• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng không lâu lắm, ánh đèn hội trường sáng lên.

Người trên sân khấu ôm nhau, người ở dưới hoan hô.

Hà Nguyễn Dương ngồi ở hàng cuối cùng dựa đầu vào vai Ninh Nhiên, vẻ mặt phẫn nộ như phải gả con gái của mình đi.

Từ lúc vào trong hội trường tới bây giờ, Hà Nguyễn Dương vẫn luôn mím chặt môi giống như sắp khóc.

Ninh Nhiên nhịn một hồi lâu, cuối cùng không chịu được nữa, “Nếu cậu thực sự muốn khóc có thể tự giải quyết hay không? Cứ dựa vào người tôi làm gì?”

Hà Nguyễn Dương đẩy ra, “Thôi đi, chỉ coi cậu là lưng ghế mà cậu cũng ý kiến à?”

Dứt lời, cậu nhìn về phía Tân Quỳ, giống như đang khóc lớn, “Tiểu Tân Quỳ của tôi!”

“Những lời này nếu cậu có bản lĩnh thì nói trước mặt lão Hạ ấy, nói với tôi cũng vô ích.” Ninh Nhiên giơ tay đập vào vai Hà Nguyễn Dương, giống như phủi bụi vậy.

“Tại sao cậu nói nhiều thế?” Hà Nguyễn Dương nhất quyết không ngừng lại, đưa máy ảnh cho Ninh Nhiên, “Tôi là vì cún Hạ dặn dò nên mới phải cầm theo máy ảnh chụp hai người họ, cậu còn nói linh tinh thì cứ cầm mà chụp đi!”

Ninh Nhiên đột nhiên bị nhét máy ảnh vào tay, tâm tình rất khó hiểu.

Rốt cuộc  là ai há miệng nói linh tinh?

- -- 

Nói đến ngày hôm đó quả thật phát sóng trực tiếp rất đúng dịp.

Trong kế hoạch của Hạ Vân Nghi, chỉ có Ninh Nhiên và Hà Nguyễn Dương biết. Sau đó trường Kinh Hoa quyết định phát sóng trực tiếp dựa vào độ hot lúc bấy giờ, ngược lại Hà Nguyễn Dương còn cười kịch liệt, nói rằng để tất cả mọi người cùng làm chứng có phải tốt hơn không?

Hạ Vân Nghi vốn muốn định ở trong phạm vi nhỏ, tạo bất ngờ cho các tiền bối trong giới. Nhưng nghĩ đến tương lai của hai người, dù có giấu giếm thế nào đi chăng nữa, họ vẫn sẽ bị đưa ra đầu sóng ngọn gió từ lúc nào không hay.

Mặc dù điều này trái với ý định ban đầu của anh nhưng không phải không tiếp nhận được.

Chỉ là lúc này Hạ Vân Nghi đã bỏ qua một điểm đó là chuyện lúc trước của anh và Tân Quỳ đã làm bùng nổ cộng đồng mạng thế nào.

Đêm đó hot search không chỉ dùng từ “bùng nổ” để hình dung nữa rồi.

“Ai da có thể xem qua phát sóng trực tiếp hu hu hu, sau này hai người có thể cùng đi trên con đường hoa rồi!”

“Nhưng có phải nhanh quá không, nói thật, sau này có hot search hai người kết hôn tôi cũng không thấy ngạc nhiên đâu!”

“Cõi đời này còn có fans CP nào hạnh phúc hơn cô gái Tinh Vân sao, chính chủ còn đẩy thuyền mạnh hơn fans, đường cũng là tự tay đút!”

“ĐM, tôi là người tối cổ à, hai người họ biết nhau từ khi còn bé?”

“Chỉ có một mình tôi muốn biết cảnh tượng tỏ tình lúc đầu thôi sao?”

“Hai người họ có thật nhiều bí mật, tôi không cam lòng!”

“@Hà Nguyễn Dương @Ninh Nhiên, trong phát sóng trực tiếp tôi có để ý tới hai người, hai người ở hàng cuối cùng lén lén lút lút làm gì thế?”

“Hạ Vân Nghi luôn muốn một danh phận đúng không, anh ấy đã cầu hôn. Nếu sau này chia tay thì Tân Quỳ sẽ xấu hổ thế nào chứ?”

“Này lầu trên, cô nói gì thế? Cô có tin ngay mai Hạ thần sẽ đập vào mặt cô giấy chứng nhận ly hôn không?”

“Nếu là chia tay thì cũng là Tân Quỳ đá, Hạ Vân Nghi chính là tên si tình:)”

“Được rồi không nói đến những thứ khác, chỉ muốn chúc phúc, chuyện sau này cứ để thời gian chứng minh.”

Đúng vậy, tất cả mọi thứ nên để thời gian chứng minh.

Ngày hôm đó, khi video ghi lại cảnh tại hiện trường được đăng lên mạng, mọi người đều sôi nổi phân tích từng chi tiết nhỏ, đôi tình nhân nhỏ đi chào hỏi mọi người, Tân Quỳ được Hạ Vân Nghi dẫn đi thăm các giáo viên của cô, giống như muốn đóng dấu.

- -- 

Sau khi kết thúc, Hạ Vân Nghi đưa cô về Minh Di.

“Anh đưa em trở về Minh Di?” Tân Quỳ có chút nghi ngờ, “Ba mẹ em vẫn đang đi du lịch ở nước ngoài.”

Theo như cô biết, tân nghiệp chọc tức cố nghênh mạn khiến cố nghênh mạn bỏ đi nước ngoài du lịch khiến ông phải đuổi theo.

Bây giờ chắc chắn không có ai ở nhà.

Tân Quỳ nghĩ tới đây, không khỏi lén nhìn Hạ Vân Nghi mấy lần.

Không phải cô nghĩ nhiều… thật sự là gần đây thủ đoạn của Hạ Vân Nghi càng ngày càng cao.

Sẽ không phải anh muốn thừa dịp nhà họ Tân không có ai, thuận tiện không ai ngăn cản… muốn trào dâng cảm xúc thân mật với nhau?

Cô gái ngốc nghếch, cô cảm thấy Hạ Vân Nghi thật sự sẽ làm như vậy.

Hạ Vân Nghi liếc nhìn khuôn mặt cô biến đổi liên tục, lúc này hỏi, “Em lại đang nghĩ gì vậy?”

Anh dứt khoát đánh tay lái, xe cua vào Minh Di.

Rồi sau đó, Hạ Vân Nghi bắt đầu chậm rãi giải thích.

“Anh biết bác trai và bác gái không có ở nhà.”

Cố nghênh mạn và tân nghiệp đã sớm gửi WeChat cho anh, bình thường sẽ nói chuyện, dặn dò anh để ý tới Tân Quỳ. Đại khái đã xem anh như con rể.

Hạ Vân Nghi ngập ngừng, lại nói thêm, “Tối nay ba mẹ anh ở nhà, chúng ta cùng nhau ăn một bữa. Bọn họ đã muốn anh đưa em về từ lâu, nhưng em bận đóng phim không có thời gian, đúng lúc hôm nay rảnh.”

“Nói ai bận không có thời gian chứ…” Tân Quỳ trừng mắt nhìn anh, trong hai người anh mới là người bận hơn.

Lúc này cô ngẫm lại lời Hạ Vân Nghi vừa nói, cô ngẩn người.

Ba mẹ Hạ Vân Nghi…

Đấy chẳng phải là huyền thoại trong giới sao!

Cô ôm gối trong xe, lo lắng nhéo nó.

“Đừng nhéo chặt như vậy, tội nghiệp nó.”

Xe chậm rãi đi vào khuôn viên biệt thự, Hạ Vân Nghi nói xong, cúi người tiến sát lại gần cô, giơ tay tháo đai an toàn cho cô.

Đầu ngón tay rõ ràng không biết vô tình hay cố tình lướt qua ngực cô.

Tân Quỳ đỏ mặt oán trách anh vài câu, còn đánh nhẹ mấy cái.

Anh cắn nhẹ lên má cô một cái.

- -- 

Tâm tình ngày hôm nay của Hạ Vân Nghi hết sức tốt, tự tháo đai an toàn không nói, còn đặc biệt xuống xe đi vòng qua chỗ cô để mở cửa xe.

Đến khi hai người đi tới vườn, Hạ Vân Nghi nhéo tay cô, “Đi theo anh.”

Tân Quỳ đi sát theo anh, cảm thản may mà hôm nay cô đi diễn thuyết nên tạo hình tương đối ổn.

Khi hai người đến trước cánh cửa gỗ vừa nặng vừa dày, Tân Quỳ siết chặt Hạ Vân Nghi, nhỏ giọng thầm thì, “Em lo quá…”

Cũng không thể trách cô được.

Thật sự bởi vì lần gặp gỡ hôm nay xảy ra quá bất ngờ, cô không kịp đề phòng.

“Có anh ở đây rồi, em sợ cái gì?” Hạ Vân Nghi nói như vậy, quay đầu nhìn cô.

Mắt cô ngập nước, trong mắt có ý nhờ giúp rõ ràng,

Hạ Vân Nghi giơ tay lên nhéo chóp mũi cô, “Bình thường em luôn tự tin cơ mà?”

“Đừng lo lắng, ba mẹ anh rất thoải mái, bọn họ rất thích em.”

Hạ Vân Nghi nói những lời này là thật lòng, lúc ban đầu hai người mới có scandal, mẹ Hạ đã chú ý Tân Quỳ.

Người có thể khiến đứa con trai lạnh lùng này cùng lên hot search là người đầu tiên!

Sau khi tra thông tin, không cần phải nói, mẹ Hạ còn lên Weibo công khai khen Tân Quỳ.

Những điều này Tân Quỳ vẫn biết được, lúc trước cô còn tương tác với bà.

Ba Hạ không ép buộc. Bao nhiêu năm nay ông chỉ quan tâm tới mẹ Hạ, ngay cả Hạ Vân Nghi, ông cũng không chú ý tới…

Tân Quỳ nghĩ tới đây, liếc nhìn Hạ Vân Nghi.

Nội tâm cô đột nhiên kích động nhưng cô không dám trực tiếp biểu hiện ra.

Cũng không có ý gì, chỉ là một người ba hào hoa phong nhã như ba Hạ Vân Nghi đúng là người đàn ông hiếm có trong giới nghệ thuật.

Hôm nay cô có thể tự kiểm chứng.

- -- 

Tân Quỳ vốn cho rằng ba Hạ, mẹ Hạ đều ở trong phòng chờ, không ngờ Hạ Vân Nghi vừa ấn mật mã, cảnh cửa gỗ vang lên tiếng “Ken kẹt” mở ra, một bóng người đã nhào ra.

“Đoàn đoàn! Mẹ đợi con lâu lắm rồi! Mẹ rất nhớ con!”

Bà vừa dứt lời, Hạ Vân Nghi giơ tay, bất đắc dĩ ôm bà vào lòng, vỗ vỗ bà, “Vào nhà thôi, bên ngoài lạnh lắm.”

Mẹ Hạ vẫn không buông tay, khiến cho Hạ Vân Nghi mở miệng lần nữa, “Mẹ, ba đang nhìn con.”

Anh nói thật, ba Hạ đang đứng ở  huyền quan thờ ơ nhìn bọn họ.

Một chiêu trí mạng, mẹ Hạ cũng không diễn mẹ con tình thâm nữa, hung hăng nhéo tai Hạ Vân Nghi, hai mắt bà sáng lên nhìn qua Tân Quỳ.

“Tiểu Tân Quỳ!”

Tân Quỳ vừa thấy đối phương, khuôn mặt không khống chế được đỏ lên.

Biên Lê có dáng người mảnh mai, mặt rất đẹp, cả người có hương thơm ngọt ngào như mùi sữa, trắng nõn rạng rỡ, giống như thiếu nữ đang trong độ tuổi xuân thì.

Cực kỳ đẹp.

Tân Quỳ gật đầu, khó khăn đón nhận cái ôm của đối phương.

“Ha ha ha hôm nay bác đã xem phát sóng trực tiếp, mặt dày mày dạn mời hai đứa tới ăn cơm! Ba của Vân Nghi nấu cơm rất ngon, bác đã hỏi thử khẩu vị của cháu, tối nay cháu có lộc ăn đó!”

Hai người thì thầm to nhỏ, Hạ Vân Nghi đẩy hai người vào cửa, khi thay giày xong, anh bắt gặp ánh mắt của Hạ Vân Tỉnh.

Hạ Vân Nghi đi lên trước đụng vai Hạ Vân Tỉnh, coi như chào hỏi.

Hai ba con không cách nhau là bao, thân hình tương tự đều rất cao lớn.

“Quay lại rồi.” Hạ Vân Tỉnh nhìn Biên Lê đang vui vẻ, “Mẹ con đã chờ rất lâu.”

“Ừm con biết.” Hạ Vân Nghi nhìn bốn phía xung quanh, “Vân Châu không có ở đây sao?”

“Gần đây nó mới mua một chiếc xe đua mới, đi du lịch nước ngoài tiện thể có một giải đua.” Ông trả lời rồi lại nhìn Biên Lên. Bà đang chuyên tâm chọc cười Tân Quỳ không hề để ý đến ông.

Hạ Vân Nghi đã khắc ghi quan hệ của ba mẹ trong lòng nhiều năm.

“Ba, Tân Quỳ cũng đâu phải người lạ.”

Cho nên ông không cần phải đổ giấm lung tung.

Hạ Vân Tỉnh đột nhiên bị vạch trần, lạnh lùng liếc anh một cái, “Ba biết.”

- --

Tân Quỳ bị Biên Lê kéo nhiệt tình ngồi xuống ghế.

Hạ Vân Tỉnh đi tới, gật đầu một cái với Tân Quỳ coi như chào hỏi.

Kể từ lúc chào hỏi, khi cô đối diện trực tiếp với Hạ Vân Tỉnh, Tân Quỳ giống như chú chim cút bị sét đánh vậy.

Ông rất tuấn tú, còn khoác tay qua vai Biên Lên, trong lúc nhất thời, Tân Quỳ chỉ cảm thấy giống như thiên đường.

Dáng người của Hạ Vân Nghi rất giống ba, gần như được tạc cùng một khuôn.

Nhưng có lẽ bởi vì anh vẫn được di truyền một chút gen từ mẹ nên khi cười luôn có chút dịu dàng.

Hạ Vân Tỉnh và Hạ Vân Nghi cùng ngồi đối diện nhau trên ghế sofa thật giống một đôi anh em. 

Giống nhau ở chỗ đều nhìn bà xã của mình.

- -- 

Bên trong nhà bếp bắt đầu có mùi thơm tỏa ra.

Cho dù ba mẹ Hạ không biểu hiện gì nhưng Tân Quỳ vẫn cẩn thận từng ly từng tí. 

Mặc dù nhà Hạ Vân Nghi được trang hoàng theo phong cách trang viên nhưng bên trong nhà lại mang theo sự ấm áp, hơn phân nửa là những đồ vật đáng yêu và gối ôm của Biên Lê.

Biên Lê càng lúc càng nói nhiều hơn, thậm chí còn cho cô gối ôm.

Tân Quỳ nhận lấy, Biên Lê còn kể chuyện nhà cho cô nghe.

“Cháu biết Nghi Bảo có em trai chứ?” Biên Lê dừng lại, ban đầu bà và Hạ Vân Tỉnh đều là long phụng trong giới giải trí, hai người họ chăm sóc con rất tốt.

Nếu như không phải Hạ Vân Nghi kế thừa gen âm nhạc của hai người, bằng vào tình yêu muốn vào giới, bạn bè tuyệt đối sẽ không biết được tin tức của hai anh em.

Hạ Vân Tỉnh và Biên Lê không phải kiểu người ép con, cho nên bảo vệ con là một chuyện, đợi cho sau này Hạ Vân Nghi, Hạ Vân Châu theo đuổi được tình yêu của mình, hai người bọn họ sẽ thật sự buông tay, không ngăn trở.

“Cháu có biết một chút, anh ấy đã từng nói với cháu.” Tân Quỳ biết được Hạ Vân Châu là tay đua xe, lúc trước Hạ Vân Nghi đã từng cho cô xem ảnh chụp.

Không thể không nói gen nhà họ Hạ rất tốt, đều là người có vẻ ngoài đẹp, đặc biệt được con gái thích.

“Ừm, vốn dĩ muốn để cả nhà cùng đoàn tụ mời cháu tới ăn cơm, không ngờ Châu Bảo lại ra ngoài thi đấu, Nghi Bảo lại bận, bác cũng cảm thấy nhàm chán.” Biên Lê dùng đầu ngón tay quấn quanh đuôi tóc mình, nhìn Tân Quỳ, “Sau này cháu nhớ tới chỗ bác nhiều vào, bác sẽ cho cháu xem ảnh chụp hồi bé của Nghi Bảo!”

Hạ Vân Nghi lập tức không điếc nữa, lập tức ho khan, nói, “Mẹ.”

“Sao vậy!” Biên Lê đáp lời, bắt đầu cảm thán với Tân Quỳ, “Nghi Bảo khi còn nhỏ không như vậy đâu, khi đó rất đáng yêu, đặc biệt dính người, giống như cục bột nếp ấy, ai biết được sau khi lớn lên lại giống ba nó như vậy, càng ngày càng giống! Cứ để khuôn mặt lạnh lùng cả ngày, cho rằng bản thân là cái tủ lạnh à!”

Lúc này đến phiên khóe miệng Hạ Vân Tỉnh run lên, ông dứt khoát ưu nhã vắt chân, dựa vào ghế sofa, xem bà xã của mình có thể nói ra điều gì nữa.

“Ha ha.” Tân Quỳ bị Biên Lê chọc cười, khó trách lúc trước bà được mọi người hoan nghênh như vậy, tính cách quả thật rất tốt.

Lúc này Tân Quỳ đột nhiên có tâm linh tương thông với Biên Lê.

Biên Lê nói như vậy, chỉ sợ ông xã mình chưa đủ lạnh lùng. Giống như Tân Quỳ, cô biết tính cách Hạ Vân Nghi lạnh nhạt, nhưng ẩn giấu bên trong là lửa nóng.

Tân Quỳ nghĩ như vậy, lâm vào trầm tư.

Không bao lâu sau, suy nghĩ của cô bị Biên Lê cắt ngang.

“Trên mặt cháu có vết gì vậy?”

Cô ngẩn người, mặc dù chỉ bị anh cắn nhẹ nhưng vẫn để lại dấu vết nhàn nhạt.

Mới vừa rồi ở bên ngoài cô không thấy, bây giờ vào nhà, có ánh đèn chiếu vào nên rất rõ.

Tân Quỳ không hiểu nên vội vàng lấy tay che mặt mình lại, “Dạ?”

Bởi vì bất ngờ, cô bắt gặp ánh mắt của Hạ Vân Nghi, cuối cùng cũng hiểu.

Đều là do người này làm!

“Không có gì đâu ạ, chỉ là vết muỗi cắn thôi.” Tân Quỳ ấm úng trả lời.

Biên Lê và Tân Quỳ vẫn nói chuyện thân thiết.

Hạ Vân Tỉnh đứng lên, gật đầu một cái với Hạ Vân Nghi, “Ba đi vào bếp xem chút, con đi cùng ba.”

Hạ Vân Nghi còn chưa đứng lên, Biên Lê nghe thấy vậy, đột nhiên cảm thán, “Ai da, vốn hôm nay bác sẽ tự xuống bếp làm đồ ăn ngon cho mọi người, nhưng dường như bác sẽ làm nổ nhà bếp, không thể làm gì khác hơn là giao cho ba của Nghi Bảo làm.”

Hạ Vân Tỉnh bị bà phớt lờ một hồi lâu, sau khi có cơ hội lập tức đáp lại, “Bà chắc chắn là chỉ dường như chứ?”

Ông dừng một chút lại nói thêm, “Không bao lâu nữa, phòng bếp nhà chúng ta sẽ được đổi mới.”

“…”

Biên Lê dỗi, khuôn mặt nhỏ giãn ra.

Khi hai bóng người cao lớn biến mất khỏi cửa phòng bếp, Tân Quỳ cảm thấy Biên Lê ngồi bên cạnh quơ nắm đấm nhỏ lên, hướng về phía một con heo đánh mạnh mấy cái.

“Để cho ông phách lối này!”

Tân Quỳ đột nhiên nhìn thấy toàn bộ quá trình thật sự cảm thấy kinh ngạc.

Cô thật sự đã chứng kiến cảnh tượng ngọt ngào thường ngày của cặp đôi tình nhẫn trong giới?

- -- 

Cơm tối quả thật rất thơm ngon, ngoại trừ những món làm theo khẩu vị của Tân Quỳ còn có các món cay, trước mặt Biên Lê còn có bánh ngọt và cua.

Dù vậy Biên Lê vẫn chỉ nói chuyện với Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ, không thèm để ý tới Hạ Vân Tỉnh.

Sau khi ăn xong, Biên Lê còn không muốn tách khỏi Tân Quỳ, mấy lần ám chỉ Hạ Vân Nghi đưa Tân Quỳ xem phòng trưng bày ở tầng một.

“Bác nghe nói cháu cũng thích ăn đồ ăn vặt? Cháu lấy một chút ở chỗ bác ấy, mà vừa rồi bác mới nói với Nghi Bảo, hai đứa ở lại đây một đêm!”

Tân Quỳ nghe thấy món ăn yêu thích của mình lập tức gật đầu, “Thích!”

Rồi sau đó cô lập tức biết mình bị gài bẫy.

Cho đến khi nhìn thấy một núi đồ ăn vặt, Tân Quỳ vẫn còn ngẩn người.

Biên Lê thấy Tân Quỳ bị dọa, ngượng ngùng mỉm cười, “A bác coi cháu như con, cũng không có gì lạ đâu.”

Bà dừng một chút lại nói thêm, “Đây là quà mà ba Nghi Bảo làm cho bác, cháu muốn gì thì cứ lấy.”

Tân Quỳ trố mắt, cuối cùng cũng không căng thẳng nữa lúc này vơ vét thật nhiều que cay.

Cô ôm hết vào trong ngực, nói chuyện cười đùa với Biên Lê rồi bước vào phòng khách.

Khi Tân Quỳ còn đang nhai đồ ăn vặt, Biên Lê bị Hạ Vân Nghi kéo đi.

Sau đó Hạ Vân Nghi, người cách xa cô cả tối ngồi xuống bên cạnh cô.

“Mới vừa ăn cơm xong mà vẫn còn ăn được à?”

Anh nhớ không lầm, Tân Quỳ đặc biệt ăn rất nhiều, liên tiếp ba bát cơm, chất thành một núi nhỏ, không khách khí chút nào.

“Ba anh nấu cơm ngon quá.” Tân Quỳ ngập ngừng, nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Ngon hơn anh nấu.”

Hạ Vân Nghi không lên tiếng, nhưng đã khẽ hừ lạnh.

Anh vỗ vỗ cái bụng nhỏ của cô, “Em không căng bụng sao?”

“Không căng.” Tân Quỳ cười tránh anh, “Đừng động vào, nhột lắm.”

Hạ Vân Nghi vẫn không dừng lại, liếc mắt nhìn cô, “Cả buổi tối không để ý đến anh.”

Giọng nghe thật lạ.

Hạ oán phụ online rồi!

“Bởi vì trò chuyện rất dễ mở lòng.” Tân Quỳ cười híp mắt, nhớ tới Biên Lê từng nói với cô, chuẩn bị quần áo cho cô.

Nhưng đến khi cô liếc nhìn toàn bộ bốn phía, cuối cùng mới nhìn ra Biên Lê và Hạ Vân Tỉnh đang ở một góc khác trong phòng khách.

Có lẽ bởi vì chủ đề “nổ phòng bếp” gây khó chịu nên Hạ Vân Tỉnh đang ôm Biên Lê và dỗ dành bà.

Tân Quỳ không nhịn được phụt cười.

“Em cười cái gì?” Hạ Vân Nghi nhướng mày.

Gen di truyền này thật là thần kỳ.

Hạ Vân Nghi giống như ba anh, luôn là kiểu người đi dỗ dành người mà mình từng trêu chọc.

- -- 

Biên Lê chuẩn bị phòng ngủ cho hai người họ, chính là phòng của Hạ Vân Nghi.

Tân Quỳ chợt biết là ở cùng phòng, khuôn mặt đỏ ửng lên, không thể nào trốn được.

Hai người đứng đối diện trong phòng, mãi không ai chịu đi tắm trước.

Hạ Vân Nghi cảm thấy lạ, thấy mặt cô đỏ thành như vậy, vội vàng trêu cô.

“Lúc trước em và anh từng ngủ chung, tại sao không thấy em như vậy?” Hạ Vân Nghi cười híp mắt, ôm cô vào trong ngực, xấu xa dùng răng cạ vào vành tai cô, “Cũng đã từng ngủ nhiều lần rồi.”

Anh nhấn mạnh, còn tận lực nhấn nhá âm điệu.

Tân Quỳ bị anh chọc cười, ‘Tại sao anh lại như vậy?’

Hạ Vân Nghi nhéo vào mông cô, “Ba mẹ cũng là người từng trải, sợ cái gì? Hơn nữa cũng đâu phải hai người họ chưa biết hot search của chúng ta.”

“…”

Viên thuốc an thần Hạ Vân Nghi quả thật không tốt chút nào.

Ai mà có thể nghĩ tới hot search cũng không đứng đắn chứ.

“Được rồi, cửa phòng đã đóng, chúng ta làm gì cũng chẳng có ai nghe thấy.” Hạ Vân Nghi cuối cùng lại thúc giục cô đi tắm.

“Cách âm ở đây rất tốt sao?” Tân Quỳ vẫn cảm thấy không yên lòng, lo cuộc nói chuyện nãy giờ của Hạ Vân Nghi và cô bị ai đó nghe thấy.

Cô vừa dứt lời, đột nhiên có chút hối hận.

Những từ ngữ mờ ám này quả thật sẽ khiến con sói Hạ Vân Nghi nghĩ lệch đi.

Đúng như dự đoán, khi cô ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt cười nhạo của Hạ Vân Nghi.

“Hả?” Anh nhướng mày cười, “Để anh đoán một chút, bảo bối của anh đang nghĩ gì nào.”

Anh đè thấp giọng, “Cách có hiệu quả tốt hay không, em thử một lần là biết rồi, không phải sao?”

Tân Quỳ nín một hồi, rồi sau đó dùng hết sức cào anh một cái.

Hừm… hả giận!

Đột nhiên cô giống như nhớ ra gì đó.

Hai mắt sáng lên.

Tân Quỳ tự giác bắt được cái đuôi nhỏ của Hạ Vân Nghi, cười một cái, “Như vậy sao.”

“Chỉ là em đột nhiên nghĩ đến hóa ra Hạ thần nổi tiếng của chúng ta còn có một tên gọi khác.” Tân Quỳ học theo dáng vẻ của anh, nhướng mày kêu, “Đoàn đoàn?”

Hạ Vân Nghi không lên tiếng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô.

Tuy nhiên Hạ Vân Nghi không biết sống chết còn gọi rất nhiều lần.

“Đoàn đoàn?”

“Đoàn đoàn!”

“Đoàn đoàn!”

Cuối cùng Hạ Vân Nghi bế cô lên đi về phía phòng tắm.

Anh vốn muốn cho cô chút thời gian nhưng thật xin lỗi, bây giờ chút thời gian này cũng biến mất rồi ~ 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK