Thẩm thị không góp vui vào trận náo nhiệt này, trong lòng bà ấy đã sớm có vài nhân tuyển.
Trước khi đi qua đó, Thẩm thị rũ mắt nói với người bên cạnh: "Lát nữa ta dẫn con đi gặp mấy vị phu nhân, con hiểu ý ta không?"
Trong hai kiếp người của Ôn Diệp, phải nói bản lĩnh lợi hại nhất của nàng chính là thức thời, dù là ai cũng không luyện được lô hỏa thuần thanh (/) như nàng.
(/) lô hỏa thuần thanh (炉火纯青): tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công, ví với sự thành thục của học vấn, kỹ thuật...
Thẩm thị vì chuyện của nàng mà ngay cả hai hai vị nhi tức cũng quăng hết cho nữ nhi, nếu nàng còn không hiểu chuyện nữa chính là không muốn sống rồi.
Vì vậy Ôn Diệp rũ mắt kính cẩn nghe theo: "Nữ nhi hiểu."
Thẩm thị cẩn thận nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, giống như đang xác định nàng sẽ không cố tình gây sự, sau đó mới miễn cưỡng lộ ra chút hài lòng và dẫn nàng đến trước mặt một vài vị phu nhân.
Những người có thể đến tham dự buổi thưởng hoa yến lần này phần lớn đều là người quen, cho dù không quá quen thì ít nhất cũng có thể đối mặt với nhau trò chuyện mấy câu.
Thẩm thị rất nhanh đã bắt chuyện với một vị có phu gia họ Ngô trong nhóm người đó là Ngô phu nhân.
Mà Ôn Diệp vẫn đi theo bên cạnh Thẩm thị từ đầu đến cuối, khi ánh mắt tò mò của các vị phu nhân khác lia tới, dáng vẻ của nàng vẫn quy củ, mặt mày vẫn nhu thuận.
Dần dần, có người bắt đầu tò mò về thân phận của Ôn Diệp, quay sang hỏi Thẩm thị: "Vị này là?"
Người hỏi là một vị phu nhân không quá quen thân với Thẩm thị.
Thẩm thị trả lời với giọng điệu bình tĩnh: "Tứ cô nương nhà ta."
Bà ấy vừa dứt lời, trong lòng nhóm người có mặt tại đó lập tức sáng tỏ, thì ta là vị thứ nữ mãi chưa xuất giá đó của Ôn gia, Ôn Tứ cô nương.
Mà mục đích Thẩm thị dẫn nàng ta đến loại yến hội như thế này đã rõ như ban ngày.
Thấy Ôn Diệp thoạt nhìn cũng không tệ, vài vị phu nhân vốn có lòng ào ào dẹp bỏ ý niệm trong đầu. Tuy bọn họ sốt ruột vì chuyện hôn sự của nhỉ tử trong nhà, nhưng tuổi của Ôn Tứ quả thực có chút lớn.
Trong nhóm người đó, trưởng tử của một số nhà chỉ mới mười tám thôi.
Trái lại, có một vị phu nhân mà Thẩm thị không quen lại lộ vẻ hứng thú, hỏi thăm Thẩm thị về Ôn Diệp: "Nữ nhi của Thẩm phu nhân trổ mã tốt như vậy, chắc là hôn sự đã có manh mối rồi nhỉ?"
Có đôi khi, người không hiểu rõ tình huống luôn có thể một kích đã trúng.
Trong lòng Ôn Diệp âm thầm thở dài.
Trong lòng Thẩm thị nghẹn cứng, trên mặt lại không tỏ vẻ gì, nói: "Xưa nay phụ thân nàng vẫn luôn cưng chìu nàng, không nỡ để nàng gả sớm, cho nên vẫn giữ lại trong nhà cho đến nay." Lời này dường như đã đập vỡ lời đồn "khac phu" đã lưu truyền trong phạm vi nhỏ từ rất lâu trước đó.
Khi không lại chụp cho Ôn phụ cái mũ thiên vị thứ nữ, Thẩm thị không hề cảm thấy Ôn phụ sẽ vì vậy mà tức giận, dù sao người phải gả ra ngoài là nữ nhi Ôn Diệp của ông ấy chứ không phải ông ấy.
Hơn nữa, một thứ nữ được phụ thân thiên vị, tin tức này để lộ ra ngoài có lợi cho ai, trong lòng mọi người đều biết.