“Anh là đàn ông đấy, sao em cứ xem anh là anh bạn nhỏ mà nâng niu thế? Mấy cái này đâu có là gì đâu.” Chính Phong gõ vào trán cô.
Lệ Thanh xoa xoa trán, chu môi đáp: “Bởi vì em yêu thương anh, anh là của em, cho nên anh không được tự làm mình bị gì hết, nhớ chưa?”
“Ừm.”
Không cần phải quá cao siêu, không cần phải quá phô trương, tình yêu đôi khi chỉ cần là những lời ngọt ngào đơn giản như vậy, cũng đủ làm trái tim tan chảy rồi.
“Nghe anh nói này, có một số chuyện không hay, anh sẽ không kể hết với em, em chỉ cần nhớ mọi chuyện anh làm đều vì em, em là động lực của anh, cho nên em chỉ việc sống thoải mái, muốn làm gì thì làm cái đó, anh luôn ở phía sau ủng hộ và bảo vệ em.”
Lệ Thanh kéo cổ cậu xuống hôn lên môi cậu một cái, cặp môi mềm mịn chạm vào nhau tạo nên khung cảnh rung động lòng người.
“Chính Phong, em yêu anh.”
Từ một người không hề nghĩ đến chuyện yêu đương hò hẹn, từ một người chỉ biết sống bình thường cho qua ngày, hai con người với mục đích sống chẳng ra gì đã vô tình gặp nhau, lần đầu tiên họ cảm nhận được thứ tình cảm mới mẻ, lần đầu tiên biết sống vì người khác, lần đầu tiên vụng về, vụng về trong cách quan tâm, vụng về yêu đương, vụng về trao cho nhau những lần đầu tiên ấm áp.
Thế rốt cuộc mọi chuyện là sao?
Không để Lệ Thanh thắc mắc lâu, cậu siết chặt cô thêm một chút.
Khi hai người Lệ Thanh và Huyền Hân đang đứng trên sân khấu, dưới khán đài có một tên dùng máy ảnh chụp những chỗ nhạy cảm, vừa hay hắn còn đứng cạnh Chính Phong, lúc đầu cậu chẳng để ý bao nhiêu nhưng đến khi tiếng nuốt nước miếng ực ực của hắn lọt vào tầm tai cậu, mặc dù không muốn rời mắt khỏi Lệ Thanh trên sân khấu, cậu vẫn phải quay sang quan sát tình hình và thấy được mọi thứ.
Chính Phong ban đầu lịch sự đề nghị người này xoá hết ảnh, nhưng tên cố chấp này còn nghênh nghiệu khiêu khích bằng chất giọng trầm khàn khó nghe: “Bố mày đ** xoá đấy thì sao? Mày làm gì được tao? Đồ ngoại quốc chết tiệt!” (đã vietsub)
Nơi đông người này làm cậu khó mà hành sự liền lôi hắn đến một chỗ vắng vẻ hơn, Chính Phong cũng không muốn dùng đến vũ lực nhưng cũng vì sự cố chấp của tên này cậu mới phải ra tay cho đến khi hắn chào thua, hai tay dâng máy ảnh cho cậu.
Đến lúc này Chính Phong mới phát hiện, không chỉ Lệ Thanh mà còn rất nhiều cô gái trước đó cũng bị chụp lén, cậu thẳng thừng rút thẻ nhớ trong máy ra giẫm tan thành từng mảnh rồi trả máy ảnh lại cho tên đang nằm dưới đất kia vẫn đang ôm mặt nhìn cậu với ánh mắt kinh sợ.
“Hắn không đánh trả sao?”
Tay Lệ Thanh lật tung phần chăn bông phía trên, chống tay ngồi dậy tranh thủ kiểm trả xem cậu còn bị thương chỗ nào khác không, dù gì cũng đang… không mặc gì, rất thuận lợi để xem xét, cậu hết đường giấu.
Chính Phong giữ tay cô lại, không để cô tự ý sờ soạng thêm nữa.
“Anh không bị đánh, nhưng mà trên lưng quả thực hơi đau.”
Bờ lưng rắn chắc được cậu khoe ra ngay sau khi lật mình qua, bề mặt chi chít vết cào đỏ ửng, hai bên vai còn có dấu răng cắn chặt, nhìn cứ như một trận giao chiến với linh thú nhỏ bé không cân sức, ngoài việc cào cấu này ra đều bị hạ gục dưới thân cậu.
Những thứ này…
Đều là cô gây ra cả sao?
“Bị người ta làm ra nông nổi này, phu nhân phải làm chủ cho anh.” Chính Phong mỉm cười, ánh mắt đầy mị hoặc làm cho gương mặt điển trai lại càng cuốn hút bội phần.
Nhưng đồi với Lệ Thanh, cậu chẳng khác nào con cáo già đáng đánh nhất trên đời, suốt ngày chỉ giỏi chọc ghẹo, ăn hiếp cô.
“Làm như có mình anh bị chắc, anh xem, chỗ này, chỗ này, chỗ này,… của em đều bị anh làm thành ra như vậy, muốn mặc đồ hở chút cũng không có cơ hội.”
Vừa nói, cô vừa chỉ vào những chỗ bị cậu hôn đến đỏ tím, sưng đến tận bây giờ.
So với Chính Phong, cô hơn cậu một chiếc áo choàng tắm che đi phần cơ thể nhưng trong bộ dạng này, còn thêm quyến rũ mấy lần.
Cả cơ thể cô dường như đều phủ kín dấu vết của Chính Phong, không lớn thì nhỏ, không nhỏ thì mơ hồ.
“Để anh xem.”
Cậu kéo cô nằm trên người mình, hai gương mặt đẹp đẽ song song với nhau, Lệ Thanh lúc nào cũng bị cậu làm cho bất ngờ, hai khuỷu tay vừa kịp chống trước ngực cậu.
“Anh nghiêm túc đi.”
“Nghiêm túc kiểu gì?” Chính Phong nhướng mày, bàn tay không yên phận từng chút một luồn vào trong áo choàng tắm bắt lấy cánh mông mềm mịn căng tròn, tay kia xoa xoa hình xăm bên hông cô.
“Ngoài mấy việc này ra, anh không muốn làm gì nữa à?” Cô giữ cánh tay ngăn cản sự động chạm của cậu.
“Đời anh chẳng còn gì đáng lo ngại nữa, chết trên giường với em là đủ mãn nguyện rồi.” Nói xong cậu lật ngược cô lại, chiếm thế thượng phong, chậm rãi vuốt tóc lên, đưa hai chân Lệ Thanh kẹp qua eo mình.
“Chúng ta… tập thể dục buổi sáng đi.”
“!!!”
- ----
Trở về nước cũng là khoảng thời gian tất bật nhất, công ty Phong Nguyệt phải nhanh chóng tăng cường làm việc để cho ra U Linh 2 sớm nhất có thể, thêm vào đó họ còn phải tốn một khoảng thời gian để chuyển lưu thông tin người chơi cũ sang phiên bản mới để không phải cày lại từ đầu, tổng quá trình năng suất diễn ra trong vòng hai tháng.
Tất cả công sức của họ đã được đền đáp, Phong Nguyệt cũng không dấn thân vào thị trường lớn, rút lui khỏi sự cạnh tranh kinh doanh mà trở về sản xuất và phát triển game, được rất nhiều nhà đầu tư săn đón, những bộ phận không cần thiết đều được giải tán, để tạo cơ hội cho các nhân viên trẻ tuổi khác phù hợp với yêu cầu của công ty.
Dường như tất cả đều nằm trong dự đoán của Chính Phong, làm nổi bật để thu hút đầu tư, sự chú ý và cuối cùng thu hẹp lại để làm việc, vừa quản lí dễ dàng, vừa chắt lọc để cho ra sản phẩm tốt nhất.
OCEAN trước mắt đã được mở thêm chi nhánh lớn nhỏ khác trong thành phố và vẫn đang trong quá trình xây dựng và sửa chữa, dự định sẽ hoành tráng hơn gấp mấy lần OCEAN đời đầu nhưng đó vẫn là nơi mà họ trân trọng nhất, tới lui thường xuyên nhất vì lí do nào thì chắc hẳn ai cũng biết.
U Linh 2 chính thức ra mắt vào đêm giáng sinh an lành.
Tại Nam Thành, trong căn nhà nhỏ ấm cúng, dưới ánh đèn lung linh gắn trên cây thông, cùng li cacao nóng hổi, Lệ Thanh cùng chú dì vừa ăn khoai tây chiên, vừa chăm chú xem livestream ra mắt game với sự góp mặt của giám đốc Hứa.
Sau buổi phát sóng trực tiếp trên mạng, là phần trả lời phỏng vấn đầu tiên của Chính Phong.
Và tất nhiên là lượt xem cũng không hề nhỏ, con số từ bảy mươi ngàn bây giờ đã vượt mức một trăm ngàn, phá vỡ mọi kỉ lục phát trực tiếp từ trước đến nay.
Cô biết tỏng, phỏng vấn chỉ là video phát lại nhưng vì hôm cậu đi quay, cô lỡ hứa với chú dì về nhà chơi, cả hai đành phải chia xa.
Phóng viên: Chúng tôi hay tin rằng, U Linh chính là nguyệt lão se duyên cho giám đốc Hứa đây và bạn gái nhỉ, không biết anh có thể chia sẻ một chút về quá trình hai người quen biết với nhau không?
Chính Phong: Tôi là top 1, cô ấy là top 2, vì muốn tranh hạng nên ngày ngày tìm tôi thách đấu, dần thì tôi cảm thấy hứng thú nên đề nghị kết hiệp lữ với cô ấy, phần sau thì có thể tự suy ra.
Phóng viên: Ồ, cách quen biết như này cũng thú vị quá nhỉ, cũng vì thế mà quý công ty muốn lan toả đến mọi người và phần tài trợ chi phí cho các buổi hẹn hò để ghép đôi chăng?
Chính Phong: Không hẳn là vậy, nếu được thì càng tốt, không thì có thể coi là món quà tri ân đến người chơi của Phong Nguyệt chúng tôi.
Phóng viên: Một câu hỏi mà rất nhiều người thắc mắc, đó là năm nay giám đốc Hứa bao nhiêu tuổi, có thể tiết lộ một chút với khán giả không?
Chính Phong: Tôi 20.
Phóng viên: …
Người xem: …
“Haha, nhìn mặt tên phóng viên kìa, chắc sốc lắm.” Chú Hoàng vỗ đùi cười khanh khách, vẻ mặt vô cùng tự hào về cậu.
Ở đây cũng được mấy ngày rồi, nhớ thì chắc chắn nhớ, nhưng mà vừa ghi hình xong, không biết có đến đây kịp không nữa.
Nhưng Lệ Thanh đã nghĩ nhiều rồi, Chính Phong sau khi ghi hình ra mắt game đã tức tốc sang đón ông Hứa và dì Nhiên cùng đến Nam Thành.
Xem hết buổi phỏng vấn thì đã gần 7 giờ tối, chú Hoàng vào nhà bếp hâm nóng lại đồ ăn, để dì cháu Lệ Thanh nghịch máy tính.
Sự thay đổi 360 độ của Lệ Thanh làm chú dì nhận ra ngay.
“Nhìn thấy con vui vẻ như bây giờ dì rất mừng.”
Lệ Thanh mỉm cười, chính cô còn không nghĩ rằng bản thân mình trở nên tốt như vậy, có được ngày hôm nay đối với cô quả là kì tích.
Thế giới u ám trước đây nay đã nhuốm đầy màu sắc sặc sỡ, ánh sáng tràn ngập khắp nơi, chữa lành cho tâm hồn bé nhỏ ngày nào.
“Tất cả là nhờ anh ấy.”
Dì Vân vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc xoa đầu cô, chợt nhận ra điều gì liền dừng lại động tác: “Thằng bé có ghen với dì không?”
Chắc hẳn dì Vân nhớ đến ngày đầu năm đến nhà Chính Phong ăn tết, lúc ông nội xoa đầu cô liền bị cậu ngăn cản, đến ông nội mình còn không cho thì dì cũng khá cân nhắc.
Ngay lúc cô không biết trả lời như nào liền nghe thấy giọng nói ồm ồm quen tai.
“Đương nhiên là ghen.” Ông Hứa đang tháo giày liền nhanh nhảu đáp, bên cạnh ông là dì Nhiên.
Trong lúc hai dì cháu đang trò chuyện thì người đã đến nơi, chú Hoàng là người ra mở cửa, có lẽ là chú đã vô tình nhìn thấy nên họ không cần nhấn chuông chú đã ra mở kịp thời rồi.
Chính Phong là người đến sau cùng, trên người vẫn mặc bộ vest đen khi nãy, trông rất ra dáng người trưởng thành.
Cậu cúi chào người lớn rồi chống tay lên tường tháo giày để thay dép trong nhà, môi mỏng hùa theo câu nói ban nãy của ông nội: “Đúng, đúng, ông Hứa nói chỉ có đúng.”