Mặc dù trong lúc này hôn lễ đang hết sức lưu hành đoàn phù dâu phù rể, nhưng Phỉ Phỉ kiên trì chỉ dùng một người dâu phụ, nói là như thế mới có thể làm nổi bật ý nghĩa đặc biệt của Lương Kiều đối với cô.
Phù rể là anh em tốt nhất của Tiếu Phàn, là lần đầu tiên Lương Kiều gặp. Nghe nói là bác sĩ, buổi tối trước hôm đó còn phải trực ban, cho nên không tham gia party độc thân của Phỉ Phỉ.
Từ sớm Phỉ Phỉ đã lén lút nghe từ Tiếu Phàn - - bác sĩ này trước mắt vẫn còn độc thân, 28 tuổi, không có ham mê bất lương; từng trải qua hai đoạn tình sử, đều có kết cục là bị người ta đá; gia thế trong sạch, cha mẹ đều là người hiền lành, đối với cuộc sống riêng tư của anh ta rất ít hỏi đến.
Tổng thể mà nói điều kiện còn vô cùng không tệ.
Phỉ Phỉ hỏi Lương Kiều có hứng thú hay không, nghĩ muốn tạo cơ hội cho bọn họ quen biết, thành là tốt nhất, thân càng thêm thân; không thành cũng không quan hệ, hai bên đều là người hết sức hiểu biết, tiếp tục làm bạn vẫn không thành vấn đề.
Nhưng mà bị Lương Kiều hi hi ha ha chuyển hướng đề tài. Tạm thời cô chưa có hứng thú với đàn ông.
Thật ra thì theo lương tâm mà nói, bác sĩ này thực sự thật tốt, tướng mạo nhã nhặn, con người cũng rất ôn hòa lịch sự, khuyết điểm duy nhất là vóc dáng có chút thấp. Đương nhiên cái “Thấp” này là so với Lương Kiều mà nói- - vóc dáng của cô tương đối cao, 1m72, tùy tiện đi giày cao gót cũng đến 1m8, bác sĩ kia đi giày da cũng chỉ cao khoảng 178 gì đó.
Lương Kiều vì không muốn đoạt danh tiếng của người khác, không chỉ mặc bộ váy hết sức mộc mạc, còn đi một đôi giày đế bằng rất thấp, cho nên đứng chung một chỗ với người bác sĩ kia miễn cưỡng thấy đăng đối.
Trước khi nghi thức bắt đầu, Lương Kiều liên tục ở trong phòng nghỉ bồi Phỉ Phỉ, tâm sự, hoặc kể cho cô nghe những câu chuyện ngắn khôi hài. Trong phòng nghỉ tiếng cười vang lên không dứt, hôm nay Phỉ Phỉ cười rất nhiều, đến nỗi lúc cười mà nước mắt cứ chảy ra, “Chao ôi mình không được rồi, đại Kiều đừng nói nữa, lớp trang điểm của mình sắp nhòe mất.”
Lương Kiều lần lượt đưa khăn giấy cho Phỉ Phỉ, thỉnh thoảng lại dặm phấn trên mặt cho cô. Không có thợ trang điểm, tự mình phải cầm hộp phấn trang điểm cho cô ấy thôi.
Lúc cô đang bận việc, Phỉ Phỉ nhắm mắt lại, hai cánh tay đặt trên eo cô, than thở nói: “Về sau không có cậu mình phải sống thế nào đây.”
”Đừng như vậy.” Lương Kiều cất hộp phấn lót đi, bao bàn tay cô trong lòng bàn tay mình, “Cậu mà nói thêm một câu không bỏ được mình, lát nữa mình sẽ thực sự cướp hôn.”
Phỉ Phỉ vui vẻ: “Cậu đoạt đi, cậu dám đoạt thì mình sẽ đi theo cậu!”
”Được, cậu nói đấy, đến lúc đó cũng đừng hối hận.” Lương Kiều hào khí ngàn vạn nói, “Về sau đứa bé sẽ mang họ mình, mình làm ba sẽ phù hợp với tiêu chuẩn hơn Tiếu Phàn khó hiểu kia nhiều.”
Nghi thức cũng sắp bắt đầu, có người đến gọi.
Từ phòng nghỉ đến đại sảnh của đám cưới có một đoạn đường dài chật hẹp, mặc dù không có tân khách ở đây, nhưng bởi vì cô dâu phải đi, Tiếu Phàn đặc biệt để cho người ta trải thảm đỏ, liên tục kéo dài đến cửa đại sảnh, nối liền với thảm đỏ trong hội trường.
Lương Kiều kéo tay Phỉ Phỉ, như ba đưa con gái đi lấy chồng, nghiêm túc đi tới khu vực dành cho cô ấy. Ba của Phỉ Phỉ đứng ở cửa của đại sảnh, còn đoạn thảm đỏ còn lại, ông sẽ cùng Phỉ Phỉ đi qua.
Lương Kiều đứng bên cửa yên lặng, nhìn Phỉ Phỉ trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, từng bước từng bước đi về phía chú rể ngọc thụ lâm phong.
Thật sự rất luyến tiếc...
Tay Phỉ Phỉ bị ba nghiêm túc giao cho Tiếu Phàn, thời khắc nghiêm túc như thế, Phỉ Phỉ lại đột nhiên thổi phù một tiếng cười rộ lên, làm cho ba cùng Tiếu Phàn đều mang vẻ mặt không giải thích được.
Tiếu Phàn rất nhỏ giọng nói: “Kiềm chế lại! Nhịn đi!”
Kết quả Phỉ Phỉ cười đến ngửa tới ngửa lui cũng không dừng lại được, chỉ anh cười ha ha: “Kiểu tóc của anh thật buồn cười ha ha ha ha!”
Tiếu Phàn: “...”
Hôm nay thợ trang điểm tạo cho anh một kiểu đầu rất mới lạ, bóng loáng tỏa sáng. Thật ra thì khuôn mặt của anh hơi nhỏ, không quá thích hợp với kiểu tóc này, nhưng nhà tạo mẫu tóc lại còn mang tinh thần phấn chấn đánh một lớp phấn cho anh, nhìn mà thấy hơi là lạ.
Thường thấy cô dâu trong lễ cưới khóc lớn, rất ít người lại cười như thế này, tân khách phía dưới đều vui vẻ theo.
Xa xa Lương Kiều cũng đang cười.
Quan Hành ngồi ở hàng ghế thứ hai dành cho khách, cô nhìn thấy. Mặc dù chỉ thấy một cái đầu, nhưng vẫn lập tức nhận ra ngay.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng người đàn ông này... Lưu lại ấn tượng rất sâu sắc khó có thể quên với cô.
Lời tuyên thệ kết thúc, đến phần dành cho trò chơi. Đầu tiên là vài trò chơi giải trí cho mấy cặp vợ chồng son, tiếp theo là mời cha mẹ hai bên lên nói đôi lời. Sau đó đến phù rể cùng dâu phụ.
Người bác sĩ mang phong độ thân sĩ ưu tiên nữ, nhưng Lương Kiều quên mất quy trình, vẫ đứng rất xa khán đài, không có đi qua. Nhân viên làm việc chạy tới đưa micro cho cô, tầm mắt của mọi người cũng di chuyển lại đây.
Lớn như vậy, lần đầu tiên có cảm giác luống cuống. Lương Kiều nắm micro, lòng bàn tay khẽ đổ mồ hôi.
Đột nhiên cô không biết rõ nói cái gì cho phải.
Phỉ Phỉ ở phía xa mang vẻ mặt thân thiết nhìn cô, Lương Kiều hít vào thật sâu, vẻ mặt thành thật nói: “Xin lỗi, vừa rồi chạy nhanh quá, liên tục nghĩ phải đoạt hôn như thế nào.”
Trong tân khách là một trận xôn xao. Có người cho lời nói này là thật, khiếp sợ lại bát quái cùng từng người người bên cạnh vễnh lỗ tai lên, tiếng nói chuyện ong ong vang dội hội trường. Từng ánh mắt kỳ dị quan sát Lương Kiều từ trên xuống dưới, cô nhìn lướt qua, thế nhưng cười.
Phỉ Phỉ hướng về Lương Kiều le lưỡi một cái, sau đó nhanh chóng làm ra vẻ mặt vừa sợ vừa giận, duỗi ra ngón tay run rẩy chỉ Lương Kiều: “Cậu! Cậu!” Tiếp theo lại tràn ngập ai oán cùng bi thống nhìn về phía Tiếu Phàn, không lên tiếng, nhưng môi vẫn ngăn không được phát run, mắt ngậm lệ nóng, một bộ bi thương tới cực điểm khó có thể tự chế, hiển nhiên là người phụ nữ bị chồng và khuê mật phản bội.
Các tân khách đang mải ngắm nhìn đều bị đánh lừa, cho rằng đây là khuê mật thọc gậy bánh xe, ở hiện trường hôn lễ diễn tuồng đoạt chú rể cẩu huyết, trong nháy mắt tỉnh táo hơn không ít, còn có người còn lét lút lấy điện thoại định chụp lại màn kinh điển này.
Cha mẹ của Phỉ Phỉ rất quen thuộc với Lương Kiều, cũng rất rõ ràng tính cách hay làm càn của hai cô nương này, biết rõ hai đứa trẻ không làm người ta bớt lo được này lại đang đùa, nhất thời tức giận nhưng cũng rất bất đắc dĩ.
Nhưng cha mẹ Tiếu Phàn lại không giống vậy, hai người họ hiểu Lương Kiều chỉ ở trong giới hạn “ bạn tốt của Phỉ Phỉ+ dâu phụ được định sẵn”, vừa nhìn thấy tình huống này liền nghĩ ngay con trai nhà mình bắt cá hai tay với khuê mật của vợ, thoáng cái trở nên bối rối.
Nhận được ánh mắt khiếp sợ cùng khiển trách của cha mẹ, Tiếu Phàn không còn gì để nói.
Người chủ trì trước hôn lễ đã cùng cô dâu chú rể, phù rể và dâu phụ tiếp xúc qua, cũng hiểu sơ qua quan hệ giữa bọn họ, nhất là anh ta vừa thấy cảnh Phỉ Phỉ le lưỡi, trong lòng phỏng đoán đây là nụ cười đùa giỡn, liền cười cười giải vây: “Dâu phụ đến cũng thật thất bại rồi! Nhưng mà - -” anh ta nhìn thoáng qua chú rể cùng cô dâu, “Cả gan hỏi một chút, anh hùng ngài muốn cướp là vị nào?”
”Đương nhiên là người bên tay trái 'Người phụ nữ đẹp nhất thế giới'. Lương Kiều làm bộ đương nhiên nói, đồng thời dùng ánh mắt “Tại sao anh lại hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy” nhìn anh ta, “Trong nhà bổn anh hùng đang cần một nàng dâu nhỏ ôn như động lòng người như vậy.”
Phỉ Phỉ cười rộ lên, che miệng làm bộ thẹn thùng: “Chán ghét a ~ “
Khóe miệng người chủ trì co rút một cái, anh ta vỗ ngực cảm khái: “Thế giới thật sự đang biến chuyển từng ngày - - chủ trì hôn lễ nhiều năm như thế, vẫn là lần đầu tiên thấy dâu phụ muốn cướp cô dâu, tôi muốn yên tĩnh, đừng hỏi tôi yên tĩnh là ai...”
Hầu hết tân khách phía dưới còn đang thấy khó hiểu, chỉ có rất ít người kịp phản ứng, nở nụ cười. Người chủ trì lại chuyển hướng Tiếu Phàn: “Xin hỏi chú rể, đối với việc dâu phụ muốn cướp cô dâu, anh thấy thế nào?”
Người chủ trì đã đưa micro tới bên miệng anh, Tiếu Phàn dừng một chút, gương mặt biểu cảm nói: “Lôi ra đi chém đi.”
”Dạ!” Người chủ trì khoa trương lắc lắc tay áo, giả vờ quỳ gối một cái, sau đó bày ra tư thế giống thái giám trong phim, giả giọng kêu, “Bây đâu, Hoàng thượng có chỉ, lập tức lôi người này ra chém.”
Phía dưới tân khách cười ầm lên.
Lương Kiều đi toilet một chuyến, khi trở về vừa vặn đến tiết mục cô dâu ném hoa, mọi người đã đi ra vườn hoa nhỏ hoa cỏ rực rỡ bên ngoài, một đám độc thân nữ thanh niên nhóm đã từng người chiếm cứ có lợi địa hình bãi hảo tư thế chuẩn bị nổ súng.
Phỉ Phỉ mặc áo cưới xinh đẹp, đứng ở trên đài cao, cầm lấy hoa hi hi ha ha, chỉ là không ném.
Vừa nhìn thấy Lương Kiều, cô vội vàng vẫy tay gọi lại, sau đó vụng trộm nói với cô: “Cậu đứng ở phía ngoài cùng đi, lát nữa mình sẽ dùng sức ném về phía sau, cậu chạy nhanh lên, nhất định có thể cướp được, chân mấy cô gái kia đều ngắn, khẳng định chạy không bằng cậu!
Lương Kiều vui vẻ, vỗ vỗ lưng cô: “Đi thôi đi thôi, không ném mọi người sẽ phải nhào lên đoạt.”
Phỉ Phỉ thấy cô đáp ứng, đoán là mình có thể ném nhiệt tình- - mặc dù không ném xa khỏi đám người như trong tưởng tượng, để tạo cho Lương Kiều chạy nhanh như vận động viên một không gian để phát huy, nháy mắt giết hết những người chân ngắn - - nhưng cô chó ngáp phải ruồi, vừa vặn ném hoa tới phía đối diện Lương Kiều.
Nhưng mà đang lúc cô kích động mong chờ Lương Kiều có thể dễ dàng duỗi tay bắt lấy, chỉ thấy người kia nghiêng người một cái, tinh chuẩn tránh khỏi “ hoa vận mệnh “ sắp rơi vào người cô, hơn nữa nhanh chóng vọt ra bên ngoài đám người.
Vài người phụ nữ tranh đoạt một phen, cuối cùng một cô gái chạy nhanh đã cướp được, mọi người ào ào bày tỏ chúc phúc với cô gái đó.
Lương Kiều cười xem mọi người vui đùa, lui về một bên, không chú ý nên đụng phải người đứng phía sau, cô kịp thời nghiêng người đi, để tránh dẫm lên chân đối phương, sau đó nói xin lỗi: “Ngại quá.”
Vừa quay đầu lại thì chợt sững sờ, lại là Quan Hành.
So sánh với đang Lương Kiều kinh ngạc, vẻ mặt Quan Hành tỏ ra bình tĩnh nhiều, thậm chí còn có thể nói là lạnh nhạt. Tay anh nhẹ nhàng đỡ lấy thắt lưng Lương Kiều, thấy cô đứng vững lập tức thu tay lại, còn lui về phía sau nữa bước kéo dãn khoảng cách với cô, sau đó tương đối thận trọng gật gật đầu, dường như muốn bày tỏ sự chấp thuận với lời nói xin lỗi của cô.
Lương Kiều khách khí mỉm cười, đi đến bên cạnh người bác sĩ.
Phỉ Phỉ xách váy cưới hung hăng chạy lại, Lương Kiều co rụt cổ lại, kéo người bác sĩ đứng chắn trước mình, cúi đầu trốn phía sau anh ta.
Cảm giác này là diều hâu bắt gà con... Người bác sĩ tạm thời trở thành “gà mẹ’ mỉm cười, vươn ra cánh tay ngăn cản Phỉ Phỉ đang xông đến, “Không được phép bắt gà con nhà chúng tôi.”
Tác giả có lời muốn nói:bác sĩ: Không được phép bắt gà con nhà chúng tôi.
Quan Hành: Ha ha...
Lông vàng: Hôm nay cơm tối ăn cái gì? n (*≧▽≦*)n
Quan Hành: (╰_╯)# Gà con hầm cách thủy với gà mẹ!