Mức chênh lệch độ khó giữa các cấp cũng rất xa, yêu cầu người chơi cần rất nhiều trang bị, kĩ năng cũng như kinh nghiệm, thêm chút may mắn thì may ra có thể đánh được quái cấp 1, số người chơi hạ được quái cấp 1 cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Và đương nhiên độ hiếm càng cao thì vật phẩm càng nhiều, càng có lợi cho bản thân, mà nếu còn đem ra bán đấu giá thì giàu to.
Lệ Thanh nhanh chóng gửi lời mời tổ đội với 99, còn thiếu ba vị trí, cô mời ngẫu nhiên trên thế giới, hai giây sau đã có người vào, cả ba đều sử dụng nhân vật nam, level cũng khá cao, tên lần lượt là Thần Quang, Bóng Tối Cuồng Nộ và Người Bình Thường.
Cô cùng đồng đội di chuyển đến rừng Mộng Uy.
99: [?]
99 nhắn cho cô, vì là dẫn đội nên tay cô bận di chuyển, cô nhanh tay đeo tai nghe lên, bật mic trong phần chat riêng, chỉ để cho 99 nghe được.
Lệ Thanh: Sao thế?
99: [Nói tiếp chuyện lúc nãy.]
Là chuyện chuyển trường của cô ư?
Lệ Thanh nhớ lại lúc nãy mình đang chat giữa chừng thì bị ngăn cản bởi thông báo, cô chầm chậm nói tiếp.
Lệ Thanh: À, mọi thứ đều tốt, nhưng tên cùng bàn thì rất có vấn đề, chỉ mỗi khuôn mặt thì tạm chấp nhận được, còn lại thì chẳng đâu vào đâu, nói câu nào liền muốn dội gáo nước lên đầu cậu ta liền, cậu thử gặp rồi biết, cậu ta còn không xem tôi là con gái nữa kìa, sẽ có một ngày chị đây sút hắn bay vô khung thanh, hứ.
Bên kia nghe xong khựng lại một hồi rồi mới chat tiếp.
99: [Tên gì?]
Lệ Thanh: Mình không biết, cậu ấy không chịu nói.
Vừa dứt lời thì cả đội đã đến được cánh rừng Mộng Uy, quang cảnh chìm trong bóng tối, từng làn khói tỏa ra nghi ngút nhuộm trắng cả khung trời rộng lớn, cây cối um tùm, mọc chen lấn nhau, cùng với đó là âm thanh ken két của tiếng gió thét chói tai.
Tuy chỉ là trò chơi thôi nhưng lại mang đến một cảm giác đáng sợ, khó mà hình dung được.
Đội cô thành công vào trong sau khi diệt mấy tên quái nhỏ, dường như mọi người đều thấy khó mà tự động rút lui, ngồi hóng kết quả chứ không ai dám tham gia, có thì cũng chỉ đến được bước đầu rồi bị doạ cho chạy mất dép.
Trước khi vào trong, mọi người đề nghị bật mic nhóm cho dễ trao đổi, trừ 99 ra thì bốn người còn lại đều bật.
Ba người mời ngẫu nhiên kia hình như đang ở cùng nhau, âm thanh truyền qua có chút vọng lại.
Chưa đi được bao lâu thì họ gặp một cô gái mặc cổ phục cắt hở cực bạo, có lẽ chính ả đã dọa đám người lúc nãy cô vừa gặp ngoài bìa rừng.
Thần Quang: Ả ta là boss cấp 1 sao? Không đáng sợ lắm nhỉ, không cần đến top ra tay, để ba chúng tôi.
Nói rồi Thần Quang cùng hai người bạn của cậu ấy xông lên trước, cô gái kia không thèm nhìn lấy một lần, cứ ngồi im trên tảng đá.
Dễ vậy sao?
Suy nghĩ ấy chỉ vừa kịp lóe lên trong đầu Lệ Thanh liền bị vụt tắt.
Quả nhiên, không được khinh địch mà!
Khoảnh khắc ba người gần như chạm vào ả ta liền bị dính tơ nhện giăng sẵn mà treo lơ lửng trên cao, cô gái đó mỉm cười khoái chí, giọng cười ma mị, rùng rợn khiến cô nổi hết cả da gà.
Hệ thống: [Trừ khi giết được nhện tinh, các người chơi mới có thể giải cứu đồng đội mình, cứ 1 phút họ sẽ bị tụt 1 level cho đến khi về level 1 mới thôi, chúc may mắn.]
Bóng Tối Cuồng Nộ: Con mẹ nó, game quái quỷ gì thế, ông đây phải cày thâu đêm suốt sáng mới qua được level 100, muốn hạ là hạ sao, hai người mau nghĩ cách cứu chúng tôi với.
Năng lực nhân vật của cô là sử dụng băng, vì là khả năng lợi thế cho chiến đấu tầm xa nên lúc cận chiến thì có chút khó khăn, vì vậy mà gần đây cô dành chút thời gian để luyện tập sử dụng kiếm, tuy còn hơi vụng về nhưng cô không lo lắng cho lắm, bởi đã có 99 đã đảm nhiệm nhiệm vụ cận chiến, với nhân vật sát thủ áo đen, 99 thuần thục tất cả các vũ khí cận chiến, bù đắp lại những lổ hổng của cô.
Cô gái kia sau khi cười hả hê liền chủ động nhảy tới tấn công, chỉ cần quơ tay một cái tơ nhện từ nhiều phía liền phóng tới, rõ ràng ý đồ của cô ta là tách hai người họ ra.
Bị đánh bất ngờ, quả nhiên hai người bị tách ra hai phía, cô gái đó nhanh chân phóng đến chỗ Lệ Thanh, ả ta muốn giao chiến với cô.
Không ngần ngại, cô cũng sẵn sàng đón tiếp.
Lệ Thanh trang bị kiếm, hạ thấp người nhân vật chạy nhanh về phía trước, canh khoảng cách, xoay người và vung kiếm.
Dường như đoán được hành động của cô, ả ta nhảy lên cao lộn một vòng ra sau lưng, dang tay bắt giữ cô.
Chính vị trí này.
Thế trận này.
Cô phóng ra nhiều tảng băng lớn ra phía sau, khiến ả ta bị đánh văng ra xa, đúng lúc đó, 99 bay tới vung kiếm xử đẹp ả.
Cả hai phối hợp với nhau cực kì ăn ý khiến ba người kia há hốc mồm vì kinh ngạc.
Người Bình Thường: Sao vẫn chưa được thả ra, chúng tôi bị hạ 3 cấp rồi.
Lệ Thanh: Chưa đâu, yếu như vậy không thể là boss cấp 1 được.
Thật vậy, vài giây sau, mặt đất bắt đầu rung chuyển, một đứa trẻ con với tơ nhện quấn quanh người chầm chậm bước tới, đôi mắt của nó trống rỗng, vô hồn nhìn chằm chằm vào hư không, tuy nhỏ bé nhưng sức lực không hề nhỏ, chỉ cần một bước thôi cũng đủ để làm sập một tòa nhà lớn mấy trăm tầng rồi.
Hắn mới chính là Nhện tinh thực sự.
Vừa xuất hiện, hắn đã phóng ra hàng loạt sợi tơ mỏng nhưng cực kì sắc bén, từng tảng băng Lệ Thanh tạo nên đều dễ dàng bị phá vỡ, cắt thành những viên đá nhỏ, phút chốc tất cả bị đánh văng vào gốc cây lớn.
99 nhân cơ hội hắn không để ý đến sự hiện diện của cậu liền phi đến chém đứt hết một nửa số tơ, tơ đứt đi vẫn mọc lại được nhưng hình như cần phải có thời gian, đây là điểm yếu duy nhất mà cô nhận ra.
Suy nghĩ đi... bây giờ phải xử lí thế nào?
99: [Đến chỗ cô gái lúc nãy.]
Lúc này 99 đang đánh nhau toé lửa với boss cơ mà, cậu ấy vẫn còn thời gian gửi tin nhắn cho cô?
Điều đó không phải đồng nghĩa với việc một tay thao tác, một tay nhàn rỗi nhắn tin sao?
Nhưng Lệ Thanh không có thời gian nghĩ đến chuyện đó, trong đầu chỉ đọng lại câu nói ban nãy của 99 mà thôi.
Phải rồi, cô gái ban đầu, không phải tự dưng mà cô ta xuất hiện, chắn chắn có dụng ý.
Quả nhiên, chỗ cô gái đó bị xử đã xuất hiện một rương đồ từ lúc nào không hay.
Lệ Thanh: Có một thanh kiếm bằng gỗ trong đây.
99: [Có thể nó chém đứt được tơ nhện, thử xem.]
Đúng thật vậy, Lệ Thanh vung một đường kiếm đã có thể gây một luồng sức ép với tên Nhện tinh kia.
Cả hai hiểu ý nhau cùng xông lên, 99 gây sức ép về tốc độ và kĩ năng, còn cô là về lợi thế sức mạnh của vũ khí khắc được hắn, dù hắn có né chuẩn đến mức nào thì cũng sẽ đến giới hạn, đó chính là thời điểm chính xác để tung đòn kết liễu.
Hệ thống: [99, Lệ Thanh đã hạ được Nhện tinh, hoàn thành nhiệm vụ, thu thập vật phẩm quý hiếm.]
Trên kênh thế giới hiện đang bùng nổ lượt chat, tất cả không những ghen tị mà còn cực kì ngưỡng mộ họ.
Lệ Thanh: Mình chuyển đến Hoa Thành rồi, khi nào gặp nhau được không?
Chờ mấy phút vẫn chưa có câu trả lời.
Lệ Thanh: Ừm... Thế mình ngủ trước đây, bye.
Lúc này đã gần 12 giờ, Lệ Thanh ngáp dài một cái, tắt máy tính rồi leo lên giường, ôm gối ngủ thẳng giấc.
Một lúc lâu sau, ở căn phòng nào đó, âm thanh chậm rãi vang lên.
99: Mai gặp.
- ----
Lệ Thanh được vài ngày đầu đi học sớm, mấy ngày sau bắt đầu có mặt tại trường sát giờ vào lớp, vì chỗ cô ở cách trường không xa lắm, đi bộ khoảng chừng 10 phút là đến nên đâm ra cô lười biếng, cố gắng ngủ thêm một chút vào mỗi buổi sáng.
"A, mày giải được bài này rồi hả? Chỉ tao với, Kiến Minh giảng khó hiểu quá." Huyền Hân ngồi bàn trên gãi đầu, đánh Kiến Minh một cái, mang vẻ mặt ấm ức quay xuống nhìn Lệ Thanh.
Nhưng mà thật ra cô cũng không phải tự mình giải nên có hơi ngại chỉ, ba, bốn ngày rồi cũng không nhớ rõ nữa, cô chỉ biết tự làm thôi, còn giải thích thì chịu rồi, Lệ Thanh bối rối, vô thức nhìn sang bên trái.
Cứ mỗi tiết tự học, cậu ta lại đứng dậy xách áo đi ra ngoài, vị trí bên cạnh cô vì thế mà trống đi, hiện tại cũng vậy.
Thấy cô có vẻ thắc mắc về điều đó, Huyền Hân dẹp vở qua, kể cho cô nghe: "Anh Chính trốn tiết đi làm thêm đấy, chuyện này tao nghe Kiến Minh kể mới biết, từ năm lớp 10 rồi, dù gì tiết tự học lớp mình thường là tiết cuối nên cậu ta hay cúp lắm, mấy ngày tiết tự học giữa giờ thì cậu ấy quay lại, nhưng đến năm ngoái thì mấy tiết sau cậu ấy nghỉ luôn, năm nay không biết sao đây."
"K-Kể với tao làm gì? Ai quan tâm cậu ta đâu, cậu ta mượn bút tao chưa trả nên tao... tao mới nhìn một chút thôi." Gương mặt thanh tú thoáng hiện lên vẻ lúng túng nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, rơi vào trầm tư.
Cậu ta làm ở quán net sao?
Lần trước đến một lần vẫn chưa có dịp quay lại, tại ở nhà có máy rồi nên cô lười đi, cũng không có lí do gì để gặp mặt, dù cả hai ngồi cùng bàn nhưng ngoài mấy chuyện lặt vặt thì chẳng nói gì với nhau, hết tiết liền xách cặp đi trước, cô cũng không có ý định kết thân làm gì, tại mới tuần học đầu tiên đã thấy cậu nghỉ mất 3 tiết nên mới để ý đến một chút.
Nhưng cậu chỉ cúp tiết tự học, mấy tiết còn lại vẫn học đầy đủ, giờ tự nhiên thì rất tích cực làm bài còn giờ xã hội không ngồi nghịch thì lăn ra ngủ, thầy cô đã quá quen với cảnh tượng này rồi nhưng vì hỏi đến đâu cậu đều trả lời tăm tắp nên không thể nào trách mắng hay phạt được.