Mắt thấy bên ngoài tuyết càng rơi càng lớn, Lục thị nghĩ tới nghĩ lui, quyết định không để Kỷ ma ma ôm Từ Ngọc Tuyên đến Tây viện nữa.
Lục thị đại khái đã biết chuyện xảy ra ở Tây viện vào ngày hôm qua, mẫu tử hai người chơi đánh bài với hai tỳ nữ và thua thảm, vì mặt Ôn thị không còn chỗ để dán giấy nữa nên mới chuyển sang mặt Tuyên Nhì.
Tuy không phải chuyện to tát gì nhưng quả thực đây là lần đầu trong phủ xảy ra loại chuyện này.
Ôn phu nhân không khắt khe với thứ nữ, nhưng xem ra cũng hiếm khi hoặc là chưa bao giờ dạy Ôn thị việc quản gia.
Trước mắt hai huynh đệ thân nhau như thủ túc, nhưng chờ đến thế hệ sau trưởng thành, Quốc công phủ sớm muộn gì cũng phải phân gia, đến lúc đó Ôn thị cần phải biết đảm đương mới được.
Trong lòng Lục thị có chút tính toán, chẳng qua trước mắt chưa cần gấp, chờ hết tháng này lại nhắc đến cũng chưa muộn.
Phải cho Ôn thị chút thời gian để thích ứng.
Sau khi ngọ thiện được dọn ra bàn, Từ Ngọc Tuyên chưa ăn được hai miếng đã không chịu ăn nữa.
Lục thị thấy vậy bèn nhẹ giọng hỏi: "Tuyên Ca nhi không thích mấy món này ư?"
Đôi môi hồng nhuận của Từ Ngọc Tuyên khẽ mím lại.
Kỷ ma ma ở một bên thử nói ra một khả năng: "Trưa hôm qua tiểu công tử ăn lẩu, là lý do này chăng?”
Quả nhiên, Từ Ngọc Tuyên vừa nghe nhắc đến "lẩu" thì lập tức sáng mắt lên.
Thức ăn trên bàn đều do Lục thị tỉ mỉ chuẩn bị, mà Từ Ngọc Tuyên lại tâm tâm niệm niệm nồi lẩu đã ăn với Ôn Diệp vào ngày hôm qua.
Trong lòng Lục thị nói không ra là cảm giác gì, đại khái là có chút ghen ti.
Lục thị cố áp chế những suy nghĩ lung tung rối loạn trong lòng, Tuyên Nhi có thể gần gũi với Ôn thị là chuyện tốt.
Vì thế nàng ấy nói: "Don hết mấy món này đi, đổi thành lẩu."
May mà hôm nay chỉ có nàng ấy và Tuyên Nhi cùng ăn, cơm trưa chuẩn bị không nhiều lắm, lại chưa he động đũa, nhóm hạ nhân trong viện chia nhau một chốc là hết.
Không tính là lãng phí.
Sau khi đổi món ăn, Từ Ngọc Tuyên ăn thêm không ít.
Lục thị nhịn không được bật cười, khẽ chọt yêu cái mũi nhỏ của cậu nhóc: "Lần sau muốn ăn cái gì cứ nói với bá mẫu là được."
Từ Ngọc Tuyên xấu hổ gật đầu.
Sau bữa trưa không lâu, Thanh Tuyết từ Định An Hầu phủ trở lại.
Với loại thời tiết như hôm nay, Lục thị không để hai nhi tử đến chính viện, nàng ấy sợ bọn nhỏ nhiễm phong hàn. Thời tiết không tốt, học đường cũng cho nghỉ một ngày, không lâu trước đó Tiển ma ma còn đến bẩm báo, Cảnh Lâm vẫn ngoan ngoãn ở trong nhà luyện chữ. Về phân Cảnh Dung, hôm qua bị Quốc công gia quất mông hai roi, lúc này vẫn còn nằm trên giường hờn dỗi.
Lục thị mặc kệ, ở Đông viện đều là người của nàng ấy, nhóc con hờn dõi vẫn không quên giấu điểm tâm trên giường, chuyện này nàng ấy biết hết.
Nhịn hai bữa cũng không chết được.
Hạ nhân trong phủ đã bị Tiển ma ma âm thầm điều tra một phen, tạm thời chưa tìm ra vấn đề gì, lúc này Lục thị càng nghi ngờ có ai đó ở Hầu phủ đã nói gì đó trước mặt Từ Cảnh Dung.
Thanh Tuyết bước lên trước một bước, kính cẩn nói: "Hồi bẩm phu nhân, trong khoảng thời gian Thế tử và Nhị công tử ở Hầu phủ, trùng hợp là Tam cô nương cũng ở trong phủ, hơn nữa còn nhiều lần tiếp xúc với Thế tử."
"Lục Tâm Nhu?" Vẻ mặt của Lục thị lập tức thay đổi: "Nó đến Hầu phủ làm gì?"
Lục Tâm Nhu là đường muội của Lục thị, phụ thân của Lục thị là trưởng tử, phía dưới có hai đệ đệ cùng cha cùng mẹ, phụ thân của Lục Tâm Nhu đứng hàng thứ hai, chỉ biết chơi bời lêu lổng, nhiều năm qua dựa vào ân ấm (/) của tổ tiên cũng kiếm được một chức quan ngũ phẩm nhàn tản.
(/) ấm: thời đại phong kiến, do cha ông có công mà đem lại quyên lợi cho con cháu được đi học và được bổ làm quan.
Sau khi Hầu phủ phân gia, phụ thân của Lục thị cũng không thân cận với vị Nhị đệ này lắm, chỉ tặng chút quà cáp vào các dịp lễ tết.
Trái lại, vị Nhị thẩm kia lại thường xuyên dẫn Lục Tâm Nhu đến Hầu phủ.