• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì lời nói này của Tân Quỳ mà Hạ Vân Nghi đã đứng hình mất hai giây.

Cô quả thực đã tắm rồi, đuôi tóc mới được sấy khô rất bồng bềnh.

Tân Quỳ mặc một bộ đồ ngủ bằng vải cotton rộng thùng thình, phía trên được thêu hoa hướng dương tinh xảo, vàng vàng xanh xanh điểm xuyết lên lớp vải trắng.

Đường cong mềm mại, lồ.ng ngực phập phồng, nhìn xuống chút nữa càng khiến cho người ta kinh ngạc.

Vòng eo nhỏ gọn chỉ cần một tay là có thể ôm hết.

Cô nghiêng người qua thì đường cong càng rõ hơn.

Cùng với đó, mùi hương dâu tây lan tỏa trong không khí.

Đây là mùi thơm độc nhất trên người Tân Quỳ, cho dù là lúc tập thể dục vừa rồi hay đang ngồi trên bàn, loại hơi thở này giống như kẹo kéo, dính chặt vào tâm trí cô.

Tầm mắt Hạ Vân Nghi cố định, rồi sau đó giống như không biết làm thế nào, lúc mở miệng lần nữa, anh mới chậm rãi nói, “Không phải.”

“Hử?” Tân Quỳ còn duy trì tư thế quay qua nhìn anh, đôi mắt long lanh.

“Tôi không nói là cô không sạch sẽ.” Hạ Vân Nghi vừa nói, đầu ngón tay cuốn đuôi tóc cô.

Anh mở miệng nói: “Chẳng qua là cô làm cho nhột thôi.”

Tân Quỳ cảm nhận được lực kéo của đầu ngón tay Hạ Vân Nghi, rõ ràng không quá mạnh nhưng cô dường như không thể thở được, da đầu mềm nhũn.

Cái gì làm cho nhột cơ!

Cô… cô chỉ sơ ý chút thôi mà.

“Bây giờ còn cảm thấy tôi hiểu lầm cô?”

“Không có…”

“Nhưng tôi biết cô đã tắm.”

“Hả?”

“Có thể ngửi ra.”

“…”

Có thể ngửi thì có thể ngửi thôi.

Cái này thì không sao.

Chẳng qua là, không biết đối với anh, cô có mùi như thế nào.

Trong mắt cô, Hạ Vân Nghi chính là chai nước hoa hương chanh di động, có hình dạng chân dài eo thon.

Khi Tân Quỳ đang nghĩ mới nhận ra đầu ngón tay Hạ Vân Nghi đang cuốn đuôi tóc cô.

Một lát sau, anh mới buông tay ra.

Hạ Vân Nghi ngả người ra sau, tư thế ngồi như vậy làm cho Tân Quỳ trông giống như đang dựa vào ngực anh.

“Thật ra thì tôi có một vấn đề muốn hỏi anh lâu rồi.” Tân Quỳ chần chờ một lúc mới dám mở miệng.

Dáng vẻ rất nghiêm túc.

Hạ Vân Nghi chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô, yên lặng chờ câu tiếp theo của Tân Quỳ.

“Tiền bối, anh thường dùng nước hoa mùi gì?”

Hạ Vân Nghi hơi ngồi thẳng dậy, “Tôi không dùng.”

Rồi sau đó anh hỏi lại, “Còn cô thì sao, dâu tây à?”

Hóa ra đối với Hạ Vân Nghi cô có mùi như vậy.

Tân Quỳ cười hì hì hai tiếng, “Thật trùng hợp, tôi cũng không dùng nước hoa, tôi chỉ dùng sữa tắm hương quả mâm xôi, nếu anh cảm thấy dễ ngửi thì tôi giới thiệu cho anh nhé?”

Anh không lên tiếng, im lặng mấy giây.

Thì ra mùi thơm ngọt ngào là từ sữa tắm mà cô gái này dùng, đương nhiên…

“Nếu cô muốn giới thiệu thì gửi qua WeChat cho tôi.” Hạ Vân Nghi nhàn nhạt lên tiếng.

Tân Quỳ được đồng ý, sau đó càng nỗ lực quảng cáo sản phẩm, nói mãi không ngừng.

Dáng vẻ này của cô dần dần giống với dáng vẻ trong buổi lễ trao giải Hoa Đỉnh.

“Tôi còn chưa mô tả xong, sữa tắm đó giống như thạch trái cây, có dạng gel, trong suốt màu hồng đậm, trông rất đẹp…”

“Cái gì đẹp cơ?” Hà Nguyễn Dương xách theo ba cái túi nilon, trực tiếp lướt qua hành lang trong phòng, đi tới cửa phòng khách.

Tân Quỳ bị ngắt lời, hơi ngẩn ra, “A, anh vào bằng cách nào?”

Hà Nguyễn Dương thản nhiên nói, “Cửa đang mở.”

“Anh làm tôi giật cả mình.”

“Ha ha, hóa ra lá gan của cô bé như thế.” Hà Nguyễn Dương tiến đến, đặt cơm hộp lên bàn, “Không phải chứ Tiểu Tân Quỳ, tôi vừa mới nghe thấy cô nói rất nhiều, tôi còn tưởng cô rất khiêm tốn chứ, không nghĩ tới… cô còn nói nhiều hơn cả Hạ Vân Nghi.”

Hà Nguyễn Dương nói xong, ánh mắt còn liếc qua Hạ Vân Nghi đang ngồi bên cạnh Tân Quỳ.

“Không phải chứ họ Hạ, sao cậu cứ âm hồn không tan như vậy!”

Cũng không phải Hà Nguyễn Dương ngạc nhiên mà là do khuôn mặt bình thường luôn luôn lạnh lùng, cấm dục, dáng vẻ không quan tâm đến bất cứ chuyện gì của Hạ Vân Nghi đã dọa người ta sợ chết khiếp rồi.

Nhìn thế nào cũng không giống kiểu người sẽ ăn cơm cùng con gái, ít nhất cậu chưa bao giờ thấy chứ đừng nói đến đêm hôm khuya khoắt mà vẫn còn ở trong phòng này.

Hạ Vân Nghi không thích ở cùng cậu, hiện tại đột nhiên lại có thời gian?

Cậu nghĩ Hạ Vân Nghi đã trở về phòng từ lâu.

Hai mắt Hạ Vân Nghi híp lại, hiện rõ sự khiêu khích.

“Ngồi xuống đi.” Hạ Vân Nghi ngẩng đầu, nói với cậu.

“Đột nhiên có lòng tốt như vậy?” Hà Nguyễn Dương trong nháy mắt có chút mềm lòng, Hạ Vân Nghi này vẫn luôn ghét tình anh em, vậy mà ở đây lại phá lệ quan tâm đến cậu.

Nhưng mà còn chưa đợi Hà Nguyễn Dương đôi co thì Hạ Vân Nghi đã lên tiếng.

“Cậu chắn hết rồi.”

“…”

Nếu mềm lòng lần nữa thì cậu không phải họ Hà!

Tân Quỳ ngồi ở giữa cười ha ha, mở cơm hộp ra, xếp chúng một cách gọn gàng.

“Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi.”

Hà Nguyễn Dương ừ một tiếng, ngồi xuống cạnh Hạ Vân Nghi, rất khó hiểu nói: “Cậu cũng đâu ăn cay được, đến đây làm gì?”

Món mà Tân Quỳ gọi đều là đồ cay, món ăn Hồ Nam, món ăn Tứ Xuyên.

Chỉ có duy nhất một đồ không cay nhưng nhìn qua là biết đồ này vừa ngọt vừa béo.

“Cậu dùng ké đồ nhiều rồi nên bên giờ không cảm thấy mình đang ăn ké à?”

Một phát trí mạng.

Hà Nguyễn Dương đột nhiên nhận ra được vị trí  của mình.

Cậu cũng là loại người đi ăn chực đồ của Tân Quỳ.

“A vừa nãy tôi muốn hỏi anh có muốn ăn cay không, kết quả lại quên mất, hóa ra anh không ăn được cay?” Tân Quỳ nghe thấy lời Hà Nguyễn Dương nói, thăm dò nói, “Vậy anh phải làm sao đây, anh còn muốn ăn không?”

“Thỉnh thoảng cũng có thể.”

Tân Quỳ nghe thấy câu này, thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt.”

Thế thì Hạ Vân Nghi vẫn có thể chấp nhận được mấy món đồ ăn vặt và túi thịt bò cay mà cô đưa trước đây rồi.

- -

Trưa ngày hôm sau, Tân Quỳ tới sân bóng chày, dáng vẻ vẫn còn mơ màng.

Lý Nghiêm vỗ vỗ đầu cô, “Tối hôm qua em mộng du hay thức đêm mà lại như vậy?”

“Không phải, chỉ là ngủ hơi muộn chút thôi.” Tân Quỳ trả lời, lại ngáp một cái.

Phần biểu diễn hôm nay đơn giản hơn hôm qua rất nhiều.

Tân Quỳ chỉ cần ngồi xem rồi cuối cùng đọc bài diễn văn kết thúc, đảm nhận vai trò làm phông nền là được rồi.

Dưới ánh mắt hoang mang của lý nghiêm, Tân Quỳ hơi lo lắng.

Cô ngủ muộn, hai người kia cũng vậy.

Bọn họ chắc chắn cũng rất mệt mỏi.

Sau khi ăn khuya xong, bọn họ còn trò chuyện một lát.

Cho đến khi Tân Quỳ không nhịn được sắp gục xuống thì Hạ Vân Nghi mới nói bọn họ về phòng đây, nhân tiện lôi Hà Nguyễn Dương vẫn chưa nói chuyện đã kia.

Khi Tân Quỳ xoa xoa hai mắt, còn buồn ngủ đứng ở khán đài, quan sát tiết mục cuối cùng thì cô thấy Hạ Vân Nghi đang đứng cùng mấy người đầu tư của câu lạc bộ.

Đối phương thần thái sáng láng, khuôn mặt tỉnh táo, không hề giống như người đã thức cả đêm.

“…”

Tại sao giữa người với người lại có sự chênh lệch lớn như vậy.

- --

Sau khi trở về từ sự kiện Thanh Trưng, tiếp theo Tân Quỳ có một vai diễn khách mời trong bộ phim thần tượng thanh xuân, từ nam nữ chính đến các vai phụ đều là những người cực kỳ nổi tiếng.

Tuy vai diễn của cô chỉ là một nhân vật phiên bốn năm, nhưng cảnh quay cũng khá nhiều.

Việc đầu tiên sau khi lấy được kịch bản đó là nghiên cứu.

Mấy tháng tới cô sẽ vào tổ đóng phim, trong khoảng thời gian quay cô cũng sẽ tham gia một số chương trình tạp kỹ nổi tiếng.

Xét thấy lịch trình tiếp theo dày đặc, phòng quản lý của chi nhánh công ty điện ảnh Cố thị đã phá lệ sắp xếp cho cô một trợ lý.

Tuy rằng Lý Nghiêm chỉ là người đại diện của một mình cô, nhưng cũng có nhiều thời điểm bận đàm phán lịch trình, cùng với một vài công việc giao tiếp quan trọng. Một số chuyện lặt vặt khác sẽ do trợ lý đảm nhiệm.

Trợ lý vừa mới trải qua một thời gian huấn luyện nghiêm khắc, lớn tuổi hơn Tân Quỳ một chút, được công ty phân đến chỗ Tân Quỳ liền vui vẻ vô cùng.

Cô hỏi tại sao lại vui thì đối phương ngượng ngùng nói cô ấy đã thích cô từ rất lâu rồi.

Có một người yêu quý mình ở bên cạnh đương nhiên Tân Quỳ cũng vui vẻ, ngày thường có món gì ngon cũng muốn đưa cho trợ lý.

Trước khi bắt đầu vào tổ quay phim thì Tân Quỳ có một khoảng thời gian khá dài để nghỉ ngơi.

Lý Nghiêm buông tay đưa cô cho trợ lý là xong việc, cho nên nhiều lúc Tân Quỳ không bị trói buộc, sống một cuộc sống tương đối thoải mái trong mấy ngày.

Thực ra thì cô lâu rồi vẫn chưa trở về nhà.

Tuy rằng trước kia cô từng cứng đầu giận dỗi không về nhà, nhưng ba Tân đã hỏi cô như vậy rồi thì cô về nhà một chuyến cũng phải là không được.

Lúc trước khi Tân Quỳ muốn vào giới giải trí, ba Tân đã không đồng ý.

Tân Nghiệp và Cố Nghênh Mạn cưng chiều cô hết mực, chưa bao giờ để cô làm bất kỳ việc nặng nhọc nào từ nhỏ đến lớn. Giữa ba mẹ và con cái chưa bao giờ có tranh chấp.

Một gia tộc trung y lớn như nhà họ Tân không chấp nhận quyết định của Tân Quỳ,

Lần đầu tiên có tranh chấp là khi cô đang nghỉ hè cao trung, cô không nói lời nào đã chạy thẳng đến một vùng núi hẻo lánh để dạy, khuôn mặt trắng như tuyết của cô cũng bị rám nắng, sau đó phải mấy tháng sau mới quay trở lại bình thường.

Lần tranh chấp thứ hai là khi cô muốn phát triển trong giới giải trí, bị ba Tân giận dữ quát mắng, nói có bản lĩnh thì đừng có quay về. Trong giới giải trí hỗn tạp, tương lai có thể xảy ra chuyện gì thì không một ai có thể biết trước được.

Sau đó Tân Quỳ đến nhờ cậy cố duyên chi.

May mắn là Cố Duyên Chi đã thân với cô từ nhỏ, cũng sẵn sàng bảo vệ cô em gái này.

Cho nên Tân Quỳ cũng thật sự dọn ra ngoài ở, không quay trở về.

Nhưng trái tim ba mẹ luôn gắn kết với con gái, Tân Quỳ chưa bao giờ cảm thấy ba Tân quá đáng cả.

Chỉ là ông ấy quá yêu cô, sợ cô bị tổn thương mà thôi.

Cho nên từ sau khi cô xuất đạo, tuy rằng vẫn luôn ở bên ngoài nhưng vẫn thường xuyên cãi lộn với Tân Nghiệp trên WeChat.

Ba Tân đã hơi lùi bước nói cô đừng ở trong giới giải trí nữa mà hãy tìm một người bạn trai trong giới giải trí.

Tân Quỳ trực tiếp trả lời qua loa, thế thì có gì khó, đương nhiên là cô không làm vậy rồi!

Quan trọng là cô đã đạt được một số thành tựu nhỏ sau khi làm việc chăm chỉ.

Về đến nhà không sợ bị điếc tai, không sợ bị lải nhải, sống lưng cũng không bị cứng.

Tân Quỳ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, nghĩ tới hình ảnh hài hòa khi về nhà lần này, nhẹ nhàng cười một tiếng.

“Oa em gái, em đừng dọa chị.” Trợ lý ở bên cạnh nghe thấy tiếng cười của Tân Quỳ, kinh ngạc chớp chớp mắt, khi ánh mắt chạm tới điện thoại trong tay Tân Quỳ, cô ấy mới bình tĩnh lại mở miệng, “Em cũng thấy hot search rồi?”

“Hot search gì?” Suy nghĩ của hai người không giống nhau, Tân Quỳ rất tò mò.

“Vừa mới lên xong, chị đang nghĩ làm thế nào để không bị anh Nghiêm đánh chết.” Trợ lý nói, làm động tác cứa cổ.

“Rốt cuộc là chuyện gì, có nghiêm trọng đến vậy không?”

“Em tỉnh táo lại chút cho chị đi Tiểu Quỳ Quỳ… thế tin đó là thật hay giả đây?”

Trợ lý nói đến đây, ngữ điệu có chút gấp, cô ấy vội vàng đưa di động của mình tới trước mặt Tân Quỳ, “Em và Hạ Vân Nghi lên hot search rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK