Ôn Diệp tiện thể bổ sung: "Nghe nói là tên cử tử thi rớt."
Mọi người: ˆ..."
May mắn là hắn ta không thi đậu.
Đã xảy ra chuyện bực này, mọi người cũng không có tâm tư tiếp tục ngắm cảnh, vừa vặn cũng đến lúc không còn nhiều thời gian nên trở lại thành.
Đội Liêu bộ đầu cưỡi ngựa, về thành sớm hơn Ôn Diệp nửa canh giờ.
Chờ xe ngựa của Ôn Diệp vào thành, trên đường đã có chút đồn đãi về chuyện liên quan đến phạm nhân kia.
Ôn Diệp sai người đi hỏi thăm, lúc này mới biết được một phần chân tướng sự thật.
Người bị đầu độc chính là vị phu nhân của hắn, nghe nói đã có thai hơn sáu tháng, thiếu chút nữa một xác hai mạng, may mắn kịp thời cứu chữa, mạng của người lớn xem như bảo toàn.
Diêu thị và nàng ngồi một chiếc xe ngựa, tất nhiên cũng nghe được.
Nàng ấy không thể tin được nói: "Nương tử của hắn vì hắn mà sinh con dưỡng cái, vì sao hắn phải ra tay tàn nhẫn như vậy."
Người như vậy còn có thể thi đậu cử nhân, Diêu thị nghĩ tới đây càng tức giận: "Người như vậy, tương lai làm sao xứng làm quan."
Ôn Diệp chú ý đến thân phận nương tử của thư sinh kia, nghe nói là con gái một của một thương hộ, trong nhà rất có của cải, mười phần là thiên kim nhà giàu.
Nữ nhi duy nhất ở trong nhà, lại có hàng tá gia sản trong tay.
Thật khó để không nghĩ về nó.
Đáng tiếc chỉ có thể nghe ngóng được như vậy, người ngoài cũng không thể biết chi tiết cụ thể.
Trở lại Quốc Công phủ, Ôn Diệp vừa vào Tây viện liền đụng phải Từ Nguyệt Gia chuẩn bị ra ngoài.
Nhìn tốc độ của hắn, dường như có chút gấp gáp.
Ôn Diệp nhướng mày, đến gần hỏi: "Lang quân vội ra ngoài là vì " án đầu độc" kia sao?
Bản thân Từ Nguyệt Gia cũng sẽ biết được chỉ tiết trong đó, nàng làm sao biết được.
Ôn Diệp nhận được ánh mắt dò hỏi của nam nhân, nói ra toàn bộ chuyện trong thôn trang.
Từ Nguyệt Gia nghe xong, trong lòng có chút phức tạp: "Vụ án có chút phức tạp, tạm thời không tiện nói cho nàng biết."
Nếu không liên lụy đến những người khác, Kinh Triệu Doãn Vương lên chức cũng không cần mời hắn đi qua thương thảo.
Ôn Diệp: "Phức tạp á? Vậy ta cũng sẽ không làm chậm trễ việc phá án của lang quân."
Nếu đúng như nàng đoán thì không phải là không thể nói được. Từ Nguyệt Gia "ừ một tiếng, suy nghĩ nửa khắc sau nói: "Nếu nàng thật sự muốn biết, chờ vụ án kết thúc, thì ta sẽ lựa thời cơ để nói với nàng."
Ôn Diệp: "..."
Nàng cũng không muốn biết nhiêu như vậy, được rồi, thật ra thì chỉ tò mò một chút thôi.
Đúng lúc này, một giọng nói trẻ con mơ hồ vang lên từ phía sau hắn, hình như đang gọi cha hay gì đó.
Từ Nguyệt Gia lập tức nói: Ta đi trước.
Vội vàng vài bước liên ra khỏi Tây viện.
Ôn Diệp thoáng nhìn bóng dáng tròn nhỏ xuất hiện từ xa, khóe miệng giật giật.
Từ Ngọc Tuyên đuổi theo, thấy Ôn Diệp ánh mắt liền sáng lên, gọi: "Nương về rồi sao?"
Ngay sau đó nhóc con nhìn chung quanh một lát, cái miệng nhỏ nhắn chu lên nói: "Cha lại không thấy đâu rồi-"
Ôn Diệp buồn cười hỏi: "Hôm nay con làm gì cha đúng không?"
Lần đầu tiên thấy Từ Nguyệt Gia nghe Từ Ngọc Tuyên gọi "Cha", mà phải đi nhanh như vậy.
Từ Ngọc Tuyên lắc đầu, vẻ mặt đơn thuần nói: "Không-không-"
Cái gì cậu bé cũng không làm.
Thấy không hỏi được Từ Ngọc Tuyên, Ôn Diệp liền nhìn về phía Kỷ ma ma.
Kỷ ma ma giải thích: "Cũng không có gì, sáng sớm tiểu công tử không thấy Nhị phu nhân, vừa lúc lang quân ở đây, tiểu công tử liền dính lấy lang quân một lúc."
"Vậy sao?"
Ôn Diệp không tin chuyện đơn giản như vậy, nhất định còn xảy ra chuyện khác.
Kỷ ma ma do dự nói: "Đúng vậy, tiểu công tử lại vẽ bản đồ."
Ôn Diệp thử hỏi: "Sau đó không khéo lại vẽ lên người lang quân?"
Kỷ ma ma im lặng gật đầu.
Ôn Diệp cố nén cười sờ sờ đầu Từ Ngọc Tuyên: "Con thật đúng là gan lớn."
Khó trách bước chân của Từ Nguyệt Gia không chỉ vội vàng mà thần sắc cũng có ý như chạy trốn.
Tưởng Ôn Diệp đang khen mình, Từ Ngọc Tuyên liền ưỡn bụng nói: "Tuyên nhi giỏi!"
Một đứa trẻ hai tuổi biết vẽ bản đồ có bình thường không?
Ôn Diệp có một tia nghi hoặc.
Không biết nên nói gì, Ôn Diệp khom lưng chỉ vào bụng Từ Ngọc Tuyên hỏi: "Gần đây có phải con béo lên không?”
Lớn hơn, nói cũng nhiều hơn trước.
Cậu bé giống như nghe hiểu, còn đặc biệt xoay người mấy vòng: "Con không béo-"