• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứa bé vẫn đang ngủ trong chiếc nôi của mình.

Bây giờ còn cách xa thời gian đứa nhỏ có thể mặc quần áo, mỗi ngày cùng tả làm bạn, cho dù có mặc quần áo thì cũng bị thằng bé làm dơ.

Không sai.

Chiếc váy hồng nhỏ Giang Hoài chuẩn bị - bị tè vào.

Cuối cùng Giang Hoài không còn cách nào khác đành phải làm điều tốt nhất tiếp theo là đeo một chiếc yếm màu hồng, chiếc yếm màu hồng mềm mại khiến đứa nhỏ trông giống như một con búp bê bằng ngọc.

Tuy nhiên, yếm là loại đồ mà trẻ sơ sinh đều sẽ mặc, không có gì đặc biệt cả.

Ngoại trừ màu hồng thì có cảm giác hơi giống con gái nhưng khi bé nhấc chân lên thì mọi chuyện lại lộ ra.

Giang Hoài lần này đã chấp nhận tốt.

Con trai thì sao, con trai cũng có thể ăn diện.

Con trai cậu cũng trông rất đẹp trong màu hồng.

Những lúc như thế này, Lục Vô Túy thường đứng sang một bên không nói gì.

Mặc dù ý kiến là do hắn đưa ra, nhưng khi nhìn thấy Giang Hoài chơi đùa với chiếc nơ bướm trên ngực con trai mình với nụ cười trên môi, hắn hiếm khi có cảm giác có lỗi với con trai mình.

Dựa trên nguyên tắc làm vợ vui... chỉ có thể ủy khuất con trai mình.

Giang Hoài không thể nghỉ ngơi quá lâu, trường của bọn họ đã bắt đầu khai giảng.

Vốn dự định cậu sẽ đi trao đổi nửa năm sau khi sinh con xong sẽ trở về quốc nội, tuy nhiên khi thu xếp chuyện này xong, Lục Vô Túy không ngờ rằng bác sĩ ở đây đã đề nghị Giang Hoài được tám tháng liền sinh đứa bé. Nên việc sắp xếp tiếp theo có chút lộn xộn.

Nếu Giang Hoài cố gắng thì việc hoàn thành phần còn lại của khóa học sẽ không thành vấn đề.

Nhưng nếu muốn hoàn thành khóa học tiếp theo, cậu sẽ vượt quá thời gian dự tính ban đầu về nước.

Lục Vô Túy cùng cậu thảo luận hồi lâu có nên đi học hay không, hắn nghĩ, tuy vết thương của Giang Hoài đã gần lành lại, nhưng thân thể vẫn bị tổn thương, cho nên hắn không muốn Giang Hoài ra ngoài quá sớm.

Nhưng Giang Hoài nhất quyết muốn đi.

Cuối cùng, Lục Vô Túy đã thỏa hiệp với Giang Hoài.

Giang Hoài có thể không có nhiều tham vọng, nhưng cậu có mong muốn học hỏi và tiến bộ trong nghệ thuật và hội họa, dù không kiếm được tiền cũng không sao, mà cậu thì thích tiếp thu những kiến thức đó.

Đây là một tình yêu không gì có thể ngăn cản được.

Vì vậy, ngoại trừ lo lắng ra, Lục Vô Túy cũng không có quá nhiều trở ngại.

Hắn biến nỗi lo lắng của mình thành hành động thiết thực để bảo vệ cậu, trước đây hắn thường đưa đón Giang Hoài đi học và bây giờ hắn vẫn đưa đón cậu đi học, ở nhà vẫn nấu những bữa ăn bổ dưỡng.

Tuy nhiên, công việc hắn giao ở trong nước trước khi đi đã đến hạn, rất nhiều chuyện cần hắn xử lý.

Hắn gần như không thể dành những tháng còn lại hoàn toàn ở nước ngoài.

Rất có thể sẽ chỉ kéo dài đến giữa học kì tiếp theo của Giang Hoài, Lục Vô Túy cần phải về nước trước.

Hai người sẽ xa nhau gần hai tháng.

Giang Hoài phải mất hơn một tháng mới hoàn thành xong các khóa học còn lại, một tuần còn lại sẽ dùng để giải quyết việc ở nước ngoài và trở về nước.

Do chỉ số IQ thường bỏ nhà đi của cậu, nên hai người đã cùng nhau quyết định sau khi thảo luận: Để Lục Vô Túy đưa con trai về nước chăm sóc trước, trong khi đó Giang Hoài ở nước ngoài có thể yên tâm học xong hai tháng cuối, sau đó lại về nước.

Bằng cách này, trò chơi thay trang phục của Giang Hoài chỉ có thể tạm thời bị đình chỉ.

Giang Hoài còn vì thế mà thở dài mấy ngày.

"Tôi làm sao bây giờ?" Lục Nhớ Vô Túy buổi tối ôm cậu, muốn nói lại thôi "Sao mà tôi cảm thấy em một chút cũng không luyến tiếc tôi?"

Tất cả đều là luyến tiếc không được thay quần áo cho con.

Giang Hoài nghe vậy, an ủi sờ ngực Lục Vô Túy, bắt chước giọng điệu trong phim truyền hình: "Sao anh lại so đo với con chứ?"

Lục Vô Túy: "..."

Được rồi, hắn không so đo.

Lục Vô Túy trực tiếp nhấc chăn lên, đè lên người Giang Hoài, cười lạnh nói: "Tôi không so đo với con, tôi so đo với em."

Tiếp theo, hắn liền so đo với Giang Hoài.

Những lúc như thế này thường là lúc Giang Hoài nghe lời nhất, bởi vì không nghe lời cũng vô ích, cậu bắt đầu làm mình làm mẩy, lại bị Lục Vô Túy dùng lời nói dỗ dành, nhưng hành động lại không khách khí chút nào.

Sau khi chuyện này kết thúc, Lục Vô Túy không khỏi cảm thán sự cần thiết của nghĩa vụ hôn nhân.

Giang Hoài không những có thể bị dạy cho một bài học, còn sẽ không bị thương, trong quá trình đó, hắn cảm thấy thể xác lẫn tinh thần vui vẻ, cả người được chữa lành - trước khi rời đi, hắn phải làm thêm vài lần sinh hoạt vợ chồng.

Giang Hoài bị hôn miệng đỏ bừng, toàn thân khó chịu.

Mấy lần đầu thì đau, nhưng về sau lại thấy thoải mái quá, dễ chịu đến mức khiến cậu có chút sợ hãi.

Điều này cũng khiến cậu không dám khiêu khích Lục Vô Túy nữa.

Thận trọng từ lời nói đến việc làm!

Đến lúc tiễn Lục Vô Túy rời đi, Giang Hoài mới phát hiện, kỳ thật cậu có chút đau lòng.

Lục Vô Túy ôm đứa bé trong tay, ánh mắt cực kỳ ôn nhu nhìn cậu.

Hắn nói: "Khi học xong và gặp con, chắc con sẽ lớn thêm một chút".

Giang Hoài bối rối, hốc mắt đỏ hoe.

Cậu dụi mắt, Lục Vô Túy bước tới ôm lấy cậu, ôm cậu và con vào lòng. Lục Vô Túy dùng giọng nói bình tĩnh ôn nhu nói: "Nếu em muốn nhìn con, khi rảnh rỗi tôi sẽ mang con đến gặp em."

Giang Hoài rầu rĩ nói: "Nếu bay thường xuyên sẽ không tốt cho bảo bối, quên đi."

Lục Vô Túy sờ sờ đầu cậu.

Giang Hoài chưa từng biết chia ly lại là một chuyện khó khăn như vậy.

Rõ ràng trước đó cậu đã cùng Chu Tiểu Ngải tách ra, khi đó cậu cũng không đến nỗi buồn như vậy, nhiều nhất chỉ là cảm thấy có chút trống rỗng, nhưng cậu rất nhanh thích ứng với môi trường mới, một mình cũng không sao, cậu cũng biết, sau khi sinh con và du học xong cậu và Chu Tiểu Ngải sẽ có thể gặp lại nhau.

Nhưng hiện tại, cậu và Lục Vô Túy mới chỉ cách nhau có hai tháng.

Hai tháng đã khiến cậu có chút...có chút muốn khóc.

Cậu vùi đầu vào ngực Lục Vô Túy không chịu ra ngoài, trong sân bay có giọng nói thông báo chuyến bay của Lục Vô Túy.

Lục Vô Túy cũng không thể bắt cậu về.

Không chỉ có Giang Hoài không muốn để hắn đi.

Hắn còn luyến tiếc Giang Hoài hơn nữa.

Sau đó, Lục Vô Túy ôm mặt Giang Hoài, hôn lên môi cậu mấy cái, trước khi hai người miễn cưỡng tách ra, khi tách ra, trong mắt Lục Vô Túy đã có nước mắt.

