• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân viên còn không biết hai người đang “đấu mắt”, chỉ cảm thấy thật kỳ quái.

Sau khi được sư phụ giao phó, bầu không khí trong phòng bao trở nên yên tĩnh. Nhưng cậu không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cười nhẹ, “Hai người muốn nặn hình người đúng không, để tôi giúp.”

Không chỉ diện mạo mà khẩu âm của người này cũng khác xa cửa hàng trưởng.

Tân Quỳ ngơ ngác, cười ha ha gật đầu với người nhân viên này. Nhân viên này đi lên nhíu mày nhìn thử tác phẩm trên đĩa quay của hai người, cái của cô gái đúng là thảm không nỡ nhìn.

Cậu ngập ngừng, tiến lên phía trước.

Tân Quỳ thấy nhân viên đi lên trước, không biết nên ngồi im hay nhường chỗ.

Đại não cô đơ ba giây, cô nhanh chóng chọn được phương án.

Cô đứng dậy, làm tư thế mời với nhân viên, rồi sau đó đi đến chỗ Hạ Vân Nghi, ngồi xuống cạnh anh, muốn lấy thân phận người quan sát để học.

“Anh tiếp tục đi, tôi nhìn rồi học theo là được.” Tân Quỳ thấy nhân viên kia chỉ trố mắt không nói gì, tiếp tục làm tư thế “Mời”.

Bàn tay nhỏ của cô còn dính bùn, cô liền rửa sạch tay ở bồn nước nhỏ bên cạnh.

Nhân viên đứng tại chỗ hai giây, sau đó mỉm cười, “Đối với người chưa từng học bao giờ thì làm hình người có chút khó khăn, hai người làm bình gốm sẽ dễ hơn.”

Tân Quỳ nghe vậy, liếc mắt nhìn Hạ Vân Nghi.

Đối phương rất bình tĩnh, chậm rãi mở miệng nói với nhân viên, “Anh đi qua chỗ tôi dạy đi, để chút nữa tôi dạy lại cho cô ấy.”

Tân Quỳ há hốc mồm, “A” một tiếng.

Cô nhìn Hạ Vân Nghi, rồi lại nhìn anh chàng nước ngoài đẹp trai tóc vàng mắt xanh kia.

Nếu như cậu đích thân tới dạy cho hạ vân nhgi…

Tân Quỳ tưởng tượng ra tình cảnh như vậy.

“Không được!” Cô vội vã thấp giọng ngăn lại.

Hạ Vân Nghi quay đầu, sát lại gần cô, “Cái gì không được?”

“Em không muốn anh ấy tới gần anh.” Tân Quỳ chẹp miệng, không chỉ là anh chàng đẹp trai này, ai cũng không được.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy trong lòng mình có một ngọn lửa đang bùng cháy. Ngón cái và ngón trỏ của cô chụm vào nhau, giơ lên véo eo Hạ Vân Nghi.

“Em đã cố tránh rồi, anh tự nhiên còn chủ động xu nịnh!”

Hạ Vân Nghi cười khẽ, “Xu nịnh nghĩa là gì, em giải thích cho anh biết đi?”

Tân Quỳ nhéo một lúc cũng không thể đấu lại anh.

Sau khi đôi co, hai người càng lúc càng nói nhiều.

Nam nữ trẻ tuổi đều đẹp, hiện tại xung quanh họ như có kết giới vậy, hai người nói chuyện khẽ hết sức, chỉ khiến người ta cảm thấy không dám chen vào.

Chỉ tình nguyện chờ họ.

Đây chính là suy nghĩ thật lòng trong nội tâm của nhân viên.

- -- 

Cuối cùng họ chọn phương án nhân viên ngồi cạnh Hạ Vân Nghi để tiện cho việc dạy.

Còn Tân Quỳ ngồi ở một bên nhìn.

Không biết qua bao lâu sau, hình Tân Quỳ mà Hạ Vân Nghi làm đã xem như có chút hình dạng.

Hạ Vân Nghi học rất nhanh, không mất nhiều thời gian đã thành thạo việc kiểm soát tốc độ và độ cung. Bàn gốm có thể tự điều chỉnh tốc độ quay, anh bật chế độ tự động, đứng dậy nói cảm ơn với nhân viên.

“Cặp đôi tình nhân xinh đẹp, hẹn gặp lại.” Nhân viên trẻ tuổi cười cười, lịch sự khom lưng, tiện đà xoay người rém vèn lên, rất nhanh đã biến mất khỏi cửa phòng bao.

Tân Quỳ ngồi lại vị trí cũ của mình, nhìn cửa phòng, trong lòng nhớ lại lời mà đối phương nói trước khi đi, mỉm cười, không nhịn được cảm thán, “Người nước ngoài thật biết cách nói chuyện.”

“Thích như vậy, sao vừa nãy lại ngăn đối phương tới gần anh.” Hạ Vân Nghi nói giọng nhàn nhạt.

Tân Quỳ nghe vậy lập tức quay đầu nhìn, đối phương cúi đầu, động tác tay chưa từng dừng lại, không cần nói cũng biết anh chuyên tâm thế nào.

“Nói linh tinh… Em đây không muốn cãi nhau với anh…” Tân Quỳ hừ một tiếng, động tác tay miết gốm không khỏi mạnh hơn một chút.

Nếu có thể cô muốn làm hình Hạ Vân Nghi này trở nên thật xấu xí!

Không biết qua bao lâu sau, Hạ Vân Nghi đã định hình xong, đi cho vào lò nung.

Phía Tân Quỳ vẫn còn đang tạo hình.

Sau khi Hạ Vân Nghi quay trở lại, anh cứ lẳng lặng đứng cạnh mà nhìn, không nói lời nào, không mở miệng, cũng không chủ động hỗ trợ.

Dáng vẻ này dường như muốn xem Tân Quỳ có năng lực thế nào.

“…”

Tân Quỳ ngồi thẳng lưng, làm bộ làm tịch miết một lát.

Sau đó càng miết càng hỏng.

Trong bầu không khí im lặng, cô rốt cuộc không nhịn được nữa, nhìn về phía anh, “Anh không tới giúp em được sao…”

“Muốn anh giúp cũng được thôi.” Hạ Vân Nghi đang chờ câu này của cô, “Về sau còn dám nhìn chằm chằm người đàn ông khác như vậy nữa không?”

“Em nhìn như thế nào cơ?” Tân Quỳ không chút khách khí nhíu mày.

Hạ Vân Nghi ưu nhã lau tay, “Chính là kiểu ngày thường khi thấy anh, hai mắt phát sáng.”

Tân Quỳ im lặng.

Ai bình thường nhìn thấy anh, hai mắt liền phát sáng cơ!

“Người phát sáng là anh thì có…” Cô oán trách rồi sau đó nói thêm, “Sói đói vồ mồi.”

Lúc này Hạ Vân Nghi cũng bắt thóp được câu nói của cô, bật cười, cười cực kỳ yêu nghiệt nhưng lời anh nói ra quả thật không thể khiến cô chịu nổi.

“Em nói thêm một câu nữa đi, đợi chút nữa lên xe anh sẽ biểu diễn cho em xem sói đói vồ mồi.” Hạ Vân Nghi nói.

“…”

- -- 

Hai người bận rộn cả một buổi chiều cuối cùng cũng làm xong.

Bởi vì là đất sét mới nung nên nó cần được giữ ở ở tiệm để dùng dụng cụ chuyên nghiệp định hình một lần nữa, rồi phơi khô. Cho nên hiện tại, ít nhất là hôm nay hai người họ tạm thời chưa lấy về được.

Cửa hàng có hai cách thức đó là để lại địa chỉ cho tiệm rồi họ sẽ gửi về hoặc hôm sau có thể tự đến lấy.

Dù sao bây giờ hai người cũng không có việc gì làm nên có thể chọn hộp để khi hoàn thành xong sẽ đóng gói vào, viết những gì mà mình muốn hoặc đánh dấu ký hiệu riêng lên bình gốm.

Ở đây có rất nhiều đôi tình nhân, phần lớn đều đặt trước mấy tháng.

Hạ Vân Nghi có thể đặt được phòng bao ngay trong ngày là do ba mẹ anh là khách quen, chủ tiệm liền xuôi dòng đẩy đôi tình nhân này.

“Anh để lại tên ở đây, sau này em muốn chơi thì cứ nói, anh sẽ đưa em qua.”

Tân Quỳ chỉ đang quan tâm anh khắc chữ gì lên hình người của mình, nghe anh nói vậy cũng chỉ gật đầu, “Anh chuẩn bị viết gì thế, em không nghĩ ra được nên viết gì cả.”

Tân Quỳ nói như vậy, thật ra là muốn sao chép một phần câu chữ của đối phương.

“Viết bừa đi.” Hạ Vân Nghi trả lời rất nhanh.

“…”

“Sao có thể viết bừa được chứ!” Tân Quỳ cao giọng.

Hạ Vân Nghi nghe vậy nhíu mày, hiếm khi không giải thích.

Vào lúc cô còn đang rối rắm, Hạ Vân Nghi đã làm xong.

Tân Quỳ kinh ngạc, “Anh, anh thật sự viết bừa ư?”

Vào lúc cô còn loay hoay, thừa dịp Hạ Vân Nghi đang nói chuyện với chủ tiệm, Tân Quỳ tiến lên hình người mô phỏng mình ở trước mặt, vòng qua nhìn dòng chữ sau lưng nó.

Là tiếng anh – Nebula.

Khi Hạ Vân Nghi quay lại, anh xách theo hai túi phúc ánh vàng rực rỡ trở về.

Đây chính là điểm đặc biệt của cửa tiệm này. Mỗi khi hoàn thành tác phẩm gốm, mọi người có thể ghi lại những kỳ vọng, mong muốn của mình trong tương lai và cho vào trong túi phúc.

Cửa hàng sẽ giúp người đó giữ cho tới ngày người viết ghi, có thể không ghi rõ đến ngày tháng năm nào, thậm chí còn có thể hẹn rất nhiều năm sau.

Nhưng nếu như đã qua ngày cụ thể mà mọi người viết, chủ quán sẽ dọn túi phúc đấy đi, có thể hiểu là loại bỏ ký ức.

Đó cũng là ý nghĩa của cái tên – “Máy bay thời gian”.

Từ khi Hạ Vân Nghi lấy túi phúc về, cô cứ lén nhìn anh mãi, tưởng rằng mình chưa bị phát hiện.

“Sao vậy, em đói à?” Hạ Vân Nghi viết xong tờ giấy, để vào túi phúc, “Đợi chút nữa anh đưa em đến Hoa An Đình Thành ăn.”

Tân Quỳ thấy động tác nhanh nhẹn của anh, vội vàng viết vào tờ giấy của mình, “Ừm, có một chút.”

- -- 

Hai người họ quyết định ăn cơm tối ở Hoa An Đình Thành.

Bởi vì Tân Quỳ không ăn cơm trưa nên cô đã gọi rất nhiều đồ ăn. Nhưng uống nước phải nhớ nguồn, cô cũng chọn rất nhiều món ăn cho Hạ Vân Nghi dựa theo khẩu vụ của anh.

Sau khi ăn cơm xong, thời gian trôi qua thật nhanh. Đến khi Hạ Vân Nghi đưa cô trở về khách sạn dành cho đoàn phim, xe cũng chậm rãi đi vào hầm gara, Tân Quỳ cảm thấy thời gian hai người họ bên nhau dường như trôi qua trong nháy mắt.

“Đêm em có cảnh quay, anh cũng có việc nên không thể lên được rồi.” Hạ Vân Nghi cúi người, giơ tay tháo dây an toàn cho cô, “Chú ý an toàn, đừng thức đêm nhiều, thời tiết lạnh lắm nên nhớ dán miếng giữ ấm.”

“Sao anh có thể nói một hơi được nhiều như vậy?” Tân Quỳ cong mắt nhìn Hạ Vân Nghi đang ở rất gần đã tháo đai an toàn xong nhưng vẫn chưa muốn dừng lại, nhẹ giọng mở miệng.

“Rất đơn giản, dung tích phổi lớn.” Hạ Vân Nghi hơi nhướng mày, “Cho nên không giống người nào đó, chỉ hôn thôi mà đã thở gấp rồi.”

Tân Quỳ giơ tay lên, dùng đầu ngón tay hung hăng chọc ngực anh.

Nhưng mà chính vì động tác nhỏ này đã kéo gần khoảng cách hai người lại hơn, bầu không khí cũng trở nên nóng hơn.

Có lẽ là do chuẩn bị rời nhau, niềm vui khi vừa nãy đi chơi cùng nhau rất nhanh đã tiêu tan, hoặc có thể do không biết lần sau hai người gặp nhau sẽ là lúc nào.

Tóm lại hai người đều rất ăn ý cùng hưởng thụ thời gian cuối cùng còn lại, không mở miệng nữa.

Trong khoang xe chỉ bật đèn trên đỉnh đầu. Ánh sáng vàng nhạt chiếu xuống khuôn mặt Hạ Vân Nghi.

Anh lên tiếng, “Tân Bảo…”

Anh mới nói được một nửa, Tân Quỳ cắt ngang anh, lớn gan nhiệt tình giơ tay ôm cổ Hạ Vân Nghi, rồi cắn nhẹ lên môi anh.

Hạ Vân Nghi đương nhiên rất kinh ngạc, rồi sau đó anh cũng đáp lại. Anh cuốn lấy lưỡi cô, chỉ nhẹ nhàng mút, không chịu để cô thoải mái.

Cô nhíu mày, bị anh trêu chọc vội vàng tấn công lại.

Hạ Vân Nghi để cô tùy ý hôn, chỉ hôn mà không có bất cứ động tác nào khác.

Chỉ là anh nhướng mày, cười gian, chậm rãi lên tiếng, “Bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu.”

“Hiểu cái gì?” Tân Quỳ tận sức gặm nhấm, không hề có ý định buông tha anh.

“Đây chính là hành động như em nói…” Anh ngừng lại rồi nói tiếp, “Sói đói vồ mồi?”

Tân Quỳ mơ màng nghĩ một lát về mấy chữ này, rồi sau đó cô lập tức nhớ ra, đây chính là câu mà cô đã nói bừa với anh ở cửa hàng gốm chiều nay.

Hạ Vân Nghi lại bắt đầu lén đánh tráo khái niệm rồi, Tân Quỳ nghĩ.

Lúc ấy rõ ràng đối tượng mà cô nói chính là anh.

Cô không cam lòng yếu thế, lại cắn anh một cái thật mạnh.

“Em cào ngứa à?” Nhưng chỉ đổi lại là sự chế nhạo của Hạ Vân Nghi, “Có bản lĩnh thì mạnh hơn chút nữa đi.”

Cả hai người đều ngầm đọ nhau, không phân cao thấp, cuối cùng Tân Quỳ đầu hàng trước.

Cô bị anh ôm đến chỗ ghế lái, ngồi ở trong lòng Hạ Vân Nghi, bị anh bóp cằm. Tay anh cũng không an phận, vòng qua áo khoác, luồn vào trong áo len.

“Em hơi sợ.”

“Sợ cái gì?”

“Sợ em quá nhớ anh, anh phải hứa với em, anh phải thường xuyên nhớ về em đấy.”

Tân Quỳ rất ít khi biểu lộ cảm xúc như vậy.

Bình thường cô rất tùy tiện, thoạt nhìn là người vô tâm không để ý đến chuyện gì nhưng khát vọng trong lòng cô kỳ thật nhiều hơn so với tưởng tượng rất nhiều.

Rất lâu trước kia, cô từng lo về mối quan hệ này trong tương lai sẽ như thế nào. Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, hiện tại cô biết Hạ Vân Nghi có chung ý tưởng với cô.

“Đương nhiên.” Hạ Vân Nghi đồng ý, xoa nhẹ đầu cô, rồi thu tay về.

Anh không có bất cứ động tác dư thừa nào, chỉ ôm chặt eo cô, kẹp chặt cô trong lòng mình.

Cô cũng rất ngoan, không lộn xộn.

Hai người cùng trở nên im lặng.

Lúc này hai người dán sát vào nhau mới có thể cảm nhận được tiếng gọi nơi sâu thẳm trong trái tim.

- -- 

Khi xuống xe, Tân Quỳ không cẩn thận chân mềm nhũn.

Hạ Vân Nghi vốn dĩ muốn nhìn cô đi nhưng nhìn dáng vẻ này của cô, dứt khoát xuống xe.

“Sao anh lại xuống xe?”

Hạ Vân Nghi nhìn xuống chân cô, “Không yên tâm, anh đưa em đến cửa thang máy.”

“Anh không sợ bị người khác thấy à?” Tân Quỳ cố tình chọc anh.

Hạ Vân Nghi nói, “Thì có sao, thấy thì cứ thấy.”

Trong lúc anh “vác” cô đi, Tân Quỳ duỗi chân tỏ vẻ kháng nghị, “Anh đưa em đi cũng đâu cần đến mức vậy!”

Có cần vác cô như một cái bao như vậy không!

Cô là người sống sờ sờ chứ không phải vật phẩm!

“Không như thế này thì trên đường em sẽ bị ngã bao nhiêu lần đây?”

“…”

Dưới gầm gara. Tân Quỳ nhìn số thang máy tăng dần lên, thấy còn phải chờ một lát, đột nhiên nhớ tới từ tiếng anh mà mình nhìn thấy ở cửa hàng đồ gốm.

“Nebula”.

Tiếng trung có nghĩa là “Tinh Vân”.

Người đàn ông này thoạt nhìn không có biểu hiện gì, không ngờ lại giấu sâu như vậy.

Khi hai người ở cùng nhau, anh chưa bao giờ nói chuyện gì liên quan đến CP Tinh Vân. Nhưng khi làm đồ gốm lại cố tình ghi sau lưng hình người mấy chữ đó.

Vậy mà anh lại tuyên bố chủ quyền nữa chứ!

Tân Quỳ vặn vẹo một hồi, khi thang máy sắp đến, cuối cùng không nhịn được, cố tình nhắc tới chuyện kia, làm bộ không biết hỏi anh, “Vừa nãy anh đã khắc chữ gì vậy?”

Hạ Vân Nghi để một tay trong túi quần, nghe được lời này của cô, quay mặt qua nhìn cô, “Muốn biết?”

Anh thấy Tân Quỳ chớp chớp mắt liền nhẹ nhàng cười, “Em đoán xem.”

“Em không đoán.” Tân Quỳ quay đầu đi, không muốn để ý đến anh.

Hạ Vân Nghi vẫn không có ý định nói cho cô, cửa thang máy phản chiếu dáng người cao lớn của anh, “Không có gì, chỉ viết bừa thôi.”

Viết bừa mà cũng có thể viết được Tinh Vân.

Tân Quỳ thật sự bội phục anh.

Nhưng cô lại không thể vạch trần Hạ Vân Nghi, anh không biết cô nhìn lén.

Vào lúc Tân Quỳ còn đang bối rối không biết có nên nói trực tiếp với anh không thì thang máy chậm rãi đi xuống tầng một. Một tiếng “Tinh” vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra.

Ngoài dự kiến, bên trong có một người, còn là một người cực kỳ quen thuộc.

Là đạo diễn Lý – Lý Diệu.

Tân Quỳ sững sờ tãi chỗ, nghẹn ngào một lát mới mở miệng, “Chào đạo diễn Lý.”

Đạo diễn Lý nhìn thấy hai người cũng chỉ đứng hình hai giây, rất nhanh đã phản ứng lại, hơi gật đầu với Hạ Vân Nghi rồi nhìn về phía Tân Quỳ, cười nói, “Bây giờ hai người mới về khách sạn à?”

“Ừm… buổi tối tôi có cảnh diễn…” Tân Quỳ trả lời, không chú ý tới chữ “Hai người” trong miệng đạo diễn Lý, cố tình không nhìn về phía Hạ Vân Nghi.

Đạo diễn Lý cười, “Tạm thời tôi có việc phải ra ngoài, tối nay cô cứ nghe theo phó đạo diễn thôi.”

Khi Tân Quỳ gật đầu như gà mổ thóc, đạo diễn Lý đi tới vỗ vai Hạ Vân Nghi, nhỏ giọng nói chỉ đủ để ba người nghe được, “Hôm nay đưa bạn gái nhỏ của cậu ra ngoài chơi?”

Của cậu…

Cái gì nhỏ cơ!

Bạn gái nhỏ!

Khuôn mặt Tân Quỳ lập tức đông cứng lại.

Tân Quỳ dường như không nhớ ra mình về phòng kiểu gì. Cô chỉ biết khi thang máy sắp đóng lại, Hạ Vân Nghi bảo cô vào thang máy, nhanh chóng trở về phòng.

