này không? " Hoắc Thiếu Tiên cố ý chăm chọc.
Lục Diệp Bằng trừng mắt.
"Điên vừa thôi! " Anh còn không dám nghĩ đến sẽ lấy một ai khác ngoài Lam Lam huống hồ là lấy một sư cô về làm vợ.
"Nếu là thật…! Mong anh lúc đó hãy chúc phúc cho tôi và Lam Lam… "
Lục Diệp Bằng không trả lời chỉ yên lặng, nhìn Hoắc Thiếu Tiên với một ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.
Lúc này, Hoắc Thiếu Tiên nhìn qua vị nữ tu viện ấy và Dương Tiểu Vy.
Ánh mắt có phần trầm tư.
“Một kịch bản khá là chỉnh chu… Vị nữ tu viện này đến vào giờ này khá là đúng lúc…” Anh bước lại gần nhìn từ trên xuống dưới vị nữ tu viện đó, gằn mạnh từng chữ “Nếu đã diễn, thì hãy diễn cho tới cùng”.
Vị nữ tu viện liền chột dạ lập tức giật mình.
Ánh mắt láo liên không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Dường như cô ta có vẻ rất sợ Hoắc Thiếu Tiên và anh cũng tỏ ra quen biết với cô ta.
Hoắc Thiếu Tiên trước khi rời đi, anh đã quay lại nhắc nhở Lục Diệp Bằng một câu nói.
“Có một chuyện Lam Lam đã giấu anh… Một ngày nào đó khi anh biết sự thật… Tôi e rằng, anh sẽ không thể nào chịu nổi được.……Lục Diệp Bằng,anh đã nợ cô ấy rất nhiều.”
Trái tim Lục Diệp Bằng chợt thắt lại.
Anh vẫn dõi theo bóng dáng Hoắc Thiếu Tiên.
Rốt cuộc là chuỵện gì…? Còn một chuyện nào lớn hơn chuyện anh là ba của An Nhiên…Người con gái ấy thật sự có bao nhiêu bí mật vậy..
Danh Sách Chương: