• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, kể cả giám đốc Từ cũng thích thú mà vỗ tay rất lớn.

So với Chính Phong, cậu ta lớn hơn chừng 5 tuổi, đây là dự án đầu tiên mà cậu ta được bố giao cho, tuy chưa biết quyết định của ông Lý nhưng nhìn qua thì cũng đủ biết thắng thua, Từ giám đốc thán phục ra mặt nhưng cậu ta vẫn chưa biết sự việc đằng sau.

Ông Từ sớm đã bỏ ra ngoài, lái xe về trước.

Cuộc đàm phán đến đây là kết thúc, thời gian còn lại ông Lý sẽ xem xét và bàn bạc với bộ phận cấp cao để quyết định, những người không liên quan đều đến phòng chờ.

Khi thu dọn, Chính Phong nhìn thấy Hạ Mộc xách theo máy quay mà ban nãy đặt bên trong ra ngoài.

Cậu cứ nghĩ là ông Lý muốn quay lại quá trình cuộc họp nên không để ý, nhưng giờ nó lại nằm trong tay của Hạ Mộc, không khiến cậu nghĩ đến nguyên nhân duy nhất tồn tại kia…

Chính là quay cho Lệ Thanh xem.

Lệ Thanh xem thì không thành vấn đề, nhưng cái quan trọng là lúc nãy, cậu một tiếng vợ chưa cưới, hai tiếng vợ chưa cưới, cái này thì không để cô nghe được, vẫn chưa đến lúc.

Thấy ánh mắt sắc như dao của cậu hướng về phía máy quay, chuẩn bị làm ra hành vi trộm cướp công khai, Hạ Mộc rùng mình một cái, ôm chặt chiếc máy quý báu chạy lên trước: “Chị dâu sai em quay, giao cho anh là cái mạng này của em không còn, thông cảm đi.”

Chính Phong đuổi theo: “Đưa đây, tôi cho cậu tiền, không thì cắt đoạn đó đi.”

“Chị dâu dặn anh cho bao nhiêu chị cho gấp mười, không được động đến.” Có người bảo kê, Hạ Mộc cũng gan dạ hơn, không có ý định chạy trốn nữa nhưng vẫn ôm khư khư máy quay phòng trường hợp bất trắc.

Chính Phong tức muốn xịt khói, rõ ràng mới ngày nào còn huynh đệ với cậu mà giờ đã trở mặt rồi.

“Anh Chính à, anh còn sợ nữa huống chi là em, thôi cứ để chị dâu xem đi.”

“Tôi không cho cô ấy cơ hội để xem đâu.” Cậu cười nhạt một cái, xoay người thì bắt gặp giám đốc Từ.

Anh ta rạng rỡ bắt tay với cậu, ánh mắt đầy sự kính nể: “Quả thật đúng như lời đồn, giám đốc Hứa đúng thật rất tài giỏi, tôi đây thua khâm phục khẩu phục, hi vọng lần sau sẽ có cơ hội hợp tác, ông Lý đang đợi cậu bên trong. Tôi đi trước đây.”

Như vậy, có phải là công ty của họ thắng rồi không?

Chính xác là thế.



Hạ Mộc mừng rỡ nhảy tới khoác vai Chính Phong.

Công sức mấy tháng qua của họ cuối cùng cũng được đền đáp.

“Anh Chính… xin lỗi vì tất cả.” Hàn Lâm nghiêm chỉnh, cúi đầu trước Chính Phong, vẻ mặt tràn đầy sự áy náy.

“Ừ, tôi tha lỗi cho anh, Phong Nguyệt vẫn luôn chào đón anh.”

“Tôi không còn mặt mũi nào ở bên cậu nữa, hãy để tôi đi, xem như là sự tự tôn cuối cùng tôi dành cho bản thân mình.”

Những chuyện cậu ta làm vừa qua không thể nói hết bằng lời được, chính Hàn Lâm còn không nhận ra phiên bản đó của mình, cậu ta từ chối sự tha thứ của Chính Phong.

Chính Phong tôn trọng ý kiến của Hàn Lâm: “Hi vọng khi gặp lại, chúng ta vẫn là anh em tốt.”

Sự bao dung của Chính Phong làm cho cậu ta không những mang ơn mà còn thấm thía hơn về tình cảm giữa người với người.

“Một lần nữa, xin lỗi cậu.”

Bóng lưng khuất dần sau cửa kính để lại muôn điều tiếc nuối.

Trở về với thực tại là cú bắt tay khép lại chuỗi ngày cơ cực, mở ra chặn đường tương lai tươi sáng.

“Hợp tác vui vẻ.”

Chiếc Bentley đen phóng như bay, đưa Chính Phong và Hạ Mộc đến công ty Phong Nguyệt, tầng thượng sớm đã được trang trí sẵn sàng cháy hết đêm nay, thành viên cốt cán đã có mặt đầy đủ, thêm vào đó là toàn thể nhân viên phòng lập trình, vài nhân viên khác cũng đến chơi góp vui, tất cả đều hoà mình vào đêm tiệc vui vẻ chờ tin vui từ giám đốc Hứa.

Chưa đến nơi đã nghe thấy giọng Hạ Mộc, cậu ta reo hò từ thang máy ra đến bên ngoài.

“Thắng rồi!!!”

Không khí vốn đã náo nhiệt nay lại náo nhiệt gấp mấy lần, tiếng reo hò vang lên khắp nơi.

Trái tim nhỏ của Lệ Thanh thổn thức đập nhanh vài phần, sóng mũi bắt đầu cay cay.

Cảm giác này, vui thật!!

Lại một mạch cảm xúc mới nảy nở trong cô.

“Chính Phong đâu? Sao có mình anh về vậy?” Lệ Thanh cùng Dư Cảnh đến bên hỏi chuyện.

“Anh Chính vừa đi đón Kiến Minh, còn Hàn Lâm chắc chị cũng biết vụ cậu ta rồi ha.”

Trường Kiến Minh cách đây cũng khá xa, ấy vậy mà 10 phút sau cậu đã có mặt, không biết đã lái xe với tốc độ bao nhiêu nữa.

Vừa đến, như ba tên nhóc, Kiến Minh, Dư Cảnh, Hạ Mộc khoác vai nhau vui vẻ ăn mừng chiến thắng.

Theo sau Kiến Minh chính là Chính Phong, cậu giơ hai tay ra đón cô, Lệ Thanh thấy vậy liền nhào tới ôm chặt cậu.



“Thắng rồi.”

Đương nhiên là cô đã biết, nhưng sao nghe cậu nói, trong lòng lại lâng lâng khó tả như thế này: “Em biết mà.” Giọng nói pha chút âm mũi nghe như sắp khóc đến nơi vậy.

“Đừng có mà khóc nhè, anh không biết dỗ đâu.” Chính Phong mỉm cười, dịu dàng xoa đầu cô.

Đám người kia dừng lại hoạt động, tất cả đều dồn sự chú ý vào màn cẩu lương đằng kia.

Mối quan hệ này chắc chắn không phải anh em được rồi.

Chính Phong dõng dạc tuyên bố với toàn thể người đang có mặt ở đây: “Cô ấy là Lệ Thanh, là bà chủ nơi này, hiện tại là bạn gái của tôi.”

Lời cậu rõ như sấm truyền.

Diễn tốt như vậy làm sao họ đoán ra được, người vui chẳng thấy đâu chỉ thấy thất vọng thêm vài phần, vậy là chậu đã có bông hết rồi…

Sở dĩ, cô và cậu bày ra chuyện này là để tìm hiểu nội tình trong công ty, vì thời gian qua có khá nhiều thông tin rò rỉ ra bên ngoài, nội bộ cũng không quản lí hết được, phải để Lệ Thanh - người có khả năng thu hút người khác vào làm nhân viên để thăm dò tình hình, vì cô chuyên về mảng công nghệ thông tin nên đưa vào phòng lập trình, lấy danh nghĩa em gái giám đốc để khỏi bị ghét cũng như nhiều người sẽ vì Chính Phong mà chủ động tìm đến cô hay những người khác giới bị cô thu hút, từ đó sẽ kết được thêm nhiều mối quan hệ thuận tiện cho công tác điều tra.

Sau một thời gian, các manh mối đều chỉ về một người, đó chính là Hàn Lâm, Chính Phong không muốn lật mặt cậu ta, chỉ để cậu ấy tự nhận sai nhưng cậu ấy vẫn không nhận ra, mãi cho đến phút chót mà rời bỏ cậu.

Qua điều tra, Chính Phong biết được, nguyên nhân mà Hàn Lâm lại phản bội cậu chính là bố mẹ cậu ta có mối nợ ân tình với ông Từ, cậu ấy làm việc này để trả ơn thay bố mẹ, chuyện này cũng chỉ có Hàn Lâm và ông Từ qua lại, bây giờ vỡ lẽ, không biết cuộc sống sau này của cậu ấy sẽ ra sao…

“Ây dô, hôm nay ngày vui mà, quẩy hết mình đi.” Kiến Minh hô to, lấy lại không khí tươi vui ban đầu.

Âm thanh bật nắp bia rượu liên tiếp vang lên cực kì đã tai, tiếp theo đó là tiếng leng keng va chạm thuỷ tinh, mọi người cạn ly, bật nhạc tưng bừng.

“Thôi buông nhau ra đi, làm như mấy năm không gặp ấy, về nhà rồi ôm, ông đây ngứa mắt lắm rồi.”

Chính Phong không so đo với mấy tên cẩu độc thân đang ghen tị, cứ mặc kệ ôm cô tiếp, Lệ Thanh cũng thuận theo vùi mặt sâu trong ngực cậu.

“Ây yoo, tôi cũng muốn được ôm…” Dư Cảnh nghiêng người, ngả đầu lên vai Hạ Mộc.

Hạ Mộc nhanh nhạy phản ứng ưỡn người né sang hướng khác: “Làm ơn đi, tôi chê.”

Mọi người bị hai người này làm trò mà cười xỉu, quên mất cặp đôi đang ân ân ái ái kia.

Lệ Thanh giọng run run: “Muốn khóc thật đấy.”

Chính Phong trùm cô vào chung áo măng tô với cậu, cụng vào trán cô một cái.

Cảm giác chui vào trong lòng cậu… rất ấm áp, cái lạnh ngoài kia chẳng là gì, họ chẳng còn tâm trí làm gì nữa, cứ như vậy cho đến mai cũng được.

Nhưng đám người Kiến Minh thì không nghĩ thế, ngứa mắt đã lâu, vội họ tách hai người ra trong sự ngỡ ngàng, Lệ Thanh bị đưa lên sân khấu, đứng đối diện micro.

Đứng trước đám đông khiến cô ngại muốn chết.

Phải làm gì đây??



Muốn cô biểu diễn sao?

Đàn? Ở đây có đàn. Lỡ vào tròng thì phải trình diễn thôi, chỉ cần không nhìn mặt họ là được.

Lệ Thanh ngồi vào piano đen quay lưng lại với khán giả, vừa ngồi vững thì vị trí phía dưới như được điều chỉnh xoay lại, một lần nữa cô lại độ mặt với hàng trăm con mắt phía dưới.

“Chị dâu, hát đi, anh Chính khoe mãi, cho chúng tôi hưởng lộc một lần đi.”

Dứt lời, Dư Cảnh ăn một cú đấm đến từ anh Chính xấu xa của cậu ta, cú đấm cảnh cáo cậu ta tốt nhất ngậm miệng lại.

Chính Phong đi khoe cô với anh em của cậu ấy sao?

Lệ Thanh không nghĩ đến tình huống này luôn ấy!

Cô có động lực hát rồi.

Không thể để cậu mất mặt được.

Tiếng piano trong trẻo bắt đầu vang lên, cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp cất cao giọng hát cao vút, từng câu hát, từng khúc luyến láy đều hoàn hảo không bắt bẻ được gì.

Mọi người ở đây đều dừng hoạt động lại để nghe cô hát, nói đúng hơn là đang chìm đắm trong tiếng hát của cô, như tơ nhện dính mãi không thoát ra được.

Bàn tiệc đã dọn sẵn, chỉ chờ đến đủ người thôi và bữa tiệc chính thức bắt đầu, tất cả chia thành từng nhóm ăn uống, nói chuyện với nhau, cảnh đẹp, lòng vui, đồ ăn ngon, bạn bè sum vầy, còn gì bằng.

“Này, chưa nghỉ được đâu, còn phải chuẩn bị đến ngoại bang tìm Hiểu Tinh.” Lệ Thanh thấy cậu vui vẻ mà uống hơi nhiều nên mới cản cậu lại.

Kiến Minh nghe được, trong lòng có chút gì đó, muốn nói ra lại thôi, nhưng ngoài mặt cậu ta vẫn còn rất hào hứng.

“Anh nhớ mà, đô anh không có thấp vậy, mấy thứ này không nhằm nhò gì đâu, đợi chuốc say mấy tên này rồi anh đưa em về.”

Lệ Thanh chần chừ vài giây, cuối cùng gật đầu một cái.

Để đẩy nhanh tốc độ, Chính Phong khui liền mấy chai hạng nặng, ngửi mùi thôi mà Lệ Thanh đã cảm thấy mình sắp say đến nơi rồi nói chi uống một lượt mấy chai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK