Đi dạo được bảy tám phần của học viện để giết thời gian, vậy mà đảo mắt đã đến giờ dùng cơm trưa. Nhà ăn Tùng Sơn học viện thực hiện chế độ chia bữa, ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, như vậy sẽ không tạo thành lãng phí.
Hứa viện trưởng tiết kiệm cả đời cũng không cảm thấy mời Từ Nguyệt Gia cùng Ôn Diệp ăn căn tin có cái gì không ổn, ông ấy chỉ là đối với hành vi Hứa Bách Lễ không biết chừng mực, ở trước mặt người ngoài không ngừng chửi bới nhà ăn học viện có chút chướng mắt.
Ôn Diệp gọi một bát mì cùng hai phần thức ăn, một mặn một chay, nhìn bộ dáng hẳn là sẽ không khó ăn.
Nàng nhìn khay gỗ trên bàn ăn luôn có một loại ảo giác trở lại thời hiện đại.
Từ Nguyệt Gia thuận tay cầm thìa và đũa cho nàng, sau khi Ôn Diệp nhìn thấy, ánh mắt theo đó nhìn về phía khay trước mặt hắn, thấy chỉ có nửa chén cơm cùng một đĩa rau xanh, liền hỏi: "Chàng chỉ ăn những thứ này thôi à?"
Từ Nguyệt Gia "Ừ" một tiếng thẳng thắn nói: "Đủ rồi."
Sau khi mọi người ngồi xuống, Ôn Diệp tiếp nhận chiếc đũa Từ Nguyệt Gia đưa tới gắp một miếng mì vào miệng.
Viện trưởng phu nhân đi ngang qua nói một câu: "Đồ ăn ở đây không tệ, ngoại trừ việc có hơi nhạt nhẽo một chút nhưng hương vị vẫn rất ngon."
Ôn Diệp gian nan nuốt miếng mì trong miệng xuống, Từ Nguyệt Gia ở một bên đúng lúc đưa tới một ly nước ấm.
Nàng uống liền hai ly.
"Vâng, cũng tạm được." Nàng nói trong mơ hồ.
Mì canh gà này rõ ràng ngửi thì thấy rất thơm, ăn vào sao lại có một mùi tanh không xua đi được.
Không phải mùi tanh của thịt gà, giống như được cho cỏ gì đó vào nấu cùng.
Nàng che giấu gắp một miếng thịt, nhai nửa ngày vẫn không nhai được.
Mùi thịt không nếm ra, ngược lại cảm giác mình đang nhai nhánh cây, vừa đắng vừa cứng.
Ôn Diệp lặng lẽ nhổ ra, mới phát hiện thật đúng là không phải thịt, giống như là dược liệu nào đó phơi khô rồi cắt thành từng miếng cùng thịt hầm cách thủy.
Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao viện trưởng phu nhân lại nói có thể nàng sẽ "ăn không quen" rồi.
Ôn Diệp chưa từ bỏ ý định, đôi đũa chuyển hướng sang bát thức ăn chay kia, giống như là đậu tây xào.
Trong lòng nàng còn tự nhủ chắc món này cũng không đến nỗi nào đâu.
Từ Nguyệt Gia vào lúc này đột nhiên lên tiếng: "Chờ một chút."
Ôn Diệp dừng động tác lại, ngước mắt hỏi: "Chờ cái gì?"
Từ Nguyệt Gia ý bảo nàng nhìn xéo phía đối diện, Hứa Bách Lễ lại gọi một chén đậu tây(/) xào rồi nói: "Hôm nay món ăn này coi như không có te đi."
Ôn Diệp nghe được câu này thì cảm thấy may mắn khi nàng cũng gọi cho mình một đĩa đậu tây xào.
(/)Đậu tây: hay còn gọi là đậu cô ve.
Nàng đang chuẩn bị gap một chút nếm thử thì chợt nghe Hứa Bách Lễ bỗng nhiên "Ai u" một tiếng rồi ôm bụng thống khổ nói: "Đậu tây này có phải lại chưa xào chín hay không vậy, cứng thì thôi luôn ấy!"
Tiếng kêu này của ông ấy dọa đến Hứa viện trưởng cùng viện trưởng phu nhân, bọn họ vội vàng cho người đi gọi đại phu.
Đồng thời thuần thục giúp Hứa Bách Lễ uống nước thúc nôn.
Ôn Diệp nhìn một màn này mà cổ họng khô khốc, nói không nên lời.
Đây không phải là vấn đề khó ăn hay không, rõ ràng là chọn ngẫu nhiên "người may mắn" mà.
Ôn Diệp rũ mắt nhìn về phía bàn ăn của Từ Nguyệt Gia, bội phục không thôi: "Vẫn là lang quân có tầm nhìn xa."
Từ Nguyệt Gia liếc về phía nàng: "Giờ nàng no rồi đúng không?"
Ôn Diệp thành thật lắc đầu.
Từ Nguyệt Gia lập tức đổi đồ ăn của Ôn Diệp và đồ ăn của mình lại rồi nói: "Cơm ta chưa từng động, món rau xào này còn tạm được."
Ôn Diệp: "..."
Thì ra lúc trước hắn nói "đủ rồi" là có ý này.
Đại phu tới rất nhanh, sau khi cẩn thận chẩn bệnh thì phát hiện cơn đau bụng của Hứa Bách Lễ không liên quan đến đậu tây.
Ông ấy đau bụng là vì ăn quá nhiều, vì tuổi tác cao dẫn tới tiêu hóa kém.