Mà chỉ số IQ của Giang Hoài chạy lệch tuyến là chuyện bình thường.
Một chuyện rõ ràng như vậy mà cậu lại không hề phát hiện.
Chỉ đến khi con khóc lên, Lục Vô Túy quấn lấy cậu không cho đi, cậu mới loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng.
Lục Vô Túy không phải tới để thể hiện trước mặt con sao?
Giang Hoài không có biện pháp, con khóc đến khiến cậu đau lòng, cậu đành có lệ hôn môi Lục Vô Túy một cái.
Cậu muốn đi đến cho con uống sữa.
Nhưng Lục Vô Túy vẫn không hài lòng, ôm eo cậu bất mãn nói: "Bảo bối lớn, em làm cho có lệ quá đó."
Giang Hoài: "..."
Cậu thấy Lục Vô Túy là một em bé lớn!
Lục Vô Túy không hề có tinh thần kính trên nhường dưới, giống như hắn không phải một người bố khác của đứa nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn cậu, giọng điệu giả vờ vô cùng đáng thương:"Ngay cả hôn tôi em cũng không muốn?"
Giang Hoài: "..."
Không phải cậu mới hôn sao?!
Lúc này, tiếng khóc của đứa nhỏ dần dần lớn hơn, Giang Hoài lập tức trở nên nóng vội, tránh khỏi Lục Vô Túy, đi về phía đứa nhỏ.
Lục Vô Túy bị tránh né, sắc mặt đột nhiên tối sầm.
Hắn nhìn chằm chằm Tưởng Hoài, nhìn cậu thuần thục pha sữa bột, bế đứa bé bắt đầu cho bé uống, vẻ mặt dịu dàng hơn bao giờ hết.
Tuy rằng từ nay đứa bé trên danh nghĩa sẽ gọi cậu là ba, nhưng trên thực tế đứa bé này là do Giang Hoài sinh ra, cậu chính là mẹ của đứa bé.
Lục Vô Túy bị mê hoặc.
Giang Hoài như vậy mang đến cho hắn một loại cảm giác trước nay chưa từng có, khiến cả trái tim hắn mềm nhũn đến mức muốn sụp đổ.
Mặc kệ Giang Hoài như thế nào, đều làm hắn thích vô cùng.
Nhưng đồng thời...
Ánh mắt âm trầm của Lục Vô Túy tập trung vào “đứa nhỏ” trong lòng Giang Hoài.
Thực sự hắn không thích trẻ con, hắn tài trợ cho cô nhi viện lâu như vậy, Mai viện trưởng thường xuyên mời hắn đến thăm, số lần có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng nếu là con của hắn và Giang Hoài.
Sự kiên nhẫn của hắn còn có thể tăng lên nhiều hơn nữa - trong hai tháng Giang Hoài đi vắng, hắn đã cố gắng hết sức để chăm sóc cho con, ai nhìn vào cũng thấy hắn là một người bố tốt.
Hắn thậm chí còn chia sẻ tình yêu của mình cho đứa nhỏ.
Nhưng điều đó không thể hiện, hắn có thể chia sẻ tình yêu của Giang Hoài với con trai mình.
Có thể từ nhỏ hắn không nhận được nhiều tình yêu thương, mặc dù lão phu nhân đã dành cho hắn tất cả tình yêu thương có thể có nhưng hắn chưa bao giờ là duy nhất đối với bất kỳ ai.
Hắn cho Giang Hoài sự độc nhất vô nhị của mình.
Đương nhiên, cũng muốn độc chiếm Giang Hoài.
Nhưng tình yêu của Giang Hoài rất vô tư, ngay cả mèo ở nhà cũng có thể hưởng thụ tình yêu và sự quan tâm của cậu. Loại tình yêu và sự quan tâm này chưa bao giờ xuất hiện ở trên người Lục Vô Túy.
...Mặc dù hắn không cần chăm sóc.
Chờ Giang Hoài cho đứa bé uống xong, liền nhìn thấy Lục Vô Túy đã điều chỉnh lại biểu tình.
Giang Hoài cũng nhận ra Lục Vô Túy đến đây không phải để cướp đứa bé từ tay mình.
Hành vi rời khỏi phòng ngủ của cậu quả thực không có lợi cho việc duy trì mối quan hệ vợ chồng, cậu cảm thấy có chút có lỗi với Lục Vô Túy, chủ động nép vào vòng tay hắn, lần đầu tiên cố gắng dỗ dành gắn: “Con còn nhỏ, cần tôi chăm sóc, anh không cần lo lắng chuyện này, được không?"
Không thể không nói.
Mỗi lần Giang Hoài tự cho những lời đó là uyển chuyển, thì đều không uyển chuyển.
Lục Vô Túy nhướng mày, lần này lại không để ý đến lời nói của cậu mà hạ giọng nói: “Có phải em rất muốn xin lỗi tôi hay không?”
Giang Hoài: "..."
Ban đầu cũng có một chút.
Nhưng bị đương sự nói trắng ra như thế, lời xin lỗi lập tức biến mất và chuyển sang thế phòng thủ.
Lục Vô Túy không thèm để ý, ôm chặt cậu, áp vào mặt cậu: “Tôi cần bồi thường.”
Giang Hoài cứng ngắc vuốt tóc nói: “Muốn bồi thường cái gì?”
Lục Vô Túy ghé vào tai cậu nói một câu hơi vượt mức giới hạn.
Trước đây khi thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, hắn cũng thường nói mấy lời không phù hợp, Giang Hoài mỗi lần phản ứng, đều giống hệt hiện tại—— mặt đỏ bừng, xấu hổ đến mức mắt ươn ướt, hoảng hốt nói:"Không được, chỗ này còn có con!"
Lục Vô Túy nói: “Trong khoảng thời gian này tôi vì con mà hy sinh nhiều như vậy, chẳng lẽ thằng bé còn muốn bố nó không được sống cuộc sống hôn nhân sao?"
Có người bố nào giống như hắn không?
Giang Hoài vừa xấu vừa tức giận nói: “Anh vì con mà trả giá cái gì?”
“Vợ tôi vì con mà chạy tới phòng khác ngủ," Lục Vô Túy nói rõ ràng, “Khi vợ tôi chạy, tôi sẽ ngủ không ngon giấc, nếu không ngủ ngon tôi sẽ không có sức làm việc, đây không phải là trả giá sao?"
Giang Hoài thành công bị vòng vào.
“Tôi vì con mà trả giá nhiều như vậy," Lục Vô Túy đưa tay ra, “Tôi muốn một chút bồi thường, cũng không phải quá đáng mà?”
Vẻ mặt Giang Hoài dần dần trở nên mơ hồ: "Không... không quá đáng lắm?"
Sau đó bởi vì hắn đòi bồi thường quá mức mà cậu ngất đi.
Lần đầu giữa đường đứa nhỏ tỉnh giấc lại bắt đầu khóc, Giang Hoài giãy giụa, được Lục Vô Túy bế lên.
Đi qua mới phát hiện đứa bé lần này không có chuyện gì, chỉ là muốn khóc mà thôi.
Bị đôi mắt ngây thơ của đứa bé nhìn chằm chằm, Giang Hoài vừa xấu hổ vừa tức giận, thậm chí muốn khóc.
Cố tình, Lục Vô Túy còn cắn tay cậu, giống như là đang thị uy với con mình, còn nhướng mày.
Đứa bé:"…"
Sau một đêm hỗn loạn, trực tiếp khiến Giang Hoài hoảng sợ.
Cậu đã cảm nhận được sự ghen tuông của một người đàn ông đáng sợ đến mức nào - điều làm cậu không thể tưởng tượng được là con cũng không phải của một mình của, tại sao Lục Vô Túy lại đi ghen với con trai mình?
Câu đố này quá lớn đối với Giang Hoài.
Đoán chừng cho dù Lục Vô Túy có đến trực tiếp giải thích cho cậu, cậu cũng không hiểu ngay lập tức.
Ngày thứ tư, Lục Vô Túy lại đến.
Thực tế, nhu cầu của Lục Vô Túy vô cùng lớn nhưng bị hắn đè nén xuống, một là vì hắn lo lắng Giang Hoài sau sinh còn yếu, sợ yêu cầu quá mức sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của Giang Hoài.
Một nữa là hắn sợ dọa Giang Hoài.
Nhưng gần đây hành vi của Giang Hoài khiến hắn không còn muốn nhịn nữa, đồng thời hắn cũng muốn nhân cơ hội này ép Giang Hoài quay về.
Giang Hoài kiên cường hai ngày.
Cuối cùng là không chịu đựng được nữa.
Cái gì cũng không sợ, nhưng lại sợ nhất người luôn giữ mặt mũi đột nhiên trở nên không biết xấu hổ, hơn nữa còn đặc biệt không biết xấu hổ.
Giang Hoài hai ngày nay vừa xấu hổ vừa tức giận, thậm chí còn nghi ngờ Lục Vô Túy bị thứ gì bám vào.
Cái gọi là sắc quỷ.
Sau một thời gian dài, cậu sợ đứa bé sẽ mưa dầm thấm đất...
Không còn cách nào khác, Giang Hoài quay về phòng ngủ chính.
Sau khi hồi tưởng lại, cậu nhìn Lục Vô Túy với vẻ mặt "Anh vừa lòng rồi phải không?" Lục Vô Túy giả ngu, ngây thơ nói: "Sao em lại quay về? Em không ở cùng con nữa sao?"
Giang Hoài dù có ngốc nghếch thế nào cũng vẫn có thể nhận ra hắn đang diễn.
Nhưng cậu chưa bao giờ biết nhiều như những người khác về việc hòa hợp với nhau trong các mối quan hệ thân mật, cũng không biết phải giải quyết tình huống hiện tại như thế nào.
Giang Hoài vẻ mặt không vui.
Lục Vô Túy cũng biết trong khoảng thời gian này mình có hơi quá mức.
Hắn ôm lấy Khương Hoài cẩn thận nói: “Kỳ thực nếu em muốn nhìn con, ở đây có camera giám sát, hơn nữa còn có thể nói chuyện với con thông qua camera giám sát.”
Giang Hoài nhìn thấy giám sát.
Nhìn thấy vẻ mặt lấy lòng của Lục Vô Túy, cảm xúc nhỏ bé của cậu cũng nhanh chóng biến mất, vẻ mặt lại dịu xuống.
Nhìn chằm chằm vào em bé trên màn hình.
Cậu quay sang nhìn Lục Vô Túy- mặc dù Lục Vô Túy đang nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng tâm trí hắn hiển nhiên không đặt vào đứa bé, cũng không biết đang nghĩ gì.
Giang Hoài lúc này mới nhận ra.
Mối quan hệ của cậu với đứa bé thực ra không phải là vấn đề lớn.
Vấn đề lớn nhất chính là mối quan hệ giữa Lục Vô Túy và con.
Cho tới bây giờ, Giang Hoài đã lâu không nghe nói đến Đường Bình Kiến, cậu cũng chưa từng thấy Lục Vô Túy chủ động nhắc tới. Có vẻ như hai cha con này trời sinh đạm bạc, không coi trọng mối quan hệ gia đình giữa cha và con.
Giang Hoài tưởng tượng nếu đứa bé lớn lên sẽ có thêm một cặp cha con như Đường Bình Kiến và Lục Vô Túy...
Trái tim cậu chùng lại.
Chưa quyết định được, vị Hoài quyết định nhờ Chu Tiểu Ngải và Trân tỷ giúp đỡ.
Mặc dù từ lúc về nước cậu không có thể gặp họ vì bận rộn với con cái sau khi trở về, nhưng cậu vẫn nói chuyện với nhau mỗi ngày, nhóm nhỏ chưa bao giờ lạnh đi.
Khi Giang Hoài đang online, Chu Tiểu Ngải và Trân tỷ đang thảo luận" Bao dưỡng một anh chàng đẹp trai cần bao nhiêu tiền."
Hai người này thường xuyên nói mấy cái chủ đề kỳ quái như thế này.
Hơn nữa mỗi lần nói đều khiến người ta cảm thấy nó đúng là như vậy.
Ví dụ như bây giờ khi cậu vừa vào, nhìn thấy hai người đang đấu giá.
Chu Tiểu Ngải nói:[ “Hai ngàn một tháng, không hơn không kém.” ]
Trân tỷ nói: [Giá như cậu, trai đẹp nào theo? Tôi ra một ngàn rưỡi. ]
Giang Hoài:...
Khi kéo lên, cậu nhìn thấy video anh chàng đẹp trai được Chu Tiểu Ngải chia sẻ, hiển nhiên đây chính là nhân vật chính của chủ đề ngày hôm nay.
Giang Hoài nói: [Cái đó...]
Khi hai người nhìn thấy cậu, lập tức kêu lên: [Uhu, người đàn ông đi cùng hai anh chàng đẹp trai đến rồi! ]
Giang Hoài: [...đâu ra mà hai anh chàng đẹp trai? ]
Trân tỷ giải thích: [Một người đương nhiên là Lục tổng, người còn lại là bé con~]
Giang Hoài nói: [Đứa bé còn chưa lớn. ]
Chu Tiểu Ngải nói: [Cái này không quan trọng, bản thân ba của đứa nhỏ cũng đã quyết định giá trị nhan sắc trong tương lai của thằng bé rồi.]
Trân tỷ nói: [Nhân tiện, con của cậu cũng sắp được 100 ngày rồi, sao vẫn chưa đặt tên cho thằng bé? Còn tiệc mừng 100 ngày tuổi thì sao? Lục tổng ngay cả tiệc mừng 100 ngày cũng không muốn tổ chức?]
Chưa đặt tên cho bé là vì lúc ở nước ngoài thật ra bé cũng có tên tiếng Anh.
Sau này khi trở về nước, Giang Hoài lại ở nước ngoài, muốn tham gia vào quá trình đặt tên cho đứa bé, nhưng Lục Vô Túy đã ngăn cản.
Cậu mới từ nước ngoài về chưa đầy nửa tháng, đã suy nghĩ rất nhiều về tên của đứa bé nhưng vẫn chưa tìm được cái nào khiến mình hài lòng.
Về phần Tiệc Trăm Ngày, lý do tương tự cũng được áp dụng.
Cái tên còn chưa được chọn, tiệc Trăm Ngày cũng không biết ghi thế nào, hơn nữa Lục Vô Túy bận công việc nên tạm gác lại.
Chu Tiểu Ngải và Trân tỷ đồng thời bình luận: [Đây là những bậc cha mẹ không đáng tin cậy.]
Giang Hoài:... cậu không phải, cậu không có mà.
Mười phút sau, Giang Hoài rốt cuộc phá vỡ vòng vây của hai người lắm chuyện này, nói ra điều mình muốn hỏi.
Dù sao cũng là chuyện gia đình của Lục Vô Túy, Giang Hoài giấu đi chuyện trong quá khứ giữa Lục Vô Túy và Đường Bình Kiến, chỉ nói ngắn gọn về mối quan hệ không tốt giữa Lục Vô Túy và cha hắn, đồng thời cũng nói về chuyện Lục Vô Túy ghen với con trai, bày tỏ sự lo lắng của mình.
Chu Tiểu Ngải và Trân tỷ sau khi nghe xong, đều im lặng.
Trân tỷ nói: [...Đây là chuyện mà Lục tổng có thể làm ra sao??? ]
Đàn ông sau khi kết hôn thật đáng sợ!
Chu Tiểu Ngải nói: [ Tôi có ý kiến này. ]
Chu Tiểu Ngải suy nghĩ một chút: [Lục tổng không phải thích ghen với con sao? Thì cậu không thỏa hiệp, cứ tiếp tục làm tới, xem anh ta có làm gì khác không.]
Chu Tiểu Ngải nói:[ Cậu không cần lo lắng về quan hệ của Lục tổng và con, quan hệ giữa anh ta và cha mình không tốt chắc là có nguyên nhân chứ? Hổ dữ không ăn thịt con, nên việc anh ta ăn giấm của con cũng chỉ là chuyện nhỏ.]
Trân tỷ lập tức hiểu ra: [Cái này gọi là gì? Là toạ sơn quan hổ đấu*, xem náo nhiệt từ xa!]
*Có nghĩa: ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau
Trân tỷ nói thêm: [Tuy con hổ nhỏ còn chưa biết nói nhưng cũng có nghĩa là Lục tổng dù có tức giận đến đâu cũng không thể dạy cho nó một bài học hahahahaha. ]
Giang Hoài nghĩ tới cảnh tượng đó.
Đột nhiên, cậu cảm thấy cơn giận mà Lục Vô Túy khiến cậu xấu hổ mấy ngày trước đã được giải tỏa.