Chớp mắt, thứ hai đã tới.
Lại đến ngày đầu tuần phải đi làm.
Cả nhà họ Lục cũng như thường lệ,cùng nhau ăn sáng.Ngay vị trí ngồi chính giữa bàn ăn chính là bà nội.
Vợ chồng Lục Diệp Phong ngồi bên tay phải của bà, vợ chồng Lục Diệp Lâm ngồi bên trái của bà.
Lần lượt theo Vợ chồng Lục Diệp Văn thì ngồi kế bên Lâm Hoa tiếp theo là vợ chồng Lục Diệp Bằng cùng với hai đứa con trai của Thi Thi.
Bên kia vợ chồng Lục Diệp Minh ngồi kế Cao Phi Phi và cuối bàn chính là Lục Diệp Ngôn.
Trong bữa sáng ít ai nói chuyện với ai và đặc biệt từ ngày Lâm Hoa bắt lỗi Lam Lam vì về muộn thì không khí trong nhà càng trở nên căng thẳng ngột ngạt hơn.
Nhưng trong lúc này,bỗng nhiên đang ăn Diệp Ngôn ngẩng đầu lên nhìn Lam Lam khẽ nói.
" Sư phụ à không chị ba! Hôm nay em phải đi thi rồi, chị nói gì với em đi"
Lam Lam nghe xong,có hơi giật mình nhưng chỉ trong giây lát cô lấy lại bình thường,nở một nụ cười nhẹ nhìn Diệp Ngôn.
" Chúc em thi tốt"
" Em cảm ơn chị " Diệp Ngôn hí hửng.
Lúc này,Lục Diệp Văn cất lên một giọng nói trêu ghẹo Diệp Ngôn nhưng cũng đủ khiến cho mọi người nhìn về phía anh.
" Diệp Ngôn!Từ ngày có chị dâu mới thì con bé lại quên mất mình còn hai người chị dâu nữa rồi phải không?”
Diệp Ngôn còn chưa kịp trả lời thì Thi Thi đang ngồi bên cạnh khều nhẹ tiếp lời của chồng mình:
" Anh quên Lam Lam đang là sư phụ của Diệp Ngôn sao....Cái này con bé chỉ tôn trọng người thầy của mình thôi!"
" Đúng...Đúng! Chị hai thật là người hiểu chuyện chẳng buồn cho anh của em" Diệp Ngôn lè lưỡi chọc quê Diệp Văn.
Phía bên này,Lâm Hoa lập tức nhíu mày,đưa mắt nhìn Diệp Ngôn răng đe:
" Diệp Ngôn! Con phải có phép tắc,anh trai con nói đúng không được quên người đi trước" Nói thì nói với Diệp Ngôn nhưng ánh mắt của bà thì lại nhìn Lam Lam.
Lam Lam không quan tâm,cô cứ tiếp tục ăn cho hết bữa ăn sáng rồi nhanh chóng đi làm.Từ ngày cô bị mẹ chồng la mắng trước mặt cả nhà và đặc biệt là trước mặt Tử Lan thì ấn tượng tốt ban đầu của bà trong lòng cô cũng tan biến.Bây giờ cô xem bà như những người mẹ chồng trong phim luôn khắc khe với con dâu của mình.
Lúc này cô mới thật sự cảm nhận được chỉ có mẹ của cô mới là người mẹ tốt nhất trên đời này thôi.Từ trước đến giờ,dù cho cô có làm chuyện gì quá đáng,mẹ cũng không dám la rầy hay chửi mắng cô trước mặt mọi người,mẹ luôn tôn trọng và giữ thể diện cho cô ở mọi lúc mọi nơi.
Tự nhiên cô nhớ đến những món ăn của mẹ cô và những bát canh hầm của ba cô luôn chuẩn bị cho cô mỗi khi cô đi làm về trễ quá đi.
Lục Diệp Phong thấy vợ mình lại như vậy nữa thì ông lại lắc đầu ngao ngán.Chỉ vì Lam Lam đụng vào cái bếp của bà và nhận được nhiều lời khen từ bà nội mà không ngờ vợ ông lại đối xử đay nghiến con bé hết lần này tới lần khác như vậy.Thậm chí bà còn không nể mặt ông kể lể với ba mẹ của Lam Lam
Cũng may vợ chồng Tần Văn Hạo trước giờ luôn chú trọng lễ nghĩ và phép tắc,dù không biết con mình đúng hay sai,họ cũng cúi đầu xin lỗi Lâm Hoa khiến ông vô cùng khó xử không biết phải ăn nói làm sao với bạn thân của mình nữa.
Trong lúc Diệp Ngôn đang sợ hãi không biết phải trả lời ra sao thì ngay đối diện Lục Diệp Bằng buông đũa xuống chấp hai tay lại,ánh mắt nghiêm nghị nhìn mẹ mình cất lên một giọng nói nhàn nhã
"Mẹ muốn gì?Con có cảm giác hình như mẹ luôn kiếm chuyện với vợ con thì phải.”
