• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Vân Nghi rũ mắt nhìn thẳng vào dấu chấm than đỏ kia.

Đây là Tân Quỳ kéo anh vào danh sách đen?

Từ khi xuất đạo đến nay, Hạ Vân Nghi chưa bao giờ trải qua quá nhiều lần như thế này, trong đầu liên tưởng đến hình ảnh của cô rồi sau đó vụ biến mất.

Người con trai trẻ tuổi chống tay dưới cằm, trực tiếp gọi điện thoại cho cô.

Lúc này điện thoại vẫn không thông.

Giọng nói nữ máy móc vang lên thông báo không liên lạc được.

“…”

Hạ Vân Nghi dừng lại, hơi nhướng mày.

- --

Sau khi làm hàng loạt các hành động vừa rồi, Tân Quỳ cuối cùng cũng cảm thấy buồn bực trong lòng đã vơi đi chút ít.

Lúc trước cô đã quá để lại mặt mũi cho Hạ Vân Nghi rồi!

Lý Nghiêm thấy Tân Quỳ nhìn màn hình điện thoại di động, chốc lát lại nhíu mày rồi lại giãn ra, biểu cảm trên khuôn mặt biến đổi liên tục, lặp đi lặp lại, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

“Em trò chuyện có một chút còn có thể lộ ra vẻ thâm cừu đại hận vậy à?”

“Không có.” Tân Quỳ lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ đứng đắn, còn cao giọng, nói, “Nhưng cũng không khác là bao.”

Trợ lý chỉnh lại tai nghe của Tân Quỳ, ấn ấn, nghe thấy cô nói vậy, chỉ cười cười, “Được rồi, chương trình sắp bắt đầu, em đừng xem điện thoại nữa.”

Tân Quỳ đồng ý, cũng không nghĩ sau khi Hạ Vân Nghi bị kéo vào danh sách đen sẽ phản ứng như thế nào nữa.

Đúng lúc này, đèn trong khu vực ghi hình cũng sáng lên, chiếu lên mặt cô khiến cô híp mắt lại.

Tân Quỳ giơ tay ra chắn, sau đó nghe thấy người của ekip gọi người tới.

Cô cũng không dám chậm trễ, bật chế độ máy bay cho điện thoại rồi đưa cho trợ lý.

- -- 

Tân Quỳ đã từng tham gia chương trình trí tuệ mấy lần cho nên cô khá thành thạo, hiện tại đương nhiên là rất quen thuộc.

Nhưng Tân Quỳ là khách quý, sẽ được ghi hình hai tập. Hôm nay sau khi kết thúc, cô chạy đến đoàn làm phim “Họa mi” rồi ngày hôm sau cô lại tiếp tục đến ghi hình tập hai.

Lúc trước ở chương trình “Catching!You ~” cô không thể cùng đội với Thành Oanh. Lần này cuối cùng cô cũng được như ý nguyện, hai người không chỉ là đồng đội mà còn vượt qua hai vòng đầu.

Phần thi tiếp theo có người chơi rất giỏi, có thể nói là tương đối khó khăn.

Trong thời gian nghỉ, Tân Quỳ cùng đứng với khách mời vừa uống nước vừa nói chuyện.

Hà Nguyễn Dương không bỏ qua cơ hội này, vô tư đi đến.

Cậu hoàn toàn không quan tâm đến những tin đồn, quan trọng là trước đó cậu đã tương tác qua lại với Tân Quỳ trên Weibo nên sau đó cậu càng thoải mái hơn.

Những khách mời coi như cũng hiểu Hà Nguyễn Dương, tự động tránh đường.

“Tiểu Tân Quỳ, thật ra hôm nay thấy cô, tôi muốn nói với cô chuyện này.” Hà Nguyễn Dương để tay dưới cằm, sờ tới sờ lui, giống như đang trầm tư.

Tân Quỳ ngửa đầu uống một hớp nước nhỏ, hai má phồng lên, liếc mắt nhìn cậu, “Muốn nói cái gì?”

“Chính là muốn nói, cảm thấy cô có chút thay đổi.” Hà Nguyễn Dương kéo dài giọng, cảm thán giống như cô con gái nhà mình đã trưởng thành, cuối cùng cậu lại nói tiếp, “Hình như trở nên xinh đẹp hơn.”

Hà Nguyễn Dương đang nói những điều thật lòng. Cậu đã quen biết Tân Quỳ từ giữa hè năm ngoái.

Lúc đó trông cô đáng yêu, ngây thơ, khuôn mặt phúng phính trắng trẻo như lòng trắng trứng, cằm còn có độ cong mềm mại.

Hiện tại, cô giống như cái cây được hấp thụ lượng nước dồi dào, ngày càng phát triển, tươi tốt.

Thời gian càng lúc càng trôi qua, Tân Quỳ cũng càng xinh đẹp hơn đồng thời ngày càng nảy nở hơn. Tuy sự thay đổi dường như rất nhỏ, thoạt nhìn không phát hiện ra, nhưng luôn cảm thấy từng đường nét của cô đang dung hợp, ngày càng hoàn mỹ hơn.

Hơn nữa eo cô cũng càng nhỏ hơn, phập phồng lên xuống và đôi chân thon dài thẳng tắp.

Vừa thuần khiết vừa quyến rũ.

Hà Nguyễn Dương nhìn đến đây, lễ độ dời tầm mắt.

…Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.

Nhưng nếu nhìn từ góc độ của một người đàn ông, bây giờ Tân Quỳ đúng là giống như trái cây chín mọng, chỉ cần chọc vào là có thể trào nước. Mắt ngọc mày ngài, cực kỳ quyến rũ.

Nghĩ đến đây, Hà Nguyễn Dương ngập ngừng, “Đóa hoa hướng dương cô được tưới nước khá tốt nhỉ.”

Cậu vốn không lựa lời, nghĩ gì nói đó, lúc này lại bổ sung thêm, thiếu chút nữa bị bóp chết, “Cô xem khuôn mặt của cô tươi tắn hơn trước rất nhiều đó.”

Lúc đầu Tân Quỳ nghe Hà Nguyễn Dương nói chuyện còn cảm thấy tính cậu bình thường, rồi sau đó phát hiện ra, cậu vẫn là một con khỉ.

Cậu chưa nói được vài câu đã bại lộ bản tính, miệng toàn nói phét.

Chủ yếu là cậu dùng từ như vậy, cái gì mà tưới, càng nói càng đi xa.

Mà những từ đó khiến cô liên tưởng đến Hạ Vân Nghi. Cô nhớ tới những hành động cô và Hạ Vân Nghi ở khách sạn trong khoảng thời gian gần đây…

Tân Quỳ nhanh chóng đánh bay suy nghĩ này của mình.

Hà Nguyễn Dương ở lại không được bao lâu, đạo diễn đã gọi cậu đi ngay, nói là muốn cho cậu biết về nửa sau chương trình một chút.

Tân Quỳ thừa dịp xung quanh không có ai, đột nhiên nhớ ra chuyện mình kéo Hạ Vân Nghi vào danh sách đen.

Bây giờ cô muốn cho anh ra khỏi danh sách rồi, nhưng trợ lý và Lý Nghiêm đều không ở bên cạnh nên cô không có điện thoại.

Tân Quỳ suy nghĩ một lát rồi mặc kệ. Dù sao cô đã cho vào danh sách đen rồi, cứ để Hạ Vân Nghi tận hưởng thêm.

Như vậy cũng… không quá đâu nhỉ?

- -- 

Nhưng mà sự thật chứng minh, có một số việc càng nghĩ càng dễ quên, giống như một hòn đá sau khi được ném xuống hồ, mặt hồ sẽ không thấy gợn sóng.

Đến khi cô nhớ ra thì đã quá muộn.

Khi đó Tân Quỳ không biết rằng, bởi vì sơ sót của mình, không chỉ khiến cô bị bắt thóp mà đến thể xác cũng bị người nào đó dày vò.

Sau khi ghi hình chương trình xong, Tân Quỳ chạy tới đoàn phim “Họa mi” để chuẩn bị cho cảnh quay kết thúc.

Sau khi các phân đoạn nhỏ được ghi hình xong, toàn bộ đoàn làm phim sẽ thực hiện đồng sản xuất cuối cùng, cho ra cái kết hoàn thiện.

Tân Quỳ lại thay trang phục tiểu hồ yêu rồi đổi sang bộ trang phục khác phù hợp với kết thúc. Lần này là lần cuối cô được mặc bộ đồ hồ ly rồi.

Trải qua mấy tháng ở chung cùng đoàn phim, Tân Quỳ có chút tình cảm, còn chưa tới khoảnh khắc tạm biệt, cô đã xin đạo diễn có thể mang bộ đồ tiểu hồ yêu đi không.

Đạo diễn Lý vung tay lên, “Tôi còn tưởng cô muốn cái gì, sau này nếu còn thích thứ gì khác, cứ nói với tôi, tôi sẽ bảo tổ trang phục đưa cho cô.”

Tân Quỳ nghe vậy, vội vàng gật đầu như gà con mổ thóc.

Cảnh diễn lần này của cô được quay tới rạng sáng, sau đó không lâu, “Họa mi” sẽ chính thức đóng máy. Cho nên gần đây cô không bỏ được cảnh diễn nào, mỗi khi quay xong cô đều muốn ở lại tán gẫu với diễn viên trong đoàn phim.

Hôm nay cô làm việc liên tục, sau khi ghi hình chương trình giải trí, có thể nói là phải phóng như bay về đoàn phim, không hề được nghỉ ngơi chút nào.

Cho nên đến khi cô quay về khách sạn, Tân Quỳ cũng lười cởi bộ trang phục tiểu hồ yêu, chỉ cởi bỏ lớp áo ngoài rồi khoác thêm một cái áo khoác dài đến đầu gối.

Mùa đông giá rét đã qua, mùa xuân ấm áp đang tới, những đêm ở nơi quay phim vẫn thi thoảng trở lạnh, thi thoảng lại có gió xuân thổi vào mặt. Tân Quỳ không phải đợi ở bên ngoài quá lâu nên không mặc áo lông giống như thường lệ.

Khi cô vẫy tay với Lý Nghiêm và trợ lý, cô hơi thụt đầu vào cổ áo đang dựng thẳng, chỉ để lộ đôi mắt sáng trong.

Sau khi thay quần áo, cô thậm chí còn sờ vào túi của mình, cảm thấy có chút kỳ lạ, thậm chí trong lòng còn dâng lên một cảm giác không thể nói ra.

Cô cảm thấy hình như mình quên thứ gì đó.

Gió đêm thổi nhẹ qua mặt, khiến cô cảm thấy nhột. Tân Quỳ ngước mắt nhìn lên bầu trời đen kịt, không hề có một ngôi sao nào.

Đến lúc này, cô cảm thán, đã lâu rồi Hạ Vân Nghi chưa đưa cô lên núi ngắm sao.

Nhưng nói đến Hạ Vân Nghi…

Trong giây lát, Tân Quỳ lập tức tỉnh táo lại.

Vào giờ phút này, rốt cuộc cô cũng nhớ ra, cảm giác vừa rồi tại sao lại dâng lên.

Dường như cô đã quên cho Hạ Vân Nghi ra khỏi danh sách đen.

Vốn dĩ cô định sau khi kết thúc chương trình giải trí sẽ giải quyết chuyện này, nhưng Tân Quỳ lại vội đi quay phim, thật sự đã quên mất.

Không thể không nói, cô có chút run sợ.

Ở phương diện nào đó, Hạ Vân Nghi có rất nhiều sức chiến đấu và ham muốn, anh chắc chắn sẽ không nói hai lời, cố tình muốn liên tục đòi quyền lợi, không cho người khác có cơ hội nói gì.

Hiện tại dù chưa có chuyện gì xảy ra, cô đã cảm thấy… nếu như tối nay cô gặp Hạ Vân Nghi, cái mông nhỏ của cô sẽ không còn lành lặn nữa.

Nhưng mà trước đó cô đã để lại mấy “lời tàn nhẫn”, bảo anh không cần qua chỗ cô.

Chắc là… Hạ Vân Nghi sẽ không tới đâu nhỉ?

Tân Quỳ nghĩ vậy, chỉ cảm thấy việc cấp bách nhất bây giờ là kéo Hạ Vân Nghi ra khỏi danh sách đen.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời thở dài một cái, rồi sau đó đi lên bậc thang vào khách sạn.

Cô đang đi thì nhận được tin nhắn WeChat của Hạ Vân Nghi, đồng thời cũng nhìn thấy một chiếc xe Rolls – Royce ở ngoài cửa khách sạn.

Một chiếc xe có đường nét như vậy rất hiếm Tân Quỳ ngẩng đầu nhìn kỹ.

Kiểu xe sang trọng, có màu đen.

Ánh sáng trong đại sảnh khách sạn chiếu qua cửa kính rọi lên nửa thân xe, làm một bên như được tỏa sáng.

Chiếc xe không hề di chuyển mà lặng lẽ đỗ ở đó làm nổi bật sự đắt tiền.

Tân Quỳ đã ở khách sạn này một thời gian dài, trước kia chưa từng thấy chiếc xe này bao giờ.

Sau khi cô nhìn ngắm xe một lát, cô lại chuyển tầm mắt sang chỗ khác.

Cô bước từng bước nhỏ, bối rối không biết làm thế nào để nói chuyện với Hạ Vân Nghi sau khi kéo anh vào danh sách đen. Có đôi khi anh hờn dỗi, so với cô chỉ có hơn chứ không kém. Quan trọng là cô chưa chắc chắn hôm nay anh có tới hay không.

Vào lúc cô đang thở dài than ngắn, đang chuẩn bị lý do thoái thác, đột nhiên có một bóng đen đi tới gần cô từ đằng sau.

Tân Quỳ kinh ngạc trong nháy mắt người nọ đã ở ngay cạnh.

Cô muốn hét lên nhưng tiếng kêu bị nghẹn ở cổ họng, vừa định trào ra ngoài thì người kia tiến thêm một bước.

Người đàn ông phớt lờ phản ứng gần như cứng đờ của cô, khi đến gần, anh duỗi tay ra không nói lời nào.

Sau đó anh bế cô lên.

Tân Quỳ chỉ cả thấy thế giới trước mặt mình bị đảo lộn. Cô còn chưa kịp nói gì thì ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc.

Đó là hương thơm bạc hà trên người Hạ Vân Nghi.

Tân Quỳ nhận ra được người đứng sau mình là ai, vừa thẹn thùng vừa bực mình.

Tại sao, tại sao anh lại làm vậy với cô chứ?!

Cô cảm thấy cơ thể khó chịu còn không nói… ở đây còn đang là trước cửa khách sạn của đoàn phim đó!

Ngay khi phản ứng lại, Tân Quỳ liều mạng bắt đầu đong đưa chân mình như một con vịt.

“Này! Đột nhiên anh xuất hiện là muốn hù chết ai?!”

Hạ Vân Nghi không hé răng, ngoảnh mặt làm ngơ, động tác vẫn không ngừng.

Đôi chân anh từ từ bước xuống cầu thang, đi tới chiếc xe Rolls – Royce mà Tân Quỳ vừa đánh giá kia.

Tân Quỳ thấy mình cách cửa xoay khách sạn càng ngày càng xa, biết rằng mình không thoát được, vẫn cứ giãy giụa, “Anh thả em xuống!”

Nhưng lúc này Hạ Vân Nghi cực kỳ bình tĩnh cũng cực kỳ lạnh lùng, bàn tay với khớp xương rõ ràng di chuyển lên, đánh một cái lên mông cô, “Em lộn xộn cái gì.”

Tân Quỳ bị anh khiêng, dù mặt đường có phẳng thế nào thì vẫn bị xóc, dứt khoát nhỏ giọng nói, “Hu hu hu… em khó chịu quá!”

“Làm nũng cũng vô dụng,” Hạ Vân Nghi bước ba bước thành hai bước, trực tiếp đi đến cửa sau xe, mở cửa ra, hơi khom lưng cho cô vào.

Vào lúc chân cô vẫn còn ở bên ngoài, đang giãy dụa, Hạ Vân Nghi nhanh tay lẹ mắt, sợ cô bị đụng đau, vội vàng dùng tay che khung cửa.

Sau đó, anh cũng không hề dừng lại một giây nào, nghiêng người ngồi vào.

Khi cửa xe bị đóng lại, Tân Quỳ căm giận xoay người sang chỗ khác, tỏ vẻ mình đang rất tức giận.

Hạ Vân Nghi cảm thấy buồn cười, vội vàng tiến lên ôm cô, “Người bị kéo vào danh sách đen là anh, tại sao em lại giận chứ?”

Tân Quỳ im lặng một lát, chậm rãi tách ra khỏi người anh. Cô khịt mũi, “Anh vừa dọa em.”

Cũng không thể hoàn toàn nói là dọa, còn có…

“Hơn nữa… tại sao anh lại khiêng em!”

Tân Quỳ càng nghĩ lại hình ảnh vừa rồi càng cảm thấy…

Cô tự nhiên bị bế lên hệt như một con búp bê vải.

“Anh không làm như vậy thì liệu em có lên xe với anh không?” Hạ Vân Nghi nói, hai tay ôm chặt eo cô, bế cô lên đùi mình ngồi.

Rồi sau đó Hạ Vân Nghi cúi người, cắn nhẹ lên môi cô.

Tân Quỳ bị đau, nhíu máy, sau khi đánh anh một cái, lúc này mới kịp nhìn quanh bốn phía, “Đây là xe mới của anh? Em chưa từng thấy anh lái xe này.”

“Đã có từ lâu rồi nhưng chưa đi.” Hạ Vân Nghi trả lời, lại cảm thấy cô không nghiêm túc, vươn tay nắm cằm cô, bắt cô nhìn về phía mình.

Không gian trong xe vốn rất rộng, ghế đằng sau chỉ có hai người, còn rất nhiều chỗ.

Trong bóng tối, đôi mắt Hạ Vân Nghi giống như đang âm thầm bùng lửa.

Tân Quỳ gật đầu, giọng điệu mơ hồ, “Hôm nay anh không đỗ xe ở trong hầm gara à?”

Cô không nói tới còn tốt, nhắc tới lại nhớ tới nguyên do ban đầu tới đây của anh.

“Em nói gì cơ?” Hạ Vân Nghi hỏi, buông cô ra, khi rời khỏi môi cô còn có tiếng “ba” nhẹ nhàng phát ra, cô nghe thấy, vành tai lập tức đỏ ửng.

Anh ngừng một chút lại nói tiếp, như là nhắc nhở Tân Quỳ, cô mới là người bắt đầu trước, “Kéo anh vào danh sách đen, anh chỉ có thể ở cửa khách sạn bắt người thôi.”

Cô nghe xong có chút bối rối, bắt đầu biện hộ cho mình, “Nhưng anh, nhưng anh đâu có gọi điện thoại cho em!”

Cô mới chỉ kéo anh vào danh sách đen của WeChat mà thôi. Anh có thể liên lạc với cô bằng cách khác mà.

“Em chắc chắn muốn anh nhắc lại tình hình lúc đó?” Hạ Vân Nghi nhướng mày, “Gọi điện thoại cho em thì có thông báo không liên lạc được.”

“…”

Tân Quỳ cố gắng nhớ lại, hình như lúc ấy cô bật chế độ máy bay.

Cô cười hì hì, sau đó treo cờ đầu hàng, “Lúc đó em đang ghi hình chương trình thực tế, bận quá nên quên mất, về mặt tình cảm thì có thể tha thứ được, anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân…”

Nhưng cô còn chưa kịp nói xong thì đã bị Hạ Vân Nghi cắt ngang.

“Không, chuyện này cần phải nhớ.”

Cô cảm nhận được sức lực ở eo cô càng tăng lên, Tân Quỳ lúc này mới kịp phản ứng lại, vội vàng đẩy anh ra nhưng vô dụng.

Đầu ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng đẩy áo khoác ngoài của cô ra.

Khi nhìn thấy quần áo bên trong, anh thấp giọng nói, “Em mặc cái gì bên trong vậy?”

Tân Quỳ bất an, cảm thấy tầm mắt anh dường như có thể nhìn xuyên thấu được.

Giọng nói cô phảng phất trong không khí, nhẹ nhàng, “Là trang phục tiểu hồ yêu của đoàn phim… em chưa kịp thay.”

Rồi sau đó cô bổ sung thêm, “Cũng không lạnh.”

“Hồ ly không có đuôi à?” Tầm mắt Hạ Vân Nghi rơi xuống chỗ đó, chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm thấp.

Tân Quỳ cắn môi, cảm thấy anh thật đen tối, nhưng vẫn thành thật nói, “Em đã để lại ở đoàn phim rồi.”

Khi hai người đang nói chuyện, tầm mắt hai người chạm nhau.

Nếu như giờ phút này Tân Quỳ không hiểu được tâm tư của Hạ Vân Nghi thì sao cô có thể ở bên anh lâu như vậy.

Đây chính là ánh mắt sói đói vồ mồi quen thuộc.

Cũng không biết anh tự ý thêm thắt gì trong ý nghĩ, Tân Quỳ nhanh chóng nói, “Sao đột nhiên anh…”

“Ừm.” Hạ Vân Nghi trả lời, tiến lại gần cô.

Sau đó anh khiến Tân Quỳ vội vã ngăn cản, “Không được… xe đang dừng ở trước cửa khách sạn đấy.”

Hạ Vân Nghi vốn không muốn làm chuyện đó ở trong xe, hơn nữa người qua kẻ lại trước cửa khách sạn cũng không ít, dù sao sau này vẫn có cơ hội, anh chờ được.

“Anh biết rồi.” Hạ Vân Nghi cười cười, “Đợi chút nữa trở về khách sạn.”

“…”

Tân Quỳ nghe được lời này thật sự muốn túm cổ anh, kết quả bị anh khống chế tay.

Anh nhéo tay Tân Quỳ, để cô ngồi dựa lưng vào ghế.

Cô đợi anh buông tay ra lại bật dậy.

“Hôm nay anh tới thật ư?”

Hạ Vân Nghi nhắm mắt, “Chẳng lẽ bây giờ anh là giả à?”

Tân Quỳ không ngôi yên, nhúc nhích hết nơi này đến nơi nọ khiến Hạ Vân Nghi mở mắt ra, làm bộ muốn cởi áo khoác của cô khiến cô hoảng sợ vội vàng ngửa ra sau.

“Nếu như anh mệt thì chúng ta lên phòng đi.” Tân Quỳ vừa nói vừa liếc mắt nhìn xung quanh xe, “Hay là ngồi đợi ở trong xe?”

Cô đang hoài nghi Hạ Vân Nghi muốn ở trong xe dưỡng sức.

Hạ Vân Nghi không biết suy nghĩ trong đầu của Tân Quỳ, chậm rãi trợn mắt, tầm mắt dừng ở nơi nào đó, đột nhiên nói một câu, “Thật ra anh đổi sang đi chiếc xe này cũng có nguyên nhân.”

“Nguyên nhân gì?” Tân Quỳ không hiểu.

Hạ Vân Nghi không đáp lại, chỉ hơi đứng dậy, ấn một cái nút. Ngay sau đó, cửa phía trên đỉnh đầu đột nhiên thay đổi, đập vào mắt là một không gian đầy sao.

Tân Quỳ ngước mắt nhìn, oa một tiếng.

Cô giống như đang được đứng trên đỉnh núi vậy, giơ tay lên không trung.

Mặc dù sau khi cô nắm bàn tay lại thì chỉ có không khí hư vô, cô vẫn cảm thấy giờ phút này đang tràn đầy.

“Em có thích không?” Hạ Vân Nghi ôm Tân Quỳ, hôn vào má cô hai cái.

Tân Quỳ choáng váng trước sự dịu dàng bất ngờ này, “Ừm, cực kỳ cực kỳ thích.”

Hai người chỉ im lặng ngồi bên cạnh nhau, rồi sau đó Tân Quỳ nghe thấy Hạ Vân Nghi chậm rãi mở miệng.

“Sau này chúng ta còn nhiều cơ hội xem, bây giờ về khách sạn trước đi.”

“…”

Người có thể phá bầu không khí ngoại trừ anh thì còn có ai!

Nhưng nghiêm túc mà nói quả thật ngồi mãi ở đây cũng không tốt.

Dù sao xung quanh đều là trường quay mà khu vực xe đang đỗ lại quá gần cửa khách sạn. Tuy nhiên nói là nói vậy, khi hai người cùng bước xuống xe thì đã qua một giờ.

Mới vừa rồi Hạ Vân Nghi còn nhíu mày, lấy áo khoác bắt Tân Quỳ nhất định phải mặc vào. Nhưng khoảng cách từ xe tới phòng chỉ có vài chục bước, cô lại lười mặc.

Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn là Hạ Vân Nghi thỏa hiệp.

“Để anh ôm em đi.”

“Đừng, vậy không phải quá táo bạo rồi sao.”

“Vậy em muốn thế nào?”

“Anh bỏ tay ra…”

Cho đến khi xuống xe, cả hai người vẫn đôi co về vấn đề này.

Cuối cùng là anh ôm chặt cô, bước nhanh về phía khách sạn.

Gió đêm se lạnh.

Ánh sáng cạnh cửa sáng trưng, cũng ngăn cản ánh đèn nhấp nháy ở nơi nào đó.

- -- 

Hạ Vân Nghi đã quá quen với khách sạn Tân Quỳ đang ở. Đây là nơi hai người bên nhau lâu nhất từ trước đến nay, nơi nào cũng có dấu vết của cả hai.

Quả thực là tổ ấm của hai người.

Không nói đến những thứ khác, lúc trước toàn bộ đồ ở tủ đầu giường ở đại bình tầng của Hạ Vân Nghi bây giờ đã được chuyển tới chỗ cô.

Chuyện tình cảm nhất định không thể thiếu được, bộ trang phục hồ ly lúc này trở thành chất xúc tác trên mọi phương diện, khi Tân Quỳ đang luống cuống tay chân vẫn còn nhắc Hạ Vân Nghi cẩn thận một chút đừng để rách.

Đây chính là vật kỷ niệm của cô!

“Không phải vừa nãy em nói rằng cảnh cuối cần bộ trang phục này đã được quay rồi sao?” Anh hỏi.

Tân Quỳ trả lời, “Nhưng em muốn giữ làm kỷ niệm.”

“Ừm, anh sẽ cố gắng chú ý.” Hạ Vân Nghi tiến tới gần tai cô, nhẹ nhàng cười một cái, “Kỳ thật em mặc như vậy rất xinh.”

Nụ cười trên mặt anh càng lúc càng rõ ràng hơn, không hề có dấu hiệu giảm.

Cô nhìn chằm chằm vào anh, cuối cùng không nhịn được nức nở.

Hu hu hu anh quá xấu xa, tại sao lại nói lời kiểu như vậy!

Hôm nay sau khi bắt được cô, Hạ Vân Nghi có chút điên cuồng.

Bây giờ anh đã thể hiện rõ sự ngông cuồng của mình, Tân Quỳ không thể chịu đựng được nữa.

“Anh cố ý!” Anh đang cố tình trêu cô, không cho cô một con đường sống.

Lúc này Hạ Vân Nghi đột nhiên không gấp gì, đương nhiên chỉ có cô là người chịu thiệt.

Anh đưa tay vuốt mái tóc xõa trên vai cô, “Sau này em còn dám kéo anh vào danh sách đen nữa không?”

Hóa ra là đang chờ cô nói tới chuyện này.

Tân Quỳ cố không để mình gọi anh là đồ hạ lưu, lúc này mới vội vàng trả lời, giọng điệu cực kỳ hiên ngang, “Không, không, tuyệt đối không.”

Hai người không biết đã làm bao nhiêu lần, Tân Quỳ nhắc nhở anh ngày mai cô còn phải ghi hình chương trình giải trí, lúc này mới anh mới miễn cưỡng buông tha cho cô.

Cô dựa vào lồng ngực Hạ Vân Nghi, không tránh được vẫn bị anh động tay động chân.

Người này thật là xấu xa!

“Em thật sự buồn ngủ…” Tân Quỳ trở tay cào anh, cảm thấy người này có tính cách không giống với bề ngoài.

Anh thoạt nhìn lạnh lùng, kỳ thật am hiểu nhất chính là làm người ta đổ gục trong vô thức.

Lúc này Tân Quỳ đột nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng.

Cô không chỉ không mệt mà ngược lại còn cực kỳ tỉnh táo.

“Em mới nhớ ra, có phải anh đang chuẩn bị chọn nữ chính cho MV của mình không?” Tân Quỳ ngồi dậy, vội vàng lay người Hạ Vân Nghi đang nhắm chặt mắt, “Mau nói đi, có phải hay không, có phải hay không!”

Vị trí của hai người đã thay đổi hoàn toàn.

Hạ Vân Nghi vẫn không mở mắt, “Ừm.”

Tân Quỳ thấy anh trả lời nhanh chóng như vậy, không hề chần chờ khiến cô phản ứng không kịp.

Cô biết Hạ Vân Nghi không thích nói dối, cũng không cần phải nói dối, trước kia có chuyện gì anh đều nói hết.

Nhưng thật sự khi nhận được câu trả lời như vậy khiến lòng cô cảm thấy chua xót.

Cô hơi giận vì bị ấm ức, làm liên tục không được nghỉ ngơi khiến cô cảm thấy mệt mỏi, mũi cũng cảm thấy đau xót,

Cô cố tình hỏi, “Gần đây anh luôn bận việc này, vậy gần đây chắc chắn anh còn đi gặp cô ấy nhỉ!”

“Đúng vậy.” Hạ Vân Nghi nói giọng thản nhiên, “Hôm nay anh đã gặp.”

Anh hơi cong môi trả lời.

Nhưng Tân Quỳ không để ý đến chi tiết này, cô chỉ chú trọng vào câu nói của anh. 

Hôm nay anh đã gặp cô ấy!

Cô nắm chặt chăn, như vậy lại cảm thấy Hạ Vân Nghi quá có lợi, quay qua ôm anh, “Anh không nói với em chuyện này, quả nhiên là không thể tin mấy tin tức trên mạng. Gì mà nói anh chê con gái phiền, cái gì mà không gần phụ nữ, bây giờ đã bắt đầu có nữ chính rồi.”

Tân Quỳ dứt lời, lực tay ở eo anh càng tăng lên không ít.

Mặc dù cô tin bên ngoài Hạ Vân Nghi không có người nào, nhưng tại sao anh không nói với cô!

Cô cũng là người có quyền nêu ý kiến, chẳng hạn như MV không có nữ chính cũng được mà.

Hạ Vân Nghi vốn không ngủ, nghe vậy cảm thấy có vẻ mình chơi với lửa rồi.

Anh thở dài, vội vàng luồn tay ôm chặt cô.

“Thôi em nghĩ gì vậy.” Hạ Vân Nghi hôn lên đầu cô, “Vốn muốn tạo cho em một bất ngờ nhưng đột nhiên tin tức bị truyền ra ngoài. Bây giờ nghĩ lại, có phải Hà Nguyễn Dương nói với em không?”

Tân Quỳ sợ ngây người, ậm ừ hồi lâu, mới lên tiếng trả lời, “Tại sao anh biết là anh ấy?”

“Chương trình giải trí mà em đang tham gia có cậu ấy.” Hạ Vân Nghi lời ít ý nhiều, nói tiếp, “Anh không nói đến những người không liên quan, hôm nay anh muốn nói với em về một người khác.”

Tân Quỳ nghe thấy anh nói nghiêm túc vậy, đột nhiên cảm thấy sững sờ.

Anh nói không phải như những gì cô nghĩ.

Anh nói, muốn cho cô một bất ngờ.

Tất cả những mảnh ghép nhỏ bé này dần dần ghép lại thành hình ảnh hoàn chỉnh.

Trong lòng cô dâng lên cảm giác sung sướng, cố nén suy nghĩ đang ra trong đầu.

Đột nhiên cô lại nghĩ tới câu nói của Hạ Vân Nghi…

Hà Nguyễn Dương là người không liên quan.

Cô không nhịn được, cười híp mắt, “Ha ha.”

“Tại sao em lại cười?” Hạ Vân Nghi lại nói tiếp chuyện vừa rồi, “Em còn nhớ Fair không?”

“Đương nhiên nhớ.” Tân Quỳ trả lời rất nhanh, đây là đại sư âm nhạc Châu Âu từng dạy Hạ Vân Nghi, cũng là người có tiếng tăm ở trong nước.

“Những ca khúc trong album lúc trước của anh đã được cải biên, một phiên bản kết hợp giữa violon và piano, Fair nghe nói tới em, chủ động giúp anh hợp âm.” Hạ Vân Nghi nhàn nhạt nói.

“Bởi vì em?” Tân Quỳ không hiểu, ấp úng hỏi.

“Đúng là ngốc.” Thấy dáng vẻ này của cô, Hạ Vân Nghi cười dịu dàng, “Em thật sự nghe không hiểu nữ chính của anh chính là em sao?”

Nữ chính của anh chính là em.

Trong phút chốc Tân Quỳ cảm thấy tim mình đập ngày càng mạnh hơn.

Hạ Vân Nghi đang ở ngay bên tai cô nhỏ giọng thì thầm.

Tân Quỳ âm ừ, nghiêng người về phía trước, “Giờ thì em biết rồi.”

Cô dừng một chút, lại nói thêm, “Nhưng em càng tham lam hơn.”

“Hử?”

“Em muốn anh nói – nữ chính của anh chỉ có mình em.”

Có lẽ do đêm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, Tân Quỳ cảm thấy mình đang lơ lửng, còn chưa kịp chờ Hạ Vân Nghi trả lời cuối cùng đã chìm vào giấc ngủ.

Dường như cô rất vui, khóe miệng còn hơi nhếch lên.

Hạ Vân Nghi híp mắt, trong lúc nhất thời không cảm thấy buồn ngủ, cứ như vậy im lặng nhìn cô.

- -- 

Đến sáng, Tân Quỳ thức dậy, mới vừa mở mắt ra là bị Hạ Vân Nghi vẫn luôn đợi “làm” cô.

Anh chỉ mở miệng hỏi một câu, “Tỉnh rồi?”, sau đó bắt đầu làm việc.

Cũng không biết Hạ Vân Nghi lấy đâu ra tinh lực, quả thực anh đang chờ cơ hội để hành động.

Nhưng sau đó cặp tình nhân này vẫn dính lấy nhau, vuốt ve là chuyện bình thường.

Trên đường đưa cô đến nơi ghi hình, Hạ Vân Nghi dặn dò cô về lịch trình quay MV.

Anh giống như dựa vào thân phận giải trí Nhất Thiên để đưa cho bên phía Cố thị một cành ô liu, trong thời gian hai người rảnh sẽ đến Vienna gặp Fair, tiện thể quay MV.

Đến nơi ghi hình, Tân Quỳ đánh giá bốn phía, hôm nay khách mời không có Hà Nguyễn Dương.

May mà không có cậu, nếu không cô không biết được mình phải đối đãi với cậu kiểu gì.

Hôm nay Thành Oanh cũng quay, hai người cùng đi thay quần áo đồng đội của tổ chương trình.

Khi mặc váy, ánh mắt Thành Oanh không cẩn thận xẹt qua đùi cô.

Cô ấy chỉ chỉ, “Trời ạ, chỗ này cậu bị muỗi cắn à?”

Tân Quỳ nhìn theo tầm mắt Thành Oanh, khuôn mặt đỏ lên.

Nào có phải muỗi cắn chứ.

Rõ ràng là Hạ Vân Nghi…

Tân Quỳ không trả lời mà chỉ gật gật đầu. Mà biểu hiện đó trong mắt Thành Oanh chính là đúng.

“Hiện tại mới mùa xuân, con muỗi cắn cậu chắc chắn là muỗi độc rồi.” Thành Oanh nghĩ ngợi, sau đó tự khẳng định, “Muỗi độc rất hại, tớ nghĩ cậu còn bị ở nhiều nơi nữa.”

Cuối cùng Thành Oanh lại nói thêm, “Nhớ chú ý, bị đốt nổi vết đỏ như vậy, cậu có muốn tớ gửi cho cậu mấy bình xịt muỗi không?”

“…”

Tân Quỳ thật sự muốn bịt miệng Thành Oanh.

Cuối cùng Tân Quỳ giải thích  cho Thành Oanh một hồi lâu, sau đó tâm sự một lúc, hai người mới chuyển sang đề tài khác.

Chương trình lần này kéo dài đến tận khuya, gần như hết một ngày.

Tân Quỳ định về khách sạn nghỉ ngơi rồi dành toàn bộ sức lực quay phim. Sau đó cô sẽ đi du lịch một chuyến với Hạ Vân Nghi.

Cô nghĩ vậy, bước đi càng nhanh hơn.

Khi Tân Quỳ bước xuống sân khấu, chuẩn bị tìm Lý Nghiêm và trợ lý, các nhân viên xung quanh đều quay lại nhìn, hơn phân nửa đều là ánh mắt ái mộ và một phần nhỏ là cảm thấy không thể tin được.

Tân Quỳ không rõ nguyên nhân, gãi gãi đầu.

Cô bước nhanh hơn, còn chưa tìm được Lý Nghiêm, trợ lý đã chạy tới.

Đối phương nắm chặt cánh tay cô, giọng điệu nôn nóng, “Chuyện của em và Hạ Vân Nghi trên hot search là sao vậy?”

Tân Quỳ nghe ngữ điệu của trợ lý, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút bất an.

Tim cô đập càng lúc càng mạnh, cô miễn cưỡng đè nén tâm trạng xuống, “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Dĩ nhiên là có chuyện rồi, là chuyện lớn!” Trợ lý lấy điện thoại ra, cho Tân Quỳ xem hot search, “Em và Hạ Vân Nghi bị chụp rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK