Từ Quốc Công: “...
Sao y nghe lời này có chút không đúng vậy nhỉ.
Vốn Lục thị cảm thấy bình thường, nghe xong Ôn Diệp nói, tầm mắt nàng ấy không khỏi nhìn về phía Từ Quốc Công trên tay rỗng tuếch, trong mắt có thêm một tia cảm xúc cái hiểu cái không của Từ Quốc Công.
Từ Quốc Công rùng mình.
Y biết ngay mà, vị đệ muội này của y không có ý tốt.
Ôn Diệp cuối cùng nói: "Tẩu tẩu, nếu điểm tâm đã đưa đến rồi, đại ca cũng đã về, vậy muội sẽ không ở lại thêm nữa."
Lục thị hướng nàng cong cong khóe môi, ôn nhu nói: "Trở về đi."
Ôn Diệp hơi phúc thân xem như chào hỏi....
Tây viện.
Từ Ngọc Tuyên ngủ trưa xong ở trong viện chơi, thoáng nhìn thân ảnh Ôn Diệp, cậu bé vội vàng buông dây mây xuống, điên cuồng chạy tới, mắt không chớp nhìn chằm chằm hộp thức ăn trong tay Vân Chi bên cạnh nàng.
Thắt lưng nhỏ khom lại hô: "Nương, đồ ăn ngon oa-"
Không hổ là người đã đi học mấy ngày, có phần sành sỏi hơn trước, giờ đây cậu bé có thể nhận biết chính xác đây là hộp đựng đồ ăn.
Ôn Diệp đẩy cổ cậu bé ra sau, bảo cậu bé đứng thẳng, hỏi: "Cha con đâu?"
Tầm mắt của Từ Ngọc Tuyên vẫn không rời hộp thức ăn, nghe được Ôn Diệp hỏi, miễn cưỡng dời đi một lát, đáp: “Cha đang đọc sách!"
Nghe vậy, Ôn Diệp cầm lấy hộp thức ăn trong tay Vân Chi, cất bước đi vào trong, phía sau còn có một cái đuôi nhỏ.
Thư phòng phía tây, Từ Nguyệt Gia nghe được tiếng bước chân ở gian ngoài, khép sách lại, vòng qua bàn học muốn đi ra ngoài thì vừa vặn đụng phải Ôn Diệp cầm hộp thức ăn đi vào.
Hắn nói: "Về rồi à."
Ôn Diệp "Ừ một tiếng, nhét hộp thức ăn vào lòng hắn: "Đây là điểm tâm ta đặc biệt mang về cho lang quân."
Ánh mắt Từ Nguyệt Gia dừng lại, rõ ràng mang theo sự kinh ngạc.
Ôn Diệp mặc kệ, chọn một cái ghế gần đó ngồi xuống, một tay chống má, đúng lý hợp tình chống lại ánh mắt hắn ném tới.
Giống như đang nói: Ta chỉ phụ trách mang, việc còn lại không phải của ta.
Từ Nguyệt Gia thâm nghĩ, quả nhiên. Đó mới là nàng.
Trong lúc này, Từ Ngọc Tuyên cũng dưới sự trợ giúp của tay trái Ôn Diệp, leo lên ghế ngồi, còn học động tác của Ôn Diệp, bàn tay nhỏ bé nâng cằm, thúc giục Từ Nguyệt Gia: "Cha, mau mở ra đi-"
Từ Nguyệt Gia trâm mặc.
Sau một lúc lâu, Từ Nguyệt Gia dưới ánh mắt chăm chú của hai nương con, xốc nắp hộp thức ăn lên, đem mấy món điểm tâm bên trong cùng một bình trà mận xanh từng thứ lấy ra bày.
Tiếp theo lại lần lượt rót cho hai người chén trà.
Ôn Diệp thưởng thức xong một ly, mới nhớ ra: "Lang quân cũng nếm thử đi."
Từ Ngọc Tuyên một tay cam chén trà nhỏ, một tay cầm điểm tâm cắn, cũng nói theo: "Cha, ăn đi."
Cậu bé còn hào phóng đẩy đĩa đồ ăn nhẹ gần mình nhất về phía Từ Nguyệt Gia.
Ôn Diệp thấy vậy, mắt hơi nheo lại, đứa bé sao có thể vô ưu vô lự như vậy chứ.
"Đúng rồi, Tuyên Nhi." Ôn Diệp đặt bánh mai xuống nói: "Dì con nhờ ta mang quà cho con đấy."
Từ Ngọc Tuyên gần đây không nghe được từ "quà, món ăn nhẹ trong tay đột nhiên mất đi hương vị, cậu bé lắc đầu: "Tuyên nhi không cần."
Ôn Diệp lại nói: "Người lớn ban thưởng, không thể từ chối."
Từ Ngọc Tuyên biu môi.
Sau khi một nhà ba người dùng xong trà chiều, Ôn Diệp bảo Đào Chi và Vân Chi ôm hai chồng sách mang về vào phòng, sau đó nói với Từ Ngọc Tuyên: "Đến sờ sờ đi, đều là của con tất."
Từ Ngọc Tuyên trừng to hai mắt, theo bản năng đi qua, đưa tay sờ sờ theo lời Ôn Diệp.
Trong khoảnh khắc giọng nói có thêm vài phần run rẩy, cậu bé quay đầu hô: "Nương, nặng quá di-"
Ôn Diệp: "... Con sờ ra à?"
Thần sắc của nàng có chút một lời khó nói hết.
Từ Ngọc Tuyên gật đầu một cách nặng nề: "Vâng!"
Một bộ ngữ khí rất kiên định.
Ôn Diệp lập tức nói: "Vậy con học từng quyển một, từ từ sẽ không nặng nữa."
Từ Ngọc Tuyên nhìn hai chồng sách, lại quay đầu nhìn Từ Nguyệt Gia.
Người trước không he giảm bớt một cuốn sách nào, còn người sau lại bình tĩnh cụp mắt xuống, không nhìn cậu bé.
Hai hàng lông mày Từ Ngọc Tuyên nhanh chóng nhăn thành một đóa hoa loa kèn.
*
Thời gian thoáng cái đã qua.
Tiết trời cũng dân dần nóng lên.
Một ngày nọ, Ôn Diệp tỉnh ngủ, Đào Chi đẩy cửa đi vào, mặt mày mang theo chút vui mừng nói: "Phu nhân, Ôn phủ gửi thư, nói là Nhị thiếu phu nhân sinh rồi."