Từ Nguyệt Gia liếc huynh trưởng cách đó không xa, im lặng một lúc rồi nói: "Được."
Chờ phu phụ Từ Quốc Công và Từ Cảnh Dung bị Lục Thị đưa đi, Ôn Diệp mới lưu luyến đảo mắt đi: "Xem ra cửa hàng bán bánh gạo chiên này ăn ngon lắm."
Dù biết rõ hôm nay đại tẩu và nàng sẽ về, thế mà còn dám mạo hiểm đến đây xếp hàng mua, không hổ là tướng quân đã từng lên chiến trường và tiểu tưởng quân tương lai sẽ lên chiến trường.
Trong lòng Ôn Diệp vô cùng bội phục, nhưng ngoài miệng lại nói: "Chờ tẩu tẩu và đại ca đi về rồi chúng ta sang đó xếp hàng đi."
Nàng rất muốn thử xem ăn ngon tới cỡ nào.
*
Vì để giữ lại chút thể diện cho Từ Quốc Công mà ba người nhà họ đi dạo đến giờ tuất, khi trời đã tối mới hồi phủ.
Từ Ngọc Tuyên đi dạo mệt rồi, cậu bé nằm trong lòng Từ Nguyệt Gia, miệng nhỏ khẽ nhếch lên, ngủ rất say sưa.
Thỉnh thoảng còn ngáy khe khẽ.
Trong Quốc Công phủ lặng ngắt như tờ, nghĩ đến cần trừng phạt cũng đã trừng phạt xong, Ôn Diệp thở phào một hơi đồng thời thấy tiếc vì không được hóng chuyện.
Từ Nguyệt Gia giao đứa bé trong lòng cho Kỷ ma ma, sau đó nói: "Nàng khiêm tốn một chút đi."
Ôn Diệp nói: "Bây giờ trong mắt tẩu tẩu chỉ có đại ca, làm sao rảnh mà chú ý tới ta chứ-"
Từ Nguyệt Gia: "..."
Nàng rất biết cách sử dụng ngôn ngữ linh hoạt để biểu đạt một chuyện này thành một chuyện mang hàm nghĩa khác.
"Được được." Ôn Diệp thúc giục hắn đang đi phía trước đi nhanh lên: "Đi về, ngủ."
Bàn tay bất cẩn đụng trúng bả vai hắn, không ngờ lại cảm thấy dính dính ướt ướt: "Đây là cái gì?"
Ôn Diệp vô thức cọ tay mình lên cánh tay hắn.
Từ Nguyệt Gia nghiêng người liếc mắt một cái, mím môi.
Sau khi chùi xong Ôn Diệp dùng giọng điệu khẳng định để nói ra suy đoán của mình: "Nước miếng của Tuyên Nhi?"
Và phản ứng của Từ Nguyệt Gia vừa hay chính là bằng chứng tốt nhất.
Ôn Diệp khẽ ho "khụ" một tiếng, liếc mắt nhìn theo hướng Kỷ ma ma rời đi, nói: "Vẫn có thể đuổi kịp."
Từ Nguyệt Gia trầm ngâm nói: "Thôi đi."
Ôn Diệp cố ý giả vờ nghiêm túc nói: "Sao mà thôi cho được chứ, hôm nay thằng bé dám chảy nước miếng trên người lang quân vậy ngày mai thằng bé sẽ dám vẽ bản đồ trên người chàng."
"Không đúng." Nàng sửa miệng: "Suýt nữa thì quên mất, Tuyên Nhi đã vẽ lên người lang quân rồi mà." Từ Nguyệt Gia: ”..."
Hôm sau, Ôn Diệp vừa thức dậy đã lập tức sai người đi hỏi thăm tin tức, không bao lâu Đào Chi đã mang theo tin tức vê bẩm báo với nàng: "Phu nhân, hôm qua Quốc Công phu nhân cũng không làm gì Quốc Công gia và tiểu thế tử cả, người chỉ để Quốc Công gia đến quân doanh Kinh Giao sống nửa tháng, sau đó mới sáng sớm hôm nay đã thu dọn bọc hành lý của tiểu thế tử, giờ phút này tiểu thế tử đã lên xe ngựa về học viện rồi."
Ôn Diệp: "Đây là chia tách đôi phụ tử sao?"
Một người bị đuổi khỏi nhà, một người bị đuổi đến học viện, tháng ngày gặp lại nhau chắc phải đến tết.
Đào Chi gật đầu: "Có lẽ là vậy."
Ôn Diệp lại hỏi: "Tẩu tẩu đã hết giận chưa?"
Đào Chi lắc đầu nói: "Chuyện này nô tỳ không biết."
Không thám thính rõ ràng, Ôn Diệp cũng không dám đi qua đó vào lúc này, nàng nghĩ tới nghĩ lui, tốt nhất nên chờ thêm vài ngày nữa, chờ Lục Thị nguôi giận hoàn toàn đã.
Qua thêm ba ngày nữa, Ôn Diệp mang theo điểm tâm mới ra lò của phòng bếp nhỏ đi về phía chính viện.
Lúc nàng đến, Lục Thị đang giám sát Từ Cảnh Lâm luyện chữ, thấy nàng tới thì không hề bất ngờ chút nào, chỉ vào cái ghế để nàng ngồi xuống.
Ôn Diệp ngồi xuống rồi nói: "Tẩu tẩu, Cảnh Dung đâu?"
Lục Thị lườm nàng một cái, nói: "Ta cho nó về học viện rồi."
Ôn Diệp hỏi: "Tẩu tẩu không sợ Cảnh Dung thoát khỏi khống chế, sau đó nổi loạn không thể cứu van được sao."
Lục Thị: "Không lo, trước khi thả nó về học viện ta đã cố tình nhờ cô mẫu viết một lá thư cho biểu đệ Giang Due, nhờ hắn trông chừng Cảnh Dung."