Một câu nói của anh khiến cho mọi người phải câm nín,tất cả ngẩng đầu nhìn về phía anh,bàn tay Lam Lam ở dưới bàn khẽ run lên.Lục Diệp Phong cùng với mẹ mình nhìn về phía anh với ánh mắt dè chừng,vợ chồng Diệp Văn thì đang suy nghĩ gì đó.Chỉ có cả gia đình Lục Diệp Lâm thì vẫn không tâm ngồi ăn như không liên quan tới mình.
Lâm Hoa cũng đưa mắt nhìn con trai tâm trạng đầy lo lắng.
Lục Diệp Bằng bỗng bật cười,trong đôi mắt anh ánh lên sự nguy hiểm.
" Lúc trước thì muốn con kết hôn với cô ấy,bây giờ lại đối xử với cô ấy như vậy.....Hay người mẹ không thích lại chính là con chứ không phải cô ấy"Câu cuối cùng anh nghiến răng nhấn mạnh.
" Diệp Bằng! Con nói gì vậy?"Lục Diệp Phong phẫn nộ.
Thái độ của anh vẫn thản nhiên từ tốn nhìn vào mắt ba mình trả lời:
" Con nghĩ ba hiểu những gì con nói"
Lục Diệp Phong câm nín.
Câu nói của anh làm cho mọi người khó hiểu nhưng chỉ có Lục Diệp Phong và Lâm Hoa cùng với mẹ của ông là hiểu câu nói này của anh mang hàm nghĩa gì.Còn có hai vợ chồng Lục Diệp Lâm hình như cũng đã hiểu câu nói này của anh.
Sau khi anh nói câu nói đó xong,anh lại cầm đôi đũa tiếp tục gấp một miếng thịt vào chén Lam Lam.
" Em ăn nhiều vào,dạo này anh thấy em hơi gầy"Bàn tay anh ở dưới bàn khẽ ôm lấy eo của cô.
"Nếu như,không muốn con dọn ra ngoài thì hãy thôi làm khó vợ của con.Con không muốn cô ấy phải buồn phiền vì cái gia đình như thế này đâu”.Giọng điệu có phần hơi giận dữ của Lục Diệp Bằng nhìn về phía Bà Lục.
Trong lòng Lam Lam lúc này bỗng nhiên có một chút cảm động,ánh mắt cô luôn nhìn chằm vào gương mặt góc cạnh của chồng mình.Những lời anh nói ra từ nãy giờ là lời thật lòng của anh sao?Nhưng nghĩ đi nghĩ lại tại sao anh lại vì cô mà chống đối với mẹ mình nhiều lần như thế…..? Hay câu nói của anh lúc nãy….Thật sự người mà mẹ chồng mình ghét lại chính là anh mà không phải cô.
Nhưng tại sao? Không lẽ bà đi ghét chính đứa con trai ruột của mình sao.
Đang suy nghĩ,cô chợt nghe thấy tiếng nói nhỏ xíu của mẹ chồng vang nhẹ:"Mẹ xin lỗi,sau này mẹ không nói gì nữa đâu!"
Nói xong,bà cảm thấy ấm ức lập tức đứng lên đi ra khỏi bàn ăn.
" Con đừng giận mẹ con nữa,bà ấy không có gì đâu!" Lục Diệp Phong mệt mỏi nói.
Lục Diệp Bằng chỉ gật đầu nhẹ rồi nói sang chuyện khác
" Tuần sau,con sẽ sang Anh hai tuần"
Lục Diệp Phong ngẩn người bất ngờ hỏi:
" Đi công tác sao?"
Lục Diệp Bằng lấy khăn lau miệng, từ tốn đáp:
" Dạ không! Chỉ là buổi họp mặt của con và vài người bạn "
" À "
Lam Lam ngồi bên cạnh nghe anh nói đi xa,trong lòng cô có một chút hụt hẫng và lo lắng.Dù anh luôn đối xử lạnh nhạt với cô nhưng ít ra khi trong nhà có chuyện, anh cũng luôn đứng về phía cô.Cô còn lo lắng lần này anh sẽ dẫn theo Tiểu Vy đi cùng vì thủ tục ly hôn của Hạo Thiên và cô ta chỉ còn thời gian nữa thôi.
Rất có thể hai người đã lén lút quay lại với nhau rồi.
Hai người họ còn có.....!
Ngay lúc những suy nghĩ trong đầu đang làm cho cô rối loạn lên thì Diệp Bằng xoay người nhìn cô nói.
" Em ăn xong chưa? Nếu xong rồi thì cùng anh đi làm"
Lam Lam bỗng nhiên giựt mình.Nhưng cô cũng nhanh lấy lại bình thường,cô bỏ đũa xuống nhìn anh lắc đầu.
" Em có xe mà"
" Nhưng hôm nay anh muốn đi với em."Diệp Bằng cương quyết
Sáng sớm hôm nay anh thức dậy sớm, ngắm nhìn người con gái bên cạnh đang say giấc nồng nằm trên vai của anh, anh mới cảm thấy anh chưa từng chở cô trên chiếc xe mà anh yêu thích từ khi cưới cô đến giờ, cô không đi xe thì cô cũng tìm cách đón xe buýt tới chỗ làm.
Trong lúc làm việc cô luôn giữ khoảng cách với anh,luôn xem anh là người sếp thay vì là chồng của cô.
Tim Lam Lam thoáng chốc nữa đã bắn ra ngoài vì câu nói của anh.Một lúc sau, cô cũng đành gật đầu đồng ý.
Cô cũng như anh không muốn cho đối phương mất thể diện trước mặt mọi người.
Khi Diệp Bằng chở Lam Lam tới công ty,chiếc xe dừng lại ở dưới tầng hầm.Trước khi xuống xe, chính anh là người choàng tay qua gỡ dây an toàn cho cô,vừa làm vừa nhìn cô bằng ánh mắt đầy dịu dàng.Bây giờ anh mới phát hiện vợ anh khi ra đường không trang điểm nhiều thì phải? Cô chỉ thoa một chút son trên môi để cho gương mặt cô có thể sáng lên một chút ngoài ra cô không làm bất cứ gì trên mặt cả.
Nhưng như vậy cũng khiến cho anh phải ngắm nhìn cô hồi lâu.
Da mặt cô thật sự rất là đẹp, nó trắng sáng rạng rỡ dưới những ánh nắng ban mai buổi sáng.
Bàn tay anh vô thức chạm nhẹ vào khuôn mặt cô.
Đúng như anh luôn cảm nhận,da mặt cô quả thật là rất mịn màng như da em bé.
Anh không ngờ một người đã làm mẹ như cô có thể giữ được một nhan sắc như thế này?
Lam Lam cũng đưa mắt lên nhìn anh, trong lòng cô có muôn vàng câu hỏi.
Cô muốn hỏi anh đi trong bao lâu,có phải anh sẽ cùng đi với Tiểu Vy không, hai người đã quay trở lại với nhau rồi sao? Nhưng cô lại không dám mở miệng hỏi anh như thế.Cô có tư cách gì?
Cho đến khi Lục Diệp Bằng đưa đôi môi của anh hạ xuống cánh môi căng mọng mềm mại của cô thì hai mắt Lam Lam trợn lên hốt hoảng, bàn tay cô vô thức đưa lên chặn lại ở trước ngực của anh.
Một nụ hôn thật sâu như muốn nuốt chửng vào cô vào trong bụng.
Diệp Bằng kéo tay của cô đang rung sợ choàng qua cổ anh bắt cô phải nghênh đón nụ hôn của anh, anh cảm thấy chưa thoả mãn liền cắn nhẹ môi cô để chiếc lưỡi hư hỏng tấn công vào khoan miệng quấn lấy cô.
Đôi tay anh từ lúc nào đã luồn thẳng vào trong áo cô chạm nhẹ vào da thịt mát lạnh của cô.
Khi anh chuẩn bị tiến lên phía trên, Lam Lam đột ngột đưa tay chặn anh lại.Cô mở mắt ra nhìn anh khẽ lắc đầu nói.
"Ở đây là công ty,không nên để người ngoài thấy "Nhìn vào ánh mắt của anh,cô biết dục vọng anh đã dâng trào lên rồi.
" Ở nhà, em cũng có cho tôi đụng vào đâu"Diệp Bằng nhếch mép cười khẩy rồi rời khỏi người cô.
Anh buông ra một câu khiến cô phải trầm lặng đi giây lát, tâm trạng cũng từ đó mà có chút dao động.
Nhìn thái độ của anh như vậy, cô biết anh lại không vui.Thì cũng đúng,cô và anh từ khi lấy nhau đến giờ,anh chưa chạm vào cô.Lần ở đám cưới của Giám Đốc Lưu,cả hai đã có nhưng cô cũng không dám chắc cho lắm.Vìcô chỉ nghe từ qua từ anh.
Anh chỉ nói anh và cô đã xảy ra chuyện vào đêm hôm ấy chứ trong đầu cô không hề nhớ một chút cảm giác nào hay mệt mỏi đau đớn gì về chuyện đó.
Cô cũng không biết hôm đó có thật là cả hai có quan hệ với nhau không? Hay chính anh đã nói dối gạt cô.
Nhưng tại sao anh phải làm vậy?
Diệp Bằng đợi cô chỉnh lại quần áo rồi mới từ từ mở cửa bước xuống xe.Khi anh chuẩn bị bước xuống thì ngay lập tức Lam Lam nói ra một câu khiến anh phải ngưng động tác lại.
" Nếu anh muốn, em sẽ hoàn thành nghĩa vụ làm vợ với anh".
Câu nói ấy làm cho đôi bàn tay anh đang để ở cánh cửa xe chợt run nhẹ,ánh mắt có một chút vui mừng nhưng anh sẽ không biểu lộ ra,để cho cô thấy.
"Tùy em...!"Diệp Bằng nói với trạng thái lạnh lùng nhưng tận sâu trong lòng là sự vui sướng chưa bao giờ anh có được.
Anh bước xuống vòng quanh qua bên kia mở cửa xe cho cô: " Chúng ta đi thôi"
Anh nắm tay cô thẳng tiến bước vào công ty như hai vợ chồng rất ân ái hạnh phúc với nhau..
Danh Sách Chương: