• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt Đường Bình Kiến cuối cùng cũng có chút gợn sóng, nhưng chỉ là một chút, ông quay đầu thở dài.

Lục Vô Túy quay người, chuẩn bị đi lên lầu.

“Tiểu Túy,” Đường Bình Kiến bỗng nhiên gọi hắn, “Hôm nay là ngày giỗ của Lục Thành Thu, con có muốn đi gặp bà ấy không?"

Lục Vô Túy sững sờ.

"À, đúng rồi," Đường Bình Kiến nhớ ra điều gì đó, "Lục Thành Thu là tên mẹ con, có lẽ con không thường xuyên nghe đến cái tên này."

“Nhưng suy cho cùng, bà ấy cũng là người liều mạng sinh ra con, con nhớ bà mình bị bệnh thì cũng nên đi thăm người mẹ đã khuất?"

- - Lục Thành Thu.

Hô hấp Lục Vô Túy lập tức dồn dập.

Hôm nay là ngày giỗ của...mẹ hắn? Hôm nay là ngày mấy?

Lục Vô Túy hiếm khi quên việc gì nhưng hắn không ngờ rằng những lần hiếm hoi này lại khiến hắn quên mất ngày giỗ của mẹ mình.

Sau khi Đường Bình Kiến nói ra hai câu này, ông liền biết mình là người bốc đồng.

Nhưng nếu nói ra thì cũng giống như thau nước đổ đi muốn cũng không thể lấy lại được.

Đường Bình Kiến nhắm mắt lại, không nói thêm nữa.

Lục Vô Túy không biết đứng ở chỗ này bao lâu, mãi đến khi ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Hoài ở trong góc.

Giang Hoài nhìn hắn với ánh mắt lo lắng.

Lục Vô Túy nhìn cậu, vẻ bình tĩnh thường ngày đã biến mất, vẻ mặt thậm chí có chút trống rỗng.

"Tiểu Túy," Đường Bình Kiến bỗng nhiên nói, "Ta không nên nói như vậy..."

“Đừng gọi tôi như thế.”

Lục Vô Túy ngắt lời ông, khi hắn quay người lại, vẻ mặt đã khôi phục bình thường.

Hắn nhìn Đường Bình Kiến một lúc.

Trong vẻ mặt ảo não của Đường Bình Kiến, môi mấp máy.

Hai cha con, cách nhau hơn hai mét nhìn nhau thật lâu.

Thời gian đã mở ra một khoảng cách vô hình giữa họ, một người ở bên này và một người ở phía bên kia.

Thỉnh thoảng họ nói chuyện, nhìn về phía đối phương để nói điều gì đó.

Nhưng khe hở ở giữa quá rộng và sâu, cho dù có nói thì người bên kia cũng không nghe được.

Trừ khi hét lên.

Nhưng một người không có can đảm.

Người kia không còn muốn nghe, thì khoảng cách ngày càng xa xăm.

*

Giang Hoài phát hiện Lục Vô Túy mất ngủ.

Cậu có thể phát hiện ra điều này vì cậu cũng mất ngủ.

Khi đến bệnh viện, cảnh tượng bà cụ nằm trên giường bệnh khiến cậu bàng hoàng đến mức khơi dậy nỗi sợ hãi từ kiếp trước.

Kiếp trước cậu mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo.

Đào gia không mấy quan tâm đến, cho nên dù cậu có bệnh cũng không có nhiều người để ý.

Khi phát hiện ra, cuối cùng đã không thể chống cự được nữa và ngất đi.

Cậu nằm một mình trên giường bệnh mấy ngày, ngoại trừ bảo mẫu Đào gia mang cơm và chăm sóc, rất ít người đến thăm cậu.

Một ngày nọ, cậu cảm thấy khỏe hơn nhiều và Đào gia đưa cậu về.

Sau đó, tình trạng của cậu trở nên tồi tệ hơn và lại được đưa trở lại bệnh viện, nghe âm thanh của các thiết bị trong bệnh viện suốt một ngày.

Loại cảm giác cận kề cái chết đó, sau khi trải qua một lần, cả đời sẽ không thể nào quên được.

Bây giờ… chắc lão phu nhân cũng đang trải qua chuyện đó phải không?

So với các loài động vật nhỏ, khả năng đồng cảm với con người của Giang Hoài luôn tương đối yếu.

Khi một con vật nhỏ bị thương, cậu có thể nhận 100% nỗi đau, có khi con vật nhỏ đó thậm chí không cần làm gì cả, cậu đã bắt đầu cảm thấy con vật nhỏ đó đáng yêu hay đáng thương.

Cảm xúc của chó là hướng ngoại, cảm xúc của mèo là dè dặt, còn thỏ thì nhút nhát và có thể nghịch ngợm.

Cậu có thể cảm nhận được mọi thứ.

Nhưng con người rất phức tạp.

Khi còn học tiểu học, có một đứa trẻ bị bắt nạt, Giang Hoài đã đứng lên thuyết phục rất lâu, thậm chí còn suýt bị đánh.

Giang Hoài từ nhỏ đã như vậy, bị đứa nhỏ khác đánh cũng sẽ không đánh trả, mà sẽ hỏi vì sao đánh một đứa nhỏ như các cậu.

Sau đó, những đứa trẻ đó bị cậu hỏi nhiều dọa sợ, lúc này mới từ bỏ.

Đứa trẻ bị bắt nạt đã đích thân cảm ơn.

Giang Hoài vì thế rất tự hào và có cảm giác thành tựu như khi cứu được một con vật nhỏ.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cảm giác thành tựu của cậu biến mất.

Bởi vì một ngày sau khi cầm ơn cậu thì đứa trẻ bị bắt nạt lại chơi với kẻ bắt nạt.

Giang Hoài vì thế rất hoang mang.

Sự việc này cũng bổ sung thêm một quy tắc cho rằng "con người thật kỳ lạ" theo sự hiểu biết của cậu.

Suy cho cùng, ngay cả những động vật nhỏ cũng biết tránh xa con người sau khi bị con người bắt nạt.

Nhưng tại sao con người lại không biết điều này?

Thậm chí có thể cười đùa vui vẻ với kẻ bắt nạt mình.

Sống với sự hiểu biết này hơn mười năm, Giang Hoài hiếm khi có cảm tình với lão phu nhân.

Khi Giang Hoài mở to mắt không ngủ được, eo cậu thắt lại.

Là Lục Vô Túy ôm lấy cậu.

Giang Hoài nghe tiếng hít thở của hắn, tưởng hắn đang ngủ nhưng giây tiếp theo, Lục Vô Túy lại gọi cậu: “Giang Điềm Điềm.”

Giang Hoài cảm thấy xưng hô này quá mức.

Nhưng khi gọi lên, cậu thực sự bắt đầu quen với xưng hô này.

Bởi vì lúc đầu Lục Vô Túy gọi cậu như vậy, hơn phân nửa là do cậu gây họa. Sau này gọi cậu như vậy, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều, phản ứng của Giang Hoài đối với xưng hô này cũng không còn mãnh liệt như vậy nữa.

Lục Vô Túy ôm cậu, thấp giọng nói: “Sắp sáng rồi.”

Đúng vậy, trời gần sáng rồi.

*

Đêm đó hai người đều ngủ không ngon, Giang Hoài nằm trong lòng Lục Vô Túy, buổi sáng nheo mắt một lúc, còn chưa kịp nhắm mắt thì đã là lúc nên thức dậy.

Trong lúc mơ màng, cậu tựa hồ nghe thấy bệnh viện đang gọi Lục Vô Túy.

Sau khi tỉnh lại, Lục Vô Túy đã đi mất.

Giang Hoài dụi dụi mắt, bởi vì thức khuya nên trạng thái cả người rất không tốt, tắm rửa xong xuống lầu cũng không thấy quản gia.

May mắn thay, trong bếp vẫn còn thức ăn cho cậu.

Lúc Giang Hoài đang ăn cơm, trên lầu nghe thấy có động tĩnh.

Tầng hai không chỉ có phòng ngủ và phòng làm việc của cậu và Lục Vô Túy, mà còn được ngăn cách ở giữa, các phòng được bố trí ở hai bên cầu thang thẳng.

Cậu và Vô Túy ở bên phải.

Bên trái là nơi Đường Bình Kiến ở.

Giang Hoài đi lên liền nhìn thấy quản gia đang hướng dẫn người làm dọn dẹp.

"Chỉ cần dọn dẹp như những phòng khách khác thôi. Phải sạch sẽ ngăn nắp. Lục tiên sinh không thích nhà cửa quá bừa bộn..."

“Quản gia,” Giang Hoài đứng ở cửa, có chút khó hiểu gọi anh, “Anh đang làm gì vậy?”

Quản gia nghe vậy lập tức quay người nói: "Tiểu Giang thiếu gia,  Đường tiên sinh đã dọn ra ngoài, chúng tôi đang dọn dẹp phòng của Đường tiên sinh."

Giang Hoài sửng sốt.

Cậu nhìn vào phòng Đường Bình Kiến, phát hiện căn phòng đã được dọn dẹp một nửa.

Và nửa còn lại thực ra không hề bẩn đến thế.

Chỉ có vài chai rượu nằm trên mặt đất, và...

Giang Hoài nhìn kỹ hơn, tiến về phía trước hai bước, cậu còn chưa kịp nói chuyện, một cô gái mới tới hình như sợ cậu mắng, vội vàng nhặt đồ trên mặt đất.

Cậu chỉ vào vật trong tay cô: “Cái đó... có thể cho tôi xem được không?”

Cô bé nhanh chóng nói: "Vâng, được, được cho  ngài. "

Giang Hoài cầm trong tay nhìn xem, phát hiện là một chiếc đồng hồ bỏ túi cũ.

Cậu biết loại này, trước đây khi cậu tập luyện vẽ tranh, mà cái cậu tập là đồng hồ quả quýt*, không được tinh xảo như cái trên tay cậu cầm.

Sau khi mở ra, bên trong có một bức ảnh ố vàng, chụp nữa thân trên của một người phụ nữ.

Giang Hoài không biết cô gái này, nhưng lại cảm thấy quen quen.

Người phụ nữ bên trong dường như đang mang thai một đứa trẻ, bụng hơi to vẻ mặt hiền lành, dễ gần.

Độ pixel dù mờ đến đâu cũng không thể che giấu được vẻ đẹp ấy.

Chiếc đồng hồ bỏ túi này thực sự đã quá cũ.

Cảm giác như đã được ai đó cầm trên tay và vuốt ve rất lâu.

*

Bốn giờ chiều, bệnh viện truyền đến tin Lục lão phu nhân mất.

Giang Hoài không tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó nhưng cậu nghe nói con gái của bà cụ suýt ngất xỉu, những người thân khác cũng khóc tượng trưng.

Chỉ có Lục Vô Túy đứng đó không rơi một giọt nước mắt.

Người khác nói hắn là kẻ máu lạnh.

Giang Hoài vốn muốn phản bác bọn họ không phải, nhưng cậu chỉ nghe được tin tức, trước mặt cũng không có người để phản bác.

Cùng tuần đó, đám tang của bà được tổ chức.

Rất nhiều thân thích ngo ngoe ra tay, bị Lục Vô Túy không thương tiếc trấn áp, còn giết gà dọa khỉ.

Những người này cuối cùng đã hiểu——

Không có lão phu nhân làm đại thụ che chở, đắc tội Lục Vô Túy hiển nhiên không phải là hành động sáng suốt.

Họ thậm chí có thể mất đi những gì họ đang sở hữu.

*

Một cơn mưa phùn từ trên trời rơi xuống.

Đây là ngày thứ hai sau tang lễ của lão phu nhân, trước đó Lục Vô Túy đã túc trực bên linh cữu một tuần, Giang Hoài với tư cách là người của Lục gia vẫn luôn đi cùng hắn.

Một tuần này, tổng cảm thấy chỉ cần ngẩng đầu lên trời tối tăm.

Giang Hoài vốn tưởng rằng Lục Vô Túy sẽ đưa cậu về Lục gia nghỉ ngơi vài ngày nhưng không ngờ, ngày hôm sau, cậu lại bị đưa đến một nơi khác.

Đây cũng là một nghĩa trang.

Chỉ trong một tuần, Lục Vô Túy sụt cân rất nhiều, nhưng mặt vẫn rất sạch sẽ chỉ có quầng thâm mờ nhạt dưới mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi của hắn.

Sau khi xuống xe, hắn đưa tay về phía Giang Hoài trong xe.

Giang Hoài đặt tay lên tay hắn, tò mò nhìn xung quanh.

Cậu hỏi: “Chúng ta đến gặp bà phải không?”

Lục Vô Túy dừng một chút, nói: "Không phải, hôm nay tôi đưa em tới gặp một người em không quen."

Sau khi Giang Hoài theo tay hắn ra khỏi xe, Lục Vô Túy mở ô che cho hai người.

Dù ở đây có mưa cũng có thể nói đây là một nơi tốt, môi trường trong lành, nếu có nắng thậm chí có thể gọi là non xanh nước biết.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến nơi.

Sau khi Giang Hoài nhìn rõ người trên ảnh, cậu kinh ngạc mở to mắt.

Lục Vô Túy còn chưa kịp mở miệng, Giang Hoài bỗng nhiên nói: " Tôi biết người này!"

Lục Vô Túy khẽ cau mày: “Cái gì?”

Không có bức ảnh nào của Lục Thành Thu được bày biện ở Lục gia, cũng sẽ không có ai nhắc tới Lục Thành Thu trước mặt Giang Hoài.

Bởi vì bà đã chết hơn hai mươi năm, ngoại trừ Lục Vô Túy và bà ngoại còn nhớ rõ... À không, còn có Đường Bình Kiến.

Nhưng Đường Bình Kiến chưa bao giờ nhắc đến bà.

Lần ông nhắc đến tên Lục Thành Thu cũng đã là hai mươi mấy năm trước.

"Không, tôi không biết bà ấy," Giang Hoài lại lắc đầu, "Tôi đã xem ảnh của bà ấy. "

Lục Vô Túy cho rằng đây không phải chuyện quan trọng.

Hắn vừa định nói chuyện.

Giang Hoài từ trong túi đào đào, lấy ra một thứ, sau đó mở lòng bàn tay hướng về Lục Vô Túy.

Cậu nói: "Đây rồi!"

Lục Vô Túy không nhận ra vật này, liền dùng đầu ngón tay thon dài nhặt dây xích đồng hồ bỏ túi.

Sau khi mở nó ra - đồng tử của hắn co lại.

Hắn nhìn Giang Hoài, trầm giọng nói: "Sao em có thứ này?"

Giang Hoài nói: “Mới mấy ngày trước, lúc quản gia đang dọn dẹp phòng Đường thúc…”

Đang nói chuyện, cậu nhớ tới Lục Vô Túy và Đường Bình Kiến từng cãi nhau, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Tuy nhiên, cậu vẫn kiên trì nói xong: “Hình như là đồ của Đường thúc.”

Lục Vô Túy ngơ ngẩn nhìn người trong chiếc đồng hồ bỏ túi.

Trên thực tế, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một vài bức ảnh của Lục Thành Thu.

Cái chết của Lục Thành Thu dường như là một vết sẹo không thể chạm tới đối với cả Lục Như Mai và Đường Bình Kiến.

Cũng vì vậy, bọn họ đối với đồ đạc của Lục Thành Thu canh phòng hết sức nghiêm ngặt.

Điều mà Lục Vô Túy nghe được nhiều nhất từ khi còn nhỏ chính là lời họ nói: "Thật là một đứa nhỏ ưu tú. Đáng tiếc nếu Thành Thu còn ở đây..."

Sau đó, hắn sẽ thấy khuôn mặt của Lục Như Mai tối sầm lại.

Mà Đường Bình Kiến dường như trực tiếp đổ lỗi cái chết của Lục Như Mai cho hắn.

Mỗi lần ông ta nhìn thấy hắn, khuôn mặt đều có vẻ khó xử.

Người ta thường nói con nít không có ký ức trước ba tuổi, nhưng Lục Vô Túy trước khi ba tuổi có hai ký ức.

Một phần là nhìn một con rắn bò qua người Đường Bình Kiến.

Ở một phần khác, Đường Bình Kiến nhìn hắn với ánh mắt phiền muộn và oán trách, thở dài rồi quay đầu đi.

Người phụ nữ trong ảnh mỉm cười dịu dàng và yêu thương, ôm bụng một cách bảo vệ, rõ ràng là đang mong chờ sự xuất hiện của đứa con mình.

Từ trong miệng Lục Như Mai, Lục Vô Túy biết mẹ hắn thích hắn đến nhường nào, từ nghe được mẹ hắn đã làm gì cho hắn, hắn cũng biết hắn sinh ra đã có sự yêu thương

Nhưng hắn không thể cảm nhận được bất kỳ yêu thương nào ở Đường Bình Kiến.

Nếu không thích hắn, đứa nhỏ này.

Vậy tại sao lại giữ ảnh của Lục Thành Thu khi bà ấy mang thai?

*

Sau khi trở về, tình trạng của Lục Vô Túy rất tệ.

Giang Hoài cho là mình nói sai, muốn lấy lại đồng hồ bỏ túi, vì sợ Đường Bình Kiến quay lại tìm đồ sẽ không tìm được.

Nhưng Lục Vô Túy lại không có ý định trả lại chiếc đồng hồ bỏ túi cho cậu

Ách, kẻ đại xấu xa.

Kẻ đại xấu xa không thể ở nhà được lâu, rất mau vì công việc mà bị gọi đi.

Sau khi Lục Như Mai qua đời, Lục gia rơi vào thời điểm rung chuyển.

Điều này khác với lúc bà hôn mê, khi bà hôn mê, người khác biết bà có thể tỉnh lại, Lục Vô Túy là tạm thời nắm quyền.

Nhưng bà đã qua đời, trong di chúc có ghi rõ ràng Lục Vô Túy sẽ tiếp quản Lục gia.

Bản chất của vấn đề đã thay đổi.

Có rất nhiều việc đang chờ Lục Vô Túy giải quyết, cho dù hắn vừa mới từ đám tang người thân về, hắn vẫn phải đi làm.

Mà hiếm khi Giang Hoài nhìn thấy Lục Vô Túy say rượu.

*

Đến tối, Giang Hoài đang ngủ say thì nhìn thấy xe của Lục Vô Túy từ cổng đi vào.

Đèn xe chiếu sáng vào trong phòng ngủ một lát, Giang Hoài thò đầu ra khỏi giường, lại ngơ ngác mà chui vào ổ chăn ngủ.

Sau đó, cậu bị đánh thức bởi tiếng mở cửa.

Lục Vô Túy bước chân nặng nề hơn bình thường rất nhiều, sau khi vào cửa cũng không bật đèn mà đứng đó một lát.

Giang Hoài muốn nói chuyện, nhưng bởi vì quá buồn ngủ nên trong cổ họng chỉ phát ra một tiếng rên nho nhỏ.

Lục Vô Túy dường như bị âm thanh này làm cho giật mình.

Hắn chậm rãi bước tới, đứng cạnh giường Giang Hoài.

Giang Hoài ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Cậu dụi mắt, nhìn thấy khuôn mặt từ trên cao nhìn xuống của Lục Vô Túy và chiếc áo vest mà hắn vẫn đang mặc.

Bình thường Lục Vô Túy khi về nhà sẽ để áo vest ở tiền sảnh, buổi tối sẽ có bảo mẫu đến lấy mang đi giặt.

Nhưng sao hôm nay hắn lại mặc áo vest vào?

Giang Hoài giơ hai tay lên, chăn bông tuột khỏi người, lộ ra phần thân trên.

Cậu mặc một bộ đồ ngủ bằng vải cotton, xuyên qua cổ áo có thể nhìn thấy xương quai xanh giữa vai và cổ, nếu kéo thêm nữa, đôi vai tròn trịa của sẽ lộ ra.

Giang Hoài vừa tỉnh dậy giống như một thiên sứ giáng trần.

Lúc này cậu cũng không lộ ra tiểu tính tình, tựa hồ không có nóng nảy, thanh âm cũng mềm mại.

"Đứng đó làm gì thế?"

Lục Vô Túy bỗng nhiên động đậy.

Hắn ngồi ở bên cạnh Giang Hoài, nói với cậu:“Nhích vào trong một chút.”

Giang Hoài: "..."

Giường lớn như vậy, sao lại phải chen vào bên này?

Giang Hoài bối rối, quả thực không có chút nóng nảy nào, giống như một con sâu bướm tránh sang một bên.

Tuy nhiên, sau khi cậu nhường lại vị trí của mình cho Lục Vô Túy

Lục Vô Túy lại nói: “Quá xa.”

Giang Hoài: "..."

Sau khi tỉnh lại một chút, cậu chậm rãi nhích lại, nằm cạnh Lục Vô Túy.

Lục Vô Túy tạm thời bình tĩnh lại.

Giang Hoài nằm bên cạnh hắn, mơ hồ nói: “Anh hôi quá.”

Toàn là mùi rượu.

Lục Vô Túy nghe xong dừng lại một chút: "Bây giờ có mùi hôi, tức là trước đây có mùi thơm phải không?"

Giang Hoài: "..."

Sao mà cảm thấy có chút xảo quyệt.

Cậu ậm ừ mấy lần, không có ý muốn khen hắn.

Lục Vô Túy không biết xảy ra chuyện gì, liền hỏi lại: “Sao không dễ ngửi?”

Giang Hoài không ngờ rằng hắn lại bắt đầu hỏi thêm.

Cậu vùi đầu vào trong chăn, sau đó bị Lục Vô Túy kéo ra, Lục Vô Túy nhéo mặt cậu, lại hỏi: “Sao không dễ ngửi?”

Giang Hoài bị nhéo có chút đau, nên tỉnh không ít.

Cậu mở đôi mắt bởi vì buồn ngủ mà hơi nước nhập mắt, tức giận nói:" Hình như là bởi vì chiếc áo vest của anh?"

Lục Vô Túy nghe được lời này, có lẽ cũng cảm thấy cộm.

Hắn cởi cúc áo vest và ném thẳng chiếc áo xuống đất.

Giang Hoài vì kinh ngạc mà hơi mở mắt.

Lục Vô Túy mặc dù không phải người có thói ở sạch, nhưng hắn vẫn coi trọng vấn đề vệ sinh hơn người bình thường.

Bây giờ hắn thực sự trực tiếp ném chiếc áo vest của mình xuống đất.

Giang Hoài sau đó phát hiện ra hắn có thể là uống say. 

Những ngón tay thon dài của Lục Vô Túy lại kéo mạnh chiếc cà vạt, chiếc cà vạt vốn thẳng tắp bỗng trở nên lỏng lẻo, quàng qua cổ hắn, tạo nên vẻ phóng túng và gợi cảm.

Hắn ôm lấy Giang Hoài, tựa cằm lên vai Giang Hoài.

Giang Hoài hỏi: “Hôm nay tâm trạng anh... không tốt sao?”

Lục Vô Túy sững lại.

Có lẽ là do thời gian sinh sống với nhau đã lâu, đối với cảm xúc của đối phương tương đối nhạy cảm.

Cho nên mặc dù Lục Vô Túy không nói gì, Giang Hoài cũng nhận ra được điều gì đó.

Giang Hoài vươn cánh tay gầy gò ra, sờ sờ đầu Lục Vô Túy.

Cậu giống như người lớn, nghiêm túc nói: “Vui cũng hết một ngày, buồn cũng hết một ngày..…”

Tiếp theo là gì ta?

Lục Vô Túy đưa tay ra, lòng bàn tay nóng hổi đặt lên cánh tay Giang Hoài.

Cánh tay của Giang Hoài mỏng manh mềm mại, bởi vì buồn ngủ quá nên không dùng được nhiều sức lực nên để tùy ý hắn nắm.

Trong lòng Lục Vô Túy lập tức mềm nhũn ra.

Quả thực tâm trạng của hắn rất tệ.

Nhưng sau khi nhìn thấy Giang Hoài, tâm trạng khó có thể duy trì được.

Giang Hoài nhớ tới nửa câu sau: “Sau không chọn vui vẻ mỗi ngày…”

"Giang Điềm Điềm," Lục Vô Túy cắt ngang, "Tôi hôn em được không?"

Giang Hoài do dự một chút.

Cậu  xoay đầu lại, nhìn khuôn mặt Lục Vô Túy gần trong gang tấc, ngẫm nghĩ một lần nữa rồi nói: “Được.”

“Nhưng chỉ nhẹ nhàng thôi,” Giang Hoài nghiêm túc nói: “Anh không thể cắn tôi.”

Lục Vô Túy nhẹ nhàng chạm vào cậu.

Giang Hoài khá hài lòng, gật đầu nói: "Được, chúng ta đi ngủ thôi."

Ánh mắt Lục Vô Túy tối sầm lại: “Nhưng tôi còn chưa muốn ngủ, phải làm sao bây giờ?”

Giang Hoài xấu hổ.

Cậu đã thanh tỉnh lại không ít và có khả năng suy nghĩ.

Vì thế cậu cẩn thận nói: "Vậy...tôi cùng anh xem TV nhé?"

Lục Vô Túy: "..."

Chỉ có Giang Hoài dám kéo hắn đi xem TV.

Nếu là người khác thì đã bị hắn đánh từ lâu rồi.

Nhưng chỉ vì đây là Giang Hoài, Lục Vô Túy không những không phản bác, thậm chí còn gật đầu... Đương nhiên, một phần nguyên nhân là bởi vì hắn say rượu.

Trong phòng ngủ còn có một chiếc TV, Giang Hoài từ đầu giường sờ sờ, tìm điều khiển từ xa, trực tiếp bật lên.

Giọng nói bên trong đột nhiên vang lên.

"Anh chính là yêu em, tại sao lại không dám thừa nhận?!"

"Sao em lại bắt anh phải nói anh yêu em?"

"Bởi vì anh yêu em!"

Giang Hoài bị giọng nói quen thuộc bên trong làm cho giật mình, nhìn kỹ góc dưới bên phải, viết bốn chữ lớn quen thuộc.

- --Hợp đồng tình yêu.

Giang Hoài: "..."

Trời ơi! Lần trước cậu không phải ở phòng khách xem sao? Hơn nữa đã đem bộ phim truyền hình này tắt sớm rồi, tại sao nó lại xuất hiện trên TV trong phòng ngủ?!

Hơn nữa, nam chính và nữ chính đều tương đối kích động, đặc biệt là nam chính.

Màn hình chiếu cận cảnh bàn tay siết chặt của anh, giây tiếp theo, anh hôn nữ chính một cách mãnh liệt!

Giang Hoài sợ đến mức lùi lại.

Cậu vô thức nhìn Lục Vô Túy bên cạnh, chỉ thấy Lục Vô Túy cũng đang nhìn chằm chằm vào màn hình, như thể... có hứng thú?

Lục Vô Túy hỏi: “Tại sao lại tạm dừng?”

Giang Hoài đang định nói thì lại dừng lại.

Không nhìn ra được Lục Vô Túy thích cái này.

Lo lắng tâm trạng hôm nay của hắn không tốt, Giang Hoài nhăn mặt, lại bật TV lên.

Lần này thậm chí còn quá mức hơn.

Nam nữ chính trực tiếp ôm nhau lăn đến trên giường.

Giang Hoài mở to mắt.

Cậu biết nam nữ chính đang làm gì, nhưng điều cậu không biết là tại sao nghĩa vụ của nam nữ chính lại khác với cậu và Lục Vô Túy?

"Bởi vì nó là phiên bản cao cấp, khác với phiên bản nhập môn."

Giang Hoài lấy lại tinh thần, ý thức được mình đã đem vấn đề ra khỏi miệng.

Cậu chợt nói: “Ra là vậy!”

Lúc này, hình ảnh trên màn hình chuyển từ hình dáng nam nữ chính sang những ngọn nến ở bên cạnh.

Cảnh tượng xoay chuyển, bầu trời trong sáng, hai người nằm trên giường, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.

Đặc biệt là nam chính, khóe miệng nhếch lên.

Giang Hoài kỳ quái hỏi: “Sao hắn có vẻ vui vẻ như vậy?”

Nhưng khi tỉnh dậy, tay cậu lại đau nhức đến mức không vui chút nào.

Lục Vô Túy nói: "Em muốn biết?"

Giang Hoài do dự.

Dù sao đi nữa, cậu vẫn là một người trưởng thành và vẫn còn tò mò về lĩnh vực đó.

“Đây là phiên bản cao cấp, khác với phiên bản nhập môn” Lục Vô Túy hôn lên một bên mặt cậu, giọng nói nhẹ nhàng, “Em có muốn biết nhiều hơn không?”

- -----------------

Đồng hồ quả quýt tiếng Anh là Pocket Watch hay chúng ta vẫn thường gọi với cái tên quen thuộc đồng hồ bỏ túi. Đây là mẫu thiết kế tròn, kích cỡ nhỏ tương đương với quả quýt và được sử dụng chủ yếu bởi nam giới  u - Mỹ ở thế kỷ 17 - 20.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK