• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Vân Nghi giống như thường lệ, hơi thở dần dần lan tỏa.

Ánh mặt trời chiếu xuống người, Tân Quỳ chỉ cảm thấy tim mình như sôi trào.

Hai người giữ vững tư thế rất lâu, lâu đến nỗi tổ quay phim của ban tổ chức mãi không chuyển khung hình. Màn hình lớn trong sân bóng vẫn luôn tập trung vào hai người

Toàn trường đều sôi trào.

Mọi người xung quanh nhìn ngẩn người đồng thời tiếng chụp ảnh cũng không ngừng vang lên.

Khoảnh khắc nụ hôn thế kỷ này đương nhiên phải được ghi lại.

Khi nụ hôn kết thúc, Tân Quỳ cúi đầu, nhất quyết không muốn ngẩng đầu nhìn Hạ Vân Nghi, ý kháng cự rất rõ ràng.

Lúc này ống kính đã chuyển sang cặp đôi khác nhưng tiêu điểm sự chú ý của mọi người vẫn đặt trên hai người.

Tân Quỳ dùng chân cũng biết được nội dung hot search hiện giờ. Cô cũng không biết cố nghênh mạn và Tân Nghiệp thấy sẽ có phản ứng như thế nào.

Tiếng ồn ào từ chỗ ngồi của fans vẫn chưa nguôi xuống, giữa lúc trầm bổng lại có khuynh hướng dâng cao.

Trời ngày hè vốn đã nóng bức, trong hoàn cảnh trái phải đều đang bùng nổ, Tân Quỳ thành công trở thành ớt quỷ Ấn Độ.

Hạ Vân Nghi đứng dậy, nhìn thoáng qua Tân Quỳ, rất có hứng thú nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng lên của cô.

Anh hơi cúi người lấy hai chai nước lạnh ở bên cạnh sau đó dễ dàng mở nắp chai và đưa cho cô.

“Uống nước cho đỡ khát.”

Cô tức giận nhìn chằm chằm vào chai nước kia, cuối cùng cơn khát đã chiến thắng, cô âm thầm lườm Hạ Vân Nghi một cái rồi mới chậm rãi nhận lấy.

Hạ Vân Nghi nhìn cô uống ừng ực, khóe miệng hơi cong lên, dùng giọng chỉ hai người nghe thấy, nói, “Cũng không phải là vụng trộm yêu đương, tại sao em có tật giật mình vậy?”

Tân Quỳ vốn đang uống nước, chợt nghe thấy những lời này của anh, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Cô sặc nước, giờ phút này mất cảnh giác lập tức ho khan.

Anh nói cái gì vậy…

Cái gì mà vụng trộm với không vụng trộm!

Mặt Hạ Vân Nghi vẫn rất bình tĩnh, anh thấy cô như vậy liền cúi người, ân cần vuốt lưng cho cô thoải mái.

Một lúc sau Tân Quỳ mới bình thường lại được, sau đó trực tiếp đẩy tay anh ra, “Em thật sự muốn đặt một cái loa lớn ở đây để fans phía sau nghe vừa nãy anh mới nói gì.”

“Nói câu nào cơ?” Hạ Vân Nghi hỏi lại.

Hai má Tân Quỳ phồng lên như sóc.

Hạ Vân Nghi cảm thấy buồn cười, giơ tay bóp bóp mặt cô, “Anh phải đi đọc diễn văn, em ở đây nhìn anh, sau khi khai mạc kết thúc, buổi tối gặp lại.”

Tân Quỳ không muốn nói chuyện với anh, tùy ý ậm ừ mấy câu cho có lệ, muốn lừa gạt anh.

Kết quả Hạ Vân Nghi thấy cô như vậy, giả vờ lại gần hỏi cô, “Nghe thấy không?”

Tân Quỳ sợ anh lại làm gì trước mặt mọi người, vội vàng hét lớn, “Nghe được!”

Lúc này Hạ Vân Nghi mới hài lòng, vỗ vỗ vai cô rồi đứng lên, đi cùng trợ lý. Ngay sau đó bóng người thon dài vừa biến mất ở khúc quanh cầu thang.

Mà ngay sau khi cô vừa dứt lời, fans ngồi ở chỗ xa không biết có chuyện gì xảy ra, ngược lại thì fans ngồi gần nghe thấy câu “Nghe được” của Tân Quỳ, hiếm thấy khu chỗ ngồi im lặng mấy giây.

Rồi sau đó, một tràng cười vang lên.

Có người gan lớn, nâng cao giọng, hét một tiếng, “Mặt của em gái thật là đỏ!”

- -- 

Sau khi lễ khai mạc Thanh Trưng kết thúc, Tân Quỳ đi theo lý nghiêm, trở về khách sạn Hoa An Đình Thành mà ban tổ chức sắp xếp.

Lịch trình ngày hôm sau cũng giống như năm ngoái, có nghệ sĩ được an bài biểu diễn, năm nay tuy rằng bảo bối bóng chày không giao cho Tân Quỳ nhưng cô được ban tổ chức mời đi phỏng vấn hậu trường, chụp ảnh cùng tuyển thủ Thanh Trưng để tuyên truyền.

Cô gái bị nói đỏ mặt nằm trong phòng lăn lộn mãi không thể nào tĩnh tâm được, cuối cùng vẫn mở điện thoại ra xem hot search.

Đúng như dự đoán, cảnh hôn của Hạ Vân Nghi và cô đã được làm thành video.

Cụm từ “Nụ hôn thế kỷ” lan tràn khắp nơi.

“Hai người làm gì vậy chứ! Làm! Gì! Vậy!”

“Hôm nay phân cảnh quay cũng là do tổ quay phim của Thanh Trưng quyết định, họ chính là ba mẹ tái sinh những cô gái Tinh Vân!”

“ĐM còn hôn kiểu Pháp nữa, chính là kiểu vươn đầu lưỡi ra, hu hu hu bọn tôi không được như vậy.”

“Sau khi yêu đương Hạ thần thật cợt nhả, số tôi cũng tốt nên cướp được đúng chỗ ngồi ngay sau bọn họ, chỉ cách có một lan can! Chậc chậc chậc anh ấy còn giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Tân Quỳ, nhất quyết không muốn buông ra, Hạ Vân Nghi anh có còn nhớ mình là huyền thoại giới giải trí không vậy:)”

“Trời ạ anh ấy chủ động quá, trước đó gì mà danh hiệu xử nam thanh tơ quả dục, bây giờ anh ấy đã tự tháo xuống được. Nam thần hết lần này tới lần khác bị máy quay lia tới đều đang hành động đùa cợt!”

“Em gái giống như một cô vợ bị bắt nạt vậy.”

“Mặt Tân Quỳ thật đỏ, thật là đáng yêu, muốn hôn hôn ~ ”

“Có phải chỉ có tôi tò mò Hạ Vân Nghi rốt cuộc nói gì với Tân Quỳ không? Thiếu chút nữa em ấy cho Hạ Vân Nghi một đấm rồi!”

“A a a a tôi cũng rất tò mò!”

“Lầu trên +1”

“+10086”

“…”

Đừng có tò mò! Thật sự đừng có tò mò!

Tò mò rồi sau này sẽ phát hiện ra mọi ảo tưởng đều tan biến hết – người này hoàn toàn là sói đói vồ mồi! Không có chút kiêng kị nào! Chính là một nhà tư bản!

Tân Quỳ thầm cảm thán với hàng loạt bình luận trên Weibo.

Điện thoại di động của cô vang lên.

“Đinh” một tiếng.

Lúc này Tân Quỳ nheo mắt, có lẽ là sau khi lên án cô có chút chột dạ, đến khi thấy tin nhắn WeChat của Hạ Vân Nghi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Bán hạt hướng dương: “Anh đã đến khách sạn rồi, ở phòng đối diện em.”

Tân tân hướng quỳ: “Ừ.”

Bán hạt hướng dương: “Tới đi.”

Tân tân hướng quỳ: “Hừ, không muốn đi.”

Hai người đã lâu không gặp nhau, khi cãi nhau, anh cũng đã dỗ cô rất lâu.

Nếu như cô bước vào căn phòng kia, Tân Quỳ thực sự cảm thấy cặp mông bé nhỏ của mình sẽ không an toàn.

Cô nghĩ đến đây, bắt đầu gõ chữ.

Tân tân hướng quỳ: “Tại sao không phải anh tới chỗ em mà em tới chỗ anh!”

Hạ Vân Nghi muốn gặp cô cũng phải đến chỗ cô chứ.

Bán hạt hướng dương: “Hử?”

Bán hạt hướng dương: “Nhưng anh đã gọi giúp em đồ ăn ở nhà hàng Tạ Ký rồi.”

Bán hạt hướng dương: “Hình ảnh.jpg”

Cô nhìn chằm chằm vào ảnh anh gừi cho cô, một bàn thức ăn ngập tràn.

Tân Quỳ đúng là không có tiền đồ, hai mắt sáng lên.

Ngay lập tức Hạ Vân Nghi ở phòng đối diện cũng nhận được tin nhắn của Tân Quỳ.

Tân tân hướng quỳ: “Ài, thật ra thì anh tới cũng phiền, ha ha để em tới!”

Hạ Vân Nghi liếc nhìn, khẽ cười một tiếng.

Đúng là cô bé ngốc dễ gạt.

Ngón tay anh lướt nhẹ nhắn lại tới đây đi.

- -- 

Tân Quỳ không qua loa chút nào, đi đến phòng đối diện. Hạ Vân Nghi đã mở cửa nên cô chỉ cần đẩy nhẹ cửa rồi vào là được.

Lúc cô bước chân lên thảm, còn chưa kịp phản ứng, đợi đến khi âm thanh “cạch” đóng cửa vang lên, Hạ Vân Nghi đã bế cô đi về phía phòng ngủ.

Trời đất quay cuồng, Tân Quỳ ngẩn người, “Không phải anh…”

Gấp như vậy sao?

“Dỗ em hơn một tháng, còn chưa đủ hả?” Hạ Vân Nghi đặt cô lên giường, nhìn cô bị nẩy lên hai cái, cúi người xuống áp lên người cô, bắt đầu cởi quần áo của mình.

Tân Quỳ hiếm khi thấy anh gấp như vậy, hơi thở mạnh mẽ, không cho do dự.

Cô còn chưa kịp kêu gì, Hạ Vân Nghi đã hôn xuống.

Cô vẫn đang mặc váy bóng chày nên rất dễ kiểm soát. Anh chỉ cần vén váy lên, đó chính là một chiêu.

Lần này so với trước kia còn bất ngờ và kịch liệt hơn nhiều, chủ yếu là quần áo của hai người hoàn toàn không bị hao tổn gì.

“Anh đúng là tên lừa đảo!” Cái gì mà Tạ Ký chứ, cái gì mà ăn uống chứ, vào lúc này mọi thứ đều bay biến, nước mắt cô trào ra.

“Anh thực sự không lừa em.” Hạ Vân Nghi mỉm cười, không hề che giấu thủ đoạn lừa gạt của mình, “Đồ ăn đã tới từ lâu rồi, ở phòng ngủ chính, cho nên…”

Nói đến đây đột nhiên anh dừng lại.

Cho nên thì sao!

Cô phải nằm cạnh anh trước à…?!

Hạ Vân Nghi lau sạch nước mắt cho cô, “Cho nên cứ chơi trước đã.”

Chút nữa ăn cơm xong, đêm còn dài, không phải lo.

Tân Quỳ lập tức lấy gối muốn ôm, còn bị tên lưu manh họ Hạ lấy đi, nói là muốn lót, “A a a Hạ Vân Nghi anh càng ngày càng tệ!

“Nhưng em rất thích mà.” Giọng nói Hạ Vân Nghi âm trầm như nước, khi cố tình đè thấp còn rất trong, “Em luôn mở ra nghênh đón anh.”

Anh nói lời này, Tân Quỳ choáng đầu hai giây, cuối cùng mới phản ứng lại.

Rồi sau đó cô bắt đầu cố ý quyến rũ anh. Rất nhanh trận này đã đánh xong.

Cũng không biết được rốt cuộc ai là người chiếm thượng phong. Cuối  cùng, niềm hạnh phúc của cô trào dâng, Tân Quỳ ôm chặt Hạ Vân Nghi hét lớn, “Anh!”

Sau khi hạ vân ngh dùng giấy lau qua một lần, Tân Quỳ bị Hạ Vân Nghi đưa đến phòng khách.

Sau khi nghe mấy lời yêu thương của Hạ Vân Nghi, cảm xúc của cô cũng đến rất nhanh. Thực tế cô đã nhún nhường Hạ Vân Nghi.

Lúc này, đôi tình nhân đã lâu không gặp được trải qua một nụ hôn trên sân bóng chày mới vừa rồi nằm ôm nhau nói lời tha thiết.

Hiện tại hai người cùng ngồi trước bàn, cô ngồi trong lòng anh.

Tình cảnh như vậy mà bị hà nguyễn dương nhìn thấy, đoán chừng cậu sẽ bị cay mắt.

Nhưng hiện thực là trong phòng khách của khách sạn, Hạ Vân Nghi ngồi trên thảm, với tay đút thức ăn cho cô.

Anh biết cô thích xem video mukbang nên lúc chiều anh đã đặc biệt bảo Tiểu Lưu đến chỗ Lý nghiêm lấy máy tính bảng của cô.

Tân Quỳ không bao giờ ngồi yên để ăn, cô thích xem mukbang.

Cô mở miệng cắn một miếng, má cô phồng lên, đôi mắt hạnh sáng long lanh.

Cô cực kỳ hưởng thụ sự phục vụ của anh, ngược lại còn chọn món thanh đạm đút lại cho anh,

Quay đi quay lại, một người tự cho là biết kiềm chế và giữ khoảng cách như Hạ Vân Nghi không khỏi tự hỏi tại sao hết lần này tới lần khác anh luôn mất tự chủ trước mặt cô.

Cô gái mềm mại trắng trẻo đang ở ngay cạnh, cho dù anh không thích ăn những thứ cô đút, Hạ Vân Nghi vẫn ăn rất vui vẻ.

Chỉ cần là cô thì thế nào cũng được.

Dĩ nhiên tất cả mọi quy tắc của riêng anh đã bị phá vỡ.

Tân Quỳ thấy anh đút chậm nên tự ăn.

“Đúng rồi Nghi Bảo, em muốn nói với anh một chuyện.” Tân Quỳ cuối cùng cũng rời mắt khỏi màn hình, quay đầu lại, “Anh đã biết chuyện em học xong sớm, chuẩn bị tốt nghiệp rồi đúng không?”

Hạ Vân Nghi nhướng mày, gật đầu.

“Hàng năm Kinh Hoa đều có lễ tốt nghiệp mà.” Tân Quỳ ăn xong xuôi, đâm đũa vào hộp thức ăn, “Sau đó sẽ có sinh viên đại diện lên phát biểu.”

“Ừ.” Cũng không biết Hạ Vân Nghi có nghiêm túc nghe không, anh cầm giấy lên lau miệng cho cô.

Tân Quỳ nhìn thấy khăn giấy, không biết có phải nhớ tới tờ giấy đã từng lau sau khi xong việc không, cô đột nhiên né tránh.

Cô nhẹ nhàng gạt tay Hạ Vân Nghi ra, kiềm chế bản thân, nói: “Chính là buổi lễ tốt nghiệp năm nay, bên lãnh đạo nhà trường đã liên hệ với em, nói là muốn cho em làn sinh viên đại diện lên phát biểu, cổ vũ cho sinh viên Kinh Hoa.”

Động tác tay của Hạ Vân Nghi dừng lại, lười nhác ngước mắt, “Sau đó thì sao.”

“Sau đó chính là! Em biết anh từng là sinh viên ưu tú!” Cô ném đũa, bỗng nhiên nhào vào ngực anh, “Anh là tốt nhất, có phải anh viết rất giỏi không, giúp người ta một tay đi ~ ”

Tân Quỳ nhờ anh giúp như vậy cũng là có lý do.

Trước đây Hạ Vân Nghi ở trường Thịnh Minh chính là người quan trọng, nhưng sau khi xuất đạo đã nổi quá nhanh, cho dù không phải fans cũng biết được trình độ học tập của anh.

Anh là kiều tồn tại mà các giáo viên cực kỳ xem trọng.

Mà phía Tân Quỳ, sau khi được giáo viên Kinh Hoa mời đã nhắn trao đổi công việc qua WeChat. Chủ đề được nói tới rất phong phú, nói tóm lại, Tân Quỳ cảm thấy mình thật sự sắp trở thành “Sinh viên xuất sắc”.

Nhưng nhớ lại năm đó, cô từng khắc khổ học hết kiến thức trong chương trình. Kỹ thuật diễn và các kỹ năng cơ bản đều được tích lũy từng ngày, từng giờ một cách từ từ.

Hơn nữa, năm đó cô học hành rất nghiêm túc, rồi sau đó quên cũng rất nhanh.

Kiểu tọa đàm này không chỉ là một bài diễn văn bình thường.

Tân Quỳ tìm kiếm trên mạng rất lâu mà không có bài tham khảo, vắt óc suy nghĩ một hồi đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật u tối.

Ngay cạnh cô đã có người rồi tại sao còn phải nghĩ.

Hạ Vân Nghi tỉnh bơ ôm lấy cô, nâng cằm cô lên, “Vậy ý em là anh viết cho em?”

Chứ còn sao nữa!

Tuy rằng Tân Quỳ chưa nói với anh nhưng Hạ Vân Nghi đã nói như vậy thì cũng không phải không được.

Hạ Vân Nghi thật là biết cách làm việc cũng rất hiểu cô ~

Nhưng con gái vẫn nên rụt rè một chút!

Lời đã đến bên miệng, Tân Quỳ cố tình “Khiêm tốn” chút.

“Nào có chuyện này, em chỉ muốn anh hướng dẫn thôi ~ ”

“Cũng được thôi.” Hạ Vân Nghi không hề suy nghĩ đã trả lời.

Tân Quỳ còn chưa kịp cảm ơn anh, chỉ nghe thấy anh đã nói thầm vào tai cô, “Ăn no chưa?”

Sự hưng phấn vẫn còn đọng lại, cô “a” một tiếng, gật gật đầu, “Sao thế?”

“Không phải em muốn anh hướng dẫn sao, hiện tại anh có thể.” Hạ Vân Nghi ôm cô cho cô ngồi lên đùi mình.

Hạ Vân Nghi thấy dáng vẻ không rõ của cô, đành tốt bụng giải thích, “Trước khi hướng dẫn em viết bài, anh sẽ dạy cho em chuyện này trước.”

Cô nhìn chiếc giường phía sau lưng Hạ Vân Nghi, cảm thấy thật quen mắt.

Bỗng dưng, trong đầu cô trào dâng lại ký ức ngày trước. khi đó cô cùng Hạ Vân Nghi và hà nguyễn dương lúc ấy chưa thân nhau đi đến phòng tập thể dục. Sau đó cô còn rất nhiệt tình mờ anh chơi cùng cô…

Từng khoảnh khắc một cứ thể hiện ra cuối cùng hợp lại thành một hình ảnh.

Chính là cái mà cô đã kiểm tra trên mạng sau khi đã hiểu nhầm – giường bật nhảy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK