Giọng nói đặc thù của anh chàng Kiến Minh năng động có chút cản trở tâm trạng xao động của Hiểu Tinh.
Kiến Minh và Chính Phong từ sau lưng Hiểu Tinh bước đến, cả hai đã vô tình nhìn thấy bức ảnh, nhưng do Hiểu Tinh zoom lên nên Kiến Minh không biết là ảnh của ai vì bình thường cô nàng vốn đã thích ngắm ảnh gái rồi, còn Chính Phong thì khác, vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Về phía Hiểu Tinh, cô ấy nghe thấy liền giật mình úp điện thoại xuống bàn: “Không… Không có gì.”
Lệ Thanh tiếc hùi hụi, ảnh còn chưa kịp gửi kia mà…
“Gửi hết cho tôi được không?” Chính Phong nhàn nhã đặt hai phần ăn lên bàn rồi ngồi xuống.
“Được, được, gửi liền.” Gửi cho Lệ Thanh thì còn cắn rứt lương tâm chứ gửi cho Chính Phong thì quá tốt, còn thấy thích thú vài phần nữa.
Lệ Thanh không biết tấm ảnh chụp gì nên gửi cho cô hay cậu đều được, huống hồ Chính Phong cũng đã thấy rồi nên chắc là đẹp.
Hiểu Tinh nhanh chóng cầm điện thoại lên, tìm kiếm rồi bấm vào khung trò chuyện với Chính Phong, nội dung tin nhắn trước giờ của cả hai chỉ có liên quan đến Lệ Thanh, lâu lâu hỏi tìm Kiến Minh, ngoài ra không hề có gì khác.
Kiến Minh không cam tâm, cậu ta bị xoay như chong chóng liền ngó sang máy Hiểu Tinh xem.
“Cậu dám xem, tôi móc mắt cậu.”
Gì mà bí mật dữ vậy, còn không cho Kiến Minh xem nữa.
Cũng phải thôi, đâu ai muốn bạn trai mình xem ảnh của người con gái khác, lại còn là ảnh nóng nữa.
Ảnh cho Chính Phong xem được mà không cho Kiến Minh xem thì chỉ có thể là ảnh của Lệ Thanh thôi, Kiến Minh không ngốc đến thế, cậu ta cũng tự suy ra được, chỉ có điều hơi mất thời gian.
“Lát nữa em đi với Hiểu Tinh chuẩn bị trình diễn, anh tự kiếm gì chơi đi, khi nào em nhắn thì đến xem, ha.” Lệ Thanh tiện thể dùng nĩa xiên miếng thịt đút cho cậu coi như lấy lòng.
Cậu há miệng ăn miếng thịt rồi nói: “Nỡ để anh một mình à?”
“Không thì anh chơi với Kiến Minh kìa, tắp đại vô quán net nào giết thời gian cũng được, trang điểm, làm tóc chắc cũng mất kha khá thời giờ.”
“Ừm, chịu thôi.”
Bên đối diện nghe nãy giờ nhưng chỉ chú ý đến một điều.
“Cậu thấy chưa, người ta xưng anh em ngọt xớt, tôi với cậu có phải cũng nên đổi cách xưng hô không??”
“Tôi lớn hơn cậu, chưa bắt cậu gọi chị mà cậu còn ý kiến.” Hiểu Tinh chống hai tay lên hông, vẻ mặt đầy khiêu khích.
“Sinh viên thể thao này dạo gần đây ít vận động, thế cậu muốn gọi trong vui vẻ hay vừa khóc vừa gọi?” Những lời ẩn ý thì thầm bên tai làm Hiểu Tinh ngượng chín mặt, cô ấy vội đẩy Kiến Minh đang dựa sát mình ra.
“Phải… Phải để tôi tập từ từ…”
“Được thôi, anh không vội.”
“…”
- ----
“Cái gì? Phần trình diễn của tôi bị đẩy xuống cuối sao?”
Cứ tưởng đã sắp đến lượt nhưng bị thay đổi thứ tự đột ngột như này thì có hơi khó chịu.
Vì lỗi bên chương trình đã nhập sót tên Hiểu Tinh, may sao bạn cô ấy làm người dẫn chương trình nhận ra và báo cáo lại nên mới thêm vào cuối danh sách.
Mặc bộ váy này trong thời tiết này rất lạnh, nhưng Lệ Thanh phải chịu hy sinh vì nghệ thuật thôi.
Tạm thời, ở trong phòng thay đồ có điều hoà nên vẫn khá ổn, không biết ra bên ngoài sẽ ra sao đây.
Cô phải ngồi trên ghế cao để không làm bẩn váy, trang phục, phụ kiện, make up, tóc tai đều hoàn hảo.
Ngồi như này càng khiến cô giống tiên nữ gấp bội phần, mái tóc dài đã được uốn xoăn sóng lớn bồng bềnh, vòng hoa đội đầu và găng tay là dạng dây leo cùng kiểu dáng và màu sắc với giày cô đeo tạo nên sự hoà hợp hoàn hảo.
Vì lên sân khấu nên lớp trang điểm khá đậm, nhấn kĩ vào đôi mắt của cô, đuôi mắt và gò má được vẽ những cành hoa đang hé nở, điểm thêm hột lệ đính hai bên ngay dưới đầu mắt làm tăng thêm sự độc lạ và nổi bật.
Ai đi ngang qua cũng phải ngước nhìn một cái, không khỏi ngỡ ngàng trước sự kiều diễm này, cái khái niệm người đẹp vì lụa hay lụa đẹp vì người đều vứt sang một bên, phải nói là cả hai đều tuyệt mĩ.
Hiểu Tinh cũng đã thay trang phục cùng tông màu với Lệ Thanh, cũng là quần áo do cô ấy tự thiết kế, đảm bảo không đụng hàng.
Ngồi đợi chán quá, Lệ Thanh lấy điện thoại ra chơi game, găng tay vướng víu nên cô cũng tạm thời tháo ra để trên bàn, dù gì cũng còn lâu mới đến lượt, chỉ tội cho Chính Phong với Kiến Minh, lúc nãy bị Hiểu Tinh gọi hối.
Lệ Thanh nhắn tin báo cho Chính Phong một tiếng để cậu từ từ đi.
Thấy cậu chưa trả lời ngay liền biết là hai người họ đang trên đường tới.
Thôi kệ, lỡ rồi, cô cùng Hiểu Tinh xem các phần trình diễn qua màn hình trong phòng thay đồ.
Các người mẫu đều ngồi trên xích đu từ trên cao hạ xuống mô phỏng thần tiên hạ phàm, thì ra đó là lí do đa số ai cũng chọn váy may dài để khi bay xuống như vậy thì váy sẽ bay trong gió.
Nhưng không như tưởng tượng, rất nhiều người váy bay không được đúng ý nên rất không hài lòng, chịu thôi, cái này có lẽ là do may mắn.
Chỉ có phần đó là không ưng ý thôi, những phần khác đều rất tốt, cô ngồi vỗ tay không ngớt.
Và bây giờ là nghỉ giải lao, chuẩn bị đến tiết mục của người có điểm số đang đứng đầu bảng xếp hạng hiện tại, Solitude.
Bên ngoài, trời đã tối hẳn, đèn điện đã thay thế ánh sáng từ mặt trời chiếu sáng cả khu vực.
Trong phòng hiện tại chỉ còn cô và Hiểu Tinh, có tận bốn phòng thay đồ lận nên mặc dù phòng này hết người nhưng ba phòng kia hình như vẫn còn kha khá, không sao càng ít người càng tốt, đỡ ồn ào.
Lệ Thanh bây giờ đã quá đói rồi, nhưng cô không dám ăn, sợ bụng sẽ lớn mặc chật phần eo.
Chính Phong đã nhắn cho cô hơn 20 phút trước hỏi cô đang ở đâu nhưng cô mải xem nên không để ý tin nhắn, vừa thấy vội trả lời ngay.
Lệ Thanh: [Phòng thay đồ 1.]
Chính Phong:[Chờ đó, anh đến ngay.]
Rất nhanh tiếng gõ cửa đã vang bên tai, Hiểu Tinh liền chạy ra mở cửa, Lệ Thanh cũng theo đó xoay người sang.
Chính Phong và Kiến Minh đem đồ ăn tới cho hai người.
Cửa vừa mở ra, đập vào mắt Chính Phong là tiểu tiên nữ đang ngồi trên cao kia, ánh mắt hai người vừa giao nhau liền bị ngăn cản.
“Đừng nhìn nữa, đợi lát trình diễn rồi xem, cảm ơn đồ ăn nhé!!” Hiểu Tinh giành lấy túi đồ ăn, đẩy hai chàng trai ra ngoài rồi đóng cửa cái rầm.
“Cậu ăn chút đi.”
Lệ Thanh vẫn còn chìm đắm trong suy tư ậm ừ hai tiếng, không biết vừa rồi thấy cô trong bộ dạng này thì Chính Phong sẽ nghĩ gì nữa.
À khoan đã, vừa rồi…
Vài giây ngắn ngủi khi cửa mở, ngoài việc nhìn thấy cậu, cô còn để ý thấy một cô bé cầm bóng bay đi ngang qua, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, ngay lập tức nói với Hiểu Tinh.
Trở lại màn hình, phần thi tiếp tục, phần trình diễn của Solitude vừa bắt đầu, máy quay đang lia theo cô gái đang từ trên cao đi xuống, chiếc váy bay cũng không được ưng ý nhưng so với các tiết mục trước thì đã ổn hơn nhiều.
Và rất bất ngờ, người mẫu nữ đó chính là Mạc Kì - người đã từng được đặt lên bàn cân nhan sắc với Lệ Thanh.
Bộ trang phục cô ấy mặc y hệt bản thiết kế, tuy đơn điệu nhưng cực kì đẹp nhờ dáng người chuẩn đồng hồ cát, cộng với phụ kiện là chiếc đàn hạc lớn, cực kì phù hợp với chủ đề, Lệ Thanh còn nghe được âm thanh cổ vũ to nhất từ đầu buổi đến giờ.
Không thể phủ nhận nhan sắc của Mạc Kì được, gen nhà Chính Phong có khác, Lệ Thanh ăn miếng khoai tây chiên mà thầm thán phục.
Trời càng lúc càng lạnh, Chính Phong đứng bên ngoài lo cho Lệ Thanh với bộ cánh như thế cô làm sao chịu nổi.
Nhưng cậu lo lắng dư thừa rồi, bởi vì đã đến tiết mục cuối cùng, với lại Lệ Thanh không yếu đuối đến mức đó đâu.
Sau màn giới thiệu của MC, âm nhạc thanh thoát vang lên, ánh đèn chiếu thẳng vào người mẫu đang ngồi trên xích đu.
Lệ Thanh tạo dáng theo sự chỉ dẫn của Hiểu Tinh, hai tay bắt lấy nhau, nhắm mắt lại, ngước mặt lên trời, khoe góc nghiêng thần thánh, bàn chân duỗi thẳng một trước một sau.
Lợi dụng tạo dáng, thiết kế váy dạng đuôi cá, cũng như kinh nghiệm quan sát nãy giờ mà cô thành công giữ cho váy đúng vị trí có thể bay đẹp nhất, lại có thêm sự hỗ trợ của những trái bóng bay cùng tông màu cột ở đuôi váy cũng một phần góp sức.
Đây là lần đầu tiên cảnh “hạ phàm” nhận được nhiều tiếng hú hét nhất, làm Lệ Thanh cũng có phần phấn khích, gió lạnh thổi qua cũng chẳng xoay chuyển được cô.
Cô thuận lợi tiếp đất, đai an toàn cũng theo đó bật ra, Lệ Thanh sải bước trên sàn catwalk, gương mặt xinh đẹp cùng tạo hình cuốn hút đã khiến đông đảo khán giả đứng dậy tiến sát lại gần để quan sát.
Không có kinh nghiệm đi catwalk nên cô chỉ làm theo những gì linh tính mách bảo, tuỳ tiện hất váy một cái cũng tạo nên điểm nhấn sáng giá, đôi chân dài thẳng tắp, xương bả vai thon gọn trên tấm lưng thẳng tắp, trắng mịn màng, từng viên kim cương sáng lấp lánh dưới ánh đèn càng thêm phần rực rỡ.
Số lượng máy ảnh giơ lên nhiều không đếm xuể, Hiểu Tinh đứng trong cánh gà bị cuốn theo, hoà vào đám đông reo hò đến mức quên chạy ra cùng thành phẩm của mình, may mà có cô bạn MC nhắc nhở, không thì cứ để Lệ Thanh ở đó tạo dáng đến lạnh cóng mất.
Hai người cúi chào khán giả rồi cùng đi vào trong, từ sân khấu có bốn lối đi xuống bốn phòng thay đồ, bầu không khí hai bên rất khác biệt, đặt chân vào phòng thay đồ liền ấm hơn hẳn, không khí cũng bớt ồn ào hơn, trước khi thay quần áo, Hiểu Tinh giúp cô tranh thủ tẩy trang cho bớt khô da.
Vừa xong thì Chính Phong và Kiến Minh cũng vừa đến, cậu trùm ngay áo khoác vào cho Lệ Thanh.
Bị giam trong lòng cậu, ấm áp đến mức không muốn chui ra.
“Thấy sao hả? Tôi giữ đúng lời hứa chứ?” Hiểu Tinh đã đứng bên cạnh Kiến Minh từ lúc nào, nhìn thấy ánh mắt si tình của Chính Phong.
“Ừm, 100 điểm.” Cậu vui vẻ nói rồi cúi người, gom hết phần đuôi váy lên cuộn gọn lại, đưa cho Lệ Thanh.
Theo phản xạ tự nhiên, cô đón lấy ôm vào người.
Cậu liền bế cô kiểu công chúa, đi thẳng ra ngoài không một lời từ biệt trước sự ngỡ ngàng của hai con người còn lại.
“Biết ngay là hắn không chịu nổi mà.” Kiến Minh nhún vai một cái.
“Lệ Thanh nhà mình theo cậu ấy phải chịu khổ rồi.” Cảm giác tội lỗi nghẹn ngào trong lòng Hiểu Tinh.
Giờ mới thấy tội lỗi thì đã muộn, Lệ Thanh sắp bị lên dĩa tới nơi rồi.