“Anh không bệnh, em có đánh không, không đánh là coi như hoà nhé?”
Lệ Thanh thoáng ngạc nhiên, phút chốc nhìn thấy tay cậu đang siết chặt quyển nhật kí bìa cứng đến đỏ bệch: “Có chuyện gì hả anh?”
Cậu cắn chặt môi, ôm chầm lấy cô, mùi hương thanh mát quen thuộc xộc vào mũi rất dễ chịu, Lệ Thanh cũng ôm cậu, tay nhỏ luồn vào tóc xoa xoa, gương mặt xinh đẹp gác lên bờ vai rắn chắc, thanh cao.
“Chính Phong?”
Dường như vẫn còn muốn ôm thêm chút nữa nên cậu vẫn chưa trả lời cô, cô cũng không hỏi nữa, nhắm mắt ôm cậu chặt hơn.
Khoảng lặng này cứ vậy mà diễn ra vài phút nữa, không nhạt nhẽo, không vô vị, mà rất ngọt ngào, ấm áp.
Rốt cuộc, Chính Phong đã đọc được gì trong quyển nhật kí kia?
***
28/05/2007.
Thế giới có phải đối xử quá tệ với mình không?
Mình không thể khóc được, chú dì sẽ buồn mất.
***
19/08/2007
Trường học là nơi nhàm chán nhất trên đời.
***
21/09/2007.
Câu chuyện của cô giáo chẳng thấy hài hước chút nào, cả lớp chỉ có một mình mình không cười.
Mình chẳng thế hiểu nổi, tại sao mọi người lại vui vẻ thế nhỉ?
***
17/11/2007.
Cô giáo nói mình phải hoà đồng hơn nhưng mình không thích đụng chạm với người lạ, kể cả việc học võ cũng vậy, mình rất sợ khi phải chạm vào những người khác, không biết tại sao mình lại như vậy nữa, cứ cảm giác mình sẽ đem lại những điều không may mắn cho họ vậy.
***
29/01/2008.
Ai cũng bảo mình xinh, xinh thì sẽ được nhiều người chú ý, mình không muốn trở thành tâm điểm chút nào.
***
21/03/2008.
Hoá ra do ngoại hình, mọi người mới đến chơi với mình, lớp trưởng nói nếu mình xấu thì chẳng ma nào đếm xỉa đến cái đứa âm u như vậy đâu.
Nếu có những người bạn như vậy thì mình cũng không cần.
***
25/04/2008.
Chú dì sợ mình buồn còn cho mình học đàn nữa, làm bạn với mấy đồ vật như này mình thấy thoải mái hơn.
***
31/12/2008.
Giao thừa năm nay cùng chú dì đi chơi, cứ thấy mình đang cảm trở họ vậy, đáng lí mình nên ở nhà.
À không, ít ra cũng gặp được một người khá đặc biệt.
Là anh hàng xóm.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Tường Vy Trăng Non
3. Cực Phẩm Nam Nhân: Ảnh Đế Thỉnh Tự Trọng
4. Âm Nương
=====================================
***
01/01/2009.
Anh hàng xóm cho mình kẹo, anh ấy tốt thật.
***
25/01/2009.
Bạn mới của mình là anh Minh Vũ.
Vậy là mình có thêm một người bạn rồi, cộng với bạn ở công viên nữa là có hai luôn.
Không biết cậu ấy còn nhớ mình là ai không nữa,
***
22/08/2009.
Minh Vũ vừa được mua xe đạp, thích thật.
***
30/08/2009.
Hôm nay bị ngã xe đạp, may mà không sao, không ai trách mình, anh Minh Vũ nói sau này muốn kết hôn với mình, chắc chỉ là đùa thôi.
***
17/09/2009.
Hôm nay là sinh nhật của Lệ Thanh, chúc mừng.
Nhiều quà thật, nhưng sao mình không thấy vui vẻ lắm, vẫn còn thiếu cái gì đó.
***
10/02/2011.
Anh Minh Vũ đã biến mất mấy ngày, dì nói anh ấy đi nước ngoài sống với bố.
Sao lại không nói lời tạm biệt với mình?
Có phải là không cần Lệ Thanh nữa không?
Mình lại làm sai gì nữa sao?
Những người không chắc chắn sẽ ở bên mình mãi làm ơn đừng xuất hiện nữa.
***
25/10/2011.
Cuối cùng, bên cạnh mình chỉ có máy tính thôi.
Nhưng không sao, mình kiếm được tiền phụ giúp chú dì rồi, ít ra mình cũng không phải là đứa vô dụng, phải ngoan ngoãn để chú dì cho xài máy tính nữa mới được.
***
20/06/2013.
Lại bị thu máy nữa, cứ mỗi lần mình viết code là mình quên đi hết thời gian, chú dì không nhắc nhở chắc mình sẽ làm đến nổ tung đôi mắt quá.
***
28/12/2014.
Tết năm nay mình muốn về nhà cũ, chú dì nói chỗ đó đã bị thay thế trong lúc phát triển thành phố rồi, tất cả chỉ còn vài quyển album vừa được chú dì đưa cho mình xem.
Bố mẹ, lâu lắm mới gặp, hai người phải thật hạnh phúc đấy, Lệ Thanh sẽ cố gắng sống để bố mẹ trên thiên đường luôn vui vẻ.
***
05/03/2015.
Nghe chú dì kể về chuyện tình cảm của bố mẹ, mình rất ngưỡng mộ họ, giá như mình cũng có thể có được một người giống như là bố bên cạnh mẹ.
***
14/02/2017.
U Linh là game hay nhất từ trước đến giờ mình chơi, là game duy nhất mình không leo top nổi, mình sẽ thách đấu cho đến khi cái tên đầu bảng này chịu thua.
***
20/05/2017.
Hôm nay là ngày mình và 99 kết hiệp lữ, không hiểu sao cậu ta lại muốn kết hiệp lữ với mình, mình còn chẳng biết cậu ta là ai mà đã chấp nhận rồi, dù gì chơi chung với hắn cũng có ích nên đành phải lợi dụng một chút.
***
01/08/2017.
Mình quyết định rồi, sẽ chuyển đến Hoa Thành, học ngôi trường mà bố mẹ đã từng học, hi vọng chú dì sẽ đồng ý.
***
15/08/2017.
Tạm biệt, quá khứ của Lệ Thanh.
99, mình đến đây. (99437342663: 99 HERE I COME)
Chúc chuyến đi này sẽ suôn sẻ.
***
Bên cạnh những tháng ngày với những sự kiện trong đời cô, là chuỗi ngày vô vị dài đằng đẵng mà một trang văn không thể diễn tả được.
Có những ngày cô chỉ ghi ngày tháng và mỗi thời tiết, đến nội dung cũng không có ngôn từ nào để diễn đạt nổi.
Với tốc độ đọc 500 từ trong 1 phút, chuyện dò mật mã ổ khoá song song với việc đọc hết mấy chục trang nhật kia này đối với Chính Phong là một chuyện rất đơn giản.
Cứ ngỡ cuộc đời của cô ngoài chuyện bố mẹ mất sớm thì con đường mà cô đi ngập tràn sắc hồng, không ngờ, chính chuyện ấy đã làm cho Lệ Thanh tự tạo nên một bức tường chắn, ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài.
Một cô nhóc chưa hiểu sự đời, chưa hiểu thế tục ra sao đã phải chịu đả kích quá lớn, suốt một thời gian dài ủ mình trong kén.
May sao, cô đã tìm được sự hứng thú từ thứ tình cảm thiêng liêng của bố mẹ dành cho nhau, nghĩ rằng nếu bản thân cũng có được một mối quan hệ như thế thì sẽ tốt hợn nhiều.
Cũng chính vào khoảng thời gian đó, cô dường như đã có một cảm xúc đặc biệt với một người bạn qua game, đây chính là cơ hội cuối cùng cô dành cho mình để bước ra khỏi kén một lần nữa.
Và thật tốt khi đặt chân vào thế giới bên ngoài, cô đã hoàn toàn lột xác, trở thành nàng bướm kiều diễm, tìm hiểu được thêm nhiều thứ tình cảm, hiểu thêm về tình bạn và cuối cùng là tình yêu.
Lệ Thanh đã thay đổi hoàn toàn cái suy nghĩ nhàm chán đeo đuổi mình suốt chục năm trời, thay vào đó là những niềm vui, niềm hạnh phúc bên cạnh những người yêu thương.
Lâu như vậy mà vẫn chưa thấy cậu có ý định nói, cộng thêm những manh mối và hiện trường trong căn phòng này, cô cũng ngờ ngợ đoán ra.
“Chính Phong, không phải anh đang tự trách mình đấy chứ? Em không sao, tất cả là quá khứ rồi, bây giờ không phải rất tốt sao?”
Sau vài giây, giọng nói ấm áp quen thuộc mới vang lên bên tai cô, kèm theo đó là vòng tay siết chặt thêm một chút.
“Quá khứ của anh cũng chẳng tốt đẹp gì…”
Chưa nói hết câu đã bị cô dùng tay chặn miệng cậu lại.
“Em không để ý đâu, chúng ta phải sống cho hiện tại và tương lai, quá khứ cũng chúng ta chỉ là một chuyện cũ đã qua không đáng nhắc đến, mọi thứ đã qua thì không cần phải bận tâm, hiện tại, anh ở bên em, em ở bên anh là quá tốt rồi, em không tham lam gì nữa.”
Chính Phong kéo tay cô xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ.
“Ừm.”
Hai con người từ sớm đã trải qua những chuyện buồn đau, những mất mát to lớn, để lại những vết hằn sâu trong trái tim.
Rồi cũng chính hai con người đó, trên đường đời tấp nập, họ đã tìm thấy nhau một cách ngẫu nhiên nhất, cứ như là đã được định mệnh đã sắp đặt.
Quả đúng là ông trời không cho ai quá nhiều, đã ưu ái cho họ tài năng và nhan sắc, nhưng lại lấy đi những người thân máu mủ ruột thịt, chia cắt gia đình, mái ấm hạnh phúc thuở nhỏ của những con người ấy, nhưng thật may thay, một thứ tình cảm trân quý vẫn còn tồn tại đối với họ, là nguồn ánh sáng rực rỡ, là nguồn nước dồi dào cứu chữa cho tâm hồn sớm đã chết mòn qua thời gian.
Chưa tình cảm được bao lâu thì âm thanh đánh trống của chiếc bụng nhỏ xinh vang lên, hài hước phá tan bầu không khí khó xử.
Sáng giờ cô vẫn chưa bỏ gì vào bụng, nãy giờ ngồi lâu như vậy cái bụng đói meo biểu tình là phải rồi.
Cũng chính nhờ điều nhỏ nhặt này làm cả hai bật cười, xua tan đi những giây phút nghiêm túc ban nãy.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô cùng với cái chảo bên cạnh khiến cậu không khỏi buồn cười: “Vác chảo đi đâu đây?”
“Em… em nấu ăn.” Lệ Thanh lúng túng đáp.
“Ồ? Bạn gái anh biết nấu ăn từ khi nào vậy?”
Cậu nói không sai, đến mấy bước cơ bản cô cũng chưa từng đụng đến nói chi đòi nấu ăn nhưng mà nhìn cái vẻ mặt hiện tại của cậu thật sự muốn phang cái chảo này vô thật đấy, cô còn chưa hết cay cú vụ không nấu phần ăn cho cô nữa kìa.
“Có bạn trai mà người ta không nấu cho, để em phải đói như này, chắc phải xem xét lại có nên tiếp tục yêu đương với hắn không.” Lệ Thanh khoanh tay, đánh mặt sang hướng khác, hai má phồng lên có chút đáng yêu.
“Bạn trai em nấu ăn ngon nên bị cả nhà ăn sạch rồi, không phải lỗi của anh.”
“Anh hết thương em chứ gì? Em biết mà.” Cô lại giở trò mè nheo, cô biết thế nào cậu cũng sẽ động lòng thôi.
Nhưng nước đi này dường như đã tính sai, không những không động lòng mà còn bị cậu gõ vào trán một cái.
“Làm gì có khái niệm anh không nấu cho em ăn là hết thương em.”
“Thấy chưa, anh còn đánh em, đáng lí anh phải bảo để anh dắt em đi kiếm gì ăn mới đúng.”
Chính Phong nghe xong liền khoái chí, khoé môi không kìm được cong lên, bộ dạng trông rất xảo quyệt.
“Hay là ăn anh đi, anh tính rẻ cho.”
“Anh… anh nghiêm chỉnh chút đi, ở đây là nhà chú dì đó.” Lệ Thanh ngả người ra phía sau, hai tay chống lên vai cậu duy trì khoảng cách.
Ngược lại với cô, Chính Phong càng lúc càng lấn tới, hơi thở nam tính và mùi hương thanh mát của cậu từng đợt phả xuống khiến cô cảm thấy trong người rất khó chịu.
“Anh đây nghiêm chỉnh nhất trên đời này, ở đây không được thì về nhà, chiều em hết.”