Hắn dặn dò: "Trong khoảng thời gian này hãy nghe kỹ lời của dì. Phải ăn ba bữa đúng giờ. Đừng quên ăn vì vẽ tranh. Em hiểu không?"

Giang Hoài mím đôi môi đỏ tươi, ngoan ngoãn gật đầu.

Lục Vô Túy nói: "Nếu ở trường có người bắt nạt em, nhất định phải nói cho tôi biết, cho dù tôi có trở về trong nước, vẫn có năng lực dạy dỗ người bắt nạt em, có biết không?"

Giang Hoài cũng gật đầu.

"Hiện tại sức khỏe của em còn chưa tốt, không thể ăn đồ lạnh như kem, cũng nên bớt ăn tráng miệng đi, không tốt cho sức khỏe," Lục Vô Túy nói, "Nếu ăn phải phải báo cáo với tôi."

Nhớ kỹ điều này khiến Giang Hoài có chút không vui.

Lục Vô Túy thấy cậu bĩu môi, Lục Vô Túy cúi đầu hôn lần nữa.

Giang Hoài bất đắc dĩ nói: "...em biết."

Lục Vô Túy ấn trán, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, kìm nén nước mắt, nhẹ giọng nói: "Điềm Điềm ngoan."

Lúc này, chuyến bay của hắn không thể trì hoãn được nữa.

Lục Vô Túy ôm đứa bé vào lòng, dưới ánh mắt bất lực của Giang Hoài quay người lại.

Ánh mắt Giang Hoài phản chiếu bóng lưng hắn, cậu chợt hiểu cảm giác nhớ nhung là như thế nào.

Chuyện này có lẽ là từ khi cậu gặp Lục Vô Túy.

Hai người họ đã có khoảng thời gian xa nhau lâu nhất.

Sau khi chồng con rời đi, Giang Hoài hoàn toàn tập trung vào hội họa, sẽ không còn bị phản ứng mang thai dày vò nữa, trong giờ học giống như mở ra hai mạch Nhâm Đốc, kỹ năng hội họa cũng tăng vọt.

Mọi chuyện đã tiến triển đến mức người khác nghĩ rằng cậu đang bí mật đi học bổ túc.

Trước đây cậu có thai, các bạn cùng lớp thầm đồn đoán cậu có bệnh gì đó, nhưng khi học kỳ bắt đầu, phát hiện cậu vẫn khỏe mạnh, họ rất chân thành chúc mừng Giang Hoài.

Giang Hoài bối rối trước lời chúc mừng của họ, nhưng tay hung không đánh mặt cười, ngơ ngác nhận lời "chúc mừng".

Cứ coi đó là lời chúc mừng cậu sinh con đi.

Khi sắp xếp cuộc sống của mình thật tốt và tập trung vào hội họa, thời gian thực sự trôi rất nhanh.

Hai tháng không khó khăn như Giang Hoài tưởng tượng.

Trong hai tháng này, cậu đã vẽ rất nhiều tác phẩm xuất sắc, và điều đáng kinh ngạc là những tác phẩm này được các giáo sư trong trường khen ngợi là có "cảm xúc" và những tác phẩm xuất sắc có thể truyền tải những cảm xúc phong phú.

Nhưng khi Giang Hoài còn học ở trường nội địa, điều phổ biến nhất mà cậu được giáo viên nói là "hình ảnh rất đẹp, có đủ khí chất, nhưng lại không thể cảm nhận được nhiều cảm xúc".

Giang Hoài kinh ngạc phát hiện, cậu tựa hồ đã đột phá bình cảnh luôn tồn tại.

Sau khi vẽ được tác phẩm được giáo sư khen ngợi, giáo sư xin ý kiến và gửi tranh đi dự thi quốc tế, bức tranh một đường hát vang và sớm lọt vào vòng chung kết, cuối cùng thông qua ban giám khảo trở thành hắc mã đoạt được quán quân.

Giang Hoài trở nên nổi tiếng một thời gian.

Hắc mã của cậu khiến mọi người sửng sốt, đồng thời khơi dậy sự tò mò của nhiều người.

Nhưng sau khi gửi bức tranh đến, cậu không bao giờ lộ mặt.

Những người này cho dù có tò mò đến đâu, Giang Hoài cũng không có ý định thỏa mãn sự tò mò của họ.

Bởi vì cuối cùng cậu đã có thể trở về đất nước của mình.

Buổi sáng, mặt trời vừa lúc, Giang Hoài kéo hành lý, cùng Lão Lưu bằng hữu của Lục Vô Túy trao đổi mấy câu, liền giao lại căn nhà cho hắn.

Căn biệt thự nhỏ này vẫn rất tinh xảo, đi qua con đường trong sân, bên trong trồng hoa khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu, không khí tràn ngập hương thơm.

Trước khi kịp nhận ra thì mùa hè lại sắp đến rồi.

Lão Lưu đi bên cạnh cậu, cười hỏi: "Thật sự không cần tôi phái người đưa cậu ra sân bay sao?"

Giang Hoài khá khách khí: "Ừ... Nếu anh kiên trì thì cũng không phải là không thể."

Lão Lưu: "..."

Anh cùng Giang Hoài giao tiếp không nhiều, chỉ là nhìn thấy bề ngoài Giang Hoài đáng yêu, lại không biết Giang Hoài có loại này phong cách này.

Lão Lưu chỉnh lại kính rồi cười lớn.

Trong tiếng cười của Lão Lưu, Giang Hoài cảm thấy mình có thể lại nói sai, vội vàng im lặng.

Hai người đi ra khỏi biệt thự, mùi hoa trong sân đã nhạt đi, chỉ còn lại mùi cây cối ngoài đường, Giang Hoài ngước mắt lên, nhìn thấy một chiếc xe thương vụ màu đen trước mặt.

Cậu không suy nghĩ nhiều, cầm vali lên nói: "Nếu anh bận, kỳ thật tôi có thể tự mình đến sân bay, không làm phiền anh nữa."

Nghe vậy, Lão Lưu lại chỉnh lại kính, trong mắt mang theo ý cười: "Chắc chắn chứ?"

Giang Hoài cảm thấy anh ta có chút ý vị thâm trường.

Cậu thử gật đầu thăm dò, "...chắc chắn?"

Một giây tiếp theo, Lão Lưu đối mặt với xe thương vụ màu đen nói: "Lão Lục, tôi tới giúp ông, nếu vợ ông không hợp tác thì tôi cũng không thể làm gì được."

Giang Hoài sửng sốt.

Cậu ngơ ngác nhìn chiếc xe thương vụ trước mặt, nghi ngờ Lão Lưu đang trêu chọc mình, nhưng cậu nghĩ điều đó khó có thể xảy ra.

Ngay lúc cậu đang hoài nghi thì cửa xe trước mặt mở ra.

Sau đó - một đôi chân đi giày thể thao và đôi chân thon dài lộ ra.

Lục Vô Túy ôm đứa bé, dịu dàng nhìn cậu.

Kỳ thật hai tháng cũng không phải là thời gian dài, hai người cũng không có thay đổi gì nhiều, nếu có thay đổi gì thì đứa bé ngày nào cũng có sự thay đổi.

Mỗi ngày Giang Hoài đều gọi video với hắn, mỗi lần đều nhìn thấy con.

Nhưng vẫn khác so với việc nhìn thấy trực tiếp.

Giang Hoài vẫn còn kinh ngạc, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Lục Vô Túy, cho đến khi Lục Vô Túy giao đứa bé cho trợ lý bên cạnh, xuống xe mới nói với cậu: "Em bị ngốc à?"

Giây tiếp theo, hắn dang rộng vòng tay hướng về phía Giang Hoài.

Đôi mắt Giang Hoài đỏ hoe, giống như con chim mệt mỏi về tổ, vội vàng chạy về phía Lục Vô Túy, lao vào vòng tay hắn.

Lục Vô Túy thở dài.

Trong khoảnh khắc ôm lấy Giang Hoài, hắn phát hiện ra, hai tháng mà hắn tưởng chỉ diễn ra trong chớp mắt, kỳ thực lại dài như vậy, dài đến nỗi khi ôm Giang Hoài, hắn thậm chí còn có ý nghĩ đã lâu rồi hắn chưa ôm bảo bối của hắn.

Giang Hoài ghé gọn vào trong lòng ngực, nhắm chặt mắt.

Hương hoa trong sân dường như lại từ từ tràn về, mang theo cơn gió cuối xuân, hơi ấm của mặt trời mọc, sự vương vấn kéo dài và niềm khao khát sâu lắng.

Giữa hương hoa tràn ngập bầu trời, Lục Vô Túy hôn lên trán Giang Hoài.

- ----------------------------Hoàn văn-----------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK