Cô nhìn chằm chằm chiếc cằm trước mắt mình, không khỏi có chút sững sờ.
Đây là…
Mà theo sau tiếng chào hỏi của Hạ Vân Nghi, phim trường lại vang lên tiếng bàn tán xì xào. Trong không khí huyên náo có người lớn gan cao giọng trêu ghẹo, “Hạ thần, tận lúc đóng máy mới đến là không được đâu, lần sau phải mời mọi người ăn cơm nhé!”
Hạ Vân Nghi vẫn trả lời, “Sau này có thời gian thì nhất định sẽ mời.”
Mọi người trong đoàn làm phim nghe vậy cười ha ha, “Không phải rượu mừng chứ, ai da ~ ”
Lời này vừa nói ra, nhân viên công tác xung quanh liền lại gần trêu ghẹo.
Phim trường nhất thời trở nên vui vẻ huyên náo.
Bầu không khí ảm đạm bởi vì đoàn phim đóng máy đều bị Hạ Vân Nghi đánh bay.
Khi cô bị ôm ra khỏi phim trường, đi đến khách sạn, Tân Quỳ mượn ánh sáng yếu ớt nhìn lên.
Hàng lông mi dài hơi rũ xuống, tầm mắt luôn nhìn về phía trước.
“Tại sao anh lại ở đây?”
Mặt cô đỏ bừng, dường như chỉ cần véo một cái là có thể chảy ra nước. Giống như một quả đào có tiên khí vây quanh, thấy thế nào cũng rất đáng yêu.
Anh xong việc lập tức tới đây nhưng Tân Quỳ sau khi trả lời tin nhắn của anh thì không còn chút động tĩnh nào.
“Anh ở khách sạn đợi một lát, có chút không an tâm nên tới đây.” Hạ Vân Nghi nói, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, đè thấp giọng, “Không ngờ đến lại thấy em uống rượu.”
“…”
Tân Quỳ đã hết say, nhanh chóng vươn tay ra bịt miệng mình lại.
Ngàn tính vạn tính chính là không nghĩ tới Hạ Vân Nghi sẽ đến tận đây.
Còn bắt được cô uống rượu!
Tân Quỳ thích náo nhiệt, ngoại trừ một số tiệc liên hoan cô cũng thích ăn khuya cùng mấy nữ diễn viên.
Khi đó Hạ Vân Nghi đã dặn dò, không được tùy tiện uống rượu ở bên ngoài, khi nào muốn uống thì anh sẽ uống cùng cô.
Cô nghĩ đến đây, nhất thời cảm thấy tự tin.
“Anh không tin em!”
“Tại sao anh không tin em cơ chứ.” Hạ Vân Nghi đáp lại, giống như buồn cười, “Anh chỉ là đến đón em thôi.”
Ngụ ý là cô bị bắt gặp ngay tại trận.
Hạ Vân Nghi bước nhẹ nhàng, đi rất lâu đón gió, tới dưới lầu khách sạn.
Bước qua sảnh rồi đi lên lầu, cả đoạn đường giống như nước chảy mây trôi.
“Em mặc kệ, anh phải tin em.” Cô nói giọng nhỏ nhẹ, “Em không uống rượu đâu…”
Cô vừa dứt lời thì lập tức nấc cụt một cái rõ ràng bên tai Hạ Vân Nghi.
Còn phảng phất hơi rượu.
Cô nhìn Hạ Vân Nghi, Hạ Vân Nghi nhìn cô.
Hai người trố mắt nhìn nhau một lúc, dường như trải qua bầu không khí yên lặng vô tận.
Đúng là một chiêu mất mạng.
Cái mà gọi là tự vả mặt chính là đây…
Câu trước cô vừa nói là không uống rượu, câu sau cô đã ợ ra mùi rượu, ngoại trừ Tân Quỳ thì còn có ai.
“Như vậy mà không uống rượu?” Hạ Vân Nghi đi ngoài hành lang, dừng lại trước cửa phòng Tân Quỳ, hơi nhướng mày.
Tân Quỳ bĩu môi, tới lúc này rồi vẫn cố gắng ngụy biện cho mình, “Đấy không phải là rượu.”
“Không phải rượu thì là gì?” Hạ Vân Nghi bình tĩnh nghe cô nói lý.
Tân Quỳ tiếp tục nấc một cái, khó khăn lắm mới nói tiếp được, “Dạ, là rượu trái cây…”
Nói đến đây, Tân Quỳ còn thấy mình không còn đường lui, dứt khoát cọ cọ ngực anh, “Rượu trái cây sẽ không say, không có gì đáng ngại, anh xem, bây giờ em có say đâu.”
Cô căn bản không biết, cô mềm mại nằm trong lòng anh còn nói ngọt như vậy khiến anh rất khó kiềm chế được.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng còn mang theo chút hơi rượu ngọt ngào.
Chỉ trong nháy mắt, Hạ Vân Nghi đã có cảm giác.
Tròng mắt đen của anh như bùng lửa, cháy lên.
Tân Quỳ nói mình không say, nhưng cô ngà ngà say như vậy thực sự càng thêm mê người.
Cô vuốt ve cổ anh, hỏi, “Sao anh không để ý đến em?”
Khuôn mặt Hạ Vân Nghi lạnh lùng, anh nghe xong câu này cũng không tỏ vẻ gì, chỉ dùng một tay mở cửa phòng khách sạn.
Trời đất quay cuồng, Tân Quỳ còn chưa kịp tiếp tục quấy Hạ Vân Nghi, bên tai đã vang lên tiếng đóng cửa rất mạnh.
Tiếng “lạch cạch” khóa vang lên đồng thời thời cô cũng được Hạ Vân Nghi thả xuống.
Hai chân Tân Quỳ khó khăn tiếp đất, rồi lập tức bị anh đè xuống ghế sofa. Sau đó răng môi bị anh cướp đoạt.
“Sao có thể không để ý đến em chứ.” Anh hôn đủ rồi mới rời khỏi môi cô.
Anh cúi người cởi áo cô ra, cúi đầu mút hai chiếc bánh bao trắng nõn, “Đây không phải là đang để ý đến em sao.”
Tân Quỳ dần dần trở nên mơ hồi.
Cô cảm nhận được Hạ Vân Nghi đang dần dần đi xuống.
“Đừng như vậy…”
Cô kháng cự dường như có hiệu quả, Hạ Vân Nghi dừng lại, ngẩng đầu lên.
Mới vừa rồi nghiêng ngả đi đến đây, chỉ vội vàng mở một cái đèn nhỏ.
Giờ phút này, đèn tường mờ nhạt gần ghế sofa chiếu nhẹ lên đuôi lông mi anh trông thật phong lưu.
Hạ Vân Nghi thay thế đầu ngón tay, xoay tròn bên trong, dục vọng trong đáy mắt dường như ngày càng tăng.
“Kỳ thật uống rượu trái cây cũng không phải không tốt.” Hạ Vân Nghi nói.
Vào lúc Tân Quỳ nhìn anh chằm chằm, nói không lên lời, anh cong môi nói, “Em vừa mới nói không sao, hiện tại quả thật không có chuyện gì đáng ngại.”
Anh đặt đầu ngón tay ra trước mặt cô, ý bảo cô xem, “Em đã sớm vì anh mà chuẩn bị tốt.”
- --
Do anh đã bắt được cô tại trận nên theo lý phải trừng phạt cô. Không làm gì, cô sẽ vĩnh viễn không biết đề phòng mọi người trong giới giải trí này.
May mắn thay công ty hai người đều là đối tác hàng đầu, lịch trình hàng ngày đều được đăng lên trang chính thức.
Nhưng có muôn vàn nghệ sĩ là những con sói tham vọng mong muốn vượt lên, đương nhiên có rất nhiều mưu kế bí hiểm.
Rượu chính là đồ để mê hoặc, nhưng cũng là thủ đoạn tầm thường.
Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.
Không biết qua bao lâu, bóng tối buông xuống khi kéo rèm vào, hai người đi tới ghế sofa. Hạ Vân Nghi ôm eo cô, động tác rất bá đạo khiến cho ghế sofa liên tục phát ra tiếng vang.
Rồi sau đó Hạ Vân Nghi lục tìm tủ đầu giường một lát, chậm chạp không chịu cho cô.
Tân Quỳ bị khơi gợi dục vọng muốn khóc, Hạ Vân Nghi cố nín cười, chậm rãi cúi người, môi mỏng nhẹ chạm lên tai cô, “Em gấp cái gì?”
“Không phải em thích uống rượu sao?” Hạ Vân Nghi dừng lại một chút, hơi kéo dài giọng, “Tối nay thử hương rượu đi.”
Hai mắt Tân Quỳ bị mồ hôi làm ướt, không sao mở ra được.
Nghe đến đây, cô hơi tức giận.
Cô thích uống rượu chỗ nào?
Cùng lắm… chỉ có thể xem như rượu trái cây!
“Em không thích uống…” Hạ Vân Nghi nói vậy là không đúng.
Hạ Vân Nghi nghe vậy cũng chỉ túy ý đáp lại, lúc này việc tìm đồ của anh cũng kết thúc.
Cuối cùng anh đã tìm được loại có hương rượu vang đỏ.
Tân Quỳ thấy anh nhướng mày cười, còn muốn để cô tự xé, lúc này mới nhỏ giọng từ chối.
Rốt cuộc vẫn là anh kiên nhẫn dỗ dành, mới khiến cô đồng ý mở rồi sau đó cô nhìn anh chăm chú.
Hạ Vân Nghi không thể chịu nổi nữa, giờ phút này ngắm nhìn đôi mắt đen của cô, vừa động vừa nghiêng người cắn gò má cô.
Từ khi vào phim trường nhìn cô đang cầm chai rượu, gò má áp sát vào nó, anh đã muốn làm như vậy rồi.
“Tân Bảo thật ngoan.” Vào thời khắc cuối cùng, Hạ Vân Nghi chậm rãi nói.
Giọng nói của anh giống như không khí tràn ngập rượu vang đỏ, đều quanh quẩn bên tai cô.
- --
Lúc nửa đêm, Tân Quỳ ôm gối, mơ màng buồn ngủ.
Hạ Vân Nghi vẫn còn đang dọn dẹp, anh bận trước bận sau, luôn luôn không để cô phải động tay, chỉ lẳng lặng nghỉ ngơi là được.
Bầu không khí trong phòng khách sạn cũng tràn ngập mùi rượu, mùi vị vốn ngưng tụ thành một rồi sau đó từ từ khuếch tán ra.
Mỗi lần mùi rượu lướt qua một lần là khuôn mặt Tân Quỳ lại đỏ thêm một chút.
Có lẽ ưu tư trên khuôn mặt cô thể hiện quá rõ ràng, khi Hạ Vân Nghi tới, rõ ràng còn cảm thấy cô hơi lùi về sau, tránh anh.
“Thẹn thùng thành như vậy.” Hạ Vân Nghi vừa nói vừa vén chăn, tùy ý nằm vào, “Tránh anh ư?”
“Em thẹn chỗ nào?” Tân Quỳ dứt khoát xoay người, đưa lưng về phía anh, “Thế này không coi là tránh, em chỉ đơn thuần không muốn ngủ chung với lưu manh.”
“…”
Hạ Vân Nghi không nói gì, cuối cùng không phản bác lại.
Trước kia anh sẽ không im lặng thế này.
Hạ Vân Nghi kéo cô quay lại, ôm cô vào trong lòng, cùng gối một cái gối với cô, “Ừ, ngủ cùng tên lưu manh, ngủ với anh.”
Sao người này còn đánh tráo khái niệm vậy!
Tân Quỳ dứt khoát xoay người lại, nhân tiện véo anh, tức giận nói, “Hạ Vân Nghi, anh luôn muốn bắt nạt em!”
“Đây là bắt nạt?” Hạ Vân Nghi cười rộ lên, chậm rãi nói, “Nhưng anh chỉ bắt nạt một mình em mà thôi.”
Có lẽ bóng tối quá yên lặng, hoặc là do sự dịu dành không thể chối từ của Hạ Vân Nghi, trái tim Tân Quỳ dường như được ngâm trong nước đường.
Hiếm khi anh bộc lộ cảm xúc của mình như vậy.
“Vậy thì sao.” Tân Quỳ vùi đầu vào lòng anh, hừ lạnh, “Cho nên anh phải đối xử tốt với em hơn, biết không?”
Ví dụ như rượu trái cây các loại, ngược lại không được phạt cô.
Nhưng Hạ Vân Nghi là ai, là người hiểu rõ tâm tư của cô trong lòng bàn tay.
Chỉ với lời này, anh đã biết rõ ý định của cô.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ tới.” Hạ Vân Nghi nói thêm, “Khi không có anh, em không được uống rượu.”
Cô chỉ cần động vào chút rượu là biến thành dáng vẻ ngốc nghếch dễ lừa.
Anh dừng một chút, trong giọng nói có chút nghiêm túc, “Em phải biết rằng, nơi này có rất nhiều nguy hiểm, người trong giới giải trí cũng không tốt như trong tưởng tượng của em. Cũng không phải ai trong đoàn phim cũng tốt như đạo diễn Lý, sau này em…”
Hạ Vân Nghi nói được một nửa thì dừng lại. Dường như anh cảm nhận được điều gì, tầm mắt dừng ở bên người.
Quả nhiên Tân Quỳ đã sớm chìm vào giấc ngủ.
Lông mi dán chặt, ngủ rất ngon.
Trách không được lần này anh nói chuyện, cô không hề kháng nghị chút nào. Hóa ra là không nghe lọt tai.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ bé đang ngủ say của cô, nhìn thấy dấu vết của anh để lại trên người cô… khuôn mặt anh tuấn trầm xuống.
Kết quả là, ngay vào lúc đang ngủ ngon, Tân Quỳ lại bị đánh lén.
Cô khóc nức nở, phát hiện cho dù cô có lớn tiếng mắng hay oán trách Hạ Vân Nghi, đối phương vẫn không để ý đến cô, mắt điếc tai ngơ, ngược lại còn mạnh bạo hơn.
“Hu hu hu hạt hướng dương không còn vỏ… lõi cũng chẳng còn…”
Hạ Vân Nghi nghe thấy lời này của cô, vén tóc cô ra sau, cười cười, động tác vẫn không dừng, “Cô bé đáng yêu đâu rồi?”
“Em chính là đồ đáng yêu của anh đây!” Tân Quỳ lần nữa đầu hàng, dùng giọng nói lấy lòng anh, “Anh bỏ qua cho em đi…”
“Buông tha cũng được thôi.” Hạ Vân Nghi nắm cằm cô, “Về sau ra ngoài một mình còn dám uống rượu không!”
“Không uống, không uống, tuyệt đối không uống!” Tân Quỳ đáp lại rất nhanh, “Dù là rượu trái cây hay rượu gạo em cũng không uống!”
“Được.” Hạ Vân Nghi đồng ý, “Đây là chính miệng em nói.”
Cô run rẩy, “Ưm…”
“Lần sau sẽ tha cho em.” Hạ Vân Nghi cười khẽ, “Lần này thì không.”