Lục Diệp Bằng quả thật không biết phải đi tìm ở đâu những thứ hải sản đó về đây cho cô nữa, bởi vì bây giờ trời cũng đã tối.
Nhưng không còn cách nào khác,anh bắt buộc phải đi tìm.Anh không thể để cho cô mang chiếc bụng đói qua đến ngày mai được.
Đúng lúc này,anh vừa định đi ra khỏi nhà thì người quản gia đang xách túi lớn túi nhỏ đi vào trong nhà.
Ông ta vừa nhìn thấy anh đã bước đến chào hỏi.
"Cậu hai! Cậu định đi đâu sao?"
Lục Diệp Bằng không do dự, liền trả lời.
"Tôi đi ra ngoài mua một chút hải sản về nấu cho vợ của tôi ăn...."Anh đưa tay lên xem đồng hồ,lẩm bẩm."Giờ này tôi không biết, có chỗ nào còn mở cửa nữa".
Cũng đã chín giờ tối rồi,anh không sợ đóng cửa mà chỉ lo lắng là không có đồ tươi ngon thôi!
Nghe xong,ánh mắt quản gia chợt sáng bừng lên.Ông đưa chiếc túi đang cầm trên tay ra đến trước mặt anh.
"May quá,tôi mới vừa đi chợ về để nấu cho ngày mai.Hay cậu lấy cái này nấu cho mợ hai ăn, rồi ngày mai tôi sẽ đi mua cái khác".
Lục Diệp Bằng nhìn vào bên trong chiếc túi.Anh không ngờ quản gia lại có tâm linh tương thông với anh, dưới ánh mắt của anh chẳng phải là những hải sản mà cô đang muốn ăn hay sao...
Thật trùng hợp.
Lục Diệp Bằng ngước lên nhìn quản gia,ánh mắt hiện lên sự vui mừng, nhưng anh cũng không thể lộ ra bên ngoài quá mức.
"Vậy có phiền quá không?" Lục Diệp Bằng áy náy.
Quản Gia chợt lắc đầu.
"Không sao? Cậu chủ đừng ngại,huống hồ những hải sản này là ông chủ căn dặn tôi mua về, để sáng nay nấu cho cậu mợ ăn".
"Thật sao?" Lục Diệp Bằng thở phào nhẹ nhõm.
Quản Gia gật đầu, cười khẽ.
"Vậy để tôi xuống nấu cho mợ hai ăn..."
"Không....! không...."Lục Diệp Bằng xua tay " Để tôi nấu cho cô ấy, ông cũng biết là vợ của tôi rất kén ăn....!Để người chồng như tôi xuống nấu ".
Dứt lời,anh cầm lấy cái túi đi vào trong bếp.
Người quản gia có một chút kinh ngạc, ông không biết vị cậu chủ của ông có phải là cậu chủ lúc trước của ông không nữa.
Anh quả thật rất khác xa lúc trước rất nhiều.Anh vui vẻ, nói chuyện với người làm nhiều hơn, lại còn biết xuống bếp nấu ăn mà trước đây vị cậu chủ này còn chẳng đặt chân vào trong bếp.Vậy mà bây giờ, vì vợ của mình mà đích thân xuống bếp chỉ để nấu cho vợ một món thật ngon giữa đêm khuya.
Đúng là có tình yêu thì con người chúng ta cũng bắt đầu thay đổi
*******
Lam Lam tắm xong mới phát hiện ra chiếc váy ngủ mà Lục Diệp Bằng đưa cho cô, chính là chiếc váy mà anh và Hoắc Thiếu Tiên đã giành giựt nhau trong tại trung tâm mua sắm.A Mẫn cũng đã kể sự việc mà cô ấy mặc chiếc váy đó xong, đã bị Hoắc Thiếu Tiên tra tấn suốt một đêm như thế nào.Khiến Lam Lam lúc này bắt đầu có những suy nghĩ đen tối.Cô là vợ của anh, sống với anh một khoảng thời gian không ngắn cũng không dài, nhưng cô đủ hiểu người đàn ông của cô có máu ham muốn dục vọng rất là mãnh liệt, cô nghĩ tối hôm nay cô cũng không thể nào thoát khỏi tay anh.
Nhưng quả thật là trái tim cô lúc này đập rất là mạnh, cô biết mình cũng đang nhớ anh rất nhiều.Kể từ ngày trận cãi vã với anh vào tối hôm đó, cô đã lo sợ rất nhiều chuyện.
Anh biết cô đi gặp Hạ Ninh Triết, biết anh ta là người cô thầm thích lúc nhỏ.Không phải là cô không muốn kể với anh về anh ta.Chỉ là cô sợ......!sợ anh sẽ hiểu lầm, sợ anh trút giận lên người cô, sợ anh lại bỏ mặc cô mà đi tìm một người con gái khác.
Cô sợ rất nhiều, từ sau khi cô bị khối u não.....Cô đã rất sợ mất anh.
Lục Diệp Bằng đối với người khác hoặc là với gia đình cô,có lẽ là một người đàn ông tồi tệ xấu xa.Nhưng anh đối với cô thì khác....Anh là một người đàn ông tốt, là một người cha hoàn hảo của An Nhiên, trước đây anh có thể làm chuyện có lỗi với cô, nhưng cô biết anh không hề muốn tổn thương cô.
Còn về Dương Tiểu Vy, cô thật sự không ngờ người phụ nữ đó còn mang ý nghĩ xấu xa muốn chia rẽ anh và cô, muốn tranh giành anh với cô, đã vậy còn muốn lên giường cùng với chồng của cô nữa.
Chuyện này cô nhất định sẽ không bỏ qua, trước đây cô ta luôn dùng tình cảm trước đây của cô ta với anh để chọc tức cô, thì ngày hôm nay cô sẽ dùng chiêu thức đó để trả đũa cô ta.
Lam Lam tắm xong, mặc chiếc váy ngủ mà Lục Diệp Bằng đã đưa cho cô rồi bước đi ra khỏi phòng tắm.
Cô vừa bước chân ra chưa được vài giây, tiếng nói của một người đàn ông đột ngột vang lên.
"Bạn gái cũ của tôi dạo này có khỏe không?"
Lam Lam giật bắn mình lên,tay đang cầm chiếc khăn lau tóc chợt khựng lại, đưa mắt nhìn người đàn ông đó.
"Lục Diệp Minh.....!" Giọng nói cô chợt run rẩy,khi phát hiện người đàn ông đang đứng trước mặt, không phải là chồng cô mà là một người trước đó được xem là người yêu cũ của cô.
Lam Lam nhất thời đứng bất động vài giây, rất lâu sau cô cảm nhận ánh mắt của Lục Diệp Minh đang không ngừng dán chặt vào thân thể của cô với dáng vẻ xấu xa.
Cô nhìn xuống thì nhận ra chiếc váy này quả thật là rất quyến rũ, cộng thêm cô không mặc đồ lót bên trong, càng làm cho Lục Diệp Minh được một phen đỏ mắt.
Lam Lam kinh hãi, giựt mình vội lấy chiếc áo khoác ngủ cô đang vắt lên vai, liền lập tức mặc vào.
Cô ngước mắt lên nhìn Lục Diệp Minh, khó chịu cất tiếng.
"Anh vào đây từ khi nào"Vừa nói cô vừa đưa mắt nhìn ra cửa.Có lẽ khi nãy Lục Diệp Bằng đã như thường ngày ở nhà mà đã quên đóng cửa, vì vậy Lục Diệp Minh mới có cớ để đi vào đây.
Lục Diệp Minh khoanh tay trước ngực, gương mặt trở nên gian tà nhìn từ trên xuống dưới người của cô.
Nụ cười thoáng chốc đầy mỉa mai, từ từ bước đến.
"Tôi không ngờ người yêu cũ của tôi lại có một thân hình nóng bỏng như thế....Khó trách ông anh họ khù khờ của tôi lại say mê cô đến như vậy!"
"Này.....Anh muốn gì, không được đến gần tôi" Cô đưa tay lên nắm chặt chiếc áo khoác ngủ,che đi thân thể của mình lại dưới ánh mắt của anh ta.
Lục Diệp Minh bước đến liền dồn cô vào chân tường, anh giam cô vào một góc.Ánh mắt lúc này trở nên u tối, cả giọng điệu cũng đã thay đổi.
"Suốt hai năm qua, tôi luôn có những suy nghĩ khi biết An Nhiên chính là con gái ruột của Lục Diệp Bằng.....!Nếu tính theo thời gian, thì khi còn quen tôi,cô đã qua lại với anh ta....!Cô giả bộ thanh cao, không chịu lên giường với tôi...Nhưng sau lưng tôi, cô lại lên giường cùng với anh ta.Chính cô là người phản bội tôi trước....."
"Thì sao.....?"Lam Lam nhếch nhẹ môi, cảm giác đã không còn sợ như khi nãy.
Hóa ra người đàn ông này vẫn còn để bụng chuyện này.
Lục Diệp Minh trợn mắt lên, đưa hai tay bóp lấy đôi vai gầy gò của cô, nghiến răng nói.
"Vậy là tôi đã đoán đúng, trong lúc quen tôi...Cô đã lên giường với anh ta, không chỉ một lần và còn rất nhiều lần có đúng không?"
Lúc này đến lượt Lam Lam kinh hãi khi nghe xong câu nói của anh ta.Người đàn ông này ở đâu mà nghe cô lên giường với Lục Diệp Bằng nhiều lần, chỉ có lần đầu tiên đó thôi, mà đã ra An Nhiên rồi.
Nhưng bây giờ cô phải trả lời như thế nào với Lục Diệp Minh, không lẽ trả lời không phải.
Nhưng lý do gì cô phải trả lời với anh ta, chẳng phải bây giờ chồng cô chính là Lục Diệp Bằng rồi hay sao?
Lam Lam trầm mặc vài giây, trong đầu liền nghĩ một kế sách, vừa muốn chọc tức anh ta vừa muốn kinh động cả nhà và đặc biệt là muốn Dương Tiểu Vy nhìn thấy, cô muốn xem phản ứng của cô ta như thế nào khi thấy chồng mình và người yêu cũ đang bên nhau, để cho cô ta cảm nhận được cảm giác của cô khi cô ta muốn quyến rũ Lục Diệp Bằng.
Lam Lam nhìn sâu vào ánh mắt sâu thẳm của Lục Diệp Minh,cất giọng mang đầy sự khiêu khích.
"Tôi lên giường với anh ấy bao nhiêu lần cũng không còn quan trọng nữa, nhưng tôi nói ra câu này không biết anh có bị tổn thương hay không".
"Ý cô là....."Lục Diệp Minh nhíu chặt mày.
Lam Lam mím môi cười khẩy,rướn người lên nói khẽ vào tai của anh.
"Hôm ở khách sạn,khi anh và tôi vừa chia tay xong....!Chỉ chưa đầy nữa tiếng sau, tôi và anh ấy đã lên giường với nhau để ăn mừng đấy, chúng tôi vui vẻ suốt một đêm, không rời nữa bước".
Đúng như lời cô đoán, Lục Diệp Minh vừa nghe xong đã nổi lên cơn thịnh nộ.
"Đồ tiện nhân....!Để xem hôm nay tôi sẽ làm gì cô"Lục Diệp Minh giận dữ, đưa tay lên định vồ lấy cô.
Vậy mà Lam Lam đã hành động trước, cô nhanh nhẹn chui qua cánh tay của anh liền chạy.
Lam Lam vòng đến chiếc giường, cầm lấy bình hoa trên đầu giường nhìn về phía anh hét lớn.
"Tôi bây giờ cũng là chị dâu của anh, ăn nói phải cẩn thận....Anh còn bước tới, tôi sẽ không khách sáo với anh".
Nghe xong,Lục Diệp Minh bật cười thành tiếng.Ngông cuồng bước đến.
"Chị dâu gì chứ? Đã là người của tôi, thì trước sau gì cô cũng sẽ nằm ở dưới thân của tôi,rên rỉ mà thôi".
Lam Lam thất kinh,vội đứng lên trên giường cố ý nói lớn.
"Chồng tôi đang ở dưới nhà,anh mà còn vô lễ với tôi,anh ấy sẽ không tha cho anh..."
"Không tha thì làm gì được tôi, giết chết tôi sao? Lục Diệp Bằng trước giờ không vì một người phụ nữ, mà phải hi sinh giết người....Huống hồ là một người phụ nữ lẳng lơ như cô"
Dứt lời,Lục Diệp Minh gia tăng tốc độ đi đến thật nhanh.
Thấy vậy,Lam Lam đã không còn kiềm chế mà ném thẳng bình hoa vào anh ta.
Nhưng lần này Lục Diệp Minh đã trở nên thông minh,anh ta đã né được chiếc bình hoa.
Tiếng động bị bể của chiếc bình hoa vang lên rất lớn.Nhưng đây là biệt thự lớn,cho nên âm thanh đó không hề ảnh hưởng đến mọi người trong nhà.
Lục Diệp Bằng ở dưới nhà cũng không nghe thấy,cho dù anh có nghe thấy thì trong đầu anh cũng sẽ nghĩ tiếng động đó không phải phát ra từ căn phòng của anh.
Anh vẫn tập trung nấu đồ ăn cho cô.
Món ăn mà anh nấu cũng chỉ là cháo hải sản đi cùng với nhân xâm.Khi nãy anh cũng định làm những món ăn mà cô yêu thích .Nhưng anh chợt nhớ ra là cô vừa mới xuất viện,tay cũng vẫn còn bị thương rất nặng.Nên anh chỉ nấu những món mà Thi Thi đã dặn dò với anh.
Càng nghĩ đến vết thương của cô, trái tim của anh không lúc nào mà không đau đớn.
.....
Lúc này trên phòng, bàn tay Lam Lam chợt khựng lại trên không trung.
Nét mặt của Lục Diệp Minh liền hả hê nhìn cô.
"Nếu lúc trước, tôi không làm dữ với cô.Bắt ép cô lên giường với tôi....thì cô nghĩ,cô có cơ hội nằm dưới thân của Lục Diệp Bằng rên rỉ cho anh ta nghe không....Giọng điệu cô lúc làm tình thật là ngọt làm sao, nhưng tôi cũng muốn hưởng thụ cơ thể cô một lần......"
Dứt lời,Lục Diệp Minh liền vồ lấy Lam Lam, kéo cô từ đứng chuyển sang ngồi trên chiếc giường.
Lam Lam bỗng cảm thấy cổ họng mình như đau rác, chẳng nói được gì.Khi cô định thần lại, thì Lục Diệp Minh đã lập tức trèo lên trên giường, bắt lấy hai cánh tay đầy yêu ớt của cô.
"Anh buông tôi ra....Đau quá, buông ra mau".
Vì tay phải Lam Lam bị thương, khiến cô trở nên yêu ớt hơn thường ngày.
Ánh mắt Lục Diệp Minh trở nên tham lam,anh chăm chú nhìn vào chiếc cổ trắng nõn của cô, khẽ hỏi.
"Dấu hôn đó là của Lục Diệp Bằng để lại,có phải không?"
Lam Lam giật mình, cô hiểu ánh mắt của anh ta.Chẳng phải dấu hôn đang nằm ở trên cổ của cô, là do Lục Diệp Bằng khi nãy đã cố ý để lại sao....
"Vợ chồng thân mật với nhau, không lẽ cũng phải hỏi ý kiến của anh nữa sao?" Lam Lam cao giọng, ánh mắt hiện lên sự chán ghét dành cho anh ta.
Một suy nghĩ trong đầu vừa hiện lên đã khiến Lam Lam chuyển bại thành thắng.Cô ngày lập tức giơ cao đầu gối, trực tiếp đá ngay vùng nhạy cảm nhất của người đàn ông, hành động rất nhanh,lực cũng không hề nhẹ.
Lúc này, nét mặt của Lục Diệp Minh trở nên đỏ ửng,cơn thốn đang không ngừng ập đến.
Chỉ một giây sau,Lục Diệp Minh đã bị Lam Lam đẩy mạnh xuống giường.Hai tay của anh liền ôm chặt lấy người anh em của mình, nằm co ro bên dưới,bờ môi căn cứng chẳng nói được lời nào.
Lam Lam bò dậy, cô đưa mắt nhìn Lục Diệp Minh đang đau đớn nằm bên dưới.Khoé môi bất giác nở một nụ cười khẩy.
"Anh ổn chứ?"
"Cô...."Đúng thật giờ đây Lục Diệp Minh chẳng nói được lời nào nữa.
Bây giờ,đến lượt Lam Lam bắt đầu bày trò.Cô bước xuống giường, liền bước đến mở cửa đi ra khỏi phòng.
Lam Lam nhanh chóng bước đến ngay cầu thang, từ trên cao vọng xuống dưới nhà một câu nói, đi kèm với sự cầu cứu.
"Á.....! Diệp Bằng, cứu em với....!Ông xã! Mau lên cứu em....!Cứu em với....!Lục Diệp Minh! Anh buông tôi ra.....Anh không được làm vậy với tôi!"
Dứt lời,Lam Lam đưa tay bụm miệng cười tủm tỉm, rồi quay lại trong căn phòng, nhưng cô chỉ dám đứng ở cửa.Vì cô sợ Lục Diệp Minh đã hết đau, liền tìm cô tính xổ
Danh Sách Chương: