Giang Hoài nói câu vô nghĩa, "Tới dự tiệc."
“Cậu cũng là khách ở đây?” Vẻ mặt Đào Ra Nam thả lỏng rất nhiều, “Thật xin lỗi khi để cậu nghe thấy những điều này.”
Giang Hoài dừng một chút.
Cậu có chút kinh ngạc.
Ở kiếp trước, thái độ của Đào Ra Nam đối với cậu không tốt như vậy.
Đào Ra Nam cố nặn ra một nụ cười: "Gia đình tôi muốn tôi kết hôn, nhưng tôi đặc biệt không muốn, cho nên mới xảy ra tình huống vừa rồi..."
Giang Hoài suy nghĩ một chút, liền nói: "Ừ".
Khi Đào Ra Nam nói chuyện với cậu ở kiếp trước, nếu phản ứng của cậu đối với Đào Ra Nam là như thế này, thì Đào Ra Nam nhất định sẽ không tiếp tục nói chuyện với cậu.
Cậu vẫn luôn sử dụng cách này để tránh nói chuyện với Đào Ra Nam.
Tuy nhiên, điều mà không ngờ là bây giờ phương pháp này dường như không hiệu quả, nhìn thấy phản ứng thờ ơ của cậu, Đào Ra Nam đầu tiên sờ sờ mũi của mình, sau đó mỉm cười, “Hẳn là cậu đối với chuyện này không có hứng thú.”
Giang Hoài trực tiếp gật gật đầu.
Đào Ra Nam không những không tức giận, thậm chí còn cười phá lên, "Tôi đã tiếp xúc với rất nhiều nghệ thuật gia, rất nhiều người trong số họ có tính cách rất đặc biệt, nhưng cậu là người đặc biệt nhất ."
Giang Hoài cảm thấy hơi khó nói chuyện với hắn ta.
Lý do khiến cho thái độ của Đào Ra Nam đối với cậu ở kiếp này còn tốt, có lẽ là vì kiếp này cậu không phải là đối tượng liên hôn của Đào Ra Nam.
Ấn tượng đầu tiên quyết định mức độ hòa hợp của hai người.
Sau khi Giang Hoài cởi bỏ cái mác “đối tượng liên hôn ” trước mặt Đào Ra Nam, Đào Ra Nam đương nhiên sẽ không đối xử với cậu như trước nữa.
Cậu nghĩ nghĩ,"Tôi đi đây."
Nếu gian nan, cậu nên rời đi càng sớm càng tốt.
Đào Ra Nam có lẽ đã kìm chế được cơn tức giận, cuối cùng cũng tìm được người nói chuyện, nghe vậy lập tức vươn tay túm lấy Giang Hoài, "Này, chờ đã..."
Lời còn chưa dứt, một giọng nói của một người phụ nữ đột nhiên phát ra sau lưng hai người họ.
"Tiểu Nam, em tùy hứng cũng nên có giới hạn. Dịp lớn như vậy, để chị tìm lâu như vậy!"
Giang Hoài phía sau lưng cứng đờ.
Cậu có thể không quá quen thuộc với Đào Ra Nam, nhưng cậu lại không thể không quen thuộc với chủ nhân của giọng nói này.
Người tới trực tiếp bỏ qua Giang Hoài đi đến trước Đào Ra Nam.
——Người này là Đào Thanh Lị, chị gái của Đào Ra Nam.
Cũng là người cuối cùng mà Giang Hoài không muốn tiếp xúc ở đời trước trong Đào gia.
Đào Thanh Lị có tính khí đại tiểu thư rất điển hình, tính tình kiêu ngạo, miệng thường không buông tha ai.
Khi Giang Hoài còn ở Đào gia, 90% chuyện khó chịu trên cơ bản đều do đại tiểu thư này làm.
Giống như bây giờ, ánh mắt cô dò xét thân thể Giang Hoài.
Sau khi phát hiện y phục trên người Giang Hoài không có nhãn hiệu, trên mặt cô ta lập tức lộ ra vài phần khinh thường, nhíu mày nói:"Đây là tiệc sinh nhật của Lục lão thái thái, muốn nói chuyện phiếm cũng nên xem trường hợp có phải hay không?”
Rõ ràng là đôi mắt cô ấy đang nhìn Đào Ra Nam.
Nhưng lời này lại là nói cho Giang Hoài nghe.
Giang Hoài sờ sờ mũi, định nhanh chóng rời đi.
Cậu không sợ Đào Thanh Lị, nhưng cũng không có ý định chọc tức cô, bởi vì một khi đã làm vậy, cậu sẽ luôn phải nghe thấy những lời âm dương quái khí của cô.
Đào Ra Nam cau mày nhưng cũng không nói gì.
Trong cuộc liên hôn của hắn ta, không thể thiếu Đào Thanh Lị quạt gió thêm củi, tuy nhiên Đào Thanh Lị này quả là có thủ đoạn và có địa vị nhất định trong Đào gia.
Ba người một trước một sau đi ra ngoài.
Giang Hoài ở phía trước, chị em Đào gia ở phía sau.
Đang đi, vẫn có thể nghe thấy Đào Thanh Lị cùng đào ra nam oán giận "Hôm nay gặp Lục Vô Túy thật khó, em lại ngay lúc này giận dỗi với chị?"
Đào Ra Nam bất lực nói: "Chị, Lục tổng đã kết hôn rồi..."
“Kết hôn thì làm sao? Cũng chỉ là liên hôn thương nghiệp thôi, sớm muộn gì cũng ly hôn,” Đào Thanh Lị không cho là đúng,
"Người chị coi trọng……”
Lời nói của cô đột nhiên dừng lại.
Giang Hoài chỉ biết từ trong vườn trở về phòng của lão phu nhân ở lầu 2. Hai chị em đi theo phía sau, vừa đi vừa đi, Đào Thanh Lị cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô ấy nói, "Chờ đã, cậu đây là muốn đi nơi nào?”
Giang Hoài sửng sốt một chút, sau đó xoay người nói với cô: “Đi nơi tôi nên đi.”
Vốn dĩ lời nói của cậu không có ý gì khác, nhưng Đào Thanh Lị khẽ khịt mũi, “Đi nơi cậu nên đi? Phòng bảo mẫu ở tầng hai?"
Đào Ra Nam lập tức thay đổi sắc mặt, kêu: "Chị!"
Đào Thanh Lị nói"Tôi chỉ nói đùa thôi, em trai, em sẽ không để ý đi?"
Hai người lần đầu tiên gặp nhau, trước đó không có liên quan gì.
Giang Hoài không chọc tức cô ta, chỉ là cô ta đơn thuần miệng hư.
Thêm vào đó, Đào Ra Nam hôm nay không được "nghe lời" cho lắm, điều này khiến cô gặp khó khăn, phải tìm nơi trút giận.
Trước kia ở Đào gia, nếu thời điểm cảm xúc không tốt, cơ bản không có người dám chọc cô.
Giang Hoài: “……”
Cậu chịu đựng.
Nhất thời nhịn cho gió êm sóng lặng, lui một bước……
Lui một bước càng nghĩ càng giận.
Giang Hoài thong thả mà tổ chức ngôn ngữ, khi Đào Thanh Lị hừ nhẹ một tiếng chuẩn bị chạy lấy người, cậu nói: “Đào Thanh Lị.”
Phỏng chừng cô ta rất ít bị người ta gọi thẳng họ tên như vậy, Đào Thanh Lị sửng sốt trong giây lát.
Cô có chút tức giận, đột nhiên nhìn về phía Giang Hoài.
Giang Hoài lại chậm rãi nói: “Không có gì, chính là kêu một chút thôi.”
Rõ ràng là đang đánh trả Đào Thanh Lị.
Bọn họ tình cờ đứng ở lối vào cầu thang, Đào Thanh Lị và Đào Ra Nam ban đầu muốn rời đi và đối diện với lối ra.
Bị Giang Hoài gọi, bọn họ ở chỗ này bị phong tỏa, lên xuống cũng không được.
Ngay khi cơn tức giận của Đào Thanh Lị đang dâng cao và sắp mất bình tĩnh, thì một giọng nói khác từ phía trên họ vang lên, từ tốn và trầm xuống, "Giang Hoài."
Cả ba cùng lúc nhìn lên.
Gần như ngay lập tức, biểu hiện của Đào Thanh Lị và Đào Ra Nam thay đổi cùng một lúc, nhưng Giang Hoài không ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Lục Vô Túy.
Đào Thanh Lị nói lắp bắp một chút, trên mặt hiện lên một tia đỏ bừng, “Lục, Lục tổng……”
Lục Vô Túy bỏ qua, trên cao nhìn xuống bọn họ, đối với Giang Hoài nói: "Bà ngoại nói em đi đâu mất, tôi còn không tin, em có thể ngoan ngoãn hơn một chút hay không?"
Trong một câu nói ngắn gọn, sắc mặt của Đào Thanh Lị lại thay đổi.
Câu này tiết lộ rất nhiều thông tin.
Điều đầu tiên có thể khiến cô chắc chắn là đứa nhỏ mà cô vừa kiếm chuyện có quan hệ mật thiết với Lục gia.
Đào Thanh Lị xấu miệng là thói quen, nhưng "thói quen" của cô không bao giờ lộ ra với những người có địa vị cao.
Biết được thân phận của Giang Hoài không bình thường, lập tức nở nụ cười, "Vậy đứa nhỏ này là em trai của Lục tổng ngài..."
Là cái gì của Lục Vô Túy, cô cũng không rõ ràng lắm.
Lục Vô Túy vươn tay hướng Giang Hoài nhíu mày, "Lại đây."
Giang Hoài nhìn lòng bàn tay hắn, sau đó lại nhìn Đào Thanh Lị, thực ngoan ngoãn bước lên trước, đưa tay cho Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy nắm lấy tay Giang Hoài đặt ở bên cạnh, sau đó đưa mắt nhìn về phía chị em Đào gia chậm rãi nói: “Chê cười rồi, đứa nhỏ không biết gì, tôi là chồng em ấy mà không thể quản em ấy tốt. "
Mặt Đào Thanh Lị tái mét.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt, sau đó chuyển đến trên mặt Lục Vô Túy, mở miệng, “Khoảng thời gian trước có nghe nói Lục tổng kết hôn, chỉ là vẫn luôn không nhìn thấy mặt phu nhân của ngài, hôm nay nhưng thật ra……”
Lục Vô Túy nhẹ nhìn cô.
Đào Thanh Lị nghẹn ngào, "Hôm nay tôi mới nhìn thấy, ánh mắt của Lục tổng thật là tốt."
“Thật sao?” Lục Vô Túy giọng điệu đều đều, nhưng đột nhiên cảm giác được cái gì, nắm lấy Giang Hoài tay, nhíu mày, “Em làm sao vậy?"
Lòng bàn tay của Giang Hoài cầm một bông hoa héo.
Cậu cũng giống như này đóa hoa, ủ rũ cụp đuôi nói: “A, sao lại thành như thế này?”
Lục Vô Túy cúi đầu nói nhỏ với cậu vài câu.
Trong tầm mắt của chị em Đào gia, nó như một lời thủ thỉ thân mật giữa phu phu.
Trên thực tế, hắn nói chính là: "Đây là hoa mà bà ngoại trồng mấy năm nay, cậu lại ngắt nó?"
Thanh âm nghiến răng nghiến lợi.
Đào Thanh Lị sắc mặt trắng bệch, bị Đào Ra Nam lôi kéo mấy lần, lại nhìn Lục Vô Túy mấy lần, thấy Lục Vô Túy từ đầu đến cuối đều không có nhìn cô một lần nữa, đành bất đắc dĩ đi theo Đào Ra Nam.
Sau khi hai người rời đi, Lục Vô Túy đứng thẳng người, đặt tay Giang Hoài xuống.
Hắn mặt vô biểu tình nói: “Cậu từ khi nào mà biết người Đào gia?”
Giang Hoài phản ứng một chút, mới nói: "Kiếp trước quen nhau."
Lục Vô Túy: “……”
Giang Hoài sẽ không nói dối, và cũng không thể đánh lừa được ánh mắt của Lục Vô Túy, vì vậy cậu chỉ đơn giản nói sự thật.
Lục Vô Túy bật cười tức giận, trong đầu hiện lên cảnh Giang Hoài và Đào Ra Nam đang nói chuyện khi đang đứng bên cửa sổ phòng của Lục Như Mai.
Hắn hít một hơi thật sâu, mới nói: "Hiện tại cậu đã là người có gia đình. Không thể lại gần người khác được. Đây là hành vi rất... không phù hợp, biết không?"
Giang Hoài lắc lắc đầu.
Chuyện vợ chồng ngày nào cũng ngủ với nhau còn không hiểu chứ đừng nói đến loại chuyện này.
"Không hiểu cũng không thành vấn đề," Lục Vô Túy dừng một chút, "Chỉ cần nhớ kỹ, đừng quá thân cận với tên đàn ông khác."
Giang Hoài cảm thấy rằng việc kết hôn thực sự rất phức tạp.
Nhưng nếu đã kết, cậu khẳng định sẽ tuân thủ những quy tắc cần phải tuân theo trong hôn nhân, đó cũng là những “quy tắc” để cậu sống trên đời này và làm việc.
Cậu gật gật đầu.
Vẻ mặt của Lục Vô Túy lúc này mới dịu đi một chút.
Hắn nói điều này với Giang Hoài, không phải vì thích Giang Hoài, có tình cảm với Giang Hoài.
Chỉ là hiện tại hắn đã kết hôn với Giang Hoài, hắn có thể làm những gì nên làm, cũng yêu cầu Giang Hoài làm.
... Tuy rằng có chút không giải thích được, nhưng khi nhìn thấy Giang Hoài bị Đào Ra Nam ôm, trong lòng hắn phảng phất cảm giác gì đó.
*
Khi bữa tiệc được tổ chức, Đào Thanh Lị đã biến mất, Giang Hoài đoán rằng cô đã về nhà sớm.
Trong bữa tiệc, có không ít người có cùng tâm tư như Đào Thanh Lị.
Một số người từ lâu đã nghe nói Lục Vô Túy kết hôn, nhưng cuộc hôn nhân lại là liên hôn những người khác cho rằng họ không có cảm tình gì... Mặc dù đó là sự thật.
Lục Vô Túy tuổi trẻ nhiều tiền, năng lực lại mạnh, lớn lên có ngoại hình đẹp nhất, không thua kém các minh tinh.
Nhiều người thích hắn là chuyện bình thường.
Lần trước tiệc đính hôn, mời đến đều là một số lão bản cùng thân thích, người trẻ tuổi không nhiều lắm.
Mà lần này, nhà họ Lục đang tổ chức đại tiệc sinh nhật, rất nhiều người không phải là họ hàng đến chúc mừng, những người hâm mộ Lục gia thậm chí còn cố hết sức chen vào.
Điều này cũng dẫn đến việc Giang Hoài đứng ở bên cạnh Lục Vô Túy, cơ hồ phải bị con mắt hình viên đạn chọc thành cái rổ.
Trong tình huống này, vòng cung phản xạ chậm của cậu đã trở thành một lợi thế.
*
Giang Hoài vốn dĩ chỉ đứng bên cạnh Lục Vô Túy.
Sau đó, bị Lục Vô Túy nhắc nhở, mới hiểu ra rằng mình phải ôm cánh tay của hắn, nhưng trong hoàn cảnh như vậy cậu không thể đi ăn món tráng miệng trên bàn.
Giang Hoài hai mắt không ngừng liếc nhìn trên bàn.
Lục Vô Túy vẫn đang xã giao, lúc nào cũng cùng người ta nói chuyện, lúc này mới từ khóe mắt nhìn cậu, khóe miệng hơi nhếch lên, trầm giọng nói:“Tôi nghe quản gia nói, hôm nay cậu không ăn bữa sáng có phải không?”
Giang Hoài cảm thấy xấu hổ vì bị bắt quả tang, cắn chặt môi, giả vờ như không nghe thấy Lục Vô Túy nói.
Khóe miệng đang nhếch lên của Lục Vô Túy đột nhiên buông xuống, nhẹ giọng nói: "Đáng đời."
Giang Hoài:……
Cậu không muốn cùng Lục Vô Túy ngủ chung, là có lý do.
*
Rượu quá ba tuần, Lục lão phu nhân cũng lộ mặt, đơn giản nói nói mấy câu, thuận tiện hướng về mọi người, long trọng giới thiệu thân phận Giang Hoài.
Khả năng cũng là tư tưởng thế hệ trước quấy phá, cho dù là liên hôn thì hôn nhân cũng sẽ được coi là đặc biệt quan trọng.
Mặc dù đương sự tham gia hôn lễ không nghiêm túc lắm.
Nhưng bà thực sự coi Giang Hoài là “Cháu dâu”, "cháu rể" của mình.
Nhưng mà, bà càng long trọng, Giang Hoài càng chột dạ.
Bởi vì cậu biết đoạn hôn nhân này của bọn họ sẽ không lâu dài được.
Làm cho bọn họ hai người khi lên đài, Giang Hoài suýt chút nữa đã lỡ miệng.
Vẫn là Lục Vô Túy phản ứng nhanh tại chỗ, đưa tay ôm eo cậu, nói vài câu, trực tiếp ôm Giang Hoài khỏi sân khấu.
Bất quá, có lão phu nhân giới thiệu lần này.
Gương mặt này của Giang Hoài phỏng chừng không ai dám không nhận ra, thậm chí dẫm đến trên đầu của cậu giương oai.
*
Giang gia cũng tới không ít người, một số là họ hàng mà Giang Hoài chưa từng gặp mặt, họ cứ cố gắng đến trước mặt Lục Vô Túy, ý đồ xoát cái mặt.
Dưới tình huống náo nhiệt như vậy, Giang
Dục lại không tới.
Ước chừng cậu ta không còn mặt mũi nào đến nữa, lần trước ở nhà họ Lục, cậu ta đã nói những lời như vậy với Giang Hoài, lại bị Lục Vô Túy tự tay vả mặt, đã sớm tổn thương lòng tự trọng.
Nhưng khi bữa tiệc sắp kết thúc, Giang phu nhân đến tìm Giang Hoài.
Vốn dĩ mẹ và con nên là người thân nhất, nhưng khi đến gặp Giang Hoài, bà lại không biết nói gì.
Tất cả những gì có thể nói là “Gần đây cùng Lục tiên sinh thế nào?”
Giang Hoài vẫn là câu kia “Còn tốt”.
Giang phu nhân trầm mặc một lát, nhẹ giọng hỏi: "Khi nào con tính có con, đã sẵn sàng chưa?"
Giang Hoài đã biết mình không thể mang thai một đứa trẻ.
Bởi vì cậu là nam.
Vì vậy, khi nghe được Giang phu nhân nói những lời này, cậu thực sự cảm thấy có chút không vui, cúi đầu nói: "Con không định."
Giang phu nhân có chút sốt ruột, “Tại sao có thể không cần? Nếu không cần có con, con sẽ không có cách nào có chỗ đứng ở Giang gia, hiểu hay không?”
Giang Hoài không lại lên tiếng.
Cậu rất ít cùng Giang phu nhân tranh luận, khi còn nhỏ sau khi người khác nhìn thấy cậu, đều sẽ khen cậu là đứa bé ngoan.
Khi đó, Giang Dục còn chưa ra đời, cho nên “Ngoan” của cậu ở nhà còn xem như hữu dụng.
Nhưng sau khi Giang gia có nhiều hơn một đứa con, sự vâng lời của cậu trở nên vô dụng, mặc dù vậy, cậu vẫn không tranh luận với Giang phu nhân.
Giang phu nhân thở dài, “Nếu con hiểu chuyện…… Nên biết, mẹ cũng chỉ là vì tốt cho con.”
Giang Hoài cắn môi, “Mẹ cảm thấy con không hiểu chuyện sao?”
Cậu thuần túy là cảm thấy hoang mang.
Giang phu nhân lại sửng sốt một chút, có điểm nói lắp nói: “Điềm Điềm, con nói cái gì vậy, khẳng định con hiểu chuyện.”
Giang Hoài không được an ủi chút nào.
Ánh mắt cậu nhìn vào mặt Giang phu nhân trong giây lát, nhưng Giang phu nhân lại tránh ánh mắt của cậu với một biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt bà.
Cũng may lúc này, Giang Kỳ Dân và Lục Vô Túy đứng ở bên hai người.
Lục Vô Túy cực kỳ tự nhiên mà ôm lấy Giang Hoài, đối với bọn họ nói: "Em ấy hẳn là có chút mệt mỏi."
Giang Kỳ Dân vội vàng nói: “Mệt mỏi à, mệt mỏi nhanh đi nghỉ ngơi đi, bận lâu như vậy rồi, đừng để quá mệt mỏi."
Lời này từ trong miệng của ông nói ra, Giang Hoài luôn có loại không khoẻ.
Rõ ràng trước đây cha sẽ không bao giờ đối xử với cậu như thế này.
Tại sao khi cậu vào Lục gia, ông ấy lại thay đổi?
*
Tâm trạng chán nản của Giang Hoài tiếp tục cho đến khi lên xe với Lục Vô Túy.
Đã hơn một tháng kể từ lần cuối cùng cả hai đến cùng một bữa tiệc - tức là tiệc đính hôn của họ.
Lần trước Giang Hoài đi xe buýt trở về.
Lần này, cậu đang ngồi bên cạnh Lục Vô Túy, và một phần không quen thuộc với Lục Vô Túy đã biến mất.
Tài xế vẫn là tài xế lúc trước, mắt nhìn thẳng lái xe.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ đang lùi dần, những ánh sáng kỳ quái chiếu vào mặt người ta, giống như bóng lốm đốm của những chiếc lá cây vào mùa hè.
Trong lúc im lặng, bàn tay của Giang Hoài đột nhiên bị chạm vào.
Cậu cúi đầu, thấy Lục Vô Túy thu hồi tay.
Và một bông hoa trong lòng bàn tay của cậu.
Đó là bông hoa của Lục lão phu nhân mà cậu ngắt vào ban ngày, mặt trên còn có sương sớm.
“Hôm nay còn xem như ngoan,” Lục Vô Túy thanh âm có chút không được tự nhiên, “Để người khác giúp cậu chiết, cầm đi vẽ đi.”
Giang Hoài hơi hơi hé miệng, sau một lúc lâu không nói chuyện.
Lục Vô Túy không kìm lòng được, quay mặt sang nhìn cậu, nhưng lại nghe cậu nói: "Nếu bị bà phát hiện thì chỉ nên phạt anh chứ không phải tôi đúng không?"
Giang Hoài mặt mang ưu sầu, “Lần này không liên quan đến tôi.”
Lục Vô Túy: “……”