“…”
Ở đây không phải không gian kín, có rất nhiều người xung quanh, Hạ Vân Nghi không biết hai chữ khoa trương viết thế nào sao!
Nhưng may khán đài rất ồn ào nên đã chôn vùi được câu nói kia của Hạ Vân Nghi.
Thật ra thì cũng khó trách Hạ Vân Nghi.
Tân Quỳ vốn có dáng người cực tốt, cùng nhảy với những người kia, chỉ có cô là có khí chất khác biệt.
Chiếc váy ngắn với những nếp gấp và ô kẻ caro màu xanh lam nhạt để lộ đôi chân dài trắng nõn, trước ngực căng lên, xuống dưới nữa là vòng eo nhỏ.
Vòng eo trắng nhỏ như thể thực sự có thể bóp ra nước.
Cơ thể cô non mềm giống như một hạt mềm mới nhú.
Trước đây khi ở trên giường Hạ Vân Nghi ngoại trừ mắt cá chân còn thích bắp đùi hơn.
Hiện tại Tân Quỳ không trả lời nhưng vẫn có thể cảm thấy mình bị ánh mắt của Hạ Vân Nghi nhìn thấu.
Dĩ nhiên rõ ràng bốn phía vẫn còn người mà suy nghĩ của cô vẫn bay xa như vậy – Hạ Vân Nghi thật là hại người!
Sau khi ở cùng anh một thời gian dài, cô cũng trở nên có chút…
Nghĩ đến đây, rái tai của cô đỏ lên.
Cô bất giác dừng cắn hạt dưa, nói chuyện hơi vấp, trong lời nói có ý từ chối rõ ràng, “Đây là quần áo làm việc…”
“Vậy thì sao?” Hạ Vân Nghi không chút khách khí, “Quần áo đi làm thì không phải quần áo à?”
Tân Quỳ nhìn anh một hồi, trong đầu đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cô hơi ghé lại gần, thì thầm vào tai Hạ Vân Nghi, “Vậy được thôi, anh nói muốn xem thì chỉ cho anh nhìn.”
Dĩ nhiên nhìn cũng có giới hạn.
Nếu anh muốn làm bất cứ việc gì ngoài nhìn, cô sẽ từ chối hết.
Tân Quỳ muốn cho Hạ Vân Nghi biết, cô cũng không phải dạng người hiền lành gì!
Hạ Vân Nghi nghe thấy lời này của cô, nhìn gương mặt tràn đầy tự tin của Tân Quỳ, ánh mắt hơi trầm xuống, cong miệng, “Được.”
Có lẽ đã sống chung với nhau lâu nên thành quán tính nên nói được vài câu hai người lại ghé sát lại gần nhau.
Mặc dù đang trong thời gian tạm nghỉ nhưng máy quay vẫn tiếp tục uay không ngừng.
Đạo diễn dĩ nhiên thích những việc hot tự đưa tới cửa, biết được tâm tư của mọi người nên không chút qua loa, trực tiếp nhắm thẳng vào hai người Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ, quay cận cảnh hai người.
Màn hình bên phải sân khấu lập tức hiện lên hình ảnh hai người đang ngồi sát nhau.
Khán đài yên lặng một cách quỷ dị một lát rồi sau đó thét chói tai giống như sóng cuộn, dời non lấp biển.
“A a a a thần tiên cùng khung hình!”
“Quay tới rồi a quay tới rồi! Đừng! Chuyển! Cảnh!”
“A a a hi vọng trạm tỷ có thể chụp được ảnh đăng lên Weibo!”
“Hai người thật ngọt ngào!”
Tân Quỳ vốn không hiểu nguyên nhân tại sao tiếng hò hét lại vang lên, đợi đến sau khi người trong khán đài cao giọng không ngừng, ánh mắt người xung quanh cũng nhìn về phía họ, cuối cùng cô cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô hơi ngước mắt nhìn màn hình lớn phía bên phải sân khấu hiện lên hình ảnh chói lòa.
Toàn bộ ống kính đang quay cô và Hạ Vân Nghi.
Không chỉ fans sôi trào, ngay cả nghệ sĩ diễn viên ngồi ở khu chỗ ngồi và đang ở thảm đỏ cũng rất hào hứng.
Người ở xa có thể nhìn lên màn hình lớn, người ở gần có thể nhìn trực tiếp hai người.
Tân Quỳ chỉ cảm thấy trong đầu mình “ầm” một tiếng, cô không chút suy nghĩ, lúc này giơ tay đẩy Hạ Vân Nghi một cái.
Vì vậy, toàn bộ người trong khán đài đều nhìn thấy Tân Quỳ “thẹn thùng” đẩy Hạ Vân Nghi ra khỏi ống kính.
Đôi tình nhân này lại đang tán tỉnh nhau.
Tiếng trêu chọc vang lên không ngừng khiến Tân Quỳ càng xấu hổ hơn.
Cô cũng không thể ngờ rằng mình phản ứng theo bản năng như vậy.
Hiện tại bị nhiều người trêu như vậy…
Sao thể diện của cô còn nữa!
- --
Hạ Vân Nghi bị nhân viên gọi đi ra sau hậu trường thay quần áo.
Tân Quỳ trở lại hội diễn viên nữ, mặt đỏ bừng như quả cà chua, mãi không giảm sút.
“Ha ha ha cuối cùng Hạ thần đã đi rồi.” Một người trong nhóm cười cười, nhìn sắc mặt Tân Quỳ, “Tiểu Tân Quỳ, sao đến bây giờ em còn thẹn thùng thế!”
Tân Quỳ muốn phản bác theo bản năng, nhưng miệng lại ngậm chặt giống như không có lý do gì để phản bác.
Vào lúc cô đang không biết nói gì, những nữ diễn viên khác đứng ở hành lang đi vào.
Người vừa nãy đứng dậy nhường ghế cho Hạ Vân Nghi cười hì hì, “Chị có chuyện khá tò mò, chủ yếu là muốn tìm người trong cuộc xác thực.”
“Xác thực cái gì?” Tân Quỳ nghi hoặc.
“Thì là tin đồn trên mạng, lần nào em cũng phản hồi lại muộn là do khi đó em…” Nữ diễn viên ngừng một lát, ái muội không thôi chớp chớp mắt, “Là đang ở cùng Hạ thần, sau đó ban đêm thật dài…”
Lời nói đã đến nước này cũng không cần nói thêm nữa, Tân Quỳ áp dụng chiến lược quan trọng vào thời điểm cần thiết.
Cô kinh hãi hô hai tiếng, trực tiếp nhào lên, giả vờ muốn bóp cổ đối phương.
“Có tin em bóp chết chị không!”
Nữ diễn viên linh hoạt tránh thoát, cả nhóm người cười hi hi ha ha đi đến phòng trang điểm.
- --
Lần này tổ trang phục chuẩn bị quần áo cho đội diễn nữ kỳ thật có dư trang phục dự bị.
Đương nhiên sau khi màn trình diễn kết thúc thành công sẽ không có ai hỏi đến nó.
Cô bối rối một át, tùy tiện tìm một lý do, bảo trợ lý lấy một bộ mới đến.
Cô nhìn bộ trang phục học sinh trong tay, rõ ràng chỉ là đồ diễn hết sức bình thường nhưng tại sao khi cầm trên tay lại giống như củ khoai lang nóng.
Tân Quỳ nhớ cô đã quyết tâm “đùa bỡn” Hạ Vân Nghi thế nào vừa nãy – cô càng hạ quyết tâm hơn, vội vàng rời mắt sang chỗ khác.
Đến khi thay đồ xong, Tân Quỳ đi theo mọi người đến hội trường tìm chỗ ngồi, ngồi xuống.
Phần lớn các giải thưởng quan trọng của Hoa Đỉnh đều được công bố vào nửa sau chương trình. Sau khi thời gian nghỉ ngơi kết thúc, phát sóng trực tiếp và quay tại hiện trường lại bắt đầu tiếp tục song song.
Tân Quỳ lần này được đề cử hai giải thưởng lớn nhưng thật ra cô không có tự tin.
Trong số các diễn viên tranh giải, có rất nhiều tiền bối xuất sắc, đây là đỉnh cao mà người người muốn đạt được.
Cho dù là thế nào, cô vẫn còn nhiều cơ hội để cải thiện, có niềm vui thì không thấy vất vả, chờ đến ngày gặt hái được thành quả. Trong lòng Tân Quỳ, cô vẫn quan tâm đến Hạ Vân Nghi lần này hơn.
Nếu như lại được giải “Nam ca sĩ xuất sắc nhất” thì Hạ Vân Nghi sẽ là nghệ sĩ solo đầu tiên đạt giải này ba lần liên tiếp.
Niềm tự hào có một không hai đó là do anh tự lấy được.
Buổi lễ trao giải vẫn có nhiều tương tác như bình thường.
Tân Quỳ ngồi cách ba người Hạ Vân Nghi khá xa, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc Hà Nguyễn Dương luôn luôn nhiệt tình chào hỏi cô.
Trong lúc cậu tới tôi đi, Tân Quỳ còn có một lần tương tác với Hà Nguyễn Dương.
Chính vì vậy vào lúc MC công bố giải “Nữ diễn viên tiềm năng nhất” trên sân khấu, Tân Quỳ vẫn đang mải mê trò chuyện cùng người quen, chậm chạp không phản ứng kịp.
Đến khi mọi người xung quanh đẩy tay cô, Tân Quỳ mới chậm rãi đứng lên trong tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay của mọi người.
Khi cô đứng lên sân khấu nhận giải, cô mới từ từ tỉnh táo lại.
Tân Quỳ không chuẩn bị trước bài phát biểu nhận giải nhưng ngay sau đó cô đã nghĩ ra.
Đôi mắt hạnh sáng trong như nước nhìn thẳng vào một góc sân khấu, cũng là nơi vừa có tương tác với cô.
“Cảm ơn mọi người đã bỏ phiếu ủng hộ tôi, cũng cảm ơn sự khẳng định của ban tổ chức. Thật ra hôm nay tôi tới cũng không ôm hi vọng quá nhiều, cũng không chuẩn bị bài phát biểu, việc này thật sự là niềm vui ngoài ý muốn, quả thực là sự khích lệ rất lớn đối với tôi. Nhưng tôi muốn nói là, cho dù tôi có nhận được giải này hay không, trong lòng tôi vẫn có cảm giác giống nhau.”
Cô thu hồi tầm mắt, nghiêm túc nói, “Mục tiêu của tôi không chỉ dừng lại ở đây, tương lai sau này cũng không dừng lại ở đây, không chỉ năm nay, mà một năm, hai nằm sau thậm chí là còn lâu hơn, tôi cũng muốn mọi người chứng kiến sự trưởng thành của tôi, tôi sẽ dùng thời gian để chứng minh.”
Mọi người cùng hoan hô từ khi Tân Quỳ bắt đầu nói, mỗi một câu nói tiếp theo của cô, dường như đều được tiếng cổ vũ của mọi người tiếp thêm sức mạnh.
Đến khi cô cầm giải thưởng, lên tiếng, xuống sân khấu xong, cô lập tức đi vào hậu trường, bỏ qua những lời chúc mừng của nhân viên
“Em đi đâu mà vội thế?” Nhân viên ngăn cô lại, “Chúng ta còn chưa chụp ảnh.”
Tân Quỳ hơi ngượng, rốt cuộc khát vọng nội tâm đã chiếm thế thượng phong, chậm rãi mở miệng.
“Đợi chút nữa tất cả kết thúc thì mọi người chụp được không, hiện tại em có chút việc.” Cô kéo váy, gãi đâu, “Chính là… ở hậu trường có nơi nào xem được hoàn chỉnh phát sóng trực tiếp không, em muốn xem những giải thưởng chưa được công bố.”
Tân Quỳ đã nói như vậy, nhân viên nào còn không hiểu, đương nhiên cũng bừng tỉnh.
Đã tự lên tiếng rồi thì còn có thể là chuyện gì chứ!
“Ha ha hóa ra là vậy, em đi đến chỗ rẽ hành lang, chỗ đó có máy chiếu nhưng giải thưởng của Hạ thần ở cuối, hiện tại vẫn chưa tới lượt, hay là chúng ta chụp ảnh chung trước đi?” Nhân viên vẫy tay với cô, “Khi nào đến lúc chị sẽ gọi em.”
Tân Quỳ nghe vậy, ngẫm lại cũng thấy đúng, gật gật đầu, đi đến gần.
Khi mọi việc đã xong, cô lại vội vàng chạy về phía nhân viên chỉ.
Trong hành lang, đi thẳng, sau đó rẽ.
Khi chuẩn bị đến lúc, tầm mắt cô chỉ cố định nhìn Hạ Vân Nghi.
Anh hơi cụp mắt, tóc đen rẽ sang hai bên, lông mày lộ ra, vừa khí chất vừa lãnh đạm.
Tân Quỳ bước vài bước, đứng trước hành lang gần màn hình.
Khi cô nghe thấy Hạ Vân Nghi chậm rãi nói, dừng một chút, cuối cùng bổ sung thêm một câu cuối cùng.
“Cô ấy đã hứa với tôi, cũng giống như cô ấy…”
“Tôi cũng sẽ, không bao giờ dừng lại ở vị trí này.” Anh nói.