Cô bước vào thang máy như cái xác không hồn, mơ hồ ấn tầng mình ở.

Tân Quỳ nghĩ kiểu gì cũng không ra, rốt cuộc sai ở chỗ nào.

“…”

Tại sao đạo diễn Lý tự nhiên biết mối quan hệ giữa cô và Hạ Vân Nghi?!

Vào lúc cô đang buồn rầu, Tân Quỳ nhận được tin nhắn của Hạ Vân Nghi.

Bán hạt hướng dương: “Đừng lo lắng.”

Bán hạt hướng dương: “Là đạo diễn Lý tự đoán được, anh chưa từng nói với ai.”

Tân Tân Hướng Quỳ: “Không sao, ông ấy biết thì cứ biết.”

Tân Tân Hướng Quỳ: “Em chỉ sợ ông ấy nói với người khác qaq”

Bán hạt hướng dương: “Yên tâm, đạo diễn Lý là người như thế nào, em còn không biết sao? Ông ấy không tuân theo quy luật trong giới giải trí.”

Tân Quỳ thấy vậy liền bật cười.

Hạ Vân Nghi cũng không tuân theo quy luật của giới giải trí.

Một lát sau, anh gửi thêm một tin nhắn giọng nói.

“Trừ khi hai chúng ta công khai, bất cứ ai cũng không thể làm ảnh hưởng tới chúng ta.”

- -- 

Tân Quỳ nhanh chóng bận rộn với hai bộ phim.

Trong “Họa mi”, cô chỉ vào một vai phụ nhỏ, sau khi quay xong các cảnh chính, về sau cảnh diễn của phim “Ngày mai” càng ngày càng nhiều lên.

Kể từ đó, thời gian Tân Quỳ ở đoàn làm phim “Ngày mai” rất lâu.

Bộ phim “Ngày mai” là bộ phim thần tượng hiện đại, theo hướng ngôn tình.

Các vai phụ trong bộ phim này không ảnh hưởng tới tuyến tình cảm của nhân vật chính, được coi là hai đường thẳng song song.

Cốt truyện phát triển như vậy kỳ thật rất mới mẻ độc đáo, đây cũng là kịch bản Tân Quỳ tự chọn ra sau khi cân nhắc kỹ càng.

Nhân vật của Tân Quỳ trong “Ngày mai” là một phiên bản nâng cấp đẹp hơn dựa trên vai diễn mà cô từng đóng trước đó.

Vai phụ hai mà cô đóng không phải vai phụ hỗ trợ truyền thống mà là làm theo sứ mệnh của gia tộc, nhân tiện phối hợp cùng nam nữ chính, lại là thư ký ẩn nấp bên cạnh nam phụ.

Trong sự quyến rũ có chút kiêu kỳ, thỉnh thoảng buông thả, đôi khi lại có chút bướng bỉnh của con gái. Vai diễn này nếu làm tốt thì sẽ có tiếng nhưng nếu làm không tốt sẽ bị khán giả chửi mắng.

Hơn nữa dựa theo lời thoại, ngoại trừ cảnh quay chóng vánh ở nơi làm việc, những cảnh quay khác sẽ là về cảnh sinh hoạt đời thường, cần người xem phải xem đi xem lại để suy ngẫm.

Mùa đông đến, thời gian trôi càng ngày càng nhanh.

Tân Quỳ cùng Hạ Vân Nghi sóng vai đi trước.

Năm mới này Tân Quỳ ở trong đoàn làm phim, Cố Nghênh Mạn và Cố Duyên Chi có ghé qua thăm.

Số lần Cố Duyên Chi tới quả thật không nhiều nhưng Tân Quỳ không quan tâm mình có gặp Cố Duyên Chi không, bởi mỗi lần anh ấy đến, rất nhanh chẳng thấy bóng dáng đâu. Ngày hôm sau cô mới nghe được từ trợ lý, Cố Duyên Chi đi rồi.

Kể từ chuyện lần trước, Tân Quỳ nhận thấy sắc mặt của anh họ càng lúc càng sưng sỉa.

Tân Quỳ thấy Cố Duyên Chi bực bội, Tân Quỳ an ủi tượng trưng một chút, rồi lại tiếp tục dùng ngôn ngữ đã kích anh ấy không yêu đương linh tinh.

Vào lễ giáng sinh, Hạ Vân Nghi cực kỳ bận rộn, hai người cũng không gặp nhau.

Cuối năm anh có sân khấu đêm giao thừa. Gần đây các hot search đều là hình ảnh của anh.

Tân Quỳ tính tập trung vào đóng phim, thỉnh thoảng tham gia phỏng vấn và chương trình giải trí.

Khi rảnh rỗi Hạ Vân Nghi sẽ đến tìm cô. Dần dần Hạ Vân Nghi đem đồ tới chỗ cô càng lúc càng nhiều, Tân Quỳ dứt khoát không đổi khách sạn.

Như vậy thỉnh thoảng sống một cuộc sống yên bình như vậy kỳ thật thư thái hơn nhiều khi đứng ở nơi đầu gió ngọn sóng.

Vào tết nguyên tiêu, đoàn làm phim phát bánh trôi như thường lệ và cho mọi người nghỉ tối.

Tân Quỳ vốn định hỏi Hạ Vân Nghi có thời gian hay không, nhưng lại nghĩ tới anh tham gia chương trình gala nguyên tiêu nên có lẽ không có thời gian.

Vì vậy cô đi tìm Long Miểu, cùng trải qua ngày tết nguyên tiêu này.

Đột nhiên điện thoại cô vang lên tiếng thông báo WeChat.

Bán hạt hướng dương: “Anh vừa mới xong việc.”

Bán hạt hướng dương: “Đã đến cửa hàng gốm lấy đồ rồi.”

Anh chợt nhắc tới chuyện này, Tân Quỳ lập tức phấn chấn.

Tân Tân Hướng Quỳ: “!!!”

Tân Tân Hướng Quỳ: “Toàn bộ hình nhân đều đã lấy được rồi?”

Bán hạt hướng dương: “Ừ.”

Bán hạt hướng dương: “Anh đã lấy về chỗ anh rồi, em có muốn đến xem không?”

Tân Tân Hướng Quỳ: “Ở nhà anh sao…”

Tân Tân Hướng Quỳ: “Em…”

Rõ ràng cô đang do dự.

Bán hạt hướng dương: “Em không rảnh?”

Anh gửi xong, không nhắn nữa mà gọi điện cho cô luôn, “Anh nhìn vòng bạn bè của em, không phải em nói hôm nay được nghỉ sao?”

Bình thường thì không có ai, lúc này lại có nhiều người cùng hẹn thế này.

Tân Quỳ nghiêng đầu nói, “Không phải, hôm nay em vốn định trải qua cùng đại mỹ nữ.”

“Đại mỹ nữ là ai?” Hạ Vân Nghi nhanh chóng hỏi ngược lại.

Tân Quỳ thiếu chút nữa là quát lên, “Chị Long Miểu, nữ!”

Hạ Vân Nghi nhàn nhạt nói, “Cô ấy? Cô ấy hoàn toàn không cần em ở cạnh.”

“Anh biết chị Long Miểu?” Tân Quỳ nhìn thời gian trên phim trường, lát nữa cô sẽ trở về khách sạn.

“Không quen.” Hạ Vân Nghi chỉ là biết được một số chuyện, nhưng anh không muốn bàn luận cho nên không giải thích kỹ cho Tân Quỳ.

Nhìn dáng vẻ này của cô, ngược lại là đang không biết gì hết.

Anh đổi đề tài, giọng nói đầy cám dỗ, “Tối nay em thật sự không muốn ở cùng anh à?”

Tân Quỳ cười cười.

Nghe giọng điệu này mới thấy Hạ Vân Nghi vô lại thế nào.

Anh nói một câu “Anh nhớ em, anh muốn ở cạnh em” khó đến thế sao?

Chỉ là lúc trước anh đều tới thẳng khách sạn gặp cô, khiến cô bị dọa chết khiếp.

Hôm nay tự nhiên ngồi ở nhà mình chờ cô, thật là không thể tưởng tượng được.

Tân Quỳ đồng ý, “Được thôi, em sẽ tới nhà anh, cũng lâu rồi em chưa đến.”

Cô dừng một chút, ghé sát vào microphone nói, “Nhớ chuẩn bị nước ấm cho em, em muốn ngâm bồn tắm ~ ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK