• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô thẳng thừng bác bỏ rồi quay người rời đi, đến phòng tắm phụ tắm rửa, lần này nhớ kĩ khoá cửa cẩn thận.

Cơm dâng đến miệng vẫn không ăn được, từ khi đứng trên đỉnh cao đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu nếm trải mùi vị của sự thảm bại, thiếu thốn như này, không phải nghèo đến mức không mua bao được mà là trong tình trạng này không thể đi mua.

Cậu vặn vòi nước lạnh ra, ngâm mình tự an ủi cả đêm.

Sau khi giành được dự án, nhân viên có liên quan đều được nghỉ phép 3 ngày.

Lệ Thanh và Chính Phong chưa kịp nghỉ ngơi sau chiến thắng, đã phải chuẩn bị hành lí cho chuyến bay vào 10 giờ sáng nay.

Cô nướng đến 8 giờ hơn mới mò dậy, chưa thu xếp được gì hết, cứ tưởng sắp trễ đến nơi rồi nhưng không, Chính Phong đã chuẩn bị gần như xong xuôi giúp cô, chỉ cần soạn quần áo nữa thôi là có thể đi ngay.

Biết vậy ngủ thêm chút nữa…

Lệ Thanh nằm dài xuống ghế sofa, chui trong chăn bông ấm áp mà lúc nãy ra ngoài trùm theo.

TV đang chiếu movie mới ra gần đây của bộ anime nằm trong list phim ưa thích của cô, movie gần 2 tiếng đã chạy được hơn một nửa, xem nửa chừng nên cô không hiểu lắm.

Chính Phong từ trong bếp đi ra, đặt dĩa đồ ăn nóng hổi lên bàn, cầm remote tua lại từ đầu rồi vòng ra sau lưng buộc tóc cho cô.

Chuỗi hành động nhìn có vẻ như chuyện thường ngày đối với cặp đôi Chính Phong, Lệ Thanh nhưng người ngoài nhìn vào lại cảm thấy ghen tị bội phần, không những rất ngọt ngào mà từng cử chỉ, từng hành động dành cho nhau đều dịu dàng, đầy ắp tình yêu, cứ như đôi vợ chồng son vậy.

Hai người đang ăn sáng thì bỗng nhiên có nhân viên đến giao hàng.

Tốc độ cũng nhanh đấy.

Chính Phong thầm nghĩ rồi đứng dậy ra ngoài.

Lệ Thanh ngoái đầu nhìn theo một cái rồi tiếp tục ăn, chợt nhớ ra điều gì đó, cô mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Hạ Mộc.

Lệ Thanh: [Đoạn video sao không có âm thanh vậy? Anh quay kiểu gì thế?]

Nhắn xong cô quăng điện thoại lên bàn, tên này có vẻ vẫn chưa tỉnh rượu nên chắc chưa thể trả lời ngay.

Hôm qua, lúc cô tắm xong, cậu còn chưa ra khỏi phòng cô, vì thế mà cô mới nằm xem phim một chút, phải hết vài tập mới thấy Chính Phong ra ngoài, hôn tạm biệt cô rồi về phòng, không đem quần áo theo nên cậu xài đỡ khăn tắm của cô quấn nửa thân dưới.

Lệ Thanh cũng theo đó đi ngủ luôn, vừa cầm điện thoại lên chuẩn bị sạc pin, trên màn hình là thông báo video nhận được từ Hạ Mộc vài tiếng trước, cả ngày không đụng vào điện thoại nên cô không để ý, chắc là cậu ta gửi ngay khi vừa quay xong, cô vội mở lên xem ngay, video quay rất sắc nét, có thể thấy rõ từng sắc thái biểu cảm trên gương mặt cậu nhưng chẳng nghe thấy tiếng gì dù đã tăng hết âm lượng, cứ tưởng loa bị hư, cô thử qua app khác mở đại cái gì đó lên thử kết cục bị tiếng quảng cáo to đùng làm giật mình.

Gì đây?

Chuyện này là sao?

Phải hỏi cho ra lẽ mới được.

Đợi mai tỉnh táo, cho cậu ta cơ hội đầu thú.

Lệ Thanh nghĩ đến viễn cảnh Hạ Mộc không nhận tội, hậu quả khủng khiếp nào sẽ đến với cậu ta liền cười độc ác.

“Đoạn này có hài đâu mà em cười ghê thế?”

Cô tưởng Chính Phong chưa biết chuyện nên giấu nhẹm luôn.

Cậu trở về cùng với một thùng hàng nhỏ, kích thước cỡ laptop 14inch, cao hơn một gang tay, đóng gói rất chỉn chu, thông tin sản phẩm bị che nên đã thành công khơi gợi sự tò mò của cô.

“Anh mua gì vậy?”

Chính Phong không trả lời, ngồi xuống bên cạnh mở ra cho cô xem cùng.

“…”

Toàn bộ bên trong là bao cao su đủ loại, đủ kiểu dáng, màu sắc rất đa dạng và đặc biệt tất cả đều là size phù hợp với cậu.

Lệ Thanh không tin vào mắt mình.

Cậu tính chuyển sang buôn hay sao mà mua nhiều thế??

Cổ họng nghẹn ứ, muốn nuốt nước miếng cũng khó khăn.

“Qua đấy mấy ngày?”

“B-Ba ngày.”

“Ừ.”

Cậu lấy ra tận mười hộp, mà bên trong vẫn còn rất nhiều, không biết được cậu đã mua bao nhiêu nữa.

Nhưng mà mười hộp?

Tính hành cô chết sao??

“Khoan đã, chúng ta đi giúp Huyền Hân chứ có phải đi làm… tình đâu, b-ba thôi.”

Lệ Thanh giành lấy, bỏ lại vào bên trong thùng bảy hộp còn lại.

“Không đủ.”

“Ba là ba, miễn trả giá.”

Sức mạnh của nóc nhà phải khác, lời nói đầy uy lực, không ai dám phản kháng, ngay cả giám đốc Hứa ra ngoài đường thét ra lửa vẫn phải chào thua.

“Em đừng có hối hận.”

Lời này có ý gì đây?

Cảnh báo cô chăng?

Tất nhiên là không hối hận rồi.

Lệ Thanh lè lưỡi lêu lêu cậu.

- ----

Máy bay đã cất cánh đã hơn tám tiếng, còn khoảng mười lăm tiếng nữa mới đến nơi.

Lệ Thanh sau khi đánh một giấc say sưa vì đói bụng mà mò dậy.

Chính Phong đang thức xem chương trình thể thao trên màn hình trước mặt, thấy cô dậy liền vòng tay qua, ôm cô dựa vào người mình để cùng xem chung.

“À, em ở chỗ Huyền Hân, còn anh tự thuê khách sạn ở ha?”

“Không.” Chính Phong uống một ngụm nước, yết hầu di chuyển mạnh mẽ lên xuống, thẳng thắn đáp trả cô.

Lệ Thanh nhíu mày, chu môi nhìn cậu bằng ánh mắt khó chịu.

Chính Phong nhàn nhạt nói tiếp: “Em ở với anh.”

Từ bao giờ mà tên này lại dính người thế?

Để cậu đến ở chung với cô và Huyền Hân thì có hơi kì cục và chắc hẳn cậu cũng không đồng ý, cô cũng vậy, Lệ Thanh suy nghĩ vài phút rồi cũng đồng ý ở khách sạn với cậu, với điều kiện: “Mỗi người một giường, trừ khi có sự cho phép, ai vi phạm sẽ đóng phạt 1 tỷ/lần.”

Cô coi bộ rất đắc ý với lời đề nghị thắng lợi thuộc về mình 100%.

Thành giao.

Máy bay hạ cánh vào 21 giờ 50 phút.

“Lệ Thanh.”

Vừa thấy cô cùng Chính Phong kéo hành lí ra khỏi cửa, Huyền Hân đã nhìn ra ngay, trèo lên ghế gần đó vẫy tay gọi, cũng không khó để nhận ra hai người họ, chỗ nào tập trung đông người nhất chính xác là họ ở đó, cặp đôi cân mọi địa điểm, dù đi đến đâu thần khí ngút ngàn thu hút người đến đó.

“Chúc mừng giành được dự án nhé!!” Huyền Hân giả vờ tung pháo hoa bằng tay.

“Cảm ơn nhiều, làm phiền mày quá, muộn vậy rồi còn để mày ra ngoài đón, có lạnh không, tao đi mua gì cho mày uống nhé?”

“Nè đồng chí Lệ Thanh, đồng chí từ bao giờ khách sáo vậy hả? Câu này đáng lí phải để tao hỏi chứ!” Huyền Hân chống hông bày ra vẻ mặt nghiêm trọng.

Cô mỉm cười: “Được rồi, kiếm gì đó ăn đi, tao hơi đói.”

Gần đấy có cửa hàng tiện lợi, họ đến đó mua mì ăn.

Huyền Hân ăn rồi nhưng không cưỡng lại được trước sự hấp dẫn của đồ ăn nên cũng ăn cùng cô và cậu.

“Ăn đêm thế này chắc tao lại béo lên mấy cân nữa mất.” Cô nàng than khổ nhưng vẫn ăn rất nhiệt.

“Làm sao để béo nhanh, chỉ cô ấy với.”

Lệ Thanh cũng không phải dạng ốm đói gì, chiều cao cân nặng đều khá cân đối nhưng Chính Phong vẫn thấy hơi thiếu thịt một chút mặc dù những chỗ cần thịt thì cũng đủ dùng…

Cô nghe thế giậm chân cậu một cái, cô không có muốn béo lên đâu.

“À đúng rồi, tối nay mày đến ngủ với tao đúng không? Tao có nhiều thứ muốn cho mày xem lắm.”

“Không được, cô ấy ở với tao.”

Ánh mắt hai người như kẻ thù đang tranh giành hơn thua, cô cảm nhận được dường như còn phóng ra cả tia điện xẹt xẹt nữa.

Huyền Hân vẫn là khéo ăn nói, mở lời ngọt xớt: “Anh Chính à, không phải tao muốn giành người của mày, nhưng mày thấy đấy, tụi tao lâu lâu mới có dịp gặp nhau, mày không hiểu cho tao cũng phải hiểu cho Lệ Thanh chứ, cô ấy cũng muốn mà đúng không?” Huyền Hân quay sang nhếch mày ra hiệu cho Lệ Thanh hợp tác với mình.

Lệ Thanh bắt nhịp rất nhanh, cô cũng muốn chơi với Huyền Hân một chút, nhưng để mặc Chính Phong thì không nỡ.

Cô thở dài một hơi rồi đưa ra giải pháp, nếu không hai người kia bay vào đánh nhau cũng nên: “Vậy đi, tối hôm nay ở với Huyền Hân, tối mai ở với anh, quyết định vậy đi, không cãi cọ nữa.”

Vậy cũng được, Lệ Thanh anh minh.

Thấy mình được ưu tiên hơn cả Chính Phong, Huyền Hân vui ra mặt, nhanh tay lấy điện thoại đặt phòng cho cậu rồi đem Lệ Thanh đi trước.

Trong lúc đợi đèn đỏ, Lệ Thanh để ý thấy bên kia đường là cửa hàng xăm, ánh mắt cô dừng lại vài giây, cuối cùng hai người ghé qua xem.

- ----

Về đến nhà Huyền Hân đã rất khuya.

Căn nhà Huyền Hân ở đã có chút thay đổi, tường được sơn mới lại, nội thất bên trong vài món được đổi mới, số khác thì được di chuyển, sắp xếp lại rất đẹp mắt và phù hợp, quả nhiên đôi mắt tinh tường của người học thiết kế có khác, chưa đến một năm đã có sự thay đổi đáng kể như này.

Điều đó vẫn chưa là gì so với bộ váy đang mặc trên người mannequin ở giữa phòng.

Đây là bản thiết kế mới nhất của Huyền Hân, cũng là đồ án cho kì thi của khoá.

Với mục tiêu đứng đầu, cô ấy đã giành rất nhiều tâm huyết vào bộ trang phục này, tuy chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhưng để làm ra thành quả tuyệt như này thì khó có thể tin được.

Bộ váy màu trắng tinh, là dạng đuôi cá, trước ngắn sau dài, có bốn lớp và cũng đồng thời chia váy thành bốn tầng, độ dài mỗi tầng không đều nhau, phía dưới chân được cắt thành những hình tam giác ngược nối đuôi nhau tạo nên sự độc lạ và rất cứng rắn, chất liệu ba lớp ngoài là voan mỏng, làm chiếc váy trông bồng bềnh hơn, thêm phần mềm mại bù đắp lại sự cứng rắn kia, ngay thắt lưng được chiết eo và đệm khéo léo bằng sợi mỏng đính vài hạt nhỏ li ti, sáng lấp lánh khi ánh đèn chiếu vào.

Không phải chứ?

Đây là kim cương mà?

Không chỉ ở thắt lưng được đính mà rải rác khắp váy đều đính vào một cách khéo léo và hoàn hảo.

Phần trên là dải hoa leo đan chéo vào nhau mọc dài ra sau cổ và được thay thế lớp vải voan màu trắng thành màu xanh lá và hồng nhưng là dạng chuyển từ trắng sang xanh trông cực kì sinh động.

Đi cùng với bộ váy là đôi cao gót có thiết kế dây leo và màu sắc tương tự như phần trên của áo, rất đồng điệu và vừa mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK