Lục Vô Túy không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng đã thấy người lớn cho trẻ em uống thuốc và trẻ em trên khắp thế giới dường như mắc chứng rối loạn tăng động giảm chú ý*, một khắc cũng không ngừng nghỉ.
(*Rối loạn tăng động giảm chú ý, là một dạng rối loạn đặc trưng cho sự hiếu động thái quá.)
Kết quả là, những cảnh cho uống thuốc nhìn chung là bi thảm.
Tưởng tượng như vậy, Giang Hoài còn xem như tương đối ngoan.
Giang Hoài tùy ý để ngón tay của Lục Vô Túy chạm nhẹ vào giữa cổ mình.
Cảm thấy có chút đau đớn, cậu "tê" nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lục Vô Túy.
Khoảng cách giữa hai người từ xưa đến nay gần chưa từng thấy, tay Lục Vô Túy dừng một chút, mới tiếp tục động tác, lạnh lùng nói:
“Chịu đựng.”
"Ồ."
Giang Hoài quay đầu lại, muốn nhìn cái cổ của mình trong tư thế cực kỳ khó xử.
Kết quả là lông mi quét qua cánh tay Lục Vô Túy.
Bàn tay Lục Vô Túy run lên một cách không kiểm soát được.
Giang Hoài hỏi: "Đây là xin lỗi sao?"
Lục Vô Túy hít sâu một hơi, gần như nghiến răng nghiến lợi, “Tính.”
Hắn đã đoán được tại sao Giang Hoài ngày hôm nay vẫn là bộ dáng cũ.Cái loại cúi đầu này, một hai lần là đủ rồi, cho dù có nhiều thêm đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không có thời gian để bồi Giang Hoài.
Giang Hoài chắc chắn nói: "Được, vậy tôi tha thứ cho anh."
Lục Vô Túy: “……”
Lời cảm ơn ngập ngừng nghẹn ở cổ họng, không nói ra được.
Tay hắn đã rời khỏi cổ Giang Hoài, vết xanh trên cổ trắng nõn của Giang Hoài vẫn như cũ đột ngột chói mắt.
Tuy nhiên, cảm giác mềm mại đó vẫn còn trên đầu ngón tay của Lục Vô Túy.
Hắn xoa xoa các ngón tay của mình.
Trước khi đi, Lục Vô Túy giống như lơ đãng nói: "Ngày mai tôi sẽ nhờ quản gia thu dọn đồ đạc cho cậu."
Giang Hoài sững sờ, "Cái gì?"
Lục Vô Túy lời ít mà ý nhiều, “Trên hợp đồng có.”
Không đợi Giang Hoài mở hợp đồng ra xem, hắn mở cửa phòng ngủ của Giang Hoài và trở về phòng của mình.
*
Rốt cuộc cũng tới cuối tuần, Giang Hoài không cần đi học.
Nhưng cậu lại rơi vào tâm trạng buồn bực.
Trên điện thoại di động và máy tính của cậu, hai cửa sổ trò chuyện khác nhau đang mở, một trong số đó là với Lục Vô Túy.
Lời nhắn gửi trong quá khứ là: [Tôi không muốn, đừng để quản gia dọn đồ cho tôi. ]
Nhưng bên kia không trả lời.
Một cái khác lại được gửi đến Chu Tiểu Ngải: [Cậu nghĩ trong bao lâu tôi có thể mua được một căn nhà? ]
Chu Tiểu Ngải đáp lại cậu sáu tin nhắn.
Hơn nữa nói: [Tớ vừa kiểm tra, theo như giá nhà ở thành phố của chúng ta, nửa đời sau hẳn là có hy vọng. ]
[Chuyện này sao vậy? Chồng cậu sẽ không bắt nạt cậu nữa phải không? ]
Giang Hoài không thể tìm ra khái niệm "bắt nạt", vì vậy chỉ đơn giản giải thích: [Anh ấy yêu cầu tớ chuyển đến phòng của anh ấy. ]
Chu Tiểu Ngải:[… Hả? ]
Giang Hoài tưởng rằng y đã đồng ý với ý của mình, liên tiếp nói: [Bất quá ngủ riêng có phải tốt hơn không? Sao lại muốn chung, cực kì lạ lùng. ]
[... Không phải] Chu Tiểu Ngải tổ chức từ ngữ, [Tớ ngạc nhiên, hai người vẫn chưa ở cùng một chỗ. ]
[Sau khi kết hôn sống chung với nhau không phải là chuyện bình thường sao? ]
Tiếp theo, Chu Tiểu Ngải đưa ra cho Giang Hoài một loạt lý do tại sao các cặp vợ chồng sống với nhau sau khi kết hôn và điều này bình thường như thế nào.
Giang Hoài:……
Thật không bình thường, trên đời này làm sao có thể có hai người ngủ chung giường, quá vớ vẩn.
Chu Tiểu Ngải hỏi: [Vậy thì bố mẹ cậu không ở cùng một chỗ sao? ]
Giang Hoài nghĩ nghĩ: [ Không ]
Chu Tiểu Ngải nói không nên lời: [ Còn vớ vẩn không?! ]
Giang Hoài lại nghĩ nghĩ: [ vớ vẩn. ]
Chu Tiểu Ngải:……
Khi quản gia đến dọn đồ cho Giang Hoài, Giang Hoài dường như cuối cùng đã chấp nhận sự thật này.
Tuy nhiên, khi quản gia lấy đồ trang trí trên bàn ra.
Giang Hoài vội vàng đi lên một bước, chặn đường quản gia, lắp bắp nói: “Không được, tôi không đi.”
Cùng lúc đó, cửa phòng Lục Vô Túy mở ra, lộ ra nửa người.
Tối hôm qua Lục Vô Túy làm việc đến khuya.Buổi sáng mở mắt ra, cũng phải giải quyết công việc.
Kỳ nghỉ của sếp khác với kỳ nghỉ của nhân viên bình thường, đối với sếp, nghỉ phép chỉ là chuyển một nơi khác để làm việc.
Lục Vô Túy cầm điện thoại di động, nhìn tin nhắn Giang Hoài gửi cho mình, lại ngẩng đầu nhìn Giang Hoài.
Giang Hoài dùng cái ánh mắt ướt dầm dề nhìn hắn.
Lục Vô Túy ngay trước mặt cậu, bình thản ung dung mà đem điện thoại đóng lại, bỏ vào trong túi.
Sau đó, hắn mở cửa phòng ngủ của mình và nhường chỗ cho hai người họ.
Giang Hoài:……
Rõ ràng nói cái gì cũng chưa nói, nhưng lại giống như cái gì cũng đều nói.
*
Ban ngày thời điểm ăn cơm, Giang Hoài nhìn chằm chằm vào quản gia, khiến quản gia không được tự nhiên.
Quản gia cười tủm tỉm nói: “Tôi chưa từng thấy Lục tiên sinh quan tâm đến ai nhiều như vậy. Giang thiếu gia nên vui vẻ.”
Giang Hoài: Cười không nổi.
Người quản gia đã nói sự thật.
Từ khi Giang Hoài dám giận dỗi với Lục Vô Túy, nhiều ngày như vậy Lục Vô Túy không những không trách cậu, mà thậm chí còn chủ động đến dỗ dành.
Lúc trước người hầu hạ cậu, còn có ý chậm trễ.
Giờ e rằng không dám nữa.
Những gì Giang Hoài nhớ là cụm mấy tháng trong thỏa thuận.
Không được, cậu phải lên kế hoạch trước.
*
Buổi tối đi ngủ, Giang Hoài không chịu lên giường Lục Vô Túy.
Không nghi ngờ gì nữa, giường của Lục Vô Túy vô cùng sạch sẽ.
Lục Vô Túy không phải là người không chú ý vệ sinh, ngày nào cũng có bảo mẫu dọn dẹp, đa số trường hợp giường của hắn sạch sẽ đến mức giống như không có ai ngủ trên đó.
Lục Vô Túy vẫn đang làm việc, hẳn là sẽ về rất muộn.
Điều này cũng cho Giang Hoài một chút không gian để thích nghi.
Cậu trải chăn bông của mình lên giường Lục Vô Túy, sau đó trèo lên và quấn mình như cuộn cà rốt.
Khi Lục Vô Túy trở về, thứ hắn chính là Giang Hoài giống như một con tằm.
Lục Vô Túy: "... cậu đang làm gì vậy?"
"Giả bộ chúng ta đang ngủ hai giường," Giang Hoài nghiêm túc nói, "Nhưng hiệu quả không tốt lắm."
Lục Vô Túy:“……”
Vô nghĩa.
Thở còn không nổi, gần như tắt thở hiệu quả chỗ nào, chắc có quỷ mới tin.
Lục Vô Túy tiến lên, kéo Giang Hoài ra khỏi cuộn củ cải, trầm giọng nói: "Ngủ phải ngủ ngon, nếu như cậu ngạt thở chết sẽ không có ai nhặt xác cho cậu đâu."
Bộ đồ ngủ trên người Giang Hoài vì động tác của cậu chậm rãi trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn mượt mà.
Bộ đồ ngủ màu be, khiến nước da của Giang Hoài càng trắng hơn, cả người giống như một viên gạo nếp, mềm mại đến mức khiến người ta muốn cắn.
Lục Vô Túy dừng lại, sau đó cũng nằm xuống.
Sau khi nằm xuống, hắn quay mặt lại nhìn Giang Hoài đang sững sờ, Giang Hoài lập tức tránh đi ánh mắt, co rụt cổ đi xuống.
Cho đến khi mắt họ ngang nhau.
“Sẽ không duy trì lâu đâu.” Sau một hồi im lặng, Lục Vô Túy đột nhiên nói.
Giang Hoài khi nghe lời này, rốt cục quay đầu về phía hắn, "Cái gì?"
“Chỉ cần qua khoảng thời gian này là có thể giấu diếm bà của tôi.” Lục Vô Túy nói.
Giang Hoài dùng sự hiểu biết hạn hẹp của mình để nếm thử hai câu của Lục Vô Túy. Sắc mặt vốn gục xuống một ngày bỗng trở nên tươi sáng.
Lục Vô Túy hỏi: "Bây giờ có thể ngủ được không?"
Giang Hoài cắn môi, gật gật đầu.
Trên thực tế, không phải chỉ có Giang Hoài không thích ứng, ngay cả Lục Vô Túy cũng không thích ứng lắm.
Tuy nhiên, dù có không thích ứng đến đâu, ở bên cạnh Giang Hoài hắn cũng có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây.
Khi đến gần hơn, trên người Giang Hoài có thể ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, không giống nước hoa, cũng không phải mùi thơm như sữa tắm.
Nhưng cũng giống như cậu, một hương vị rất mềm mại.
*
Nửa đêm, Lục Vô Túy đột nhiên cảm thấy cơ thể ớn lạnh.
“Giang Hoài!”
Lục Vô Túy nghiến răng kéo Giang Hoài từ mép giường trở về, khi cậu còn đang ngủ mê man, nhặt chăn bông rơi trên mặt đất ném lại.
"Làm sao hay vậy, người còn ở trên giường, lại đem chăn đá bay xuống đất?"