Mọi việc gần như đã hoàn tất, cả nhà họ Tần đều đã chuẩn bị sẵn sàng để đưa Lam Lam ra nước ngoài.
Nhưng dường như tâm trạng Lam Lam lúc nào cũng trở nên buồn bực khó chịu trong lòng.
Đã gần hơn một tuần qua, không biết đã xảy ra chuyện gì mà Lục Diệp Bằng không hề liên lạc với cô.
Dù sau khi anh đám cưới, nếu như anh đã thật sự kết hôn với Dương Tiểu Vy thì có lẽ anh cũng đã biết cô và An Nhiên đã xuất viện rồi, nhưng anh vẫn không tìm kiếm cô sao? Anh không vì cô, anh cũng phải vì An Nhiên chứ! Con bé là con ruột của anh mà!
Không lẽ anh lại một lần nữa lừa gạt cô sao?
Những lời nói trước đây của anh đều là những lời nói dối.
Trái tim Lam Lam một lần nữa chợt đau nhói lên.
Rốt cuộc anh là một con người như thế nào vậy Lục Diệp Bằng??
Anh đang ở đâu?
Có phải anh đang trên đường đi hưởng tuần trăng mật với cô ta không?
Lục Diệp Bằng… Anh đúng là một tên bị ổi khốn nạn nhất trên đời này.
Lam Lam tức tưởi chửi thầm anh trong lòng.
Sự uất ức tuyệt vọng lại khiến cô một lần nữa rơi nước mắt.
Vào ngay lúc này đây cô thật sự nhớ anh vô cùng,nhớ hơi ấm quen thuộc mỗi khi anh ôm cô.Trong lòng cô mấy ngày qua đều cảm thấy bất an rất nhiều.
Cô không biết là đang có chuyện gì đang xảy ra nữa?
Từ ngày đám cưới của anh được diễn ra, không một người nào trong nhà là nhắc đến anh cho cô nghe, nếu cô có hỏi thì mọi người lại lập tức né tránh.Thậm chí mẹ còn không cho An Nhiên lại gần cô nữa.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Không lẽ mọi người đang cố giấu cô chuyện gì sao?
Lam Lam nằm cuộn tròn lên chiếc giường vắt nát óc suy nghĩ mà không thể nào nghĩ ra được.
Rốt cuộc mọi người trong nhà đang làm gì vậy?
Cô ước bây giờ cô có thể sáng mắt để thấy những gì đang diễn ra.
Cô muốn biết vào ngày đám cưới của anh đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này đột nhiên cánh cửa phòng bất ngờ liền bật ra, một tiếng nói trẻ con vang lên.
“Mẹ ơi!”
Là An Nhiên.
Vừa nhìn thấy mẹ, cô bé đã nhanh chân chạy đến trèo lên giường ôm chặt mẹ mình.
Cô bé làm nũng với cô.
“Mẹ ơi! Chúng ta đi chơi đi, mình xuống dưới sân chơi.
Hôm nay ở nhà có rất nhiều người đến.”
Làm Lam ngạc nhiên, cô ngồi dậy đưa tay chạm vào con gái.
Cô có một chút khó hiểu.
"Ai đến…? Mà sao con lại vào đây được? " Cô nhớ là mẹ đã không cho An Nhiên vào đây một mình nếu không có bà ở bên cạnh.
An Nhiên mỉm cười tươi nhìn mẹ của mình khẽ đáp.
"Bà ngoại đã đi ra ngoài rồi ạ! Dì Thi Thi thì dẫn hai anh Gia Bảo và Gia Gia qua đây khi bà ngoại vừa mới ra ngoài không lâu đó mẹ! "
"Vậy sao? " Thật khó hiểu, chị Thi Thi một người luôn hay tâm sự với mẹ mà bây giờ lại canh mẹ vừa rời khỏi nhà thì chị ấy nhanh chóng phi qua đây rồi.
Cô bảo đảm đã có chuyện gì xảy ra rồi.
Lam Lam cong môi cười nắm tay An Nhiên đứng lên.
“Vậy con hãy dẫn mẹ đi gặp mọi người đi cục cưng”.
" Dạ…! " An Nhiên hí hửng tung tăng nắm tay mẹ mình đi xuống lầu.
Lúc vừa đi xuống một tầng lầu, cả hai mẹ con lại vô tình nghe những tiếng xì xầm không lớn mà cũng không nhỏ.
Lam Lam nhanh chóng dừng bước lại.Đôi mắt cô càng lúc càng đăm chiêu.
"An Nhiên! Là ai đang nói chuyện vậy? " Lam Lam không do dự liền hỏi.
An Nhiên cũng đã nghe có tiếng nói.
Cô bé sinh ra lại có bệnh đa nghi giống như mẹ của mình.
Lại rất thông minh được truyền từ ba của mình.
Cô bé nắm bắt rất nhanh chưa đầy hai giây đã kiếm ra được giọng nói được truyền ra từ căn phòng nào.
An Nhiên vẫn nắm tay Lam Lam đi lại đứng trước cửa phòng.
Cô bé hép hờ cánh cửa nhìn vào bên trong.Rồi ngước nhìn lên mẹ mình nói với một âm thanh rất nhỏ.
"Mẹ ơi! Có rất nhiều người lớn ở trong đó, nhưng không có ông ngoại và bà ngoại thậm chí ông cố cũng không có ở bên trong luôn”.
Lam Lam nhíu mày.
Không lẽ đây là cuộc họp bí mật mà lúc nhỏ cô với anh chị của mình cũng từng chơi.
Ngay trong lúc này đây,có tiếng nói hết sức căng thẳng đầy lo lắng vang lên của một ai đó.
Lam Lam chăm chú cố gắng nghe xem là ai và mọi người đang giấu cô chuyện gì?
Bên trong phòng chỉ có năm người.
Cô Tiểu Ni, hai vợ chồng Lục Diệp Văn và Thi Thi thì còn có hai vợ chồng Tần Hạo Thiên và Tiểu Sơ.
Mục đích cuộc nói chuyện hôm nay cũng là tìm ra cách để cứu Lục Diệp Bằng ra ngoài.
Lúc này người căng thẳng nhất chính là Lục Diệp Văn, Lục Diệp Bằng là em trai của anh.
Là một người mà anh tin tưởng nhất yêu thương nhất trong nhà, anh không muốn em trai của mình phải ngồi tù vào lúc này.
“Hôm nay tôi và Tịch Duy An đều đưa luật sư đến giúp cho Diệp Bằng.
Nhưng cái thằng này không biết trong đầu lại đang nghĩ gì mà lại từ chối.
Diệp Bằng nói không cần biện hộ, việc sai trái của em ấy đã làm ra, em ấy muốn chịu trách nhiệm với mức án phạt cao nhất”.
Lục Diệp Văn nói ra với giọng điệu đầy bất lực.
Hạo Thiên đưa mắt qua nhìn Lục Diệp Văn hỏi.
“Vậy mức án cao nhất là bao nhiêu năm?”
“Anh nghĩ chắc khoảng mười hoặc mười lăm năm và có khi là chung thân”.Lục Diệp Văn ngẫm nghĩ rồi trả lời.
" Chung thân sao? " Tiểu Sơ đứng bên cạnh hoàn toàn sững sốt.
Nếu là chung thân, vậy Lam Lam sẽ ra sao đây?
Thi Thi thở một hơi thật dài, rồi nói.
"Vậy cho nên… Phải nhờ vào luật sự biện hộ, nhưng Diệp Bằng lại từ chối thì chỉ còn một cách duy nhất thôi! "
Cả Hạo Thiên và Tiểu Sơ và cả Lục Diệp Văn lập tức liền nhìn qua Thi Thi, ba người tiến lại.
Lục Diệp Văn nôn nóng hỏi.
"Là cách gì? Em mau nói đi! "
"Chính là mẹ vợ của con phải rút lại đơn kiện, nếu chị ấy rút lại đơn… Diệp Bằng sẽ không vào tù và cậu ấy cũng không thể nào từ chối được nữa.Việc rút đơn kiện sẽ giúp đồng thời cho cả hai bên.
" Thi Thi chưa kịp nói, Tiểu Ni đã nhanh chóng lên tiếng.
Việc này cô và cháu của mình đã bàn bạc nhau trước đó rồi!
Nếu Lục Diệp Bằng khăn khăn giữ quyết định muốn chịu hình phạt thì chỉ còn cách rút đơn kiện lại thôi! Nhưng vấn đề lớn vẫn nằm ở người nắm quyền trong gia đình này, mẹ của nạn nhân có chấp nhận rút đơn kiện hay không?
Bên ngoài, Lam Lam đã nghe rất rõ từng chữ từng câu nói của mọi người
Trong lòng cô không ngừng run lên dữ dội.
Hai chân còn không đứng vững nổi phải bám chặt vào An Nhiên.
Thì ra anh đã gặp chuyện.
Anh đang ngồi tù sao? Khi nào…
Là mẹ kiện anh sao?
Hơi thở Lam Lam trở nên dồn dập, cô không biết tại sao mẹ lại dồn anh vào bước đường cùng như thế?
An Nhiên cảm nhận được bàn tay của mẹ đang không ngừng run lên, cô bé cũng đã nghe rõ mọi người đang nói gì trong đó.
Nhưng thật tình An Nhiên không hiểu cho lắm, cô bé chỉ biết mọi người đang nói chuyện có nhắc đến ba của mình thôi!
An Nhiên bắt ngờ ngẩng đầu lên nhìn mẹ của mình, khẽ nói.
“Mẹ ơi! Ba lại đi làm nhiệm vụ nữa rồi, ba nói rất nhanh trở về.
Nhưng con đợi mãi cũng không thấy ba trở về.
Ba có phải đã bỏ mình luôn rồi không mẹ?” Tiếng nói con gái đã làm cho Lam Lam trở nên tuyệt vọng vô cùng.
Bờ môi Lam Lam run run.
"Ba đi hồi nào? "
"Là cái ngày ba mặc đồ chú rể, ba bị một số người đến dẫn đi, bọn họ còn lấy cái gì đó trói vào tay của ba nữa! "
Trái tim Lam Lam chợt thắt lại,trong lòng không ngừng đau đớn.
Vậy là những ngày qua anh đang ở trong tù, vậy mà cô còn oán trách anh đã bỏ mặc cô.
Tâm trạng Lam Lam kích động, cô đưa tay chạm vào cánh cửa rồi xô mạnh ra cùng với tiếng nói đầy sự tức giận vang lên.
"Tại sao anh ấy ngồi tù mà mấy người lại im lặng không chịu nói với tôi?”
Mọi người bên trong thoát kinh khi thấy sự xuất hiện của Lam Lam.
Họ không biết cô ở bên ngoài đã nghe hết tất cả.
Đôi mắt cô giận dữ đến nỗi hai mắt đều ửng đỏ lên, lời nói nghẹn ngào một lần nữa vang lên.
"Vậy là từ bữa giờ mọi người luôn tránh né, không cho An Nhiên lại gần tôi là vì sợ tôi sẽ biết anh ấy đã bị cảnh sát bắt rồi có đúng không? "
Thi Thi nhìn thấy Lam Lam tâm trạng trở nên kích động,cô sợ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, cô bèn mang đi tới khuyên bảo.
“Lam Lam!!!”
“Không…! Tôi sẽ không tin mấy người nữa, bây giờ tôi sẽ đến đồn cảnh sát gặp chồng của tôi” Cô phải cứu anh ra, cô không để anh ấy ở trong đó lâu như vậy được.
Lam Lam xoay người lại.
Tất cả mọi người hoảng hốt đều nhanh chóng tiến lại ngăn cô lại.
"Lam Lam! Em bình tĩnh đã… " Hạo Thiên kéo tay của cô, Lam Lam liền hất tay anh ra.
"Mặc kệ tôi… "
Lam Lam tiếp tục di chuyển.
Lúc này bất ngờ ngoài cửa vang lên một tiếng nói có phần sự mệt mỏi trong lòng.
“Con muốn mẹ rút lại đơn kiện có phải không?”
Đó là Mai Anh.
Bà đã kịp có mặt và là một người mẹ, bà biết con gái của mình đang muốn những gì?
Lam Lam nghe được tiếng nói của mẹ càng trở nên kích động hơn thế.
Một lần nữa cô giận dữ hét lớn.
“Con đã chấp nhận theo những điều kiện của mẹ, nhưng tại sao mẹ vẫn bắt anh ấy vào tù.
Con không hiểu mẹ là đang muốn gì…? Mẹ ép con rời xa anh ấy, con cũng đã đồng ý.Mẹ kêu con đi nước ngoài, con cũng đồng ý nghe theo lời sắp xếp của mẹ… Bây giờ thì mẹ lại ép anh ở tù vì tội cưỡng hiếp con gái của mẹ…Nhưng mẹ cũng phải hiểu một điều là……Anh ấy cũng từng là chồng của con.”
Lam Lam biết mình nói những điều này ra rất có thể sẽ khiến mẹ đau lòng.
Nhưng cô không còn cách nào khác, bởi vì chuyện xảy ra cũng đâu phải lỗi do một mình anh… Mà cô cũng có phần trong đó.
Nếu như hôm đó cô không đưa anh vào trong phòng, không gặp anh và cũng không thể nào có An Nhiên thì có lẽ mọi chuyện đã không có một kết cuộc như ngày hôm nay.
Mai Anh đứng đó, nhìn cô con gái đầy bất lực.
Bà biết cô đang rất giận bà, mọi chuyện bà cũng đã lườn trước hết rồi!
Bà trầm mặc rất lâu, rồi sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lam Lam lãnh đạm hỏi.
"Bây giờ con muốn gì? "
Lam Lam khẽ siết chặt tay lại, đôi mắt sắc lạnh dần trở nên tăm tối.Nhanh chóng đáp.
"Rút đơn kiện… Thả anh ấy ra.
Còn nếu không… Con sẽ đi ra làm chứng… " Câu nói của cô rất chắc chắn.
Ngay khi biết anh đã bị mẹ kiện, trong đầu cô đã tìm ra cách để có thể giúp anh thoát tội.
Mai Anh bật lên một nụ cười khổ, khẽ lắc đầu.
"Đúng là con gái của mẹ… " Bà biết ngay cô con gái của bà đã yêu người đàn ông đó đến điên dại rồi!
"Vậy mẹ có đồng ý không? " Lam Lam có phần nôn nóng.
Cuối cùng sau một hồi suy nghĩ, Mai Anh cũng đã gật đầu, nhưng lại đưa ra điều kiện đối với Lam Lam.
“Mẹ sẽ rút đơn theo như yêu cầu của con gái của mẹ… Nhưng con gái của mẹ cũng phải thực hiện những yêu cầu mẹ đưa ra” Khóe môi bà cong lên một nụ cười một màu giá lạnh.
Cả người Lam Lam chợt run lên, nét mặt trắng bệt.Trái tim đau rát.
Cô chưa từng nghĩ một ngày nào đó mình lại trở thành một người yếu đuối như vậy! Nhưng có lẽ đây là giải pháp cuối cùng cho cả anh và cô.
Hít một hơi thật sâu, cuối cùng Lam Lam cũng gật đầu bằng một cách đầy sự tuyệt vọng.
"Con đồng ý! ".
Danh Sách Chương: