Tiển ma ma gật đầu: "Nhị phu nhân cho gọi tất cả tôi tớ ở Tây viện đến nhà chính rồi hỏi chuyện từng người."
Lúc này Lục thị lại có chút nghĩ không ra: "Chẳng lẽ là vì ta? Liễu Nha và Liễu Tâm đều là người mà năm đó ta phái đến Tây viện, lẽ nào Ôn thị lo lắng đuổi Liễu Nha với Liễu Tâm sẽ khiến ta không thoải mái?"
Tiển ma ma giúp đỡ phân tích: "Có lẽ Nhị phu nhân mới đến Tây viện, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu rõ nên mới tạm kéo dài mấy tháng chăng?"
Lục thị nghe bà ấy nói vậy thì cảm thấy có chút đạo lý: "Vậy lại quan sát thêm một thời gian nữa."
Hy vọng Ôn thị ngàn lần đừng khiến nàng ấy thất vọng.
"Đúng rồi." Tiển ma ma nhắc đến một chuyện khác, thoáng do dự nhưng vẫn nói: "Hôm nay có cần ôm tiểu công tử đến Tây viện dùng ngọ thiện với Nhị phu nhân không? Mẫu tử hai người cũng tiện quen thuộc với nhau hơn."
Lục thị chợt nhớ hồi sáng hai mẫu tử nói với nhau chẳng được hai câu, ngập ngừng một lát rồi nói: "Cứ theo lời ngươi nói mà làm.”
Tiển ma ma đáp lời: "Vâng."
Lục thị nhìn gió lạnh bên ngoài, không nhịn được thở dài.
*
Tây viện, Ôn Diệp vẫn chưa biết Lục thị muốn đưa đứa nhỏ qua đây.
Trước đó nàng đã hỏi Liễu Tâm, mỗi khi Từ Nguyệt Gia có công vụ trong người đều sẽ đi sớm về muộn.
Bởi vậy ngọ thiện nàng để trù phòng chuẩn bị món lẩu.
Đầu đông ăn lẩu, thích hợp làm ấm người.
Ôn Diệp đã đọc thoại bản cả buổi sáng, nằm đến mức toàn thân đều cứng ngắc.
Nồi đồng được dọn lên bàn, bên dưới đốt than chỉ bạc, gân như không có chút khói ngạt.
Từ ổ bạc bước vào ổ vàng, ăn uống tiêu dùng đều trở nên kim quý hơn.
Trên bàn bày đủ các loại thịt thà, thịt viên cùng với rau dưa, ngay cả thịt bò khó kiếm nhất cũng có một miếng nhỏ.
Ôn Diệp ăn một mình nên phân lượng không cần quá nhiều, thịt thà mỗi loại thái mười lát mỏng, rau dưa mỗi loại từ ba đến năm lá.
Ôn Diệp không để tỳ nữ hầu hạ, một bát tương vừng, một bát dầu chấm, nàng vừa ăn vừa hít hà.
Kết quả vừa mới ăn miếng thịt đầu tiên vào miệng, Liễu Nha đã đến bẩm báo, nói rằng tiểu công tử đã đến.
Ôn Diệp nuốt xuống miếng thịt dê nhúng dầu chấm, nhai hai cái rồi hỏi: "Nó đến đây á, có việc gì à?" Liễu Nha ngước mắt lên nhìn Ôn Diệp một cái rồi rũ mắt xuống bẩm: "... Nói là tiểu công tử nhớ Nhị phu nhân rồi, Đại phu nhân biết được liên sai mấy người Kỷ ma ma ôm tiểu công tử đến dùng ngọ thiện với Nhị phu nhân."
Ôn Diệp đặt đũa xuống, nàng phát hiện tính của Liễu Nha không chỉ ôn hòa khéo đưa đẩy, đến cả bản lĩnh trợn mắt nói dối cũng không nhỏ đâu.
Nàng với nhóc con kia tổng cộng chỉ gặp nhau một lần vào sáng nay, chỉ mới mấy canh giờ, nhóc con có thể nhớ mặt nàng thôi đã khó lắm rồi.
Không cần nghĩ cũng biết chuyện này là do Lục thị sắp xếp.
Ý muốn thế nào, không cần nói cũng biết.
Nhóc con đã được ôm tới đây rồi, cũng không thể đuổi đi như vậy được, Ôn Diệp liếc mắt ra hiệu cho Vân Chi.
Vân Chi ngầm hiểu, đi theo Liễu Nha ra ngoài nghênh đón tiểu công tử.
Từ Ngọc Tuyên không thường đến Tây viện, chỉ thỉnh thoảng qua ở vài lần, cho nên cậu nhóc cực kỳ lạ lãm với Ôn Diệp.
Kỷ ma ma vừa vào phòng đã buông Từ Ngọc Tuyên trong ngực ra, cổ vũ cậu nhóc đến bên cạnh Ôn Diệp, Ôn Diệp bình tĩnh quan sát, đối phương lập tức dán lên người Kỷ ma ma, trong mắt tràn đầy lạ lãm và kháng cứ.
Ngay cả việc phải thỉnh an cũng quên luôn rồi.