Buổi tối,Lam Lam đã chuẩn bị tinh thần bước vào nhà để đưa ra một thông báo là mình sẽ dọn ra ngoài sống.
Nhưng khi cô mới vừa mở cửa ra,thì những lời nói lớn tiếng không ngừng vang rất lớn trong phòng khách.Nghe kĩ một chút thì là tiếng nói của mẹ và Thiên Dật đang cãi nhau rất ầm ĩ.
Lam Lam kinh hãi đây là lần đầu tiên cô mới thấy Thiên Dật lớn tiếng như vậy.Nhưng chuyện gì đã xảy ra với hai người bọn họ.
"Cũng tại mợ....Cũng chính mợ mà con đã đánh mất đi người con yêu, hôm nay cô ấy đã nói lời chia tay với con rồi! Mợ vừa lòng chưa?"
Thiên Dật trong người có men rượu nên đã không kiểm soát được mình đang nói gì.Nhưng thái độ bà Tần thì vẫn bình tĩnh, bà không hề nói gì,cứ mặc kệ cháu trai của bà đang gào thét lên.
Tiểu Ni thì luôn đứng kế bên khuyên can con trai của mình không nên cãi nhau với người lớn.Nhưng Thiên Dật lại một mực muốn nói hết ra những gì mà anh đã cất giấu trong lòng bao nhiêu lâu nay.
Lúc này Lam Lam mới từ ngoài cửa bước đi vào, nhìn mọi người với đôi mắt ngơ ngác, khẽ hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"Cô đưa mắt nhìn qua Thiên Dật " Em say hả?"
Thiên Dật nhìn thấy Lam Lam thì cơn giận của anh lại bùng cháy lên dữ dội.Anh nhanh chóng bước đến bóp lấy hai vai của Lam Lam lắc thật mạnh,lớn giọng.
"Cũng tại vì chị....!Vì chuyện của chị và anh Diệp Bằng.Nên chuyện tình cảm của tôi cũng gặp rắc rối rất nhiều.Bây giờ cậu học trò của chị không theo đuổi được chị thì lại quay sang cướp người yêu của tôi.....!Cũng là tại chị hết".
Thể lực của Lam Lam làm sao gánh nổi sức lực cánh tay của Thiên Dật,huống hồ anh lại đang say xỉn khiến hai vai của Lam Lam có chút đau đớn khẽ nhăn mặt.
Tần Văn Hạo thấy vậy, ông lập tức đi tới kéo Thiên Dật ra,Hạo Thiên cũng phụ một tay giữ chặt Thiên Dật lại.
Lam Lam vẫn chưa hiểu Thiên Dật đang nói gì nữa.Tại sao là do cô?
"Em nói rõ ra xem, có chuyện gì? Người yêu của em...?"
"Phải! Diệp Ngôn đã chia tay với tôi rồi!" Thiên Dật gào lên "Cô ấy đã chia tay với tôi mà bắt đầu hẹn hò với học trò cưng của chị,là Dương Tiêu Khải đã cướp người yêu của tôi rồi....!"
"Sao....?"Lam Lam kinh hãi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?
Cô chưa từng nghe Thiên Dật và Diệp Ngôn yêu nhau.Còn Dương Tiêu Khải, cậu ta đã thay đổi hẹn hò với Diệp Ngôn rồi sao?
Lam Lam không biết nên khóc hay nên cười.
Trời ơi! Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Lam Lam đảo mắt qua nhìn mẹ,dường như cô cũng đã hiểu ra được một chút.
Rất lâu sau,Lam Lam mới lên tiếng nhìn mẹ của mình thấp giọng hỏi.
"Là mẹ.....!Là mẹ lại chia rẽ hai đứa nó nữa có phải không?"
"Tôi chán ghét mấy người!" Bên này Thiên Dật đã tức giận hét lớn,rồi sau đó anh liền chạy vọt ra ngoài.
Anh chạy nhanh đến nỗi hất mạnh Lam Lam ngã xuống dưới đất, khiến chiếc điện thoại trong túi xách của cô liền dâng ra ngoài chạm đến chân của Bà Tần.
Hạo Thiên và Tiểu Ni đồng loạt chạy ra ngoài đuổi theo Thiên Dật, còn Tiểu Sơ và Tần Văn Hạo thì lại đến đỡ Lam Lam ngồi dậy.
Chiếc điện thoại của cô đúng lúc nhấp nháy.
Bà Tần không màn quan tâm đ ến câu hỏi của cô, bà nhanh chóng lượm chiếc điện thoại của Lam Lam lên.
Đập vào mắt bà là một tin nhắn được lưu lại với cái tên là "Ông xã"
Suy nghĩ của bà thì chắc chắn chỉ là của Lục Diệp Bằng.
Những dòng chữ hiện lên khiến gương mặt bà càng lúc càng trở nên giận dữ lên rất nhiều.
Ông xã: "Bà xã! Em đang thu dọn đồ có phải không? Ngày mai anh sẽ đến rước em và con,anh đã chuẩn bị dọn dẹp hết rồi....!Ngày mai em trở về đây sẽ thấy một biệt thự hoàn toàn mới"
Bà Tần siết chặt điện thoại trong tay,ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn thẳng vào cô.
"Ngày mai con quay trở về ở với cái tên khốn đó sao?"
Ánh mắt Lam Lam khẽ xao động.Cô không vội lấy điện thoại từ tay của mẹ mình lại.Bởi vì lúc này đây,cho cô có giải thích thế nào thì bằng chứng bà cũng đã thấy hết rồi.
Khi nãy cô còn do dự, không biết phải nói gì với cả nhà vì việc cô sẽ dọn nhà đến chỗ của anh ở.Nhưng mọi thứ ngay lúc này đã thay đổi suy nghĩ của cô.
Mẹ không những ngăn cản chia cắt cô và anh, mà bà còn ra tay không cho Thiên Dật và Diệp Ngôn yêu nhau.Như vậy có quá đáng lắm không?
Lam Lam đưa ánh mắt sắc bén nhìn qua mẹ của mình, lạnh lùng trả lời.
"Vâng! Từ ngày mai con sẽ dọn quá ở đó!"
"Con...."
"Nhưng mà mẹ hãy yên tâm,con và anh ấy sẽ không sống chung cùng một phòng....Cho nên mẹ hãy....."
Bà Tần nghe vậy, khẽ nhếch môi khi dễ cô.
"Lời của cô nói, tôi còn tin nữa sao? Việc cô vào làm ở công ty của Lục Diệp Bằng, tôi cũng đã lườn trước được chuyện này sẽ xảy ra rồi.Mới đi làm chưa được đầy ba ngày đã bị cái tên đó dụ dỗ về nhà.....Lam Lam! Mẹ thật sự thất vọng về con".
Lam Lam nhìn bà, thở dài nặng nề.
"Con sẽ giữ đúng hứa với mẹ.....Cho đến khi còn điều tra được mọi việc".
"Con nói vậy là có ý gì?"Bà Tần không hiểu.Câu nói của cô đã khiến cho bà có phần lo lắng.
Lam Lam không vòng vo, nhìn bà trả lời thẳng.
"Con muốn biết giữa mẹ và Lục Diệp Bằng....Ai là người nói dối con".
Nghe xong, nét mặt của Bà Tần sượng ngằt, tâm trí có chút bối rối.
Nhìn biểu hiện của bà ngay lúc này,trong lòng Lam Lam đã nghiên hẳn về Lục Diệp Bằng.Có lẽ người mẹ của cô chính là người đang nói dối.
Cô khẽ nhếch môi bước từng bước lại gần bà, nhẹ nhàng đưa ra lời khuyên.
"Mẹ! Con là con gái của mẹ...!Mẹ có thể quản thúc và bắt con làm những gì mà mẹ cho là đúng.Còn Thiên Dật,em ấy là con trai của Cô.Việc ngăn cấm cũng là do Cô Tiểu Ni làm chứ không phải mẹ".
Việc xảy ra ngày hôm nay, Lam Lam đã thật sự bất bình giùm cho Thiên Dật.Việc của cô mà lại làm liên lụy đến chuyện tình cảm của em ấy, cô cũng có một phần trách nhiệm.
Bà Tần tức giận đến nghẹn họng,tay bà liền ôm chầm lấy ngực.
Tiểu Sơ thấy vậy liền lên tiếng đến đỡ bà, nhìn Lam Lam khuyên nhủ.
"Lam Lam! Đừng nói nữa....!"
Tần Văn Hạo và ông nội cũng bước lên.
"Được rồi! Mọi chuyện chấm dứt tại đây" Tần Văn Hạo vừa nói vừa kéo Lam Lam đi lên lầu.
Chưa chịu dừng lại ở đó,khi Lam Lam vừa mới bước lên vài bậc cầu thang.Bà Tần đã giận dữ lớn tiếng.
"Lời giao kèo của mẹ và con xem như chấm dứt.Nếu như con chọn về sống với Lục Diệp Bằng thì con hãy nhớ một điều.Sau này,nếu cái tên đó có đối xử con tệ đến cỡ nào, không còn yêu con nữa.....Thì cô Lam Lam nhà này, cũng đừng bao giờ trở về cái nhà này mà khóc lóc,mà cầu xin gia đình này ra mặt….”
Lam Lam dừng bước,xoay người lại nhìn bà.
Nét mặt Bà Tần chợt hững hờ, buông thêm ra một câu đầy công kích cô.
"Cần gì ngày mai, bây giờ con đi luôn cũng được mà!"
" Kìa bà....!" Tần Văn Hạo ôm trán không biết phải làm gì ngay lúc này đây.
Lam Lam sững sờ trước câu nói của bà.
"Ý mẹ là.....Mẹ đuổi khéo con sao?"
"Chẳng phải con muốn như vậy sao?"
Câu nói ấy thật sự khiến Lam Lam có chút hoang mang.Mẹ cô hôm nay bị gì thế này? Lời nói của bà,sao giống như bà lại muốn cắt đứt quan hệ với cô như lần trước vậy?
Nhưng lúc này nhìn kỹ vào nét mặt của và.Lam Lam có chút suy ngẫm.Từ ánh mắt của bà, cô đọc được những suy nghĩ trong đầu của bà là gì.Có lẽ mẹ cũng đang rất muốn cho cô và anh thêm một cơ hội cuối cùng để xem hai người có thể ở bên nhau được hay không?
Cô là con gái của mẹ, chẳng lẽ cô không hiểu mẹ mình đang muốn gì ở cô sao?
Cái bà cần ở cô.Chắc chắn là sự trách nhiệm.Bà muốn cô phải chịu trách nhiệm từng câu nói của mình đã nói ra.
Lam Lam hiểu bà, nên cô cũng không thể nào phụ lòng của bà.
Hít sâu một hơi,Lam Lam cười khẽ gật đầu nhìn bà chợt lên tiếng.
"Nếu mẹ muốn,con và An Nhiên sẽ đi ngay bây giờ".
Dứt lời, cô nhanh chóng bước lên lầu thu dọn đồ đạc.
Cả nhà không ai hiểu bà,họ cứ nghĩ bà nhẫn tâm đuổi con gái đi ngay trong đêm.Nhưng họ cũng không nghĩ đến là mọi chuyện đều đã được bà tính trước.
Bà Tần dõi ánh mắt nhìn theo,nói thầm trong lòng.
“Mẹ sẽ cho hai đứa thêm một cơ hội,là một cơ hội cuối cùng….Mẹ đặt niềm tin hết vào Lục Diệp Bằng”
******
Lam Lam đã không chừng chờ, cô liền thu xếp đồ đạc của mình.Còn Tiểu Sơ cũng giúp cô,thu dọn đồ của An Nhiên.Cũng phải tiếc nuối khi hai người chưa sống chung được bao lâu thì Lam Lam lại dọn đi, Tiểu Sơ cũng đang cảm thấy tiếc nuối rất nhiều.
Nhưng Lam Lam đi là để tốt cho tất cả mọi người.Tiểu Sơ cũng mong cô bạn của mình được hạnh phúc cho những gì mà cô ấy đã lựa chọn.
Trong lúc dọn dẹp,Lam Lam không ngờ lại vô tình nhìn thấy chiếc camera quay lén mà Lục Diệp Bằng truớc đó đã gắn nhằm theo dõi cô.
Đương nhiên Lam Lam nhận ra, chẳng phải cô từng thấy chiếc camera quay lén này ngay tại căn phòng của anh và cô ở nhà họ Lục sao?
Vậy là người đã gắn cái này, không ai khác chính cái tên đàn ông khốn kiếp đó rồi.
"Trời ơi! Cái tên trời đánh đó....!"
Nghĩ đến hằng ngày khi cô thay đồ, đều bị cái tên đó nhìn thấy thì máu điên trong người cô liền cuộn trào lên dữ dội.
Tại sao cái tên đàn ông đó lại thích nhìn lén cô đến như vậy?
Làm như anh yêu cô nhiều lắm không bằng....
Nhưng mà anh đã lén vào đây bằng cách nào mà để nó được vậy?
Từ lúc cô về đây đến giờ,anh cũng chưa từng đến đây....Không lẽ chiếc camera này đã được đặt từ hai năm trước.Nếu không thì trong nhà này nhất định có nội gián.
Cô nhất định phải làm chuyện này cho ra lẽ mới được.
Lam Lam dọn đồ xong liền cùng với An Nhiên nhanh chóng bước xuống nhà.Lần này cô đi cũng đem theo con mèo BuBu mà cô đã nuôi trước đó mang theo qua ở bên đó với cô.
Vừa bước xuống thì Lam Lam lại gặp Thiên Dật vừa mới trở về nhà.
Nhìn thấy cô dọn hành lý, Thiên Dật bật cười lớn.
"Chị họ của em thật là giỏi.Có lẽ em cũng sẽ làm như chị dọn ra khỏi nhà này thôi!"
"Thiên Dật....!" Tiểu Ni bước tên kêu tên con trai mình.
Bà Tần khoanh tay nhìn Lam Lam và An Nhiên liền nhếch môi cười khẩy.
" Ai còn muốn ra khỏi nhà nữa thì đi luôn cũng được, tôi sẽ không cản đâu".
Câu nói của bà khiến Lam Lam bất chợt thở dài.Nhưng vài giây sau đôi mắt của cô liền sáng ngời lên.Cô đưa mắt qua nhìn mẹ của mình khẽ nói.
"Con đã nói với mẹ con và anh ấy sống chung nhà nhưng sẽ giữ mối quan hệ không ai xâm phạm ai.Anh ấy và con đã ly hôn, nếu có gì cũng phải kết hôn lại rồi mới tính đến chuyện tiếp theo.Con sẽ không ở chung phòng với anh ấy....Nếu mẹ không tin, Thiên Dật sẽ cùng con qua đây đó ở...."
"Sao.....?"Thiên Dật kinh ngạc, mở to mắt nhìn Lam Lam.
Cả nhà nghe cô nói xong cũng giựt mình.
Lam Lam mím môi, gật đầu.
"Phải...! Diệp Bằng nói nhà đó là của con đứng tên,con muốn cho ai ở là quyền của con.Bây giờ mẹ không tin thì cứ cho Thiên Dật qua đó cũng con".
Bà Tần nhướng mày.
"Mẹ có nên tin hai đứa không?"
Thiên Dật cũng đang khó chịu với bà, chưa chắc gì Thiên Dật sẽ kể cho bà nghe những gì sẽ xảy ra bên đó.
Chưa đợi mọi người nơi gì hết, phía bên này Thiên Dật đã đột ngột lên tiếng.
"Quyền quyết định là ở em....."Anh ngẩng đầu lên nhìn Lam Lam, hít thở thật sâu nói "Em đồng ý, bây giờ ở đâu cũng được.Nhưng tốt nhất không phải là căn nhà này ".
Dứt lời, Thiên Dật lên phòng thủ dọn đồ đạc rất nhanh.Người duy nhất trong nhà này,anh chào tạm biệt chỉ có mẹ của mình.
Ban đầu Tiểu Ni có chút lo lắng, nhưng nếu cho Thiên Dật ở chung với Lam Lam thì cũng rất tốt cho cả hai bên.Vừa giúp chị dâu yên tâm vừa giúp cho Lam Lam và Lục Diệp Bằng quay trở về bên nhau.
Với lại thà để Thiên Dật ở chung với Lam Lam còn hơn để con trai phải dọn ra ngoài ở.Mặc dù Thiên Dật đã lớn, đang làm quản lý một trong những khách sạn của Tập Đoàn Tần Thị và sau này còn lên làm vị trí của Phó Giám Đốc của công ty.Nhưng trong lòng của Tiểu Ni, thì Thiên Dật vẫn còn rất nhỏ, vẫn còn cần sự chăm sóc của cả gia đình dành cho con trai.
Khi nãy Thiên Dật có uống chút bia rượu, nhưng vì câu nói của Lam Lam mà anh đã thật sự tỉnh táo trở lại.
Do uống bia rượu nên Thiên Dật không thể nào lái xe chở hai mẹ con đến đó,ba người chỉ đành bắt taxi đến biệt thự.
An Nhiên ngồi trong xe,khi biết mình đi về ở chung với ba.Cô bé quơ tay múa chân không ngừng sung sướng trước mặt Lam Lam.
"Mẹ ơi! Ba có biết mình trở về không? Mẹ gọi điện thoại cho ba chưa?"
Nghe xong Lam Lam nhún vai nhìn con gái lắc đầu.
"Mẹ chưa có gọi điện thoại cho ba của con
"Sao vậy mẹ?"
Ánh mắt Lam Lam chợt đăm chiêu, cô đưa tay ra véo nhẹ gò má của con gái, khẽ nói.
"Mẹ muốn xem thử....Ba của con, hiện bây giờ đang giấu ai trong nhà"
"Bộ trong nhà còn có người nữa sao mẹ?" An Nhiên không hiểu lời của mẹ mình nói là có ý gì.
Thiên Dật ngồi phía trước, nhịn không được liền lên tiếng giải thích cho An Nhiên hiểu.
"Mẹ của An Nhiên đang ăn phải dấm chua, nên đến một cách bất ngờ,để xem ba của cháu vào lúc này có đang ăn miếng ngỗng quay nào hay không?"
"Ngỗng quay hả.....? Con thích ăn ngỗng quay"An Nhiên hớn hở tưởng sắp được ăn ngỗng quay, nét mặt liền vui sướng.
Hành động của cô con gái,Lam Lam không biết nên cười hay nên khóc nữa.
Câu nói của Thiên Dật đương nhiên Lam Lam đã hiểu.Cô liền trừng mắt nhìn Thiên Dật lên tiếng răng đe.
"Kêu em qua ở với chị là phải phụ chị một tay chăm sóc An Nhiên"
Thiên Dật xoay đầu lại nhìn cô nhíu mày.
"Chị và anh đã ở đó, cần gì em phải chăm sóc"
"Thì cũng có lúc anh chị bận nữa...." Khi cô nói câu nói này ra, nét mặt của cô bỗng dưng đỏ ửng lên.
Thiên Dật hiểu....!Rất hiểu là đằng khác.Anh thở dài nặng nề quay đầu trở lại.
Nhìn nét mặt buồn bã của anh,Lam Lam khẽ cười.
"Em yên tâm đi, chị sẽ giúp em trong chuyện tình cảm"
"Ý chị là sao?" Thiên Dật ngẩng đầu lên nhìn cô trong gương.
Lam Lam mỉm cười không trả lời anh, trong đầu cô đã nghĩ ra một kế hoạch..
Danh Sách Chương: