Từ Nguyệt Gia rũ mắt xuống, giải thích: "Nửa trước là chữ viết của nương con."
Đêm qua Ôn Diệp bị cưỡng ép chép sách là vì không trả lời được đề bài mà Từ Nguyệt Gia dựa theo "kinh thư” nào đó đặt ra, nên bị trừng phạt chép hai hàng như vậy.
Từ Nguyệt Gia nói nàng "ôn tập" không đủ.
Còn sau đó tại sao không tiếp tục chép nữa thì phải hỏi Từ Nguyệt Gia.
Từ Ngọc Tuyên khẽ nhúc nhích cái miệng nhỏ: "Nương?"
Từ Nguyệt Gia đưa một tay ôm cậu bé, nét mặt thờ ơ: "Ừm."
Tuy Từ Ngọc Tuyên còn nhỏ nhưng không có nghĩa cậu bé không cảm nhận được cái gì, giờ phút này cậu bé có thể cảm nhận rõ ràng trên người phụ thân của mình tản mát niềm hạnh phúc sung sướng.
Phụ thân vui, cậu bé cũng vui theo.
Từ Ngọc Tuyên cực kỳ thả lỏng nằm trong lòng ngực Từ Nguyệt Gia, bỗng nhiên cậu bé ngửi thấy một mùi hương không thuộc về phụ thân, nhưng lại rất quen thuộc.
"Thơm thơm?" Từ Ngọc Tuyên quay người nhẹ nhàng kéo cổ áo Từ Nguyệt Gia, khuôn mặt nhỏ nói với giọng đầy chắc nịch: "Nương!"
Từ Nguyệt Gia kịp thời ngăn cản đôi tay sắp thò lên kéo áo xuống của cậu bé, nét mặt lộ ra nghiêm túc, nói: "Lễ nghi đâu rồi?"
Từ Ngọc Tuyên hơi sợ thả tay ra, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống đùi hắn.
Ánh mắt nhìn về phía cửa nội thất phía xa, rồi thở dài như ông cụ non: "Khi nào nương mới dậy?"
Lúc này Từ Ngọc Tuyên còn chưa biết hôm nay cậu bé sẽ không được gặp Ôn Diệp....
Sau khi Ôn Diệp thức dậy đã gần tới giờ Mùi.
Sự thật chứng minh, thức đêm học tập là điều viển vông.
Giờ phút này, thậm chí nàng có suy nghĩ muốn nương nhờ cửa Phật, từ đây rời xa thịt cá, vô dục vô cầu.
Ôn Diệp nằm trên giường trong chốc lát rồi mới gọi người bên ngoài vào.
Rửa mặt xong, Đào Chi hỏi: "Bữa trưa phu nhân muốn ăn món gì?"
Ôn Diệp thở dài, chậm rãi nói: "Món thanh đạm hết đi, từ hôm nay trở đi ta phải tu thân dưỡng tính một thời gian."
Nét mặt nàng lộ ra một tia bình an, tựa như thật sự sắp lĩnh hội đắc đạo.
Đào Chi ngẩn người, nói: "Thanh đạm hết?"
Phu nhân lại chơi cái gì rồi.
Ôn Diệp nghiêm túc gật đầu: "Ừ"
Đào Chi thấy nàng có vẻ không nói đùa, hỏi tiếp: "Vậy canh cũng phải đổi sao?" Gần đây Ôn Diệp rất thích canh trứng thịt sợi, cứ cách hai ngày đều bảo phòng bếp nhỏ nấu một chén, hôm nay đúng lúc phòng bếp nhỏ đã chuẩn bị.
Nghe thấy Đào Chỉ hỏi chuyện, nét mặt Ôn Diệp hiện lên bối rối, cuối cùng cũng đành từ bỏ: "Đổi."
"Đúng rồi." Ôn Diệp đột nhiên nhớ ra, quay đầu nhìn nàng ấy, hỏi: "Có phải lúc trước ta đã mua một cặp mõ ở chợ Tây đúng không?"
Đào Chi gật đầu: "Đúng vậy, nô tỳ cất trong rương ở nhà kho cho người rồi."
Ôn Diệp: "Lấy ra đây."
Đào Chi không hiểu, hỏi: "Phu nhân tìm mõ làm cái gì?"
Ôn Diệp: "Tĩnh tâm."
Đào Chi nhìn thấy Ôn Diệp như vậy bỗng hơi sợ hãi, đang yên đang lành sao đột nhiên nhớ ra muốn gõ mo chứ.
Theo nàng ấy biết, chỉ có hòa thượng trong chùa miếu và ni cô trong am ni cô mới gõ mõ.
Nhưng mà nếu phu nhân đã yêu cầu, nàng ấy cũng không tiện ngăn cản, chỉ có thể cam chịu số phận đến nhà kho tìm kiếm.
Ôn Diệp thích đi dạo chợ phía Tây, lần nào nàng cũng có thể đào ra một đống đồ quái lạ kỳ dị về, dần dà, đồ đã chất đây mấy cái rương.
Đào Chi tìm kiếm một lúc lâu mới tìm ra một cặp, trên đường vê còn gặp phải Từ Nguyệt Gia từ tiền viện đi đến.
Ôn Diệp đi từ trong nội thất ra, đồ ăn đã được mang lên bàn.
Thoáng nhìn thấy nam nhân ngồi ở trên bàn ăn, Ôn Diệp hơi ngạc nhiên: "Lang quân chưa dùng bữa trưa sao?”
Tuy nàng nói là cơm trưa, nhưng thật ra đã qua giờ dùng bữa trưa bình thường rồi.
Từ Nguyệt Gia nhìn lướt qua, rồi ngước mắt: "Hôm nay ăn uống không ngon miệng?"
Ôn Diệp đi đến ngồi xuống: "Là thế này lang quân à, ta quyết định ăn chay một thời gian, mấy ngày trước ăn nhiều thịt cá quá, hơi ngán."