Lục Vô Túy: Lên baidu tìm cách làm thịt mèo?
Giang Hoài đứng ở phía sau hắn, có ý giám sát.
Kỳ thực, nghiêm túc mà nói, con mèo này là của cậu, Lục Vô Túy có thể bỏ không làm, để Giang Hoài tự mình xử lý.
Đây không phải là không nỡ để cậu làm một mình sao.
Giang Hoài nhìn Lục Vô Túy không quen pha sữa dê cho mèo con - bác sĩ bệnh viện thú cưng nói mèo con chưa ăn được thức ăn cho mèo, đề nghị cho mèo con uống sữa dê trước vài ngày.
Nhìn thấy mèo con đói bụng kêu lên, Giang Hoài có chút sốt ruột: "Anh.... nhanh lên được không?"
Lục Vô Túy: "..."
Trước đây toàn là hắn dạy bảo Giang Hoài, nhưng đây là lần đầu tiên Giang Hoài dạy bảo hắn, cảm giác này có chút vi diệu?
Lục Vô Túy nhịn.
Giang Hoài thấy hắn cho sữa dê vào bình sữa của mèo, sau đó không nhẹ nhàng bế mèo con lên, dùng sức đẩy núm v/ú giả vào.
Giang Hoài: "...Nó sẽ bị anh giế.t chết."
Lục Vô Túy dừng một chút, sau đó động tác cực kỳ nhẹ nhàng.
Sau đó mèo con không thể tìm thấy núm v.ú giả.
Giang Hoài muốn thở dài, nhưng lại nhịn xuống.
Lục Vô Túy nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc đuôi mày mang theo ý cười, đột nhiên đứng dậy, đứng trước mặt Giang Hoài.
Hắn nói: "Cầm."
Giang Hoài không kịp phòng bị, ôm bình sữa và con mèo, chưa kịp ngẩng đầu lên thì Lục Vô Túy đã bế cậu cùng con mèo lên.
Giang Hoài: Khiếp sợ!
Lục Vô Túy ôm cậu, tìm một chỗ ngồi xuống, để Giang Hoài ngồi lên đùi hắn.
Hắn hôn một cái lên cổ Giang Hoài, thản nhiên nói: “Em cho nó uống đi.”
Rõ ràng là bỏ gánh không làm.
Hoàn toàn giải thích đầy đủ ý nghĩa của "từ khi bắt đầu đến từ bỏ".
Kỳ thật Giang Hoài vốn thích chăm sóc động vật nhỏ nhưng vì muốn Lục Vô Túy phát triển quan hệ với mèo con nên không can thiệp.
Nghe Lục Vô nói như vậy, hơi do dự một chút: "Không được, anh phải chăm sóc nó."
Lục Vô Túy: "..."
Tại sao bé ngốc này lại nhất quyết muốn hắn cho ăn?
Tuy hắn muốn nói với Giang Hoài “tha hắn đi” nhưng nhìn khuôn mặt Giang Hoài ở gần hắn như vậy, hắn lại không thể nói ra những lời này.
"Được, tôi làm tôi sẽ làm." Lục Vô Túy nhướng mày.
Một giây tiếp theo, hắn vòng tay ôm lấy Giang Hoài, cằm tựa lên vai Giang Hoài.
Hắn cố ý thổi vào tai Giang Hoài, nhẹ giọng hỏi: “Cho nó ăn như thế này à?”
Giang Hoài hơi ngứa tai.
Cậu rụt cổ, chớp chớp đôi lông mi dài và cẩn thận theo dõi những động tác của Lục Vô Túy.
Thỉnh thoảng nói: "Đừng đem đầu nó ngẩn lên, nó có thể bị sặc."
"Tôi cảm thấy nó có thể tự ăn được. Lần sau có thể để cho nó thử tự ăn trong bát."
Lục Vô Túy hỏi: "Sao em có thể hiểu rõ như vậy? Lợi hại như vậy sao?"
“Đương nhiên,” Giang Hoài nghe hắn hỏi, ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Trước đây gần nhà tôi có một lứa mèo con mới sinh, tôi đã cứu hết chúng.”
Nói xong, niềm tự hào trong mắt lại mờ đi.
Lục Vô Túy không nhìn thấy bộ dạng này của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Giang Hoài lắc đầu: “Sau đó chúng đều bị cha tôi ném đi.”
Lục Vô Túy ngẩn ra.
Kỳ thật nửa năm trước Giang Hoài dám đem mèo con mang về, có lẽ hắn cũng có thể làm được chuyện như vậy.
Nhưng hiện tại hắn biết Giang Hoài thích, đồng ý Giang Hoài làm như vậy, hắn nhất định sẽ không làm loại chuyện như vậy.
Lục Vô Túy dán sát vào sườn mặt Giang Hoài: “Vậy em nuôi nó cho tốt đi."
Trong mắt Giang Hoài hiện lên một tia chán nản.
Cũng không để cảm xúc này làm phiền mình quá lâu, sau đó nói: "Mau cho nó ăn đi, nó sắp chết đói rồi."
Lục Vô Túy nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cậu, hầu kết của hắn trượt lên trượt xuống.
Đôi mắt sâu hơn và khóe miệng hơi nhếch lên.
Giờ phút này, hắn đột nhiên cảm thấy, Giang Hoài có trì độn cả đời thì cũng chẳng liên quan đến việc hắn yêu cậu.
Bởi vì chỉ cần Giang Hoài ở bên cạnh, nội tâm hắn liền tràn đầy.
Tuy rằng có đôi lúc, hắn quả thật cấp thiết, hy vọng Giang Hoài có thể hiểu được tâm ý của hắn.
*
Chớp mắt đã đến lúc phải về nhà.
Kỳ thật Giang Hoài có thể tiếp tục ở trang viên, bởi vì chỉ có Lục Vô Túy cần phải đi làm, Giang Hoài đang nghỉ hè, cũng không có việc gì làm.
Nhưng, Lục Vô Túy sao có thể mặc kệ Gianx xc g Hoài sống ở một mình nơi này?
Cho dù có quản gia tới đây trông chừng, không đặt người ở dưới mắt hắn không an tâm được.
Tình hình gần đây của Giang Hoài cũng có lúc tốt có lúc xấu.
Khi khỏe thì có thể ăn nhiều hơn bình thường một bát cơm, khi không tốt thì nhốt mình trong phòng không ra ngoài nguyên một ngày, cuộn tròn trên giường, nhiều nhất có thể nôn ba lần một ngày.
Điều khiến cậu cảm thấy may mắn chính là Lục Vô Túy hiện tại đang ở nơi làm việc.
Quản gia cũng biết khi cậu đang vẽ tranh không thích bị quấy rầy, cho nên rất ít gõ cửa phòng ngủ, mỗi lần tới đều là đưa cơm.
Kỳ thật ở đời trước từ lúc phát bệnh đến qua đời của Giang Hoài diễn ra rất nhanh.
Hơn nữa, hai ngày trước khi chết, ý thức của cậu rất mờ nhạt nên đã hoàn toàn quên mất cảm giác nôn mửa lúc đó và khi cơn đau bắt đầu.
Giang Hoài xoa xoa bụng, may mắn bụng vẫn chưa đau.
Nếu không thì cũng đoán là không thể giấu được.
Cậu không biết còn phải giấu bao lâu, nhưng cậu cảm thấy để Lục Vô Túy nhìn thấy mình chết đi là quá tàn nhẫn.
Khi còn nhỏ, cậu đã rất buồn khi chứng kiến bà ngoại qua đời đến mức không ăn được gì.
Còn có một chuyện cậu chưa nói với Lục Vô Túy.
Khi cậu tìm thấy lứa mèo con mà Giang Kỳ Dân đã ném đi, những chú mèo con một số đã chết và bị thương, rất ít con sống sót.
Cậu vẫn còn nhớ cảm giác của mình lúc đó.
Cả ngày hôm đó, mọi thứ trước mắt đều xám xịt, khi chôn con mèo con, không ngừng rơi nước mắt, cảm giác như trái tim mình bị bóp thật chặt rồi kéo xuống biển, nghẹt thở.
Tất nhiên, sau đó cậu đã trả thù Giang Kỳ Dân.
Tuy nhiên, sự chật vật của Giang Kỳ Dân sau khi bị cậu trêu cợt cũng không thể bù đắp được nỗi buồn trong lòng.
Nếu Lục Vô Túy biết mình bị bệnh, chắc chắn anh ấy sẽ còn đau lòng hơn phải không?
Lại qua một thời gian nữa đi.
Sau một thời gian, cậu sẽ tìm cơ hội rời khỏi Lục gia và đi đến một nơi thật xa, ước chừng trốn được một tháng sẽ phát bệnh.
Giang Hoài dùng chăn che đầu lại.
Chỉ trong một tuần, cậu đã trưởng thành rất nhiều, dường như cậu đã hiểu được những điều mà trước đây mình không hiểu.
Nỗi đau và sự trưởng thành là hai anh em song hành cùng nhau.
Từ nỗi đau mà trưởng thành thường rất nhanh chóng.
*
Khi Chu Tiểu Ngải được rủ đi chơi chỉ có hai người, vẫn có chút bối rối.
Gần đây họ đi đâu cũng có ba người, Trân tỷ tính tình vô tư, rất dễ nói chuyện với hai người.
Chu Tiểu Ngải cười nói: "Cậu đang làm gì vậy? Nếu để Trân tỷ biết chúng ta lén lút ra ngoài chơi, chắc chị ấy sẽ không vui."
Giang Hoài sửng sốt một lát.
Cậu thì thầm: "Nhưng chuyện này..."
"Được được được, tớ biết, cô ấy không thể biết đúng không? Tớ chỉ đùa thôi," Chu Tiểu Ngải rất thông minh, "Cậu nói là được."
Giang Hoài dừng lại một chút.
Cửa hàng có người đến người đi, cậu còn tìm một góc khuất.
Dưới ánh mắt của Chu Tiểu Ngải, cậu cúi đầu thấp giọng nói: “Tớ nghĩ mình vẫn muốn ly hôn với Lục Vô Túy.”
Bàn tay khuấy trà sữa của Chu Tiểu Ngải cứng đờ.
Một lúc sau, y mới lên tiếng và nói với vẻ khó tin: "Cái gì? Tại sao?"
Giang Hoài đang suy nghĩ xem Chu Tiểu Ngải có tin lời cậu nói về kiếp trước hay không.
Chu Tiểu Ngải đã choáng váng, ôm đầu nói: "Gần đây cậu và anh ta không phải rất tốt sao? Tại sao lại ly hôn? Lục tổng lại đối xử tệ bạc với cậu à?"
Y thấy thái độ của Giang Hoài nghiêm túc hơn lần trước.
Nếu nói lần trước Giang Hoài đề nghị ly hôn vẫn còn cái hiểu cái không, dựa vào bản năng muốn ly hôn, lần này thái độ của cậu đặc biệt kiên quyết.
Giang Hoài đã hạ quyết định.
Cậu hít một hơi thật sâu rồi nói: “Nếu tớ nói tớ bị bệnh, cậu có tin không?”
Chu Tiểu Ngải càng kinh ngạc hơn.
Y sờ trán Giang Hoài, sau đó sờ trán mình, kêu lên: “Hình như bị sốt.”
Giang Hoài: "..."
Lần đầu tiên trong đời, cậu có suy nghĩ không nói nên lời về Chu Tiểu Ngải.
Giang Hoài nghiêm túc nói: “Tớ không sốt, tớ mắc bệnh nặng.”
Chu Tiểu Ngải nói: "Tớ nghĩ cậu cũng bị bệnh. Làm sao có người có thể tự nguyền rủa mình như vậy?"
Y nhấp một ngụm trà sữa, ho khan rồi nói: "Cậu nói mình bị bệnh phải không? Được rồi, cậu đã đến bệnh viện khám chưa? Xác nhận chưa? Bác sĩ nói thế nào?"
“Kiểm tra xong tớ quên mất bệnh gì rồi,” Giang Hoài chậm rãi nói: “Bác sĩ nói...tớ không thể sống được bao lâu nữa.”
Kiểm tra mọi thứ đều là những điều từ kiếp trước.
Nhưng cậu vẫn có trực giác, nếu thật sự nói như vậy, độ tin cậy trong lời nói sẽ giảm đi rất nhiều, cho nên thà không nói ra còn hơn.
Chu Tiểu Ngải dần dần trở nên nghiêm túc.
Y biết Giang Hoài khó có thể nói dối.
Nhưng nói đến chuyện tính mạng, y lại không thể tin tưởng lời nói của Giang Hoài, nghiêm túc nói: "Báo cáo kiểm tra đâu? Đưa cho tớ xem."
“Tớ không lấy,” Giang Hoài dừng một chút, “Cho dù tớ lấy, cậu cũng sẽ không hiểu.”
Chu Tiểu Ngải: "..."
Miệng của người này từ khi nào lại trở nên xấu như vậy?
“Còn những bằng chứng khác thì sao,” Chu Tiểu Ngải nói, “Tớ không thể vội tin như vậy được.”
Vừa dứt lời đã nhìn thấy Giang Hoài ở trước mặt đang cau mày che miệng lại.
Hiển nhiên là có cảm giác buồn nôn.
Sau khi Giang Hoài bình phục, chậm rãi nói: “Có thể trong bụng tớ bị ứ nước, cậu không tin thì có thể sờ.”
Mặc dù y rất sợ bị Lục Vô Túy giế.t chết.
Nhưng Chu Tiểu Ngải vẫn đi tới trước mặt Giang Hoài, giơ tay chạm vào.
Đúng vậy, có cảm giác khác với bụng bình thường.
Hơi nhô ra thịt thì căng cứng, bình thường nếu béo bụng thì cũng sẽ mềm và xệ xuống.
Đôi mắt của Chu Tiểu Ngải mở to.
Trong lúc nhất thời, tựa hồ bị tin dữ chấn động, hồi lâu không thể khôi phục, khi nhìn lại Giang Hoài, hốc mắt đã đỏ hoe.
*
"Cho nên, cậu không muốn Lục Vô Túy biết chuyện này?" Chu Tiểu Ngải điều chỉnh nửa tiếng mới khôi phục bình tĩnh.
Giang Hoài gật đầu.
Y nói: “Cậu muốn lặng lẽ ra đi một mình, không muốn anh ta…buồn.”
Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của cậu, khuôn mặt này vẫn còn rất trẻ và non nớt.
Vẫn có thể nhìn thấy sự ngây thơ trong đôi mắt ấy.
Nhưng Chu Tiểu Ngải luôn cảm thấy cậu đã trưởng thành rất nhiều.
Tuy nhiên, kiểu trưởng thành này không phải là kiểu trưởng thành có xu hướng trượt dốc một cách ngẫu nhiên mà đã trở nên trong sáng và thuần khiết hơn, cảm xúc từ chỗ không hiểu biết gì đã trở nên trọn vẹn hơn.
Giang Hoài tiếp tục nói: “Nếu chúng tớ không ly hôn, cho dù có bỏ đi nơi khác, nếu thân phận của tớ được xác nhận, rất nhanh sẽ có người liên lạc với Lục Vô Túy, anh ấy vẫn sẽ đau lòng.”
"Cho nên cậu cần ly hôn." Chu Tiểu Ngải hiểu rõ.
Nhưng cuộc ly hôn này hơn phân nửa là không thành công.
Chờ tới thời điểm không thể kéo dài thêm được nữa, cậu sẽ không có thời gian dành cho Lục Vô Túy nữa.
Chu Tiểu Ngải sẽ đóng một vai trò rất lớn.
Tức là giúp cậu che giấu sự thật, thu thập di thể, ngăn chặn cảnh sát ập đến và chôn cất cậu một cách lặng lẽ.
"Đến lúc đó, cậu có thể cùng tớ đi một đoạn đường không?" Giang Hoài nói: "Giúp tớ mua một ngôi mộ, số tiền còn lại sẽ cho cậu.Chờ một hai năm nữa, hãy nói cho Lục Vô Túy."
"Má nó," Chu Tiểu Ngải có chút nghẹn ngào, "Cậu đã nói như vậy, cho dù có lên núi đao xuống biển lửa tớ cũng đi cùng cậu."
Giang Hoài thấy bạn khóc cũng có chút đau lòng.
*
Sự chuẩn bị của Giang Hoài đã diễn ra được hơn nửa tháng.
Trong nửa tháng qua, cậu và Chu Tiểu Ngải đã cùng nhau trải qua rất nhiều thủ tục, tất cả đều đứng tên Chu Tiểu Ngải.
Hai người họ đã thực hiện trận này tự nhận là một kế hoạch nghiêm ngặt.
Nửa tháng qua, thân thể Giang Hoài càng ngày càng yếu ớt, bụng phồng lên không ít.
Lục Vô Túy buổi tối thích ôm cậu ngủ, cậu phải dùng hết biện pháp, mới có thể làm Lục Vô Túy thu liễm một chút.
Ví dụ như khi Lục Vô Túy đưa tay ra, cậu sẽ tránh sang một bên.
Giả vờ tức giận nói: “Nóng.”
Lục Vô Túy:...Điều hòa đang bật mà?
Nhưng hắn biết trong khoảng thời gian này tâm trạng Giang Hoài không tốt nên cũng không chọc tức cậu nữa.
Có những lúc biện pháp này không có tác dụng.
Một hai lần cũng không sao nhưng nếu tình trạng này kéo dài, Lục Vô Túy sẽ mất ngủ, khi mất ngủ sẽ trở nên cáu kỉnh.
Đã có vài lần hắn nhất quyết muốn ở gần Giang Hoài.
Giang Hoài liền ra đại chiêu.
- --ôm mèo đi ngủ.
Bây giờ Lục Vô Túy đang đi làm, sức lực có hạn, mèo con được giao cho người quản gia và những người làm chăm sóc, được ăn uống đầy đủ.
Nó đã được tắm rửa cũng tẩy giun rồi, nhưng Lục Vô Túy tạm thời tiếp nhận nó trên giường cũng không quá khó khăn.
Lục Vô Túy rất nhanh đầu hàng: “Bỏ xuống, tôi không chạm vào em.”
Lúc này Giang Hoài mới chịu bỏ cuộc.
Bất quá, cậu nghĩ mình đã che giấu nó một cách hoàn hảo.
Nhưng trên thực tế, Lục Vô Túy đã phát hiện có gì đó không ổn.
Đôi mắt của hắn đã nhìn thấy đủ loại người, thành thật mà nói, kỹ năng diễn xuất của Giang Hoài đối với hắn còn chưa đủ.
Hắn cũng nhận thấy hành vi bất thường của Giang Hoài mấy ngày nay.
Nếu như Giang Hoài không nôn mửa hoặc là bụng to lên, thì hắn liền nghi ngờ Giang Hoài có thai.
... Cũng không phải là không có khả năng?
Cũng đã ba tháng rồi, nếu thật sự như vậy thì bụng chắc phải to lên rồi phải không?
Lục Vô Túy cũng không chắc lắm.
Hắn hỏi bác sĩ thì bác sĩ trả lời là từ bên ngoài có thể nhìn thấy được.
Cuối cùng, bác sĩ nói thêm: [“Không phải tất cả các lần khám trước đó đều ổn sao?” Đừng lo lắng, nó sẽ không xảy ra đâu. ]
Lục Vô Túy lần này phớt lờ ông.
Hắn đặt điện thoại xuống, xác nhận Giang Hoài đã ngủ, cau mày vén quần áo của Giang Hoài lên.
Chỉ bằng ánh trăng.
Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn tựa hồ thật sự cảm giác được bụng Giang Hoài càng ngày càng lớn.
Trong lòng Lục Vô Túy lập tức trầm xuống.
Ánh mắt hắn nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ của Giang Hoài, hơi thở có chút dồn dập, hồi lâu mới điều chỉnh được, hắn lại giúp Giang Hoài đắp chăn lại.
Lần này động tác đặc biệt nhẹ nhàng và cẩn thận, sợ làm tổn thương cậu.
Hắn cầm điện thoại lên gõ: [Ngày mai tôi đưa Giang Hoài Hoài đến bệnh viện kiểm tra lần nữa, còn muốn làm việc thì hãy câm miệng lại. ]
Bác sĩ:……
Tự nhiên có loại dự cảm không lành?
*
“Tôi không muốn,” Ngày hôm sau Giang Hoài nghe được Lục Vô Túy muốn đưa mình đi bệnh viện, “Tôi không muốn đi, tôi không muốn đi bệnh viện.”
Lục Vô Túy rất là đau đầu.
Phải mất gần một giờ mới thuyết phục được Giang Hoài, nhưng Giang Hoài vẫn luôn cố chấp, không chịu đi bệnh viện.
Nếu không phải sợ làm cậu bị thương, Lục Vô Túy thậm chí còn muốn bế cậu lên xe, sau đó cưỡng ép đưa đi bệnh viện.
Nhưng nếu Giang Hoài thật sự có thì đây là hành vi rất nguy hiểm.
Lục Vô Túy nhẹ giọng nói: “Điềm Điềm, lần này em chịu đến bệnh viện, sau đó em muốn mua gì tôi đều mua cho em, cũng đặt cho em một hệ liệt thú bông, được không?"
Giang Hoài lắc đầu, né tránh vòng tay rộng mở của Lục Vô Túy đối với mình.
Lục Vô Túy lo lắng sợ dọa cậu nên đành dùng sức đè nén, suy nghĩ một lúc rồi dùng con át chủ bài của mình.
"Lần này em đến bệnh viện, từ nay về sau tôi sẽ để em ngủ một mình, được không?"
Giang Hoài trước đây không thích ngủ với hắn.
Hắn cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới làm cho Giang Hoài quen được.
Nhưng vì Giang Hoài...
Lục Vô Túy bổ sung thêm: "Còn muốn làm gì nữa không? Chuyện gì cũng được."
Đôi mắt Giang Hoài có chút đỏ lên.
Nếu vào bệnh viện sẽ bị lộ.
Dưới ánh mắt của Lục Vô Túy, Giang Hoài thấp giọng nói: "Cái gì cũng được? Ly hôn thì sao?"
Lục Vô Túy sắc mặt tối sầm.
Thấy hắn im lặng, Giang Hoài biết điều này khó có khả năng xảy ra, tay cậu chạm vào tờ giấy đã để trong túi nhiều ngày, nói: “Được rồi, tôi sẽ đi bệnh viện, nhưng anh phải để tôi lên lầu lấy đồ, anh không được đi theo."
Lục Vô Túy thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói: “Đương nhiên có thể, đi lấy đi.”
Lục gia tầng lầu cao, ngoài quản gia ra, còn có rất nhiều bảo mẫu trông chừng cậu, hắn cũng không lo Giang Hoài chạy trốn.
Quả nhiên, đi lên không bao lâu, Giang Hoài liền đi xuống, ngoan ngoãn đi theo Lục Vô Túy lên xe.
Trên đường đi, Giang Hoài cúi đầu nhắn tin cho ai đó.
Lục Vô Túy khẽ cau mày, thản nhiên nói: “Chơi điện thoại di động trong xe rất dễ bị chóng mặt.”
Giang Hoài muốn che giấu sự việc, nhanh chóng cất điện thoại di động.
Lục Vô Túy nheo mắt lại.
Không sao cả, việc kiểm tra sẽ sớm kết thúc và sẽ không mất nhiều thời gian để xác nhận có thai hay không.
Hắn lo lắng xoa đầu ngón tay, trong lòng thực ra không hề bình yên.
*
Sau khi Giang Hoài tới bệnh viện, trên cơ bản đã rơi vào trạng thái không lối thoát.
Cậu không phản kháng nhiều và dường như đã bình tĩnh lại khi nhìn thấy bệnh viện.
Sau khi thực hiện các xét nghiệm máu định kỳ và các cuộc kiểm tra khác nhau, đã tiến tới giai đoạn đi thử nước tiểu.
Giang Hoài bưng một cốc nước ấm đầy thỉnh thoảng đứng dậy đi lại, Lục Vô Túy ở bên cạnh, tâm tình cũng rất căng thẳng.
Cuối cùng Giang Hoài nói: “Tôi đi vệ sinh.”
Lục Vô Túy vội vàng đi theo, nhưng Giang Hoài lại tức giận nói: “Tôi đã nói với anh tôi không muốn tới bệnh viện, nhưng anh vẫn nhất quyết bắt tôi tới, hiện tại cũng muốn đi theo.”
Lục Vô Túy dừng lại.
Lúc này, hắn nghe thấy bác sĩ nói: " Lục tổng, chủ nhiệm của chúng tôi đang tìm ngài."
Lục Vô Túy quay đầu lại thì thấy Giang Hoài đã lao đi.
Cũng may bên cạnh còn có hai trợ lý, hắn trầm giọng nói: "Các người trông chừng Giang Hoài, tôi sẽ tới ngay."
Hai trợ lý nhanh chóng đi theo.
*
"Dựa trên kết quả kiểm tra hiện tại..." Bác sĩ cau mày lau mồ hôi lạnh trên trán vài lần, rõ ràng là có chút hoài nghi nhân sinh. "Không cần siêu âm B cũng có thể chẩn đoán chính xác."
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ lâu.
Lục Vô Túy trong lòng vẫn như cũ co rút, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tôi không hiểu lắm, đây là có ý gì?"
Bác sĩ muốn chết rồi.
Ông biết không phải Lục Vô Túy không hiểu, mà là hắn nghe rõ ràng đến mức không thể tin được.
"Lục tổng, kỳ thật cho dù có thai, cũng không nhất định có nghĩa là Tiểu Giang thiếu gia sẽ không có kết quả tốt..." Giọng bác sĩ dần dần trầm xuống dưới ánh mắt lạnh lùng của Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy lạnh lùng nói: "Nhưng ông đã sai lầm, làm cho tôi nghi ngờ năng lực của ông một cách nghiêm trọng."
Bác sĩ cũng biết sai lầm mình mắc phải thực sự rất lớn.
Ông vô cùng lo lắng, cố gắng hết sức giải thích: “Cấu tạo cơ thể của nam và nữ là khác nhau. Cho dù Tiểu Giang thiếu gia tuy trong cơ thể có t/ử cung nhưng không có sản đạo, cơ chế hoạt động của cơ thể cũng khác nhau."
Lục Vô Túy cầm danh sách kiểm tra, không nói gì.
Điều này có nghĩa là yêu cầu bác sĩ tiếp tục nói.
Bác sĩ nói tiếp: “Trong hai tháng đầu, các chỉ số thể chất của Tiểu Giang thiếu gia cũng giống như người bình thường, siêu âm B không có bất thường gì… Điều này có thể liên quan đến việc.tử. cung của cậu ấy quá sâu. Và nhỏ hơn so với phụ nữ bình thường, không có sản đạo nhưng lần này thai nhi đã lớn hơn nên sẽ dễ tìm hơn, siêu âm B vẫn phải làm, điều này có thể khẳng định sức khỏe của tiểu Giang thiếu gia và thai nhi, tôi sẽ triệu tập một cuộc họp trong bệnh viện càng sớm càng tốt để đưa ra giải pháp thích hợp nhất cho Tiểu Giang thiếu gia."
Lục Vô Túy vẫn không lên tiếng.
Trong công việc, hắn có thể cho phép nhân viên mắc một hai sai lầm, nhưng điều này khác với công việc, chuyện này liên quan đến tính mạng của Giang Hoài.
Phạm một sai lầm là đủ để hắn kiêng kỵ.
Bác sĩ đã tuyệt vọng.
“Hoặc, hoặc là ngài không tin tôi,” bác sĩ nói, “Năm đó tôi đi du học, bên kia có một tiền bối đặc biệt lợi hại, nổi tiếng trong khoa phụ khoa đã nhiều năm. Ông ấy cũng có nghiên cứu về những bất thường liên giới tính. Cũng đã tiếp nhận nhiều trường hợp sinh sản của người liên giới tính. Mặc dù Tiểu Giang thiếu gia bề ngoài không có đặc điểm của người song tính, nhưng..."
Lục Vô Túy cuối cùng cũng động đậy, hắn đặt báo cáo sang một bên, trầm giọng nói: "Là ai? Làm sao tôi có thể liên lạc với ông ấy?"
"Tôi có thể liên lạc," bác sĩ nói, "Chúng tôi có mối quan hệ cũng không tệ lắm. Tôi có thể liên lạc với ông ấy nếu ngài muốn."
"Chỉ là... sở dĩ tôi không giới thiệu ông ấy cho ngài là vì ông ấy không về quốc nội làm phẫu thuật. Nếu muốn tìm ông ấy, có lẽ phải ra nước ngoài."
Lục Vô Túy đứng dậy.
Hắn che giấu đi sự lo lắng vừa rồi, giọng điệu trở lại bình thường, "Mau chóng liên lạc. Tạm thời tôi không cần đầu của ông."
Bác sĩ như được sống sót sau tai nạn.
Ông nhìn thấy Lục Vô Túy mở cửa đi ra ngoài, quần áo phía sau đã ướt đẫm.
*
Lục Vô Túy vừa mở cửa liền nhìn thấy hai trợ lý lúc trước đang vội vàng chạy tới.
Giang Hoài không có ở bên cạnh họ.
Lục Vô Túy còn chưa kịp sinh ra cảm xúc thì đã nghe thấy hai trợ lý lo lắng và ngập ngừng nói: "Lục, Lục tổng, Tiểu Giang thiếu gia mất tích."