Chỉ là khoảng cách quá xa, cho nên nghe không rõ lắm, nhưng vẫn có thể đoán được nội dung.
Giang Hoài nghe hắn hỏi như vậy có chút sửng sốt.
Nói thật, cậu đã hoàn toàn quên mất chuyện tổ chức, nếu không phải đụng phải Đào Thanh Lị và Giang Dục, có lẽ cậu sẽ không bao giờ nhớ tới.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Lục Vô Túy, hình như hắn rất mong chờ điều này.
Giang Hoài nói: "Đương nhiên...con lớn rồi."
Lục Tử Mậu đã lớn có thể xách giỏ hoa cho cậu, mặc dù khi bé lớn lên có lẽ sẽ không thể nhớ những chuyện lúc ba tuổi, nhưng có thể ghi hình lại.
Lục Vô Túy đè nén cảm giác vui mừng nói: “Em đồng ý?”
Giang Hoài sao có thể không đồng ý?
Cậu vừa gật đầu, Lục Vô Túy liền ôm chặt lấy, hai người ôm nhau trong bóng tối, Lục Vô Túy hỏi: “Muốn tổ chức hôn lễ như thế nào?”
Trước đó hai người cũng có bàn bạc.
Bất quá lúc đó chỉ dừng ở giao đoạn tưởng tượng, Lục Vô Túy cảm thấy Giang Hoài có thể sẽ bổ sung một ít ý tưởng mới.
Ví dụ, để tránh những gì xảy ra giống ngày hôm nay, để những người kia có mắt hơn, thì phải mới nhiều thêm ngoài bạn bè còn phải có những người khác nữa.
Nhưng Giang Hoài lại nói: “Lúc trước em nói muốn con trai xách giỏ hoa, nhưng sau đó nghĩ lại, tại sao không đổi giỏ hoa thành Giang Tiểu Đao?”
Giang Tiểu Đao chính là con mèo mà Giang Hoài nhận nuôi lúc cậu đang mang thai.
Vì hàm răng quá sắc như dao nên Giang Hoài đã đặt cho nó cái tên này.
Bây giờ Giang Tiểu Đao đã ba tuổi rưỡi, là một con mèo béo trưởng thành, và rất lười biếng, ngoại trừ Giang Hoài với các thành viên trong Lục gia, quan hệ không tốt với người khác.
Bởi vì Giang Hoài yêu thích nó một cách vô pháp vô thiên, nên bố con Lục gia không thích nó cho lắm.
Đối với đề xuất ý tưởng này của Giang Hoài, Lục Vô Túy không biết nên nói thế nào...
Tuy ngoài ý muốn nhưng lại có lý.
Lục Vô Túy lại hỏi: “Vậy hôn lễ của chúng ta, em muốn làm bí mật sao?”
Cho dù Giang Hoài lựa chọn như thế nào, hắn cũng sẽ tôn trọng.
Giang Hoài lắc đầu, cậu thật sự không muốn chuyện hôm nay tái diễn, “Em không muốn người ngoài đến dự đám cưới của chúng ta, nhưng cho họ xem cũng được, đúng không?”
Lục Vô Túy cũng đã sớm nhận ra, Giang Hoài cũng có tâm tư nhỏ.
Đối mặt với việc Giang Hoài có chút suy nghĩ riêng, hắn không cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại còn cảm thấy Giang Hoài đặc biệt đáng yêu.
Đây có phải là thứ mà trên mạng gọi là bộ lọc người yêu?
Hay là tình nhân hóa Tây thi?
Đến tối, hai người ôm nhau ngủ.
Đối với hôn lễ, Giang Hoài có ý tưởng của riêng mình, trí tưởng tượng của Lục Vô Túy không phong phú bằng cậu, nên hôn lễ của họ giao cho Giang Hoài thiết kế.
Nhưng Lục Vô Túy cũng không thể cái gì cũng không làm.
Cho nên thỉnh thoảng hắn sẽ tìm những nhà thiết kế hôn lễ hàng đầu để Giang Hoài bàn bạc hợp tác, sau đó giúp đỡ Giang Hoài.
Giang Hoài lần đầu tiên vẽ nơi tổ chức hôn lễ của bọn họ.
Là một họa sĩ, khả năng biểu đạt trên giấy của cậu rất tốt, tốt hơn nhiều lần so với khi cậu dùng lời nói.
Những nhà thiết kế hôn lễ cũng ngạc nhiên trước những bức tranh của cậu.
Nhưng đồng thời cũng có một vấn đề.
Những gì Giang Hoài tưởng tượng chưa chắc đã thành hiện thực. Đầu tiên là khu rừng được Giang Hoài vẽ trong tranh, nó rất khó tìm.
Bị mắc kẹt ngay bước đầu tiên.
Cặp vợ chồng trẻ này cũng không quá lo lắng - bọn họ chắc chắn cũng mong chờ, nhưng sau khi mong chờ quá lâu, tâm trí bọn họ đã được tôi luyện từ lâu và biết rằng những điều tốt đẹp thì cần có thời gian.
Tuy nhiên, sau khi biết chuyện này Chu Tiểu Ngải hứng thú bừng bừng muốn giúp đỡ.
Khi Giang Hoài nhận được cuộc gọi của y khi đang nấu ăn, gần đây cậu đang nghiên cứu một số món mới, khi không có việc gì thì thích nấu cho con trai và Lục Vô Túy ăn.
Hai bố con luôn cho cậu mặt mũi, trên cơ bản sẽ không nói những lời thất vọng mà là nhiệt liệt khen ngợi.
Chu Tiểu Ngải hỏi: “Không nghĩ tới nha, trì hoãn lâu như vậy, cuối cùng cậu cũng nhớ tới chuyện tổ chức hôn lễ!”
Giang Hoài vẫn có chút xấu hổ, “Thật sự là quên mất.”
“Nếu như cậu quên, mà thời gian dài như vậy mà Lục tổng cũng không thúc giục cậu đúng là khiến người ta bất ngờ." Giọng điệu của Chu Tiểu Ngải vừa hâm mộ vừa ghen tị, “Thật tốt khi có một người đàn ông yêu cậu nhiều như vậy, có thể làm bất cứ điều gì vì cậu. Tớ ghen tị quá đi.”
Giọng Chu Tiểu Ngải chua và ghen tị, chuyện tình cảm của Tiểu Ngải không mấy suôn sẻ, gặp ai cũng muốn nói hai ba câu như vậy, Giang Hoài đã quen rồi.
Chu Tiểu Ngải nói: “Không nói đến những cái khác, nếu như cậu cần tớ và Trân tỷ, tuy rằng chúng tớ rất tốt, nhưng mà hai chúng tớ cũng không thể vì cậu mà lên núi đao xuống biển lửa, nhưng chắc chắn có thể hỗ trợ cho hôn lễ của cậu."
Sau khi bọn họ tốt nghiệp, Trân tỷ tự biết mình không thể sống những ngày như cũ nữa, nên cũng đã chăm chỉ làm việc được một thời gian, hiện tại đã chuyển nghề sang làm nhà thiết kế thời trang, cũng có chút danh tiếng trong nghành.
Giang Hoài suy nghĩ một chút, cũng không khách khí với y, “Vậy cậu và Trâb tỷ, có thể cùng tớ ra ngoài tìm một khu rừng rậm không?”
Chu Tiểu Ngải dừng lại, “Rừng rậm?”
Mấy phút sau, nghe xong lời giải thích của Giang Hoài, Chu Tiểu Ngải không thể không tán thưởng trước ý tưởng của cậu.
Y nói: “Có cảm giác như cậu không cần lên kế hoạch, chỉ cần thiết kế là được."
Giang Hoài có chút đỏ mặt trước lời khen ngợi.
Ngay sau đó, hai người cúp điện thoại, vào nhóm trò chuyện video để thảo luận, chuyện này Trân tỷ đã biết rồi, đang thảo luận thì đột nhiên nói: “Không nhất định phải một hai là cảnh thật, trước đó cũng có mấy show trình diễn thời trang cũng lấy chủ đề"Khu rừng cổ tích" một nửa khung cảnh của bọn họ là dàn dựng."
Giang Hoài tò mò: "Vậy làm thế nào?"
Trân tỷ vỗ ngực mình, nói,"Chuyện đó cậu không cần lo, cứ giao cho tôi."
Nhờ kỹ năng xã hội tốt nên sau khi làm việc cô đã gặp rất nhiều người và có rất nhiều mối quan hệ.
Giang Hoài mặc dù có chút sợ làm phiền người khác nhưng nhìn Chu Tiểu Ngải và Trân tỷ nhiệt tình như vậy, sự khó chịu khi làm phiền người khác cũng biến mất.
Trân tỷ cũng nói: “Tìm địa điểm là chuyện nhỏ, nhưng chị còn có chuyện muốn hỏi cậu.”
Giang Hoài ngồi thẳng người, cẩn thận hỏi: “Ý chị là sao á?”
“Yên tâm đi,” Trân tỷ thiếu chút nữa là cười lớn ở chỗ camera không quay tới: “Chị chỉ muốn hỏi, tây trang hai người sẽ mặc đã chuẩn bị chưa?"
Giang Hoài sửng sốt.
Hôn lễ còn chưa chuẩn bị xong, ngay cả việc tìm địa điểm cũng mới vừa giao cho Trân tỷ, tây trang sao có thể chuẩn bị sớm được?
Cậu lắc lắc đầu.
Trân tỷ càng hưng phấn hơn: “Giao cho chị thiết kế thì sao?”
Giang Hoài có chút do dự.
Trân tỷ thấy thế, cho rằng cậu đang ghét bỏ mình, lập tức cảm thấy ủy khuất: “Chị vừa đạt được danh hiệu nhà thiết kế mới trong một cuộc thi quốc tế đó. Giờ thiết kế quần áo cho cậu miễn phí mà cậu cũng không cần? Tính như thế nào cậu cũng không lỗ đúng không?"
Giang Hoài hoảng hốt vội vàng nói: "Không, không phải, chỉ là hai người bọn tớ sẽ không mời nhiều người đến dự hôn lễ. Chúng tôi chỉ ghi hình rồi thả ra một ít, sẽ khiến thiết kế của chị không được nhiều người biết đến..."
Chu Tiểu Ngải nói, "Giang Tiểu Hoài, tổng số người hâm mộ của cô ấy trên nền tảng trực tuyến hiện tại là gần 2 triệu nên lượng truy cập của cô ấy không hề thiếu."
"Chết tiệt, cậu nghĩ chị đây là loại người gì thế?"Trân tỷ rất tức giận.
Giang Hoài nghe giọng điệu này của cô cũng biết cô không thực sự tức giận nên mím môi cười.
Trân tỷ nói: "Không được cười! Tôi đang tức giận và cần được dỗ dành mới có thể tốt hơn."
Giang Hoài hỏi: “Muốn dỗ như thế nào? ”
Xem như Trân tỷ cảm nhận được sự bất lực của Lục Vô Túy.
Cô nói: "Mặc dù cậu không thẳng, nhưng cậu quả thật chính là một thẳng nam chính hiệu đấy, Giang Hoài."
Giang Hoài dừng một chút, kỳ thật muốn hỏi "thẳng nam" nghĩa là gì, nhưng cậu cũng không phải là người không biết giữ mặt mũi, ngược lại di chuyển máy ảnh, đặt trên đồ ăn nhẹ, "Vậy, chị cảm thấy cái này dùng để xin lỗi được không?"
Lần này, Trân tỷ và Chu Tiểu Ngải trợn tròn mắt.Chưa đầy một tiếng đồng hồ, hai người đã vội vã từ nhà mình chạy đến Lục gia làm khách.
Trân tỷ vừa bước vào, người cô nhìn thấy đầu tiên không phải Giang Hoài mà là Lục Tử Mậu.
Cô cùng Chu Tiểu Ngải rất ít khi tới Lục gia, nhưng cũng không phải là lần đầu tiên tới, cho nên Lục Tử Mậu kêu một tiếng "dì Trân Trân" và "chú Ngải"
Trân tỷ kích động đến xoa xoa mặt bé," Mỗi lần đến chị đều muốn nói, Giang Tiểu Hoài, cậu sinh ra một đứa nhỏ tốt như vậy, đây hoàn toàn là sự kết hợp giữa cậu và Lục tổng."
Đáng tiếc Lục Tử Mậu ngoại trừ ba mình thì không thích bị người khác chạm vào, cho nên đã nhanh chóng rời đi.
Trân tỷ thích trẻ con nhưng không thích ép chúng, nếu không thích cũng không ép buộc. Giang Hoài chiêu đãi cô và Chu Tiểu Ngải bằng đồ ăn nhẹ, ba người vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí rất ấm áp,
Thật tốt.
Tuy rằng Giang gia không thích đứa con trai là Giang Hoài lắm, nhưng hiện tại xung quanh cậu đã có rất nhiều người yêu quý cậu, cậu cảm thấy rất hạnh phúc.
Trước khi rời đi, Trân tỷ và Chu Tiểu Ngải chụp rất nhiều ảnh.
Cô hỏi: "Chị có thể đăng những thứ này lên mạng được không?"
Giang Hoài không nghĩ có gì sai nên gật đầu.
Trân tỷ tỏ ra tự hào và vừa đăng bài vừa nói: "Tôi muốn làm cho người hâm mộ thèm chết đi được, bọn họ không được ăn đồ ăn ngon như vậy, hahhaha."
Cô đăng trước mặt hai người.
Cho nên hai người còn lại cũng đi xem bài đăng của cô, lượt thích và bình luận lập tức tràn vào.
Nội dung là: Tôi đi thiết kế váy cưới cho chị em tốt. Để cảm ơn tôi, còn đặc biệt mời tôi ăn tráng miệng. Cả nhà có thấy thèm không? Thèm cũng vô dụng!
Giang Hoài ban đầu cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Một lúc sau cậu mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu mở to mắt, mặt đỏ bừng, nói với Trân tỷ: "Không, em không nhờ chị thiết kế váy cưới..."
"Váy cưới gì cơ?"
Không biết Lục Vô Túy đi làm về từ lúc nào, hắn đã cởi áo vest ngoài, để lộ áo sơ mi gọn gàng sạch sẽ bên trong. Cà vạt trói buộc hầu kết của hắn, thêm phần cấm dục.
Nhưng Giang Hoài biết sự cấm dục đó là một thứ không liên quan gì đến hắn.
Chu Tiểu Ngải và Trân tỷ vội vàng đứng dậy chào hỏi.
Ở trước mặt Giang Hoài bọn họ có thể làm càng, nhưng khi đối mặt với Lục Vô Túy bọn họ lập tức trở nên cực kỳ dè dặt.
... Có lẽ đây là áp lực của ông chủ lớn.
Giang Hoài không biết nên nói gì, nhìn Lục Vô Túy, nghẹn đỏ cả mặt, "Chính là, trang phục sẽ mặt trong hôn lễ mà thôi..."
Chu Tiểu Ngải vẫn là người thông minh, nhanh chóng nói: “Chúng tôi chỉ là đang giỡn với Giang Hoài thôi, làm sao có thể thiết kế váy cưới cho Giang Hoài."
Y nháy mắt ra hiệu với Trân tỷ, Trân tỷ điên cuồng gật đầu.
Giang Hoài thở phào nhẹ nhõm.
Trong mắt Lục Vô Túy mang theo ý cười, nói,"Thật sao? Tôi còn nghĩ nếu không phải nói giỡn thì cũng không phải là không thể."