Thật ra sau khi trở về từ Vienna, cô luôn bận rộn trong đoàn phim, thời gian đầu có chút không quen, sáng sớm mỗi ngày, cô trằn trọc chợp mắt một chút ở phim trường, cảm thấy dường như anh ở gần trong gang tấc
Bây giờ sự xa cách giữa hai người đã không còn nữa nhưng suy nghĩ trong lòng lại giống như đâm chồi nảy lộc, cô luôn muốn thời gian ở bên cạnh anh càng lâu càng tốt.
Mặc dù Hạ Vân Nghi làm loạn ba trận, có chút quá đáng nhưng dẫu sao hai người cũng còn trẻ, chính là nhiều tinh lực.
Chớ đừng nhắc tới hai người đang trong thời kỳ yêu đương nồng thắm, không ai có thể thay thế. Tân Quỳ có lúc sẽ thích quật nhưng nếu như cô thấy không thoải mái sẽ nói với anh, Hạ Vân Nghi vẫn có thể dừng lại.
Lần trước hai người vận động, cô không thoải mái nhíu chặt mi, còn chưa nói gì, Hạ Vân Nghi đã xoa mặt cô, không tiếp tục nữa, ôm cô rồi ngủ.
Không nói đến việc anh trêu chọc cô, hiện tại cô đã có thể đoán ra được đại khái nguyên nhân tối nay Hạ Vân Nghi phấn khởi như vậy.
Anh rất để ý đến cô trong bữa tiệc ở giới giải trí, sợ cô ngốc nghếch sập bẫy người ta.
Công việc của hai người thi thoảng có chút giao thoa, nhưng hầu hết thời gian, lịch trình của Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ thật sự là hai đường thẳng song song.
Anh không thể luôn che chở cho cô như ở liên hoan phim Thịnh Anh được, mà cô cũng không thể mãi gặp được người như đạo diễn Lý.
Bình thường Tân Quỳ vui vẻ hớn hở, thật ra cũng khá nghe lời. Hạ Vân Nghi nhắc cô mấy điều trên khiến cô cũng để trong lòng.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Hạ Vân Nghi còn xoa bóp giúp Tân Quỳ, sợ cô không thoải mái. Cô nằm im hưởng thụ, tùy ý để cô nghịch hàng lông mi của mình.
“Kỳ thật những lời anh nói hôm nay em đều nhớ rõ…” Mí mắt Tân Quỳ hạ xuống, quanh mũi tràn ngập mùi thơm của Hạ Vân Nghi.
“Hửm?” Anh không nghe rõ, dùng giọng mũi đáp lại.
“Em nói! Sau này em sẽ không uống rượu trong mấy bữa tiệc nữa!” Tân Quỳ cất cao giọng, “Thế nào, em nghe lời không!”
Hạ Vân Nghi dừng động tác tay lại, không nhịn được cười ha ha.
Hạ Vân Nghi không hay cười, cho nên tân qùy cũng biết được khi tiếng cười này vang lên thì dáng vẻ của anh sẽ như thế nào.
Tóm lại… là rất câu người.
Cô đột nhiên không buồn ngủ nữa, chậm rãi mở mắt nhìn anh.
Tân Quỳ nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú dựa vào ánh đèn đầu giường, trong lòng lại dậy sóng, “Sau này nếu có bạn bè hoặc có anh em mới uống.”
Cô nói xong còn vỗ ngực anh, “Anh ở ngoài cũng không được phép uống.”
Hạ Vân Nghi “ừ” một tiếng, nói, “Chuyện này thì không cần dặn anh.”
Tân Quỳ trợn tròn mắt, “Tại sao?”
Tại sao cô muốn anh cũng không cần…
Hạ Vân Nghi có phải là chỉ cho quan phóng hỏa mà không cho dân thắp đèn không!
“Bình thường anh không đi ăn liên hoan.” Hạ Vân Nghi nhàn nhạt giải thích.
Tân Quỳ cố gắng ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, “Anh gạt quỷ à, lần tiệc mừng liên hoan phim Thịnh Anh, không phải anh cũng đi à?”
Hạ Vân Nghi hơi khép mắt, nghe thấy lời này của cô, ấn đầu cô vào trong ngực, khi chậm rãi lên tiếng, ngực anh cũng rung lên, “Nếu không phải em ở đó, bình thường những lần mời mọc này, anh sẽ không đi.”
“…”
Lời này của anh là có ý gì?
Tân Quỳ sửng sốt mấy giây, chỉ cảm thấy tim mình như được bao bọc bởi mật đường, không nhịn được cười thầm.
Không hiểu sao cô lại cảm thấy hạnh phúc.
Cô thích Hạ Vân Nghi như vậy, một Hạ Vân Nghi chỉ thuộc về cô, “Vậy thì Nghi Bảo của chúng ta ngoan quá.”
Cô học theo giọng điệu của anh trả lời.
Nhưng cô không biết từ ngữ mấu chốt đã kích Hạ Vân Nghi, anh chợt mở mắt ra.
Ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm khiến Tân Quỳ sợ hãi, gãi đầu, “Sao vậy?”
“Em vừa mới gọi anh là gì?” Hạ Vân Nghi vẫn khóa ánh mắt trên người cô, “Gọi lại một lần nữa.”
Xưng hô như vậy vốn dĩ xuất phát từ tâm trí lúc đầu, cô căn bản không suy nghĩ nhiều. Nhưng đột nhiên anh nói cô gọi lại một lần nữa, lúc này cô có chút thẹn thùng và kháng cự.
Hai người đôi co một hồ, Tân Quỳ căn bản không đấu lại được anh, dứt khoát hô một tiếng, “Nghi Bảo!”
Hạ Vân Nghi không nói thêm lời gì, vẫn chỉ nhìn cô chằm chằm.
Sau một hồi khá lâu, ngay vào lúc Tân Quỳ cho rằng Hạ Vân Nghi lại đang nổi lên ý nghĩ xấu, anh kề sát tai cô, đáp lời, “Ừ.”
“Người nhà anh đều gọi anh như vậy.” Hạ Vân Nghi dừng một lát rồi nói tiếp, “Đây là biệt danh của anh.”
- --
Sau nửa đêm, Tân Quỳ thiếu chút nữa lại bị dạy dỗ.
Khi biệt được biệt danh của anh, cô cười híp mắt, chỉ thiếu chút nữa là nói đi nói lại.
Hạ Vân Nghi thoáng chốc trầm mặt, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, vểnh môi không nói lời nào.
Tân Quỳ không biết anh đang nghĩ gì.
… Biệt danh này khá đáng yêu!
Nhưng hiện tại cô cũng không biết cách gọi như vậy đã khiến cô cười, sau này khi biết một biệt danh nữa của anh, cô còn có thể cười đến mức nào nữa.
Hai người lâu lắm mới gặp nhau, dĩ nhiên ngày hôm sau dậy rất muộn. Hạ Vân Nghi ở cùng cô một thời gian khá lâu, cũng dính một chút thói quen.
Rõ ràng anh đã tỉnh một lần vào lúc sáng sớm nhưng nhìn thấy cô vẫn ngủ say sưa, cuối cùng ôm cô ngủ tiếp.
Khi tỉnh lại lần nữa, hai người cũng không ra ngoài, gọi phục vụ khách sạn đem đồ ăn tới, trong lúc chờ đợi, lẳng lặng nằm ở trên giường.
Tân Quỳ tựa đầu lên đùi Hạ Vân Nghi, thoải mái lấy điện thoại lướt mạng như thường.
Khi cô mới trở về nước, mọi người xung quanh lại oanh tạc tin tức một lần nữa, không thể giải thích cho từng người một, sau đó Tân Quỳ đơn giản làm bộ mình không có ở đó.
Lúc trước thành oanh biết được việc này, thiếu chút nữa lái xe trực tiếp bay tới chỗ cô.
Mọi người theo lý khi biết chuyện, đại đa số đều không thể tin nổi, nói đúng hơn là quá mức kinh hãi.
Dù sao đối phương cũng là Hạ Vân Nghi.
Việc này cũng khiến không ít người có WeChat của cô trước nay chưa bao giờ nói chuyện dò hỏi. Dường như họ không tin, nhất định phải xác thực cho bằng được.
Dù sao hiện tại còn có thể dùng lý do lịch trình bận rộn, Tân Quỳ cảm thấy mình xem như thành thạo.
Cô bỏ qua WeChat, mở Weibo, vốn muốn xem hot search hai ngày gần nhất thế nào, kết quả không xem không biết, vừa thấy đã bị dọa nhảy dựng.
Hot search bạo đồng thời trên đó có hai cái tên cực kỳ quen thuộc.
Sau loạt hot search lần trước, Tân Quỳ và Hạ Vân Nghi lại tiếp tục được vinh danh.
“Hạ Vân Nghi thăm ban.”
“Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ lại gặp nhau bí mật tại khách sạn.”
“….”
Cái tiêu đề này không phải đã dùng một lần rồi sao!
Cô đương nhiên biết Hạ Vân Nghi ôm cô quay về khách sạn, sao có thể không bị chụp.
Sau khi hai người về nước, số lượng paparazzi xung quanh đã tăng lên rất nhiều, họ đều muốn moi được tin tức nào đó của hai người.
Tân Quỳ ấn vào tiêu đề, tin đứng đầu là một gif.
So với trình độ mơ hồ của bức đầu tiên của hai người, lần này tấm ảnh có độ nét rất cao.
Có tấm chụp dáng người cao lớn của anh đi vào phim trường, có tấm anh bế cô theo kiểu công chúa, còn có tấm hai người nói chuyện, anh chọc cô cười, còn có tấm là bóng lưng hai người vào trong khách sạn.
Khách sạn này đều là người trong đoàn phim ở trong, cho dù là người tới thăm ban cũng cần trình thẻ mở cửa phòng. Quy định ở đây vô cùng nghiêm ngặt, đám paparazzi không thể vào được.
Cho nên bức cuối cùng là hình ảnh rèm cửa sổ của phòng Tân Quỳ bị kéo vào, rồi sau đó đèn phòng cũng tắt.
Tân Quỳ nhìn đến đây, trợn mắt há mồm.
Bây giờ đã chụp đến thế này rồi, ai cũng biết phòng cô ở đâu?!
Bình luận phía dưới bùng nổ.
“ĐM! Còn đi thăm ban? Tôi không muốn ăn cơm chó đâu!”
“A a a a tôi không nhìn nhầm chứ Hạ thần bế kiểu công chúa!Ôm!Kiểu!Công!Chúa!”
“Hu hu ngọt quá đi, mấy người chèo thuyền này không ngừng sung sướng, ai tới bấm nhân trung cho tôi đi!”
“Lời lần trước Hạ Vân Nghi nói còn đúng không? Anh đã không còn là xử nam nữa rồi, anh biết không? Nhân chứng vật chứng còn có bức màn và đèn làm chứng, ha ha.”
“Năm nay em gái mới hai mươi nhỉ, chậc chậc chậc, vậy mà Hạ Vân Nghi vẫn dám xuống tay! hu hu hu hạt hướng dương bé nhỏ của tôi QAQ!”
“Lầu trên tôi nhắc nhở một chút, Hạ thần thật ra cũng trẻ nha, chỉ lớn hơn em gái có một tuổi thôi, hai người làm vậy như vậy tôi thích lắm, hì hì, xứng đôi xứng đôi!”
“Chỉ có một mình tôi cảm thấy Tân Quỳ không xứng với Hạ Vân Nghi sao? Cũng chưa có thông báo chính thức!Tôi không tin!”
“Phí nhĩ đã để hai người họ chơi đàn cùng nhau, đó chính là thông báo rồi đó. Chắc chắn chỉ có cô không tin thôi.”
“Cô đương nhiên là một mình, cô đương nhiên là một mình rồi, chứ chẳng lẽ cô là hai mình à:) ”
“Trời ơi mới trở về nước không bao lâu lại gặp mặt, vẫn là vào khách sạn… có ai viết truyện đồng nhân toàn cảnh của họ sau khi kéo rèm không? Tôi muốn đọc a a!”
“A a a a a tôi nhìn thấy gif này là tâm tình nhộn nhạo, tôi cũng muốn đọc!”
“Tôi xin đặt một vạn hà nguyễn dương, xin hãy cho mọi người đọc đi!”
Tân Quỳ lặng lẽ đọc đến đây, không nhịn được nhìn sang Hạ Vân Nghi, “Anh… anh đã xem hot search chưa?”
Lúc sáng sớm tỉnh lại, thật ra Hạ Vân Nghi đã lướt xem điện thoại một lát.
Lúc ấy anh đã đọc qua, trầm tĩnh suy nghĩ một lát.
“Xem rồi.” Hạ Vân Nghi trả lời.
Tân Quỳ hừ một tiếng, “Vậy anh xem bình luận không?”
“Không.” Hạ Vân Nghi tựa đầu vào đầu giường, “Sao vậy?”
“Fans của anh thật háo sắc…” Cô tránh né ánh mắt của anh, giơ điện thoại cho Hạ Vân Nghi xem.
Cái gì mà truyện đồng nhân mấy chục ngàn chữ chứ.
Cái đó không phải là truyện!
Hạ Vân Nghi quét mắt qua nhìn đại khái, “Tại sao em nghĩ là fans của anh mà không phải fans của hai chúng ta?”
Lời này của anh cũng khá đúng.
Nhưng tại sao lần nào Hạ Vân Nghi cũng lạnh nhạt như vậy chứ!
Tân Quỳ nắm tay lại định đánh anh nhưng bị anh cản ngay. Anh chỉ muốn nghiêm túc nói chuyện về những dự định trong tương lai thì chuông cửa vang lên.
Đồ ăn của khách sạn đã tới.
Anh dừng lại, đứng dậy đi lấy đồ.
Tân Quỳ bị buông ra, đồng thời lăn hai vòng trên giường.
Đúng lúc Hạ Vân Nghi cầm hộp cơm đi vào, đặt lên bàn.
Anh chậm rãi đi tới gần cô, nghênh đón anh là chân của cô. Nhưng Hạ Vân Nghi nhanh tay bắt được, bóp đùi cô một cái.
“Xuống ăn cơm.”
Tân Quỳ trả lời, “Ừm.”
Ngay khi cô muốn xuống giường, điện thoại di động rung lên mấy chục lần.
Tân Quỳ bị dọa sợ hết hồng, mở ra xem thì phát hiện là Tân Nghiệp.
Cô nhớ tới mấy hot search vừa rồi, trong lòng Tân Quỳ dâng lên cảm giác bất an, vội vàng mở khung chat với Tân Nghiệp.
Tầm mắt cô dừng lại ở mấy tin nhắn gần đây nhất của ông.
Đại khái là ông từng gọi video qua nhưng không được, dứt khoát nhắn tin tới.
Daddy: “Tân Quỳ chơi ở bên ngoài đủ rồi có phải quên mất con còn có nhà không?”
Daddy: “Con nói sẽ giải thích sau khi về nước nên ba tạm bỏ qua, không hỏi quá nhiều.”
Daddy: “Kết quả thì sao?! Con giải thích cho ba nghe mấy cái hot search đi!”
Daddy: “Nhanh chóng về nhà, đưa cả tên họ Hạ kia về cho ba!”
Daddy: “Đã biết chưa!”
Hiếm khi Tân Nghiệp kích động như vậy, trước kia ông luôn nhẹ nhàng nho nhã, căn bản không bao giờ nói nặng lời.
Lần này ông dùng nhiều dấu chấm than như vậy, có thể thấy ông tức giận đến mức nào.
Hạ Vân Nghi thấy cô mãi chưa tới ăn cơm, lại đi đến muốn bắt cô đi, chỉ thấy cô nuốt nước bọt.
“Nếu em nói… Anh có khả năng gặp chuyện lớn… anh… có tin không?”