Tầm mắt cô cũng dán chặt vào khuôn mặt của Hạ Vân Nghi.
Thành thật mà nói chuyện này chưa bao giờ được đề cập đến giữa hai người.
Đối với kế hoạch trong tương lai và con đường phía trước, cả hai dường như tự ngầm hiểu với nhau, dù không nói một lời nhưng họ vẫn sánh bước bên nhau.
Ngay khi anh nói về vấn đề này, Tân Quỳ hơi rung động, không khỏi có chút hoảng hốt.
Cô ngập ngừng, “Anh muốn như vậy…”
Muốn cô gả cho anh.
Trước khi nói về chuyện này, Tân Quỳ không phải là không nghĩ tới.
Nhưng khi mỗi lần ý niệm này dâng lên, cô sẽ nhẹ nhàng gạt sang một bên.
Dẫu sao cô đang ở độ tuổi thanh xuân, lại có chút ham chơi, cũng rất thích được người yêu trẻ tuổi ôm vào trong ngực.
Trạng thái thoải mái và say đắm trong tình yêu lúc này không khiến cô phải suy nghĩ quá lâu, cũng không quá sâu.
Tân Quỳ cho rằng đó là chuyện đương nhiên, cũng không liên quan gì đến tuổi tác.
Nếu như có thời gian thích hợp, chỉ cần đối phương là Hạ Vân Nghi, cũng không có gì là không thể.
Hiện tại, động tác xoa bụng của Hạ Vân Nghi cũng dừng lại, anh liếc mắt nhìn cô. Anh không trả lời câu hỏi kia, chỉ mở miệng hỏi, “Chẳng lẽ em không muốn?”
Cô bĩu môi.
Loại chuyện này mà cũng muốn cô trả lời trước ư!
Chắc chắn cô sẽ không trả lời!
“Em không nói cho anh biết đâu.” Tân Quỳ làm mặt quỷ với Hạ Vân Nghi, hơn nữa dứt khoát đánh rớt tay anh.
Hạ Vân Nghi vốn cũng không quá tin tưởng sẽ cạy ra được điều gì từ đề tài này, anh nhìn cô một lát, cười thản nhiên, “Được rồi, em vẫn còn nhỏ.”
“Anh dám nói em nhỏ…” Dù sao cô cũng đã tốt nghiệp trước thời hạn, Hạ Vân Nghi cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, kết quả lần nào anh cũng nói vậy.
Hạ Vân Nghi chỉ nhướng mày, sau đó cúi người tới gần, cắn nhẹ tai cô, hơi ngậm rồi mút nhẹ, hơi thở ấm áp ùn ùn kéo tới, thiêu đốt gò mà cô.
“Vậy trí nhớ của em cũng kém quá, anh đã từng nói, Tân Bảo của anh chỉ có một phương diện nhỏ.”
Như vậy còn chưa đủ, Hạ Vân Nghi lại đột nhiên muốn trêu chọc Tân Quỳ, xấu xa cà nhẹ răng qua chóp mũi cô.
Tầm mắt anh lướt qua quần áo của Tân Quỳ rồi đến nơi phồng lên kia, sau đó tiếp tục đi xuống nhìn đường cong quyến rũ. Mà sau khi Hạ Vân Nghi tiến sát lại gần, ghé vào tai cô nói gì đó, Tân Quỳ nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên.
“…”
“Anh đừng có áp chế em!” Cô tránh né anh, hoảng loạn bắt đầu luống cuống, “Em nói cho anh biết, sau này còn nhiều thời gian, giới giải trí có nhiều tiểu thịt tươi đẹp trai như vậy, em có thể ngắm qua từng người một!”
Hạ Vân Nghi vốn muốn trêu chọc cô, đột nhiên nghe thấy câu nói này của Tân Quỳ, gương mặt đẹp trai thoáng chốc trầm xuống.
Tân Quỳ ngước mắt, vô tình liếc nhìn mặt Hạ Vân Nghi, thấy anh như vậy, cô nuốt nước miếng một cái.
Sau đó cô nghe thấy Hạ Vân Nghi nói.
“Tiểu thịt tươi.”
“Đẹp trai.”
“Nhìn từng người một.”
Tân Quỳ đã ở cùng Hạ Vân Nghi rất lâu, đương nhiên phát giác được có chuyện nguy hiểm đang ập đến.
Cô cười hì hì hai cái, giọng nịnh bợ, “Anh nghe nhầm rồi, em còn chưa nói hết, em chỉ coi như là xem thôi, chỉ như thế thôi.”
Cô dừng một chút, chủ động quàng cổ anh, dùng sức dụi đầu anh một cái, “Em mới chỉ nói vậy thôi, nhất thời nóng nảy ~”
Ngoài dự đoán, Hạ Vân Nghi nghe cô trình bày xong… lại cười.
Cười.
Trong lúc Tân Quỳ còn sững sờ, tay anh đã luồn vào trong áo cô.
“Không sao, chỉ là nhất thời thôi.”
Hạ Vân Nghi nói, “Hiện tại anh cho em xem thử, thế nào là rơi vào tình thế cấp bách.”
Chuyện tiếp theo ngày hôm đó thế nào, Tân Quỳ cũng không muốn nhiều lời.
Không gian tưởng tượng nên để lại ở ghế sofa trong phòng khách mà thôi, cô sẽ kín miệng.
Không chỉ việc trong ngày hôm đó, còn có Hạ Vân Nghi.
Cô sẽ không để ý tới anh.
- --
Nhưng tuy nói cô sẽ không để ý tới Hạ Vân Nghi nhưng những hình ảnh chung của anh và cô tại lễ trao giải Hoa Đỉnh trên mạng, cô vẫn sẽ lưu giữ lại.
Sau buổi lễ, trên mạng bùng nổ không nói, khắp nơi nơi đều có ảnh của hai người. Từ khoảnh khắc Hạ Vân Nghi đi về phía Tân Quỳ, rồi đến khi anh ngồi hay là tương tác giữa hai người.
Hàng loạt bức ảnh còn có video của hai người từ mọi góc, mọi biểu cảm, phản ứng và hành động của hai người đều được lưu giữ trong trí nhớ, không thể phai mờ.
Rất nhiều hình ảnh đã ra vòng, thậm chí còn đạt được con số triệu like.
Fans cũng điên rồi.
“ĐM, tuyệt, mọi người có biết khi phát sóng trực tiếp, ba người hà nguyễn dương ở dưới xem em gái nhảy tôi đã phấn khích như thế nào không, bây giờ còn có video reaction của Hạ thần nữa, mau vào xem!”
“Mấy người đu Tinh Vân cp, có biết trạm tỷ đã chụp được rất nhiều góc không, tôi hạnh phúc phát ngất rồi!”
“A a a nghe được phản ứng của mọi người tại hội trường khiến tôi kích động quá, lại hối hận khi hôm đó không đến rồi, căn bản là không giành được phiếu!”
“Hai người này trong lúc tạm nghỉ thật chán ghét, hai người cho rằng không phải đang truyền hình trực tiếp thì không nhìn thấy sao, no, trạm tỷ đã chụp lại được rồi.”
“A a a tôi không sống nổi mất, hết nhéo má rồi lại xoa đầu, đã vậy còn cắn lỗ tai, tôi không chịu nổi!”
“Hạ Vân Nghi giống như đang chơi với một con cún con vậy, tôi thấy Tân Quỳ xấu hổ chết đi được, trợn mắt nhìn anh ấy mấy lần, ha ha ha.”
“Chính chủ phát đường quá ngọt, tôi cần đi truyền nước, ai tới cứu tôi với QAQ”
“Lúc ấy tôi ở hội trường, diễn viên xung quanh đều nhìn bọn họ, biểu cảm của tôi giống y hệt chị gái văng ra khỏi chỗ ngồi, ăn dưa ăn cẩu lương ~ ”
Cùng với những bức ảnh rầm rộ của trạm tỷ, nhà đài cũng đã edit video tung lên mạng.
Tân Quỳ căn bản không cần tìm kiếm, nhìn thấy ngay ở trang chủ.
Cô không chút suy nghĩ, trực tiếp ấn tải xuống.
Đây chính là cô, suốt cuộc đời này sẽ không bao giờ cắt bỏ khoảng khắc nào trong cuộc đời mình.
- --
Giải thi đấu bóng chày Thanh Trưng diễn ra một năm một lần cũng theo sát giải thưởng Hoa Đỉnh bắt đầu được tổ chức.
Giống như năm ngoái, Tân Quỳ vẫn nhận được lời mời.
Nghe nói người câu lạc bộ đứng ra tổ chức lần này đã cố ý mời tình nhân, mục đích chủ yếu là muốn cho Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ cùng nhau vào sân với tư cách là khách mời khai mạc.
Cho đến nay phía Hạ Vân Nghi vẫn chưa có động tĩnh gì.
Bởi vì vẫn còn chiến tranh lạnh từ đợt trước nên Tân Quỳ căn bản không hỏi dò.
Thứ hai là vì Hạ Vân Nghi mới bắt đầu chuẩn bị album mới, lịch trình dày đặc cộng thêm phải về phòng làm việc dốc lòng sáng tác, có lẽ không có thời gian cho giải thi đấu Thanh Trưng. Cuối cùng Tân Quỳ thật sự không hỏi nhiều.
Sau chuyện đó, anh đã dỗ cô rất lâu, cả một buổi chiều vẫn vô ích.
Tân Quỳ nghĩ đến mấy ngày gần đây Hạ Vân Nghi kiên nhẫn tìm kiếm cảm giác tồn tại qua điện thoại, khóe miệng Tân Quỳ cong lên, tầm mắt nhìn ngắm bốn phía.
Mùa hè lại tới, chiếc quạt nhỏ lại được phát huy tác dụng một lần nữa, cô sạc pin để sử dụng cho lần tới.
Thợ trang điểm đang trang điểm cho Tân Quỳ.
Cô hơi ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phòng nghỉ Thanh Trưng ở hậu trường câu lạc bộ, trước cửa sổ có lan can ngăn cản.
Thợ trang điểm đang nói chuyện với lý nghiêm về lịch trình tiếp theo của Tân Quỳ. Khi được hỏi về việc chọn phim, Tân Quỳ hoảng hồn, thu hồi tầm mắt.
“Em còn chưa quyết định, nói thật lần này có quá nhiều kịch bản, em vẫn chưa biết nên chọn thế nào.”
Từ sau “Bánh xe thời gian”, rất nhiều nhà sản xuất phim và đạo diễn đã cho cô cơ hội, thông báo tới dồn dập. Tuy nói “Họa mi” và “Ngày mai” còn chưa chiếu, nhưng Tân Quỳ cũng coi như là tiểu hoa đán lưu lượng, độ hot đang khá cao, dĩ nhiên sẽ có rất nhiều lời mời ập tới.
Tân Quỳ nói đến đây, ngập ngừng, “Nhưng phim của em sẽ chiếu vào năm nay, chị nhớ xem nhé.”
“Dĩ nhiên rồi, chị sẽ kêu gọi bạn bè chị, cũng tuyên truyền cho em luôn.” Thợ trang điểm rất thích trang điểm cho Tân Quỳ, cô rất nhiệt tình, khi trò chuyện miệng nói rất ngọt.
“Được rồi, em xem đi.” Thợ trang điểm chỉ hình ảnh trong gương, “Có đẹp không?”
Tân Quỳ cẩn thận quan sát, sau đó hài lòng gật đầu một cái.
Thợ trang điểm còn phải trang điểm cho những nghệ sĩ tiếp theo, lại nói chuyện với lý nghiêm mấy câu rồi mở cửa đi ra ngoài.
Nhưng cánh cửa còn chưa khép lại thì bị mở ra một lần nữa.
Một người đàn ông lộ ra nửa người, thò đầu vào, tầm mắt nhìn thẳng vào bên trong phòng.
Lý nghiêm nhìn thấy đầu tiên, lúc này đứng dậy, nhíu mày, “Cậu là ai?”
Người con trai trẻ tuổi ngập ngừng, “À… cái đó… tôi tới tìm…”
Còn chưa đợi lý nghiêm phản ứng, Tân Quỳ nghe thấy động tĩnh lập tức xoay người nhìn, lúc này mới kinh ngạc, “A là cậu!”
Lý nghiêm nghe thấy tiếng, nhìn Tân Quỳ, cũng bối rối, “Em biết người này?”
“Không hẳn là biết, chỉ là em thấy mặt cậu ấy rất quen.” Tân Quỳ cười.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, vừa định mở miệng lần nữa, chỉ nghe Tân Quỳ nói, “Có phải trước đây cậu từng theo dõi tôi không?”
“…”
Vào lúc Tân Quỳ và lý nghiêm nghiêm túc dò xét, Tiểu Lưu đột nhiên có cảm giác lúng túng kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất chẳng nghe.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, có chết cậu cũng không tới truyền lời.
“Ờm… Dù sao cũng không hẳn là theo dõi, cô không nhận ra tôi sao? Tôi là trợ lý bên cạnh Hạ thần, Tiểu Lưu đây.” Tiểu Lưu nói, giống như muốn khơi gợi lại trí nhớ cho cô, “Lần trước ở buổi lễ trao giải Thịnh Anh, Hạ thần sợ cô đeo giày cao gót bị té nên bảo tôi đi theo cô.”
Cậu vừa dứt lời, hai người kia ngẩn người.
Tân Quỳ không nghĩ tới suy đoán trong đầu mình lại là thật, mà lý nghiêm nhìn cô mấy lần, lắc đầu rồi chẹp miệng.
“Mặc dù biết em lén lén lút lút nhưng… chậc chậc chậc, anh đã từng lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm mà còn không nghĩ tới hai người còn có thể làm chuyện này.”
Tân Quỳ nghe xong có chút xấu hổ, gãi gãi đầu.
Cô không phản bác bởi vì vào buổi lễ liên hoan phim Thịnh Anh, cô quả thật không nói với lý nghiêm, lừa gạt anh ấy.
“Cậu tới đây làm gì vậy?”
Tân Quỳ nghĩ tới nghĩ lui, không khỏi có chút tò mò, vội vàng hỏi cậu.
“Hạ thần đã tới rồi, vừa đến phòng nghỉ, bảo tôi qua kêu cô tới.”
Hạ Vân Nghi tới rồi?
Thật sự tới rồi còn mời cô qua?
Ai biết được trong hồ lô của anh có thuốc gì chứ!
“Tôi không nên đi.” Tân Quỳ suy nghĩ một lát, dứt khoát từ chối.
“Hả?” Tiểu Lưu không nghĩ tới cô sẽ nói vậy, “Không đi?”
“Cậu cứ nói với anh ấy, tôi mệt phải nghỉ ngơi.” Tân Quỳ chớp mắt, nhìn dáng vẻ bối rối của Tiểu Lưu, “Không sao đâu, cậu cứ nói vậy đi.”
Hiện tại Tân Quỳ muốn thăm dò thử chiến thuật của Hạ Vân Nghi.
Nếu như cô thật sự đi qua, Hạ Vân Nghi sẽ dùng một chút thủ đoạn nhỏ, đuổi được người ngoài đi. Lúc ấu cô nam quả nữ ở trong phòng, có thể xảy ra…
Chủ yếu là gần đây anh vẫn luôn dỗ dành, bây giờ cô ngược lại còn tự chui đầu vào lưới.
Theo tính tình của Hạ Vân Nghi, rất có thể để lại dấu dâu tây trên cổ ngay trong vào hôm khai mạc.
Tiểu Lưu không mời được người, ủ rũ cúi đầu đi.
Tân Quỳ không chút lo lắng quay về chỗ ngồi, lý nghiêm bên cạnh không nhúc nhích, chỉ nhìn cô chằm chằm.
“Tại sao đột nhiên nhìn em như vậy, rất dọa người đó.” Tân Quỳ khó hiểu e ngại.
Lý nghiêm đẩy kính gọng đen, cảm thán nói, “Người trẻ tuổi bây giờ thật biết chơi.”
- --
Năm nay phát bóng cho buổi lễ không giao cho Hạ Vân Nghi, anh không đến kịp mà chỉ tham gia lễ khai mạc.
Đúng lúc này có một đội bóng mới nổi tiếng của Áo tham gia thi quốc tế, ban tổ chức đã giao cho người nổi nhất trong đội họ làm người phát bóng.
Lần này giá vé vẫn cao như thường lệ.
Bởi vì Tân Quỳ và Hạ Vân Nghi được mời vào lúc chưa chắc chắn có đi hay không, fans vì đề phòng vẫn thầu gần như toàn bộ chỗ ngồi.
Tân Quỳ mặc đồng phục bóng chày, khi vừa vào sân, tiếng thét chói tai trong sân vang lên khắp nơi.
“Em gái nhìn bên này đi!”
“A a a thật là đẹp!”
“Oa hôm nay Tân Quỳ mặc đồ bóng chày!”
“Hạt hướng dương cũng ở đây có thấy không!”
Chỉ trong nháy mắt, Tân Quỳ có ảo giác mình quay ngược thời gian về quá khứ.
Một năm trước, cô cũng đứng ở đây.
Cô nhìn về phía fans, mỉm cười, vẫy vẫy tay, sau khi nói chuyện qua lan can mấy câu thì mới ngồi xuống.
Bốn phía xung quanh sân vận động đều có chỗ tiếp ứng, khẩu hiệu tiếp ứng vang rầm trời, lightstick đong đưa giống như sóng biển hòa cùng ánh nắng chiều.
Hôm nay có rất nhiều người đến đây, cho dù là người mê bóng hay là fans, cũng không để lại chút kẽ hở nào.
Tân Quỳ chán muốn chết, lại trêu chọc fans vài câu, lúc này mới quay đầu, chuẩn bị xem nghi thức khai mạc.
Năm nay cô không có tiết mục gì, chỉ cần trong lúc phát sóng trực tiếp ló mặt ra là được, xem như nhẹ nhàng.
Chỉ là thời tiết quá oi bức, ánh mặt trời đặc biệt gay gắt. Đến nỗi khi một tràng la hét mới đột ngột nổi lên, Tân Quỳ chỉ hơi nheo mắt lại, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tiếng reo hò vang lên không ngớt, fans ngồi gần cô gần như kêu gào phá cổ họng, tiếng vang cũng rất rõ ràng.
Cũng không lâu lắm, trong tầm mắt cô xuất hiện một đột chân dài.
Hạ Vân Nghi mặc đồ bóng chày, chiếc mũ hơi cụp xuống, đôi mắt đen sáng trong.
Anh hơi ngước mắt, nhìn đằng sau Tân Quỳ, chậm rãi đi tới rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Fans sau lưng cách mấy mét cũng không nghĩ có thể ở gần hai người họ như vậy, vội vàng giơ banner, gióng trống khua chiêng hô khẩu hiệu.
“Hai người chính là cặp đôi trời sinh!”
“Cô gái Tinh Vân đi ngang qua, một đời một kiếp đi ngang qua!”
“A a a a tôi lại chuẩn bị hôn mê rồi, mau cứu với!”
Tân Quỳ bị gọi có chút ngượng ngùng, nhìn Hạ Vân Nghi ngồi cạnh, lặng lẽ vươn tay ra nhéo đùi anh, “Tại sao anh ngồi đây?”
Theo như cô biết, tuy anh không phải người phát bóng nhưng anh có một bài phát biểu.
“Tại sao anh không thể ngồi đây?”
Anh lười biếng trả lời, thuận tiện nhéo lên bàn tay đang để ở chân anh.
Nhéo một chút liền không dừng lại được.
Ai có thể nghĩ đến Hạ thần làm mọi việc đều đỉnh đã lâu chưa được chạm vào người cô bạn gái bé nhỏ của mình.
Bởi vì Tân Quỳ không để ý đến anh. Hôm nay có cơ hội tốt như vậy, sao có thể buông tha được.
Bề ngoài cô kháng cự là một chuyện, thấy Hạ Vân Nghi nhéo cô không buông tay lại là chuyện khác.
Hôm nay anh mặc đồng phục bóng chày, tinh thần phấn chấn, mặt mày rạng rỡ.
Ánh nắng phủ lên làn da trắng lạnh của Hạ Vân Nghi, khuôn mặt như ngọc hồng lên vì nóng.
Tân Quỳ nhìn Hạ Vân Nghi như vậy, bị hút hồn.
“Lần này anh ở đây mấy ngày?”
“Anh ư?”
“Ừm.”
“Giống như em, hai ngày, vẫn là khách sạn lần trước.”
Tân Quỳ gật đầu, vốn muốn nói gì thêm lại sợ fans phía sau, vội vàng muốn buông tay ra.
Hạ Vân Nghi vẫn nhởn nhơ như không có chuyện gì xảy ra, nắm chặt tay cô, không cho cô cơ hội chạy trốn.
Sau khi đôi co một lát, Tân Quỳ là người chịu thua trước.
“Anh thật là…”
Hạ Vân Nghi nhìn cô, khẽ cười.
- --
Buổi lễ khai mạc rất nhanh đã bắt đầu.
Sau khi trải qua hàng loạt giai đoạn khai mạc, phổ biến quy định, từ trên khán đài cho đến người trong sân, ai ai cũng vui mừng. Sau lưng Tân Quỳ và Hạ Vân Nghi vang lên tiếng chụp ảnh không ngừng.
Cô suy nghĩ bằng chân cũng biết fans đang chụp gì.
Nhưng Hạ Vân Nghi vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, không hề thấy không ổn chút nào, quang minh chính đại mà nhéo cô.
Hai người ngồi cùng nhau một lát, trong sân đột nhiên phát ra tiếng cười ồn ào cùng tiếng trêu ghẹo.
Năm nay Thanh Trưng đã áp dụng kiểu tương tác mới.
Vì để cho khán giả trên khán đài có thể tham gia và cùng đắm chìm trong cảm xúc, ban tổ chức đã mở thêm “Kissing Time ~ ”
Tổ quay phim phụ trách truyền hình trực tiếp sẽ bắt chọn ống kính tạm thời, hai người cùng xuất hiện trong khung hình sẽ được phát lên màn hình lớn.
Hai người này sẽ hôn trước mọi người dựa theo yêu cầu.
Để tạo thêm sự thú vị và để khán giả hứng khởi tham gia, ban tổ chức sẽ chỉ quay một nam và một nữ.
Nếu như hai người không phải người yêu thì có thể ôm tượng trưng. Nói tóm lại nếu là trò chơi tương tác, phải tuân theo quy tắc, không thể thờ ơ được.
Cô nghe thấy tiếng hét ở sau lưng, vội vàng nhìn lên màn hình lớn.
Cô đang xuất hiện trên đó, xem náo nhiệt vô cùng vui vẻ.
Cô thật sự cảm thấy khoảnh khắc này khá quen, cô từng tương tự thế này tại concert với Hạ Vân Nghi.
Nhưng cùng lắm cô chỉ là khán giả còn anh là chủ buổi biểu diễn, không phải là người yêu.
Tân Quỳ nhớ lại lúc ấy toàn bộ hội trường sôi trào, còn rất náo nhiệt.
Nhưng cô còn chưa kịp nhìn được bao lâu, màn hình kế tiếp hiện lên, đôi tình nhân được bắt cặp chính là cô và Hạ Vân Nghi!
Mặt của hai người đều được phóng đại trên màn hình.
Mọi người xung quanh yên lặng vài giây rồi kích động, “Hôn đi! Hôn đi!”
Tân Quỳ trố mắt nhìn Hạ Vân Nghi đang ngồi bên cạnh. Cô còn chưa kịp hoàn hồn, Hạ Vân Nghi đã nghiêng người tới.
Anh nghiêng đầu, một tay nâng cằm cô, trực tiếp cạy răng cô ra, hôn môi.
Dưới sự chứng kiến của hàng nghìn cặp mắt, trên sân bóng chày xanh tươi, trong cái nắng nóng như lửa cháy của mùa hè, bốn phía xung quanh dần dần mờ ảo.
Anh vậy mà hôn cô không chút do dự.