Nhưng mà, hắn rất nhanh đã phát hiện ra, Giang Hoài hỏi vấn đề này cũng chỉ là một câu hỏi thôi.
Giang Hoài vẫn đang nằm trong lòng hắn.
Sau khi không nghe thấy câu trả lời của hắn, chậm rãi di chuyển, cố gắng di chuyển sang phía bên kia.
Lục Vô Túy: “…” Em có thể kiên trì hơn một chút nữa được không.
Kiên trì là không thể.
Trong lòng Giang Hoài đều bị ám ảnh bởi khả năng mình có thể bị bệnh.
Sự sống và cái chết đã trở thành một vấn đề lớn, tự nhiên sẽ không quan tâm nhiều đến những điều khác.
Nhìn thấy cậu thất thần quay người sang một bên, Lục Vô Túy đột nhiên đưa tay nắm lấy cậu.
Giang Hoài có chút ngơ ngác nhìn hắn.
Dưới ánh sáng của ánh trăng, làn da cậu sáng như ngọc, đường gò má tròn và mịn màng, đôi mắt trong sáng và ngây thơ độc nhất vô nhị, như thể trên đời này không có gì có thể làm vấy bẩn đôi mắt ấy.
Lục Vô Túy dừng lại một chút, sau đó không chút do dự, nắm lấy cằm cậu, hôn lên đôi môi.
Hai người họ không chỉ có tiếp xúc ở cấp độ này.
Nhưng mỗi lần tiếp xúc đều có cảm giác dính dính khiến người ta đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Đặc biệt là khi đã lâu rồi không có thân cận.
Giang Hoài mở to mắt, lúc này cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Lục Vô Túy gần trong gang tấc, sức lực trong lòng bàn tay càng tăng thêm.
Như có dòng điện chạy qua tóc, khiến cậu cảm nhận được từng đợt tê dại.
Còn sống lưng của cậu dường như đã biến thành bông, khiến cậu mềm nhũn ngã xuống, có vài phần vô thố.
Hai môi mím lại, nghiến răng mút. Sau khi hôn mấy lần, kỹ năng hôn của Lục Vô Túy đã thành thạo, nhưng Giang Hoài vẫn cảm thấy khó thở.
Cuối cùng, Lục Vô Túy cũng buông tha cậu.
Môi họ tách ra, tạo ra một âm thanh nhỏ "pop".
Giang Hoài ngu luôn rồi.
Trước đây được Vô Túy hôn từng có loại cảm giác tê dại này không?
Nếu không thì tại sao nó lại có vào thời điểm này?
Cậu lắp bắp, khó có thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh: “Anh, anh đang làm gì vậy…”
"Không phải em hỏi tôi có thích em không hay sao?" Lục Vô Túy thở hổn hển, áp trán vào trán cậu, "Gần đây em xem nhiều phim truyền hình như vậy, nhân vật chính thường làm những chuyện như thế này dưới tình huống nào?"
Giang Hoài giống như một học sinh trong lớp đột nhiên bị giáo viên hỏi một câu.
Vấn đề là cậu không có sẵn câu trả lời.
Lục Vô Túy không trông cậy cậu đột nhiên hiểu được điều này.
Thật không ngờ hôm nay Giang Hoài lại có thể hỏi hắn vấn đề này.
Giang Hoài nói: “T-thích à?”
Lục Vô Túy ôm mặt cậu dỗ dành: "Còn gì nữa?"
“Còn có cái gì?” Giang Hoài có chút hoài nghi nhân sinh.
Lục Vô Túy nói: “Chúng ta còn phải thích nhau.”
Giang Hoài lần này thực sự hoài nghi nhân sinh, tận lực phân tích: "Nói cách khác, anh thích tôi, tôi cũng thích anh?"
Kỳ thật, những lời này hoàn toàn rút ra từ phim truyền hình.
Khi xem phim truyền hình dài tập, cậu không tìm kiếm những bộ phim có chất lượng đặc biệt cao mà về cơ bản cậu cảm thấy bất cứ đài truyền hình nào phát sóng chúng đều có giá trị.
Hơn nữa cậu còn đặc biệt thích xem phim cẩu huyết của một đài truyền hình trong khung giờ vàng tám giờ.
Nguyên nhân chính là đài truyền hình này thường xuyên chiếu phim truyền hình, có thời trùng với thời gian cậu được nghỉ lúc tám giờ.
Bên trong đều là "Âu Hạo Thần, tôi thích anh." và "Anh cũng thích em." và sau đó nam nữ chính hôn nhau.
Lục Vô Túy vui mừng khôn xiết, nhìn Giang Hoài.
Hắn khó có thể kìm nén khóe miệng nhếch lên, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy."
“Nếu như vậy,” Giang Hoài nói, “Chúng ta không đủ điều kiện.”
Lục Vô Túy: “…” Một đòn ngay tim.
Khi không nên thông minh, cậu lại khá thông minh.
Và tại sao hắn lại có cảm giác như bị đâm vào tim?
Giang Hoài như được mở ra một thế giới mới, ngồi dậy, cực kỳ mới mẻ nói: "Vậy anh không nên hôn tôi!"
Lục Vô Túy: "..."
Gần giống như tự bê đá đập vào chân mình?
Lục Vô Túy ấn gân xanh trên trán, kìm nén cơn tức giận nói: “Tuy rằng không đáp ứng đủ điều kiện, nhưng chúng ta cũng đã đáp ứng được phần lớn.”
Giang Hoài tò mò hỏi: “Cái gì?”
“Tôi thích em,” Lục Vô Túy dừng một chút, “Mối quan hệ của chúng ta là hôn nhân được pháp luật bảo vệ.”
Trong mắt Giang Hoài tràn đầy nghi hoặc.
Lục Vô Túy nắm lấy tay cậu, “Cho nên tôi hôn em là có thể.”
Hắn không trông cậy vào điều gì khác.
Nhưng quyền lợi được hôn Giang Hoài phải giữ được.
Giang Hoài mở ra một thế giới mới chỉ trong một đêm, thậm chí quên mất bệnh của mình.
Cậu thậm chí còn nóng lòng muốn khoe với cả nhóm vì đã học được những kiến thức mới.
[Hóa ra hôn môi là việc chỉ những người thích nhau mới làm được. Tuy nhiên, nếu có mối quan hệ được pháp luật bảo vệ thì cũng có thể xảy ra.]
Hai người còn lại dường như sống trên Internet, online 24/24 sau đó trả lời tin nhắn.
Chu Tiểu Ngải sửng sốt: [□□Trân tỷ, cô đã nói gì với cậu ấy? ]
Trân tỷ bị oan: [Tôi không nói gì cả! ]
Giang Hoài vội vàng nói: [“Không có, là Lục Vô Túy nói cho tớ biết.” ]
Chu Tiểu Ngải gửi ra một biểu tượng cảm xúc ác ý: [Trong hoàn cảnh nào mà cậu biết được? Anh ta sẽ không vô duyên vô cớ mà nói chuyện này với cậu. ]
Giang Hoài nghĩ tới nụ hôn nhớp nháp đó, hai má không hiểu sao lại đỏ lên.
Cậu không hề để ý đến khía cạnh này mà nói thẳng: [“Bởi vì anh ta hôn tớ.” ]
Trân tỷ tò mò hỏi: [“Hôn như thế nào?” ]
Giang Hoài cũng không giấu diếm, suy nghĩ một chút rồi nói: [ ban đêm chúng tớ ngủ với nhau, anh ta ôm tớ, sau đó tớ mới hỏi anh ta có thích tớ không, sau đó anh ta hôn tớ. ]
Trân tỷ ngơ ngác: [Là một kẻ độc thân không bao lâu, tôi bỗng đỏ mặt và cảm thấy phấn khích - đây là chuyện được phép nghe sao? ]
Giang Hoài không hiểu ý của cô, vội vàng nói: [“Được, được.” ]
Chu Tiểu Ngải nói: [ Ngược cẩu, phải báo cáo. ]
Giang Hoài cảm thấy có lỗi.
Rút kinh nghiệm từ những sai lầm trong quá khứ, Giang Hoài đã vứt bỏ những kinh nghiệm quý giá nhưng vô ích của mình.
Cậu tự nhận thức và biết rằng mình biết rất ít, nếu lộ ra chắc chắn sẽ bị chê cười.
Vì vậy, cậu đã tìm đến sự khiêm tốn trong hội họa và giấu đi công lao và danh tiếng của mình.
Ngoài ra, có một số thay đổi tinh tế trong mối quan hệ giữa cậu và Lục Vô Túy.
Giang Hoài không biết vì sao, nhưng từ lần trước bị Lục Vô Túy hôn đến nay, mỗi lần cậu nhìn Lục Vô Túy luôn có một loại cảm giác kỳ quái.
Giống như nụ hôn đó.
Nó nhão nhão dính dính và khiến cậu không được tự nhiên.
Nhưng sau đó, điều mà Lục Vô Túy làm với cậu nhiều nhất chỉ là nắm tay, ôm vai và ngủ cùng nhau vào ban đêm.
Nói cách khác, Lục Vô Túy chưa bao giờ chọc cậu.
Nhưng tại sao cậu vẫn cảm thấy thế này?
Và từ khi cậu biết Lục Vô Túy thích cậu.
Nếu cậu mà nhìn chằm chằm Lục Vô Túy hồi lâu, cũng sẽ nhớ tới chuyện này, Lục Vô Túy nghiêm túc nói với cậu “Tôi thích em”.
Giang Hoài gần đây đã đến tuần thi.
Sẽ không có vấn đề gì lớn trong tuần thi, đặc biệt là khi trình độ của cậu cao hơn nhiều so với các bạn cùng lớp.
Không thể không nói, Lục Vô Túy kỳ thật rất hiểu cậu.
Nếu không, gia sư ở nhà sẽ không phù hợp với cậu và có thể dẫn cậu lên một trình độ cao hơn.
Ban đầu, cậu chỉ đạt điểm trên trung bình trong lớp.
Lần này, có lẽ không khó để giành được vị trí đầu tiên.
Cuối cùng thi xong, Giang Hoài thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Lúc này, cậu nghe thấy có thanh âm gọi mình: "Giang Hoài!"
Khi Giang Hoài quay đầu lại, cậu bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Tạ Nhất Minh, vui vẻ nói: “Thầy Tạ.”
Tạ Nhất Minh đứng yên, nhìn thẳng vào Giang Hoài.
Anh thu liễm lại, mỉm cười: “Chuyện lần trước tôi có nói qua với em chuyện sinh viên trao đổi, lần nghĩ hè này, em chuẩn bị một chút, sau khi nghỉ hè trở về thì có thể xuất cảnh vào tháng 9."
Trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện đến nỗi Giang Hoài thậm chí còn quên mất chuyện này.
Nghe đến đây, cậu hơi giật mình.
Sống ở nước ngoài một năm với tư cách là sinh viên trao đổi là một trải nghiệm quý giá cho dù bạn có học chuyên ngành nào.
Đặc biệt đối với một họa sĩ tài năng như Giang Hoài, ra ngoài sẽ học hỏi được nhiều kiến thức hơn, tích lũy thêm kinh nghiệm và giao lưu với các tài năng nước ngoài.
Theo lời Chu Tiểu Ngải, chỉ cần có đủ tiền, kẻ ngốc mới từ chối.
Tiền không phải là vấn đề đối với Giang Hoài.
Hơn nữa cậu cũng đã nghĩ tới, đã dự định ở một thành phố khác sinh sống, thay đổi một quốc gia cùng thay đổi một thành phố cũng không có gì khác biệt.
Thế là cậu đồng ý.
Nhưng bây giờ, sau khi nghe được lời của thầy giáo, điều đầu tiên hiện lên trong đầu cậu chính là khuôn mặt của Lục Vô Túy.
Tạ Nhất Minh có chút không hiểu: "Giang Hoài? Em sao vậy?"
Giang Hoài phục hồi tinh thần lại, lắc đầu.
Tạ Nhất Minh càng lo lắng hơn: "Thầy lần trước cảm thấy em không thể quyết định được. Chẳng lẽ... gặp khó khăn ở phương diện nào đó sao?"
Giang Hoài tốt về mọi mặt.
Nhưng vì điều này mà cậu càng trở nên bối rối hơn.
Thấy cậu không nói gì, Tạ Nhất Minh càng lo lắng hơn, nhẹ nhàng nói: "Nếu có khó khăn gì cứ nói với thầy, thầy có thể giúp em."
"Không có khó khăn gì..." Giang Hoài kỳ quái nói.
Giang Hoài nhìn thấy anh như vậy, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của Lục Vô Túy.
Không, thầy Tạ chỉ là thầy của cậu thôi.
Nhưng Lục Vô Túy lại thích mình... Lục Vô Túy là chồng của mình.
Tạ Nhất Minh thấy biểu tình của cậu không ổn, liền có chút quan tâm đưa tay đặt lên trán cậu: "Hay là em bị say nắng hay là cảm thấy không khỏe..."
Khoảnh khắc Giang Hoài bị anh chạm vào.
Như sợ hãi, nhanh chóng lùi lại một khoảng xa.
Bàn tay của Tạ Nhất Minh lúng túng dừng lại giữa không trung.
Mà Giang Hoài lại càng kinh ngạc hơn.
Cậu không có thói quen ở sạch, cũng không phải không cho phép người khác chạm vào mình, Chu Tiểu Ngải mỗi ngày đều ôm cậu, nhưng vẫn không có cảm giác gì cả.
Lục Vô Túy thậm chí mỗi ngày đều chạm vào cậu, ôm cậu, nhưng cậu cũng sẽ không cự tuyệt.
Vừa rồi chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tạ Nhất Minh có chút thất vọng bỏ tay xuống.
Giang Hoài vội vàng nói: "Thầy, thật xin lỗi..."
“Em không làm gì sai, tại sao lại xin lỗi?” Tạ Nhất Minh gượng cười, giọng điệu vẫn ôn hòa, “Được rồi, đã qua giờ tan học rồi, em mau chóng về nhà tận hưởng kỳ nghỉ đi.”
Giang Hoài gật đầu xin lỗi.
Tạ Nhất Minh đứng tại chỗ, nhìn Giang Hoài nhẹ nhàng đi ra khỏi trường học, trong lòng có chút ngây ra.
Một lúc lâu sau, anh thất vọng giơ tay lên và nhìn.
Sau khi Giang Hoài về đến nhà thì phát hiện Lục Vô Túy cũng ở đó.
Đây là một điều hiếm hoi những ngày này.
Giang Hoài vốn đã siêng năng vẽ tranh, cậu trở nên siêng năng vì thích nó.
Lục Vô Túy thì khác.
Dù ghét công việc, nhưng hắn vẫn có thể mặt không đổi sắc tiếp tục làm, hoàn thành nó một cách tỉ mỉ và thường không dừng lại cho đến khi hoàn thành.
Người nghiện công việc trong truyền thuyết.
Hình như gần đây hắn càng bận rộn hơn, buổi tối Giang Hoài ngủ quên hắn còn chưa ra khỏi thư phòng.
Nhưng hôm nay thì khác.
Lục Vô Túy không những không đi làm.
Thậm chí còn đang tỉa hoa.
Còn có nhàn nhã nói chuyện điện thoại với ai đó, nội dung đương nhiên là Giang Hoài không hiểu được nhiều.
Lục Vô Túy nói với người bên kia: “Chiều nay tôi sẽ đến đó, ừm, tôi không định nhập viện.”
"Thời gian đã sắp xếp ổn, cần bao nhiêu ngày mới có thể khôi phục?"
Người bên kia không biết đang nói cái gì, Lục Vô Túy im lặng hồi lâu mới nói: “Tôi biết rồi, sẽ ngủ riêng.”
Giang Hoài rơi vào trạng thái hoang mang.
——Lục Vô Túy đang tỉa hoa, cảnh tượng này quá kí.ch thích.
Cậu sợ Lục Vô Túy chỉ cần một cái lắc tay sẽ giế/t chết những bông hoa nhỏ tội nghiệp này.
Quả nhiên.
Trong lúc cậu vừa nảy ra ý nghĩ này, chiếc kéo trong tay Lục Vô Túy nghiêng đi, cắt đứt một cành hoa không nên cắt tỉa.
Giang Hoài: "..."
Giang Hoài và quản gia đau lòng nhìn cành hoa rơi trên mặt đất.
Lục Vô Túy quay người, bình tĩnh nói: " Em về rồi?"
Giang Hoài còn chưa kịp nói gì thì đã bổ sung thêm: "Anh đưa em đi chơi vài ngày, em có muốn không?"
Giang Hoài sửng sốt.
Chưa kịp vào nhà thì Giang Hoài đã bị đưa lên xe.
Hành lý của cậu đã được chuẩn bị, hiển nhiên Lục Vô Túy đã sắp xếp xong, Giang Hoài nhìn những chiếc vali gọn gàng, trong lòng đầy tò mò.
Đi đâu.
Lần này ra ngoài cậu không cần thu dọn hành lý, quá là tuyệt vời.
Hai người ngồi ở ghế sau, Lục Vô Túy ngồi ở bên cạnh Giang Hoài, hắn tựa hồ có chút mệt mỏi, từ khi lên xe liền ngủ một giấc.
Giang Hoài nhìn góc nghiêng Lục Vô Túy, có chút thất thần.
"Giang Điềm Điềm..." Lục Vô Túy gọi Giang Hoài mấy lần, nhưng cậu không có phản ứng, liền gọi một tiếng: "Giang Hoài."
Giang Hoài rất nhanh tỉnh táo lại.
Cậu nhìn Lục Vô Túy biểu tình có chút bất lực, toàn thân chấn động, cảm giác như bị Lục Vô Túy xem thường.
Vì thế cậu ho khan - cậu tựa hồ đã hiểu được vì sao trước đây Lục Vô Túy luôn ho khan, vì để che đậy xấu hổ sẽ làm như vậy trong tiềm thức.
Lục Vô Túy cau mày.
Gần đây Giang Hoài càng lúc càng mất tập trung, không biết có phải là ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy Giang Hoài... trên người cậu hình như có chút thịt.
Bất quá lúc bình thường ôm Giang Hoài vào trong ngực rất mềm mại, Lục Vô Túy cũng không xác định cậu có béo hay không.
Có lúc, hắn không nhịn được đem Giang Hoài lại gần hướng mang thai.
Nhưng vì có báo cáo của bác sĩ nên cho dù có nghi ngờ như vậy thì hắn cũng sẽ nhanh chóng bác bỏ.
Một là phẩm chất của bác sĩ Lục gia được thể hiện ở đây, tất cả đều được hắn lựa chọn cẩn thận.
Huống chi hắn lại bài xích khả năng Giang Hoài gặp nguy hiểm.
Con người luôn sợ hãi những điều chưa biết, cũng giống như rất ít người tưởng tượng một người thân yêu của mình sẽ bị bệnh và qua đời.
Giang Hoài vẫn ngốc.
Cậu đã thi xong và được trút bỏ gánh nặng.
Vốn tưởng rằng sau kỳ nghỉ hè sẽ phải ở nhà ủ rũ, nhưng không ngờ Lục Vô Túy lại dẫn đi chơi.
Nơi bọn họ đến chính là “khu nghỉ dưỡng mùa hè” tư nhân của Lục Vô Túy, cũng ở trong thành phố này, nơi đó cũng không xa lắm.
Sở dĩ có thể trốn nóng là vì ở đây trồng rất nhiều cây xanh, cây khắp núi và đồng bằng, đứng dưới gốc cây có thể cảm nhận được sự mát mẻ sảng khoái, dễ chịu hơn cả điều hòa.
Nếu một người bình thường đến một nơi như thế này, về cơ bản sẽ bị cô lập với phần còn lại của thế giới.
Nhưng Lục gia có vô số xe và tài xế toàn thời gian đến đón, cho nên dù ở nơi như thế này cũng sẽ không có bất kỳ chậm trễ nào.
Giang Hoài nhìn chung quanh, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.
Đây là một nơi hoàn hảo để cậu phác họa*!
(*Phác họa và vẽ là hai khái niệm khác nhau.
Phác họa là quá trình tiếp diễn. Bạn có thể phác họa để quan sát đối tượng hoặc để trả lời những câu hỏi liên quan đến bức tranh mà bạn đang cố hoàn thành. Cre: mythuatms)
Hai người xuống xe, Giang Hoài suýt chút nữa lao vào trong hoa viên.
Nếu không phải bị Lục Vô Túy tóm lấy, cậu đã giống như ngựa hoang chạy lung tung, một giây cũng không dừng lại.
Lục Vô Túy che giấu nụ cười trong mắt, ho khan nói: “Hôm nay tôi có việc phải làm, em chơi một mình được không?”
Quá tuyệt.
Giang Hoài vội vàng gật đầu, trên mặt tràn đầy vui mừng.
Cho đến khi Lục Vô Túy rời đi.
Lúc này Giang Hoài mới nhớ ra, trước khi Lục Vô Túy đưa cậu tới đây, rõ ràng nơi muốn cùng cậu nghỉ ngơi một tuần, sao còn rời đi?
Nhưng chẳng mấy chốc, cậu đã quên mất tiêu điều đó.
Không có gì khác, bởi vì cậu không chỉ nhìn thấy những cánh đồng trong biệt thự này, thậm chí còn có một khu vườn dành riêng cho việc trồng hoa hồng!
Đôi mắt của Giang Hoài sáng lên kể từ khi nhìn thấy những bông hồng này.
Quản gia đặc biệt dời một chiếc ghế nhỏ cho cậu, để cậu ngồi xuống vẽ.
Giang Hoài đang vẽ thì trong miệng có chút đắng chát.
Cậu nhìn chằm chằm vào bông hồng trước mặt và hỏi quản gia: "Quản gia, hoa ở đây có ăn được không?"
Người quản gia:"……"
Sao có thể nhìn hoa mà cảm thấy đói bụng được vậy?
Giang Hoài cảm thấy trong bụng có chút nóng rát.
Kỳ thực gần đây cậu vô cớ đói bụng, có lúc mới ăn nửa giờ liền cảm thấy hơi đói.
Và những thứ muốn ăn đều kỳ quặc và kỳ lạ.
Ví dụ như bông hoa trước mặt.
Sau khi quản gia và người làm vườn gọi điện xác nhận không có phun thuốc trừ sâu, Giang Hoài nóng lòng chọn một cái, rửa ở vòi nước bên cạnh rồi cho vào miệng.
Phi.
Hương vị không ngon như mong đợi.
Những bông hoa bị hành hạ và khinh miệt một cách dã man:...
Quản gia cười nói: "Thiếu gia xem, thứ này còn chưa qua chế biến, khẳng định không ngon. Nếu thiếu muốn ăn, tối nay tôi có thể nhờ phòng bếp làm mấy cái bánh bằng hoa được không?"
Nghe vậy, Giang Hoài vội vàng gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mấy món còn lại cũng làm thanh đạm một chut."
Vẻ mặt của người quản gia trở nên kỳ lạ.
Trong thế giới của Giang Hoài có hai chữ thanh đạm sao?
Phải biết rằng, Giang Hoài là người có thể vào buổi sáng ăn cá chua ngọt, bình thường trong bếp đều làm vì cậu, biến đổi các món ăn.
Một người như vậy – lại đổi tính?
Quản gia dù có lạ lùng đến mấy vẫn chào bếp một tiếng.
Đầu bếp nghe yêu cầu kỳ lạ của Giang Hoài cũng bối rối.
Có thể nói hiện tại đầu bếp đều dựa vào khẩu vị của Giang Hoài, nấu nướng khẳng định khẩu vị rất nặng.
Yêu cầu của Giang Hoài ít nhiều khiến đầu bếp hơi khó xử.
Đợi đến buổi tối Lục Vô Túy trở về.
Tất cả những gì hắn thấy là một bàn đồ chay.
Lục Vô Túy: "..."
Hắn cố chịu đựng cơn đau trên người, nghiến răng nghiến lợi: “Thức ăn hôm nay là để chiếu cố cho tôi à?”
Giang Hoài không hiểu ý của hắn, hỏi: “Anh sao thế?”
Vì mặt mũi đàn ông.
Lục Vô Túy nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “…Không có gì.”
Nếu không phải biết chỉ số IQ của Giang Hoài, Lục Vô Túy thậm chí sẽ hoài nghi liệu cậu có biết hắn phải phẫu thuật và đặc biệt chuẩn bị một bữa tiệc chay như vậy hay không.
Hắn là vì ai?
Buổi tối, Giang Hoài và Lục Vô Túy vẫn ngủ chung giường.
Lục Vô Túy đã lâu không đến ôm Giang Hoài.
Giang Hoài nằm nghiêng trên giường - tuy không muốn thừa nhận nhưng thực ra cậu cũng đang đợi Lục Vô Túy ôm mình.
Rõ ràng, trong khoảng thời gian này đều như vậy.
Trong bóng tối, Giang Hoài nghiêng người đối mặt với Lục Vô Túy.
Bình thường cậu quay lưng về phía Lục Vô Túy, cũng không cần cậu quay người, hai người đều sẽ tự nhiên ôm nhau.
Nhưng cậu đã quay lại.
Lục Vô Túy vẫn nhắm chặt mắt, bất động như núi.
Giang Hoài cắn môi, tiến về phía trước
Bây giờ đã đủ rõ ràng chưa?
Tuy nhiên, khi cậu sắp chạm vào Lục Vô Túy thì Lục Vô Túy lại nghiêm túc đẩy cậu ra, nghiêm túc nói: “Em nhất định phải tránh xa tôi ba ngày.”
Giag Hoài hỏi: “Tại sao?”
Lục Vô Túy cố chịu đau nói: “Không có lý do gì cả."
Nguyên bản hắn nhịn đã rất vất vả, hơn nữa loại phẫu thuật này ở vị trí tương đối khó xử.
Nếu buổi sáng nhìn thấy Giang Hoài trong lòng hắn, hắn sẽ không cẩn thận giương cờ.
Thật là đau lòng.
Giang Hoài có chút ủy khuất.
Tuy nhiên, ngay khi cảm giác ủy khuất dâng lên, cậu tức khắc sửng sốt.
- -Tại sao cậu lại muốn ủy khuất?
Chỉ là Lục Vô Túy không ôm mình ngủ nữa, trước đây không phải mình rất ghét cảm giác bị trói buộc toàn thân sao?
Thậm chí còn gặp ác mộng.
Cậu mơ thấy mình bị vướng vào một sợi dây, cảm thấy nóng bức và ngột ngạt, nhưng khi tỉnh dậy, nhận ra mình đang bị Lục Vô Túy ôm chặt.
Thân thể Giang Hoài đang muốn cử động cứng đờ, tức giận nói: “Tôi mới không lại gần anh đâu.”
Chính là không chờ cậu mất mát vài giây.
Lục Vô Túy tỉnh lại sau cơn đau kéo dài, đã nhận ra điều gì đó.
—— hình như vừa rồi Giang Hoài là lần đầu tiên tiếp cận hắn?
Nghĩ tới đây, Lục Vô Túy đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía Giang Hoài.
Hắn nén lại giây phút ngây ngất.
Vào lúc này, cơn đau trong cơ thể dường như biến mất và hiệu quả hơn bất kỳ loại thuốc giảm đau gây mê nào.
Làm sao hắn có thể bỏ qua cơ hội này?
Vài giây sau, vòng eo của Giang Hoài bị siết chặt, chưa kịp hoàn hồn thì một thân hình nóng bỏng đã ôm chặt lấy cậu.
Giang Hoài: Hả??
Lục Vô Túy: Quả nhiên không có giãy giụa, sao bé ngốc này lại kỳ quái như vậy?
Vài phút sau.
Giang Hoài: Trời nóng quá, tui hối hận rồi.
Lục Vô Túy nhắm mắt lại, tóc tê dại vì đau.
Vừa rồi hưng phấn quá, còn chưa sáng sớm đã giương cờ, quả là muốn chết đi.
Không được bận tâm.
Hắn là người lớn rồi, nỗi đau nho nhỏ này cũng chẳng là gì cả.
Lại là vài phút sau.
Giang Hoài cử động cánh tay đẫm mồ hôi, nhỏ giọng nói: “Lục Vô Túy…”
Lục Vô Túy tàn nhẫn nói: "Câm miệng."
Hắn đã đoán được Giang Hoài muốn nói điều gì.
Giang Hoài im lặng ngậm miệng lại.
Mấy phút sau, Giang Hoài lại ngẩng đầu gọi hắn: "Lục Vô Túy, tôi nóng quá."
Lục Vô Túy: Phải không? Hắn cũng rất đau.
Thấy hắn im lặng, Giang Hoài lại ngậm miệng lại.
Cuối cùng, cả hai không tách rời và ngủ với nhau suốt đêm.
Nhưng rõ ràng một là nóng muốn chết.
Một người đau như đi địa ngục.
Lại không ai nói gì về việc ngủ riêng.
- ------------------