• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Vô Túy không nói một lời.

Bây giờ hắn rất nghi ngờ về chất lượng của bệnh viện này.

Bệnh viện này đã ở đây từ khi hắn còn nhỏ, nhiều năm như vậy, đối với mọi người trong Lục gia đều rất thuận tiện.

Các bác sĩ ở đây hoặc là do Lục Như Mai đào từ các bệnh viện lớn khác, hoặc là do chính hắn đào về.

Nhưng bây giờ, hắn quả thực rất đau đầu.

Bác sĩ điều trị cũ của Giang Hoài, cũng là bác sĩ Liêu, nói: "Tất nhiên, tôi chỉ là..."

“Cho tôi thông tin liên lạc của ông ấy,” Lục Vô Túy nói, “Tôi sẽ nói chuyện trực tiếp.”

Bác sĩ Liêu cảm thấy nhẹ nhõm.

Lục Vô Túy đứng dậy nói với các bác sĩ trong phòng họp: “Lục gia bồi dưỡng các người, không phải để các người trong thời điểm mấu chốt rớt khỏi mắt xích. Tôi biết tình huống của Giang Hoài là đặc thù, nhưng từ lúc em ấy mang thai, các người lại làm việc không có trách nhiệm, điều này khiến tôi phải tự hỏi mình đang hỗ trợ một đám nhân viên gì với mức lương cao như vậy."

Các bác sĩ có vẻ mặt không ổn lắm khi nghe điều này.

Họ nhìn nhau không nói lời nào.

Bất kể họ có tiếp nhận trường hợp của Giang Hoài hay không, nhưng bệnh viện phải có khả năng cơ bản nhất để giải quyết các trường hợp khẩn cấp.

Lần này họ thực sự luống cuống trong chuyện này.

Các phương án đưa ra cũng không đạt yêu cầu.

Giang Hoài có chút bất an khi nhìn thấy bác sĩ Liêu và Lục Vô Túy đi ra khỏi cửa phòng họp.

Cậu không biết có nên đi theo hay không.

Lục Vô Túy xoay người, khi cửa đóng lại, hắn dùng ánh mắt trấn an Giang Hoài.

Giang Hoài liền ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cậu vô thức sờ bụng mình - hai ngày nay cậu luôn thích làm hành động này.

Có vẻ như cậu có thể nhận được chút sức mạnh từ đó.

*

Sau khi rời khỏi phòng họp, Lục Vô Túy nói thẳng với bác sĩ Liêu: "Ông không còn cơ hội nào để phạm sai lầm nữa, ông có biết điều này không?"

Bác sĩ Liêu nghe vậy liền nhanh chóng muốn chửi thề lần nữa.

Lục Vô Túy nén gân xanh trên trán: “Được rồi, có lẽ vốn dĩ không có chuyện gì xảy ra, nhưng ông vừa hứa thì lại xảy ra chuyện.”

Bác sĩ Liêu có chút xấu hổ, buông tay xuống: "Tôi thừa nhận lần này tôi đã phạm sai lầm, nhưng đàn anh của tôi trình độ cao hơn tôi nên ngài đừng lo lắng."

Ông cũng không nói những lời vô nghĩa nữa, trực tiếp gọi điện thoại giúp Lục Vô Túy.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, bác sĩ Liêu nói: "Trước đây tôi có nói với anh chuyện của Lục tổng ấy, đang ở cạnh tôi. Anh có muốn nói chuyện với Lục tổng một chút không?"

Lục Vô Túy nói: “Chỉ cần bật loa ngoài là được.”

Bác sĩ Liêu bật loa ngoài.

Tuy nhiên, những gì người bên kia nói tiếp theo lại khiến ông cảm thấy xấu hổ.

"Tiểu Liêu, tôi có phần tin tưởng về trường hợp này, nhưng cậu cũng biết rằng tôi không sẵn lòng quay về quốc nội lắm. Tôi thực sự xin lỗi."

Lục Vô Túy tương đối bình tĩnh: “Ngài cứ ra giá đi, bao nhiêu cũng được.”

"Đây là Lục tổng à?" Đối phương từ nơi ồn ào chuyển đến nơi yên tĩnh, "Không phải vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề cá nhân. Hơn nữa trường hợp của người yêu ngài tuy hiếm gặp nhưng cũng không phải không có. Tôi tin rằng quốc nội cũng có thể thực hiện cuộc phẫu thuật này...."

Lục Vô Túy dừng lại.

Bác sĩ Liêu xấu hổ đến mức muốn lên thiên đường, nhìn vẻ mặt của hắn, nhìn như muốn lao vào điện thoại và kéo đàn anh của ông ra ngoài.

Nhưng mà, ngoài dự kiến của ông chính là.

Lục Vô Túy cũng không có quá rối rắm mà nói: “Vậy ngài suy sét trước, giá cả không thành vấn đề, trong nước có tranh chấp gì, tôi cũng có thể giúp giải quyết, ngài cứ việc lo việc của mình đi. "

Trước khi bác sĩ Liêu kịp phản ứng, hắn đã nâng cằm ra hiệu cho bác sĩ Liêu nói tiếp.

Bác sĩ Liêu tắt loa ngoài và tiếp tục nói chuyện với đàn anh, thì Lục Vô Túy đã quay người trở lại phòng họp.

Không bao lâu, Giang Hoài được hắn dẫn đi ra ngoài, ôm cậu ở phía sau.

Giang Hoài nghi hoặc nói: “Anh nói chuyện với bác sĩ Liêu xong rồi sao?”

Lục Vô Túy không có nói vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Hắn nói với Giang Hoài: “Ừ, cũng không tệ.”

Bác sĩ Liêu co rúm người trong góc:...

Rõ ràng là bị từ chối, nhưng tại sao hắn lại có thể bình tĩnh như vậy??

*

Sau khi trở về Lục gia, Lục Vô Túy để Giang Hoài an tâm dưỡng thai.

Buổi tối, Lục Vô Túy ôm Giang Hoài từ phía sau.

Hắn nói: "Em muốn làm gì cũng được. Nếu em muốn giữ con lại chúng ta sẽ giữ lại. Dù hậu quả có ra sao, anh cũng sẽ ở đây bảo bọc em."

Giang Hoài kỳ thật không biết gì cả.

Nhưng nhìn thái độ bình tĩnh của Lục Vô Túy, dần dần cảm thấy an toàn.

Cậu thì thầm: "Anh bảo bọc như thế nào? Giúp như thế nào?"

Lục Vô Túy nói: “Tìm cho em bác sĩ giỏi nhất, tìm cho em chuyên gia dinh dưỡng hàng đầu để duy trì sức khỏe.”

Giang Hoài nghĩ tới cảnh tượng đó một lúc.

Bác sĩ cũng được.

Nhưng nếu có chuyên gia dinh dưỡng theo dõi bữa ăn hàng ngày... hmm.

Giang Hoài yên lặng cử động thân thể muốn nhích sang chỗ khác.

Nhưng Lục Vô Túy lại siết chặt vòng tay, hôn lên gáy cậu.

"Tôi chắc chắn sẽ nỗ lực  em cũng phải tranh đấu, có biết không?"

Giang Hoài chớp chớp mắt: “Tôi phải tranh đấu như thế nào?”

“Yêu cầu không cao,” Lục Vô Túy nghĩ đến lời cậu nói hôm nay ở bệnh viện, “Không sợ chết, em phải sống sót rời khỏi bàn mổ.”

Giang Hoài cũng nhớ tới "lời nói hùng hồn" của mình trong bệnh viện.

Nghĩ lại thì cậu cũng không biết lời nói của mình phát ra từ miệng như thế nào mà lại phát ra một cách tự nhiên như vậy.

Giang Hoài tò mò hỏi: “Nếu như tôi phụ lòng mong đợi thì sao?”

“Nếu như em phụ lòng mong đợi của tôi,” Lục Vô Túy dừng một chút, “Chờ tôi xuống đó sẽ đi tìm em, nhất định sẽ dạy cho em một bài học.”

Giang Hoài không hiểu.

Lời của Lục Vô Túy vốn dĩ không phải để cậu hiểu.

Ánh mắt hắn rơi vào trên bụng Giang Hoài, trong mắt lóe lên nhưng vẫn không có chạm vào.

Hắn nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi, Giang Điềm Điềm."

Giang Hoài nói: "À".

*

Mấy ngày tiếp theo, Giang Hoài cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn một chút trong việc dưỡng thai.

Hai ngày đầu, cậu còn suy nghĩ đủ thứ, nhưng đến ngày thứ ba, đã hoàn toàn thoải mái.

Lục Vô Túy trước đó không phải đã nói rồi sao?

Nếu trời sập, hắn sẽ đỡ nó lên.

Chỉ cần Giang Hoài nghĩ đến những lời này, cho dù là có lên trên bàn mổ, nỗi sợ hãi cũng sẽ giảm bớt theo cấp số nhân.

Có lẽ là do tâm trạng đã khá hơn, đã không còn phải lo lắng rằng mình có thể bị ung thư, cũng không cần lo lắng phải làm gì với đứa nhỏ.

Cơn ốm nghén của cậu dần dần thuyên giảm đi rất nhiều.

Vẫn nôn, nhưng không còn như trước nữa, không phải nôn ba, bốn lần một ngày và cảm thấy khó chịu suốt cả ngày.

Nhưng có một điều đáng sầu.

Sự thèm ăn vẫn không được cải thiện.

Trước khi mang thai, có thể nói khẩu vị của cậu chưa bao giờ gặp phải giai đoạn không thèm gì, ngay cả khi ốm cũng có thể uống hai bát cháo.

Sau khi mang thai, ngay cả việc ăn uống cũng khó khăn.

Lục Vô Túy đã sớm phát hiện ra chuyện này.

Khẩu vị của Giang Hoài đã trực tiếp chuyển từ bữa tiệc toàn thịt sang bữa tiệc chay, sự thay đổi rõ ràng như vậy hắn sao có thể không nhận ra.

Nhưng lúc đó giấy khám bệnh của bệnh viện đã ở trước mặt, lúc đó mới chỉ là mùa hè.

Hắn nghĩ là mùa hè nên Giang Hoài muốn giảm cân, cho nên mới thay đổi khẩu vị.

Sau khi biết Giang Hoài có thai, mọi việc đều được lý giải.

Lục Vô Túy dùng đũa gắp cho cậu một miếng thịt: “Ngoan ngoãn nghe lời ăn đi.”

Trước kia hắn không biết Giang Hoài có thai, nên tùy ý cậu.

Nhưng bây giờ như vậy là không thể chấp nhận được.

Trước đó là vì không có lý do chính đáng nào để bắt Giang Hoài phải nghe lời, mấy lần hắn gắp đồ ăn cho Giang Hoài nhưng Giang Hoài đều không chịu ăn hoặc để lại cho hắn.

Bây giờ thì ổn rồi.

Lục Vô Túy nghiêm túc nói: “Nếu em không ăn, con trong bụng em sẽ không có dinh dưỡng, không phải em muốn giữ lại sao? Đến lúc lên bàn mổ, em sẽ không có dinh dưỡng, hơn nữa con cũng sẽ không có dinh dưỡng, làm sao có thể

an toàn rời khỏi bàn mổ.”

Họ không còn kiêng dè khi nói về những điều này nữa.

Giang Hoài có lúc còn cảm thấy Lục Vô Túy đang thực hiện một loại gọi là giải mẫn cảm*.

*脱敏(Desensitization): Trong tâm lý học, Giải mẫn cảm là một phương pháp điều trị hoặc quá trình làm giảm phản ứng cảm xúc đối với một kíc.h thích tiêu cực, gây khó chịu hoặc tích cực sau khi tiếp xúc nhiều lần. Wikipedia (tiếng Anh)

Có chuyện gì đó lại không nói ra, mà chôn sâu trong lòng.

Cho đến khi quá trình lên men hoàn tất theo thời gian, bước tiếp theo là nổ.

Có một phần là tức giận, một phần là sợ hãi.

Thay vì trước khi lên bàn mổ bùng nổ sợ hãi, tốt hơn hết nên ổn định tâm lý ngay từ bây giờ.

Nhưng có một vấn đề cách giải mẫn cảm như vậy.

Chính là -- Giang Hoài nghe nhiều đến gần như tê dại.

Lục Vô Túy mới bắt đầu dùng thủ đoạn này để dụ cậu ăn, thấy hiệu quả hơn bất kỳ phương pháp nào khác.

Khi số lần tăng lên.

Giang Hoài liền mặc kệ.

摆烂:(run to seed) có nghĩa là mọi thứ không thể phát triển theo chiều hướng tốt được nữa, nên chúng ta đơn giản là không thực hiện các biện pháp để kiểm soát nó nữa mà để nó tiếp tục phát triển theo chiều hướng xấu, và chúng ta không muốn làm điều đó nữa. Baidu. (Cíu không biết dùng từ nào cho thích hợp.)

Sắc mặt nghiêm túc nói: “Là con không muốn ăn, liên quan gì đến tôi?”

Lục Vô Túy: "..."

“Nếu con muốn ăn, thì sao lại phải khiến tôi khó chịu như vậy?” Giang Hoài nói có sách mách có chứng nói: “Chính là vì con không muốn ăn, cho nên tôi mới không có cảm giác thèm ăn.”

Lục Vô Túy: "Giang Điềm Điềm, em không cần..."

“Giang Điềm Điềm, em không cần biện giải,” Giang Hoài bắt chước giọng điệu của hắn, giống như đúc mà nói: “Anh có phải còn muốn nói: Em có thể cái gì cũng không làm, nhưng cũng không thể không ăn cơm.”

Lục Vô Túy xoa xoa thái dương.

Khi những ngón tay thon dài chạm vào làn da, có thể thấy đầu ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch.

Không thể tức giận, Giang Hoài đang mang thai.

Không thể tức giận được.

Lục Vô Túy hít sâu một hơi: " Vậy thì tốt xấu gì em cũng nên ăn trứng gà?”

Giang Hoài cũng nhìn ra được sự nhẫn nại của hắn.

Gần đây cậu thông minh hơn rất nhiều, cũng không ngốc mà đi tìm đến cái chết.

Cậu cũng biết Lục Vô Túy làm vậy là vì tốt cho mình.

Vì vậy sau khi nhìn Lục Vô Túy một lát, Giang Hoài liền quật cường cúi đầu.

Trứng gà là trứng luộc được chế biến bởi chuyên gia dinh dưỡng.

Ban đầu Lục Vô Túy muốn cho nhà bếp làm trứng hấp, sau khi Giang Hoài mang thai, cậu đặc biệt thích ăn đồ chua, sau khi hấp xong trứng lại rưới một ít dấm gạo lên trên để Giang Hoài ăn.

Nhưng chuyên gia dinh dưỡng cho rằng trứng luộc là bổ dưỡng nhất.

Cuối cùng chỉ có thể ăn trứng luộc.

Giang Hoài cúi đầu ngửi thấy mùi trứng luộc.

Cậu mở đôi môi đỏ mọng ra, liếm nhẹ, môi để lại vài dấu vết trên quả trứng nhẵn nhụi, đầu lưỡi như ẩn như hiện.

Lục Vô Túy dần dần ngồi thẳng dậy.

Lúc đầu cũng không cảm thấy có gì, nhưng Giang Hoài cứ liếm quả trứng không chịu rời miệng ra... Lục Vô Túy cả người gần như căng chặt.

Hắn kiềm chế bản thân không nghĩ theo hướng khác.

Chút nữa là kêu Giang Hoài ăn nhanh lên.

Lúc này, chóp mũi Giang Hoài giật giật, vội vàng đứng thẳng, vẻ mặt buồn nôn, che miệng chạy ra ngoài.

Lục Vô Túy: "..."

Bằng mắt thường có thể nhìn thấy hắn đặc biệt khẩn trương, đi theo Giang Hoài vào phòng vệ sinh, vì Giang Hoài khóa trái cửa hắn chỉ có thể đứng ở ngoài.

Cũng may, không lâu sau Giang Hoài nôn xong.

Sau khi cậu đi ra, Lục Vô Túy tiến lên cúi đầu lau vết nước trên miệng, che đậy sự lo lắng lúc hắn canh giữ ở cửa.

Giang Hoài có chút nghẹn ngào nói: “Anh xem, tôi nói rồi, bản thân con không muốn ăn.”

Lục Vô Túy: "..." Vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này.

Lục Vô Túy: “Ừ, tôi biết.”

Khi quay lại bàn ăn, Lục Vô Túy đã sai người thay trứng luộc.

Thay thế bằng trứng hấp.

Những ngày tiếp theo, trứng luộc không bao giờ xuất hiện trên bàn nữa, bữa ăn giàu dinh dưỡng được điều chỉnh theo khẩu vị của Giang Hoài, thay vì theo đuổi dinh dưỡng một cách mù quáng.

Mọi thứ trong gia đình này đang lặng lẽ thay đổi cho phù hợp với Giang Hoài.

Đồ nội thất không có nhiều thay đổi kể từ khi Lục Vô Túy chuyển đến.

Lại lặng lẽ chuyển sang vị trí ít cản trở nhất.

Các cạnh và góc nhọn của một số đồ nội thất đã được thay thế bằng đồ nội thất mới với các góc tròn.

Mọi ngóc ngách trong nhà, đặc biệt là phòng tắm, đều được trải thảm dày chống trượt.

Những chậu cây và hoa lúc trước Lục Vô Túy mua cho Giang Hoài ở trang viên.

Tất cả đều được gửi đến Lục gia theo lệnh của hắn.

Phần lớn thời gian Giang Hoài đều nằm trên lầu ngủ, từ tháng Giêng đến tháng Ba, cậu càng buồn ngủ nhiều hơn, trước đây cậu cố gắng chống lại cơn buồn ngủ nhưng hiện tại cảm thấy thoải mái, liền ngủ một hơi.

Lục Vô Túy cũng lo lắng về điều này nhưng sau khi được bác sĩ cho biết đó là hiện tượng bình thường, hắn mới cảm thấy yên tâm hơn.

Nhưng phía sau những thứ tốt đẹp đó.

Bác sĩ ở nước ngoài vẫn từ chối trở về quốc nội để phẫu thuật cho Giang Hoài.

Nếu núi không tới thì ta đi tìm núi.

Nếu có thể tiến hành phẫu thuật ở Trung Quốc thì cũng tốt, Lục Vô Túy có thể lấy được đầy đủ dụng cụ cho vị bác sĩ đó, hắn cũng có rất nhiều mối liên hệ trong nước, nếu có chuyện gì khẩn cấp, Lục Vô Túy có thể kịp thời ứng phó.

Nhưng sau khi mấy lần đề nghị giúp bác sĩ giải quyết vấn đề trong nước và mời ông với số tiền khổng lồ nhưng đều thất bại, Lục Vô Túy bắt đầu nghĩ đến việc ra nước ngoài.

Vào ban đêm, giao diện trò chuyện trên điện thoại di động của Lục Vô Túy vẫn giữ nguyên câu nói của bác sĩ Liêu "Vẫn không được."

Ánh mắt hắn tối sầm, nhìn về phía Giang Hoài đang đọc truyện tranh bên cạnh.

Giang Hoài ngủ cả ngày, khi ban đêm thì không hề buồn ngủ.

Nên cần tìm việc gì đó để làm, vì không buồn ngủ nên cậu mở cuốn truyện tranh đang đọc trên điện thoại ra.

Lục Vô Túy nói: "Giang Điềm Điềm."

Lúc đầu, Giang Hoài sẽ bị xưng hô này kí.ch thích, nhưng bây giờ đã quá quen với việc nghe thấy nó, khi nghe thấy sẽ phát ra một tiếng "ừm" có lệ.

Lục Vô Túy cố gắng hết sức phớt lờ giọng điệu có lệ trong giọng nói của cậu: "Em nghĩ thế nào về việc ra nước ngoài?"

Giang Hoài thản nhiên nói: “Nghĩ thế nào là sao?”

Lục Vô Túy đang muốn nói cho cậu biết về vị bác sĩ nước ngoài thì nghe thấy điện thoại của Giang Hoài rung lên, trên thanh tác vụ xuất hiện một thông báo tin nhắn.

Đã trễ thế này, còn ai tìm cậu?

Giang Hoài tưởng là Chu Tiểu Ngải hoặc Trân tỷ, nhưng khi mở ra, lại phát hiện đó chính là thầy Tạ

Thầy Tạ: [Bạn học Giang Hoài, chuyện lần trước thầy nói với em, em có hiểu không? ]

Giang Hoài sửng sốt: [Xin chào thầy, chuyện gì vậy? ]

Tạ Nhất Minh trông rất ngạc nhiên: [Chồng em không kể cho em nghe về cuộc điện thoại cuối cùng tôi gọi cho chồng em sao? ]

Giang Hoài càng kinh ngạc hơn.

Cậu cứng ngắc nhìn Lục Vô Túy bên cạnh, sau khi nhận ra ánh mắt của Lục Vô Túy không có thiện ý, cậu nhanh chóng che màn hình lại.

Lục Vô Túy cười lạnh: "Không cần che đậy, tôi đều nhìn thấy."

Giang Hoài áy náy nói: “Sao lại thế này?”

“Chúng ta nằm trên cùng một chiếc giường, tôi cũng chỉ cách em mấy chục centimet mà thôi,” Lục Vô Túy cười nói: “Muốn không thấy cũng khó.”

Giang Hoài: "..."

Mặc dù có đạo lý, nhưng.

Nhưng tại sao lại vô lý đến vậy?

Giang Hoài chột dạ quay người đi, gửi tin nhắn cho Tạ Nhất Minh: [ Thầy ơi, xin thầy nói cho em biết, thầy nói với anh ấy điều gì không? ]

Tạ Nhất Minh dừng lại một lát.

Gửi qua: [Là chuyện em ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi, tôi sẽ giúp em giới thiệu các đàn anh và đàn chị. ]

Giang Hoài:......

Toàn thân cậu cứng đờ.

Thầy Tạ.

Thầy Tạ, sao lại gọi cho Lục Vô Túy nói chuyện này?!

Được rồi, thầy Tạ cũng vì tốt cho cậu thôi.

Lúc đó cậu còn nghĩ không sao, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn với Lục Vô Túy nên mới đăng ký, trong tay cậu cũng có rất nhiều tiền, đủ nuôi cậu ra nước ngoài du học. tiếp thu kiến thức mới.

Nhưng bây giờ thì sao?

Cậu không thể ly hôn Lục Vô Túy.

Hơn nữa, cậu còn có con, chờ vài tháng nữa con chào đời cậu cũng cần phải chăm sóc.

Giang Hoài do dự hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn gửi cho Tạ Nhất Minh:[ "Thầy ơi, thật xin lỗi, em muốn hỏi, liệu bây giờ có thể hủy bỏ danh ngạch này và thay thế bằng người khác không?" ]

Tạ Nhất Minh lần này im lặng rất lâu.

Khi Giang Hoài dần cảm thấy áy náy, cảm thấy mình có chút không hợp lý, Tạ Nhất Minh mới nói: “Có rất nhiều người tranh giành vị trí này, nếu em không muốn, vị trí này một giây sau sẽ thuộc về người khác. Tôi sẽ không vì một người mà từ bỏ cơ hội tốt như vậy, mặc kệ người này có là người yêu hay người thân, em phải suy nghĩ kỹ càng. ]

Giang Hoài nói: [ cảm ơn thầy Tạ đã quan tâm, nhưng em thật sự không thể đi, thực xin lỗi đã làm phiền thầy. ]

Tạ Nhất Minh không trả lời lại nữa.

Giang Hoài cảm giác được thầy có thể đang tức giận.

Nhưng thay vì thầy tức giận thì người đằng sau bây giờ mới là điểm nhấn thực sự.

Giang Hoài cứng ngắc quay người lại.

Lục Vô Túy chưa kịp nói gì thì đã dẫn đầu nói: “Biết thì sao không nói cho tôi biết?”

Động thái này được gọi là "tấn công phủ đầu".

Cậu đã học được điều này từ việc xem TV gần đây.

Sở thích xem TV của cậu đã thay đổi từ chương trình tám giờ thành kênh cãi nhau về chuyện trong nhà,  trong đó có một phần kiến thức hoàn toàn mới, Giang Hoài xem trong sự ngưỡng mộ và được lợi rất nhiều.

Lục Vô Túy thi triển kỹ năng âm dương quái khí: "Thật sao? Tôi tưởng không cần phải nói, dù sao em cũng không có nói cho tôi biết."

Giang Hoài: “…” Xem ra trình độ của Lục Vô Túy cao hơn một chút?

Cậu do dự, lắp bắp: “Không phải vậy. Đó không phải là vì chúng ta sắp ly hôn sao, không nhất thiết phải nói cho anh biết đúng không?”

“Sắp ly hôn?” Lục Vô Túy cười lạnh nhắc lại: “Không cần thiết sao?”

Giang Hoài đang dần rút lui.

Cậu thấy Lục Vô Túy quả thực rất tức giận, vội vàng tiến lại gần nói: “Lúc đó anh nói, đến tháng mười một sẽ ly hôn.”

Lục Vô Túy: “…Giang Hoài.”

Kế hoạch của hắn rõ ràng là kế hoãn binh, nhưng tại sao khi Giang Hoài lại nói ra lời này, tựa như hắn thật lòng mong đợi vậy?

Giang Hoài ngoan ngoãn nhìn hắn, chờ hắn có thể bình tĩnh lại.

Lục Vô Túy bất lực.

Khi nói đến việc dỗ người khác, kỹ thuật của Giang Hoài không thể nói là số không mà chỉ có thể nói là một con số âm.

Thậm chí có khi cậu còn không có.

Cuối cùng là Giang Hoài là muốn chọc giận hắn thêm hay là thật sự muốn dỗ hắn.

... Chắc không phải hai cái này đâu.

Cậu không có khả năng muốn hắn tức giận hơn, nhưng cũng không cần thiết phải dỗ hắn.

Cũng giống như việc ra nước ngoài, không cần phải nói với hắn.

Giang Hoài bất đắc dĩ nhìn Lục Vô Túy lửa giận tiêu tán, dần dần chuyển thành bất lực, nói với cậu: "Ngủ đi."

Giang Hoài: Hả??

Chuyện này liền kết thúc như vậy à?

Chẳng phải hơi quá...dễ dàng sao?

Cậu xác nhận đi xác nhận lại, phát hiện trên mặt Lục Vô Túy quả thực không có chút tức giận nào, ngoại trừ lông mày hơi nhíu lại, không thể nói là được dỗ dành mà nguôi giận.

Lục Vô Túy lại nghĩ tới cái gì đó, "Về chuyện sinh viên trao đổi, nếu em muốn đi thì cứ đăng ký. Tôi đã nói rồi, em cứ làm những gì mình muốn, mọi chuyện tôi sẽ giúp em."

Giang Hoài nghe vậy vẫn còn sửng sốt, nói: "Anh định giúp thế nào?"

“Rút ngắn thời gian của sinh viên trao đổi xuống còn nửa năm,” Lục Vô Túy nói, “Để em có thể học hết những gì cần học trước khi lên bàn mổ thì sao?”

Giang Hoài nói: "Nhưng, nhưng..."

"Còn bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật cho em, nếu không có chuyện gì xảy ra thì sẽ ở nước ngoài quanh năm. Cho dù em không làm sinh viên trao đổi thì cũng cần phải ra nước ngoài." Lục Vô Túy dừng lại, "Tôi đã kiểm tra, mà nơi bác sĩ đó công tác và trường trao đổi cùng ở một quốc gia, chẳng qua là khác thành phố, miễn cưỡng xem như thuận tiện."

Giang Hoài có chút kinh ngạc.

Ngạc nhiên vì sự trùng hợp này, đồng thời cũng ngạc nhiên trước thái độ của Lục Vô Túy.

Cậu cảm thấy Lục Vô Túy không hề nguôi giận.

Nhưng thái độ của Lục Vô Túy lại không có vẻ tức giận.

Giang Hoài nhìn Lục Vô Túy nằm xuống ngủ.

Nhưng hắn không đến ôm cậu ngủ.

Cậu mới nhận thấy có gì đó không ổn.

Giang Hoài cũng để điện thoại di động sang một bên, tiến lại gần Lục Vô Túy, không được tự nhiên nói: "Nếu không.. anh mắng tôi đi?"

Lục Vô Túy: "..."

Lời này nói ra giống như hắn thường xuyên mắng cậu í.

Vẻ không được tự nhiên trên mặt Giang Hoài cơ hồ tràn ra, liếc nhìn có thể thấy rõ đang suy nghĩ gì.

Cậu có linh cảm rằng mình đã nói điều gì đó không nên nói.

Nhưng cậu chưa từng trải qua mối quan hệ vợ chồng, hay quan hệ tình cảm nên đương nhiên không biết phải làm sao để hòa hợp với bạn đời.

Cậu cũng xem TV rất nhiều cũng biết rằng có một số người rất mẫn cảm.

Nhưng đó thường là các cô gái.

Lục Vô Túy là đàn ông.

Giang Hoài nói: “Còn giận à?”

Lục Vô Túy quả thật không tức giận lắm.

Nhưng tâm trạng của hắn quả nhiên không tốt.

Sau khi Giang Hoài trở về, ngoan hơn rất nhiều----- ngoan này là đồng nghĩa với việc không còn nghĩ đến chuyện ly hôn nữa mà thành thật ở nhà.

Ngoài sự thèm ăn và các phản ứng mang thai khác nhau cần phải lo lắng.

Gần như đã bằng lòng chấp nhận việc sống trong ngôi nhà này.

Trước đây phản đối việc ngủ cùng giường với Lục Vô Túy, nhưng bây giờ không những không phản kháng mà còn chủ động chui vào vòng tay của Lục Vô Túy vào ban đêm.

Nhưng thỉnh thoảng.

Vừa rồi chính là lúc đó.

Lời nói của cậu cũng sẽ đột ngột đâm vào Lục Vô Túy.

Sự buồn bực đọng trong lòng Lục Vô Túy đột nhiên lên tới đỉnh điểm, chạm đến đỉnh điểm khiến hắn không thể bỏ qua và muốn trút giận.

Hắn đột nhiên tiến lại gần, ôm mặt Giang Hoài.

Giang Hoài cho rằng hắn muốn hôn, nên hơi nhắm mắt lại chuẩn bị.

Lục Vô Túy hỏi: “Em thật sự muốn ly hôn với tôi sao?”

Giang Hoài sửng sốt.

Cậu mở mắt ra, nhìn chằm chằm Lục Vô Túy trước mặt.

Hai người nhìn nhau dưới ánh sáng mờ ảo, sự căng thẳng, bất an và lo lắng về được và mất trong mắt Lục Vô Túy chưa bao giờ rõ ràng như lúc này.

“Trước kia em có thể ghét tôi,” Lục Vô Túy thay cậu kết luận, “nhưng bây giờ, dù không thích tôi nhưng cũng không ghét, chắp vá cũng có thể, phải không?”

Hắn đã phải kiềm chế lòng tham của mình và đã nhiều lần cảnh báo bản thân.

Nhưng hôm nay chuyện gì đã xảy ra vậy?

Hắn cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt Giang Hoài.

"Đi ngủ."

“Không,” Giang Hoài lắp bắp, vươn tay nắm lấy tay áo Lục Vô Túy, “Không phải.”

Lục Vô Túy kinh ngạc quay đầu lại.

Giang Hoài có chút ủy khuất: "Sao anh lại nghĩ như vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK