• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệ Thanh nhanh tay hơn, nhét chai nước trong tay mình cho cậu rồi đối mặt với Mỹ Tiên: "Cậu ấy có nước rồi."

Chính Phong yên lặng xem cô làm trò.

Mỹ Tiên không thèm nhìn Lệ Thanh, chỉ chăm chăm vào Chính Phong: "Anh Chính, nước của em nhập khẩu từ Pháp đấy, rất hợp với dân thể thao, anh xem, nước đóng chai của cậu ta cực kì bình thường luôn, cậu ta lại uống rồi, mất vệ sinh lắm, anh..."

Chưa nói hết, Chính Phong đã mở nắp uống một hơi hết sạch: "Không mất vệ sinh."

Lệ Thanh khoái chí, lên mặt với Mỹ Tiên, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ, còn lè lưỡi lêu lêu cô ấy nữa cơ.

Từ đầu buổi đến giờ, đôi mắt của cậu chỉ hướng về phía cô, cô cười, cậu cũng vô thức cười theo, nhìn dáng vẻ tinh nghịch này không nhịn được đưa tay vò tóc cô.

Lệ Thanh nhận được ân sủng lại càng kiêu ngạo hơn.

Đây chính là nụ cười của kẻ chiến thắng.

Mỹ Tiên đi rồi, cô vẫn còn rất vui vẻ, phải nói cực kì thoả mãn, nhưng không hiểu sao tên này lại chịu phối hợp với cô.

"Chơi vui không?"

"Cũng được."

Lệ Thanh chỉnh lại tóc rồi cùng mọi người quay trở lại trận đấu.

Đáp lại sự kì vọng của fan hâm mộ, sau một hồi nỗ lực ở hiệp 2, Kiến Minh đã giành được bóng, thành công vượt qua hàng phòng thủ và ghi bàn thắng đầu tiên.

Bên ngoài như vỡ òa, hú hét nhiệt tình.

Lệ Thanh lại làm Chính Phong giận trở lại, mặt mũi cậu hầm hầm nhìn cô.

Kiến Minh lúc này trở thành idol của mấy em lớp 10, được mấy em cổ vũ rất sung sức: "Anh Kiến Minh, đá bóng chứ đừng đá lu nhaa."

Mọi người đang căng thẳng bị chọc cười liền vui vẻ trở lại.

Lần này, có đến hai, ba người kèm Kiến Minh làm cậu ấy muốn di chuyển cũng rất khó khăn, đồng đội đang giữ bóng nhưng muốn chuyền cho cậu thì không có cách nào.

"Tụi mày tưởng lớp chỉ có một mình tao thôi hả? Còn rất nhiều quân bài chưa ra trận đâu đấy." Câu nói ngắn gọn đủ làm cho đội bạn hoang mang, nhưng giờ mới hoang mang thì đã muộn rồi.

Lớp cô cũng có một "máy ủi" siêu cấp chính hiệu, chính là Kim Hải, tuy không to lớn bằng nhưng về năng suất chỉ có hơn chứ không hề kém cạnh ai kia.



Nhờ có Kim Hải mở đường, lớp 12a1 đã ghi thêm một bàn thắng nữa.

Đá thêm vài phút thì tiếng còi vang lên, lớp cô tiếp tục giành chiến thắng, thuận lợi giành tấm vé vào vòng bán kết.

Kiến Minh phi ra ngoài, khoác vai Chính Phong, hào hứng chờ đợi một câu khen ngợi từ cậu.

Chính Phong đang có chút tư thù cá nhân có chút không cam tâm với tên này, khàn giọng nói: "Cần phải cố gắng."

"..."

Đúng là mất hứng mà, Kiến Minh mặc kệ, không thèm quan tậm cậu nữa.

Các em gái đem nước rất nhiều đến cho Kiến Minh, tất cả cậu ta đều từ chối, chỉ nhận mấy lời khen thôi, cuối cùng nỗ lực của cậu ta cũng được đền đáp, nhìn nụ cười rạng rỡ cùng gương mặt đầy tự tin ấy là đủ hiểu rồi.

Thì ra, sau khi nỗ lực, kết quả đạt được sẽ tươi sáng như vậy.

Lớp 12a1 đã thi xong phần bóng đá buổi sáng này, giờ là lúc nghỉ ngơi dành sức cho buổi chiều nay, thắng trận sẽ được vào vòng chung kết, nếu đối thủ là khối 10 và 11 thì chưa biết sẽ ra sao nhưng hiện tại, khó nhằn nhất chính là 12a2.

Không tính sâu xa nữa, lo trước mắt cái đã, họ thu dọn chai nước rồi tìm đến các khu vực thi đấu khác cổ vũ cho lớp mình.

Mấy môn khác đều đã thi xong sớm, hầu hết đều thắng khá nhiều, nhưng vì mấy môn này thi theo hình thức cộng dồn điểm chứ không phải đấu như bóng đá, bóng chuyền và bóng rổ nên không biết sẽ ra sao.

Bóng chuyền là môn mà lớp cô được miễn tham gia vì không đủ người, cho nên hiện tại chỉ còn bóng rổ là đang thi đấu, nhưng tình hình không mấy khả quan vì đang bị dẫn trước khá xa, đối thủ là lớp 12a2 cơ mà, lại còn có sự góp mặt của Lai Vương.

Sở dĩ cậu ta không đi đá bóng vì lớp cậu ấy được đặc cách thắng một vòng, đồng thời Lai Vương thấy lớp dù không có mình, vẫn có thể chơi khá ổn, ít nhất là vào được bán kết, nên cậu ta tập trung giành chức vô địch bóng rổ trước.

Sự có mặt của Lai Vương chỉ làm thêm phần nhục chí cho đội bạn, làm sao mà nhà trường có thể để cái tên càn quét cup vô địch này tham gia chứ.

Lệ Thanh cực kì ấn tượng với cú úp rổ mạnh mẽ của Lai Vương, khoảnh khắc cậu ta bay trên không cứ như đại bàng tung cánh vậy, cực kì hung hãng và đầy kiêu hãnh.

Lớp cô thua tâm phục khẩu phục, gặp lớp cậu ta sớm quá làm chi để phải thua non như vậy.

Lai Vương đập tay với đồng đội, ngồi ghế nghỉ ngơi, cậu thoáng nhìn thấy dáng người quen thuộc vừa rời đi, trong lòng có chút xót xa.

Tuy còn hơn nửa tiếng nữa mới đến giờ giải lao nhưng ai nấy đều đói rã rời, chia nhau ra đi ăn uống.

Vì lười đi xa nên cô đề nghị ăn ở nhà ăn của trường, ba người còn lại đều đồng ý.

"Tao muốn mua gà rán, tụi mày đến trước xí chỗ giúp tao ha." Cổ vũ nãy giờ mà Huyền Hân vẫn còn rất nhiều năng lượng, xông xáo đi mua thêm đồ ăn.

"Tao đi với mày." Kiến Minh vuốt tóc một cái rồi quay sang nhìn Chính Phong nói tiếp: "Anh Chính, lấy giúp tao sườn xào chua ngọt."

"Còn mày? " Lệ Thanh hỏi Huyền Hân.

"Tao cũng giống cậu ấy."

"Được."

Cả đám chia làm hai nhóm.

Cô và Chính Phong cùng xuống nhà ăn, trên đường đi cậu không nói một lời nào.

Thấy không khí có chút gượng gạo, cô mở lời: "Ờ... cậu muốn ăn gì?"

Như không nghe thấy cô nói, cậu không trả lời, gương mặt không cảm xúc.

"Nè, mình đang nói chuyện với cậu đấy!" Cô kéo áo cậu.



Đến lúc này, Chính Phong mới hành động, cậu nắm vai Lệ Thanh, đẩy cô vào tường, dùng lực vừa đủ không để cô bị đau, cũng đủ để thể hiện sự tức giận trong cậu.

"Tôi với Lưu Kiến Minh ai đẹp trai hơn?"

Gì đây???

"Trả lời tôi." Cậu nhấn mạnh một lần nữa.

Vừa rồi cô chỉ hùa theo khen Kiến Minh cùng Huyền Hân cho vui thôi, không ngờ cậu lại để ý chuyện này.

"Cậu ghen sao?" Cô mỉm cười, nghiêng đầu nhìn cậu.

"..."

Chính Phong buông cô ra, quay đầu đi trước.

Chắc chắn là ghen mà.

Cô nhanh chân đuổi theo.

Đến nhà ăn, cô gọi đồ ăn giúp hai người bạn rồi gọi cho mình một phần trứng ốp la.

Cậu cũng gọi đồ ăn rồi đến bên cô bưng giúp cô hai phần kia, hai người ngồi đối diện nhau, nhưng vẫn không nói gì.

Nhà ăn là nơi rất ồn ào, náo nhiệt nhưng lúc này cô lại cảm thấy yên lặng đến lạ thường.

Thời gian ơi, trôi nhanh đi, Kiến Minh với Huyền Hân đi đâu mà lâu thế không biết, mau về hộ giá, mình sắp bị tảng băng kia làm cho lạnh chết rồi nè.

Phải mấy chục phút sau hai người họ mới mò đến, mang theo bầu không khí sôi động cứu rỗi sự nhạt nhẽo này.

"Xin lỗi để hai đứa các nha, tap có mã giảm giá, mua được rất nhiều gà rán, tụi mày cứ ăn thoải mái, hôm nay chị đây mời. Kiến Minh xem biểu hiện chiều nay của mày sẽ có thưởng sau, còn Lệ Thanh, anh Chính, hai người diễn tốt lắm, số phiếu bầu chọn lớp ta đang dẫn đầu đó, phần thưởng đâyy."

"Cảm ơn."

Cả đám bắt đầu ăn uống vui vẻ.

Nhận thấy từ khi ở hồi ở sân bóng đến giờ Chính Phong không nói năng gì, Kiến Minh – người vô tình gián tiếp gây ra sự yên lặng này thắc mắc hỏi: "Hai đứa mày có chuyện gì à?"

Cả hai đều chột dạ.

Cô nuốt xuống một cách khó khăn, nhìn về phía Chính Phong một cái, chậm rãi nói, ngữ điệu có chút bất lực: "Đương nhiên là cậu rồi."

"???"

Hai tên đi mua gà rán lúc nãy chẳng hiểu gì mặt ngơ ra một cục.

Câu này có ý gì đây???

Chỉ có cô và cậu hiểu.

"Mày nói rõ hơn được không? Gần đây hai đứa mày lạ lắm, không lẽ..." Thấy Chính Phong khẽ nhếch mép cười, Huyền Hân lắc lắc tay Lệ Thanh gặng hỏi.

"Không có gì đâu, tao kể mày sau." Cô bình thản nói.

"Không được kể." Cậu vừa nói vừa đưa phần gà của mình đem hết cho cô.

Chịu nói chuyện rồi sao, lại còn mua chuộc cô nữa.



Được rồi, không kể thì không kể.

"Được."

"Tụi... tụi mày chắc chắn có ý với nhau, khai mau, thú nhận sớm sẽ được khoan hồng." Kiến Minh im lặng hóng chuyện nãy giờ cũng lên tiếng, hùa theo quan điểm của Huyền Hân.

"Ăn đi, không cần phải giải thích, kệ tụi nó."

Hai người kia quyết định từ bỏ ý định tra khảo mà chuyển sang đẩy thuyền cho nhanh, nhìn vào liền thấy Lệ Thanh và Chính Phong cực kì xứng đôi, không se duyên cũng uổng nên lẳng lặng bàn kế hoạch với nhau.

Nghỉ ngơi được một lúc ở lớp thì Hoàn Mỹ chạy đến thông báo cho cả đám: "Sắp tới giờ công bố kết quả văn nghệ rồi, mọi người xuống ổn định chỗ ngồi nhé."

Nghe vậy, tất cả tạm gác việc trò chuyện, nhanh chóng di chuyển đến phòng hội trường theo chỉ dẫn của lớp trưởng.

Hội trường không còn lộn xộn như lúc biểu diễn văn nghệ, mọi người đều ngồi ngay ngắn theo lớp.

Lớp 12a1 được xếp ngồi dãy phải, hàng đầu tiên, một vị trí khá lí tưởng.

Thầy hiệu trưởng cầm micro bước lên bục sân khấu, đọc to kết quả.

Giải thưởng được tính dựa trên số phiếu bầu của khán giả.

Kết quả bao gồm 1 giải nhất, 2 giải nhì, 3 giải ba, còn lại là giải khuyến khích.

Giải nhất thuộc về lớp 12a1, với 999 phiếu bầu, 500 điểm cộng.

Giải nhì thuộc về lớp 11a3 và 10a5, với 573 và 541 phiếu bầu, 300 điểm cộng.

Giải ba thuộc về lớp 10a1, 10a3 và 11a4 với số phiếu lần lượt là 248, 227, 205, 200 điểm cộng.

Còn giải khuyến khích được 100 điểm cộng.

Lớp cô đạt giải nhất.

Hơn cả mong đợi, cả lớp vui mừng vỗ tay nhiệt liệt.

Vì còn kha khá trận nữa mới đến bán kết nên lớp cô bây giờ có thể tự do sinh hoạt, ai muốn làm gì thì làm, chú ý đến trước 4h30 tập trung ở sân bóng là được.

Huyền Hân và Kiến Minh sớm đã rủ nhau đi chỗ khác để dành không gian riêng tư cho hai người bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK