• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Linh Đang

Lương Kiều đã sớm thu dọn xong hai gian phòng, thay đệm chăn cùng ga giường mới, phòng ngủ của mình thì để mẹ cùng Trâu Dung Dung ở, cô cùng bà nội cùng nhau ngủ ở gian phòng của Quan Hành.

Ăn cơm trưa xong mẹ cùng bà nội trở đi vào ngủ trưa, Lương Kiều nói vài lời với bà nội, chờ bà nội ngủ mới đi ra.

Quan Hành cùng Trâu Dung Dung còn ở trong phòng khách, một người ôm máy tính một người cầm di động, tán gẫu câu được câu không.

Lương Kiều vừa ra tới, Trâu Dung Dung lập tức đứng lên đặt máy tính qua một bên: "Trời ơi cuối cùng chị cũng đi ra!" Giọng nói của cô như thể cuối cùng cũng được giải thoát, vừa đi vừa chỉ Quan Hành oán hận nói với Lương Kiều, "Ấy cứ hỏi em học tập như thế nào, thật phiền mà!"

Vẻ mặt Quan Hành vô tội khoanh tay, nói chuyện phiếm cùng cô em vợ, anh còn có thể hỏi cái gì, hỏi cô có yêu đương không? Chắc cô cũng không muốn nói đi.

"Được rồi được rồi." Lương Kiều vỗ vỗ đầu cô, "Đi nghỉ ngơi một chút đi."

Trâu Dung Dung hầm hừ trở về phòng.

Trong phòng khách chỉ còn hai người bọn họ, Quan Hành nhìn cô, chậm rãi vươn tay, muốn ôm ôm. Lương Kiều đạp dép đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, tựa ở trên người anh.

"Dung Dung học tập rất tốt, tự con bé có chừng mực, anh đừng để tâm đến nó. Thời kì phản nghịch của nó còn chưa qua, tật xấu nhiều, không thích người khác hỏi việc học tập của nó."

Quan Hành ừ một tiếng, "Anh đây không phải là không có chuyện để nói nên mới nói nhảm sao."

"Có mệt hay không?" Lương Kiều sờ sờ mặt anh, "Bận việc từ sớm tinh mơ, mệt không, có muốn ngủ một lát hay không?"

Quan Hành ôm eo cô, lắc đầu, "Không phiền, cũng không mệt. Anh chỉ muốn đợi với em."

"Ừ..."

"Em có mệt hay không?" Anh buông Lương Kiều ra, vỗ vỗ bắp đùi mình, "Nằm ở đây đi."

Lương Kiều cong cong mắt cười rộ lên với anh, sau đó cởi giày ra gác chân lên, gối lên chân anh nằm xuống. Cô nhắm mắt lại, móng vuốt vươn ra gãi gãi. Quan Hành duỗi tay cầm, cô ôm tay anh, kéo xuống hôn một cái trước, sau đó dán ở trên trán, nhẹ nhàng chà xát.

Quan Hành mỉm cười: "Giống như con mèo."

Lương Kiều đột nhiên trở mình, đối mặt với anh: "Bên nhà anh thì sao đây? Chờ mẹ em cùng bà nội trở về, có phải em cũng phải đến nhà anh thăm hỏi một chút hay không?"

Quan Hành trầm mặc một lát, hỏi ngược lại cô: "Em muốn qua không?"

"Xem anh." Lương Kiều nói, "Người nhà anh, đương nhiên là xem ý tứ của anh."

Quan Hành vuốt vuốt một lọn tóc của cô, thật lâu mới nói: "Chờ một chút đi..."

Lương Kiều rũ mắt xuống: "À."

"Tức giận?" Quan Hành chọc chọc khuôn mặt cô, hỏi.

"Không có."

Quan Hành thở dài rất nhẹ, thấp giọng nói: "Bên chỗ mẹ anh... Có chút khó trị, anh sợ bà sẽ làm khó em. Chờ anh câu thông với bà trước, sẽ dẫn em đi gặp bọn họ, được không? Anh không muốn làm cho em ở nhà của anh chịu một chút ủy khuất nào..."

"Vâng." Lương Kiều nhẹ nhàng gật đầu, "Em hiểu rõ."

"Vậy không được phép tức giận nha. Tin tưởng anh, anh sẽ thu phục được." 

Quan Hành cúi người xuống, cố gắng đụng vào gò má trắng nõn của cô hôn một cái, sau đó ở bên tai cô nhẹ giọng nói, "Anh yêu em...”

Lỗ tai Lương Kiều mơ hồ có chút đỏ lên, còn ngứa, cô đưa tay xoa bóp một cái, hai tay ôm lấy eo anh: "Em cũng yêu anh."

Khóe miệng Quan Hành liền cong lên, lòng ngón tay ấm áp nhẹ nhàng mơn trớn ở trên gò má cô, "Ngoan ngoãn, ngủ đi."

-

Ngầm trộm nghe đến bên tai có nhỏ vụn tiếng nói chuyện, Lương Kiều chậm rãi mở mắt ra, chỉ cảm thấy mí mắt vô cùng chua xót. Cô thoáng động, phát giác cái cổ cũng có chút đau.

Tiếng nói chuyện kia là của mẹ và bà nội, thấy cô động, nhẹ giọng hỏi: "Tỉnh rồi?"

"Vâng..." Lương Kiều đáp một tiếng, ngáp dài hơi duỗi thắt lưng. Chẳng biết lúc nào trên người đã có thêm một chiếc chăn lông ngắn, hẳn là hai người đắp lên cho cô.

Dưới mặt còn giống như có thứ gì cứng rắn, cô buồn bực ngẩng đầu, sau khi thấy rõ trong nháy mắt cả người cũng không tốt.

Lại giương mắt nhìn lên, Quan Hành ngửa ra sau dựa vào trên ghế sofa, đang ngủ đến trời đất đen kịt.

Một cái tay còn bị anh nắm trong lòng bàn tay, ra mồ hôi, Lương Kiều chậm rãi lấy tay ra, sau đó túm lấy chăn lông ngắn, nhanh chóng đứng dậy đắp lên trên người Quan Hành.

Cô cố ý làm ra một chút nếp uốn, đỡ phải cái hình dáng 凸 kia hiện ra.

"Mấy giờ rồi ạ?” Cô ngồi dậy dụi mắt.

"Sắp ba giờ." Mẹ nói.

Lương Kiều kinh ngạc: "Con ngủ lâu như thế?"

"Đi rửa cái mặt đi." Mẹ đưa cốc nước nóng lại, "Rửa xong uống cốc nước."

Lương Kiều ngoan ngoãn đi rửa mặt, lúc trở lại phát hiện bà nội cùng mẹ vừa nói chuyện một bên tò mò quan sát Quan Hành vài lần, nhất là bà nội, ánh mắt kia hiền lành giống như là nhìn cháu trai vậy.

Lương Kiều bưng cốc lên uống nước, không biến sắc nhìn thoáng qua người anh, thấy không có hiện ra mới thoáng yên tâm. Sau đó cợt nhả hỏi hai người: "Nhìn bạn trai con có đẹp trai hay không?"

Vẻ mặt mẹ buồn cười lại bất đắc dĩ, ngược lại bà nội cười đến vui vẻ hơn, "Đẹp trai! Chàng rể của cháu gái bà thật đẹp trai! Kêu nó tỉnh đi, buổi chiều không thể ngủ quá lâu."

Lương Kiều đi tới, một bên uống nước một bên duỗi ngón tay ra chọc chọc đầu anh. Đầu Quan Hành quơ quơ, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, nhưng là nhân không có tỉnh.

Bà nội sẵng giọng: "Ai nha có người gọi người khác như cháu sao."

"Vậy làm sao gọi?" Vẻ mặt Lương Kiều vô tội hỏi.

"Bình thường cháu gọi kiểu gì?" Bà nội nói, "Cháu phải gọi cho tốt, người ta bận từ sáng sớm vì chúng ta, đều ngủ thành tư thế này, khẳng định mệt chết rồi."

"Bình thường a..." Lương Kiều uống xong một ngụm nước cuối cùng, trả cái cốc lại bàn trà, sau đó một chân quỳ lên ghế sa lông, nâng Quan Hành lên hôn.

"Ai nha ai nha mắc cỡ chết đi được!" Bà nội vội vàng xoay mặt đi che mắt, cười mắng, "Con gái nhà ai thế, thật sự là không biết xấu hổ!"

Mẹ bất đắc dĩ khẽ quát một tiếng: "Lương Kiều! Làm trò trước mặt bà nội con làm gì!"

Quan Hành bị Lương Kiều hôn tỉnh, ý thức vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, theo thói quen duỗi tay ôm cô, một cái tay vén quần áo cô lên định mò vào bên trong. Lương Kiều vội vàng kéo lấy cổ tay anh, buông môi anh ra.

Bà nội ở bên kia cười trộm, Quan Hành sững sờ mấy giây, mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng, lập tức vô cùng xấu hổ và giận dữ được. Anh nhanh chóng ngẩng thẳng đầu, cổ truyền đến một cơn đau, "A - - "

"Bị sái cổ?" Mẹ hỏi.

Bà nội ở một bên nói: "Kéo đi, ngủ xong cổ bị vặn quá rồi." Sau đó nói với Lương Kiều, "Cháu xoa bóp cho nó đi, rửa cái khăn nóng mà xoa."

"Không có chuyện gì, lập tức tốt lắm." Quan Hành tự mình bẻ bẻ cổ, đưa tay mắt nhìn đồng hồ đeo tay, "Đều đã ba giờ rồi, không phải chúng ta nên xuất phát sao?"

Lương Kiều đẩy tay anh ra, giúp anh mát xa."Mẹ, Dung Dung đã tỉnh chưa?"

"Em nó không ngủ, ở trên giường chơi di động." Mẹ thở dài, đi về phía phòng ngủ gọi Trâu Dung Dung, một bên quở trách, "Những người tuổi trẻ như các con hiện tại không có di động liền không sống được, ngủ một giấc cũng phải ôm, không gẩy hai cái đều ngủ không yên ổn..."

Bà nội đứng lên đi nhà vệ sinh, phòng khách tạm thời chỉ có hai người bọn họ, Lương Kiều nhân cơ hội tiến đến bên tai Quan Hành nói: "Làm sao anh chỉ nghỉ trưa thôi cũng có phản ứng thế?"

Vừa tỉnh dậy Quan Hành liền phát hiện thân thể của mình có phản ứng, nhất là ở trước mặt hai vị trưởng bối, còn phát hiện trên người không biết có ở đâu một chiếc chăn, lại lúng túng muốn chết.

Nhưng một lát này chỉ có Lương Kiều ở đây, anh cũng không cần kiêng kỵ, cầm đè lên trên, nhỏ giọng nói: "Còn không phải là bởi vì em, mặt vừa vặn đè nặng nó, còn cọ tới cọ lui..."

"Tiểu lưu manh!" Lương Kiều bóp một cái nhanh chóng buông ra.

Mấy người đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Quan Hành lại lái xe năm chỗ đưa mấy vị khách nữ đi dạo trong nội thành. Lúc mọi người ra cửa đã là hơn ba rưỡi, Lương Kiều chỉ mang theo mẹ cùng bà nội dạo quanh trung tâm mua sắm một vòng, mua cho hai người chút quần áo mùa xuân mỏng, đã đến thời gian cơm tối.

Quan Hành xách theo túi lớn túi nhỏ đi theo sau mấy người nữ khách quý, làm tròn hết chức trách của người hầu.

Cơm tối đã đặt vị trí Quan Hành ở một nhà hàng kiểu Trung Quốc, mua xong đồ đoàn người đi ra từ trung tâm mua sắm, Lương Kiều tụt xuống đằng sau đang muốn giúp Quan Hành cầm đồ, chợt nghe một tiếng giọng nữ thanh thúy - - "Quan Hành?"

Cô cùng Quan Hành đồng thời quay đầu lại, Khúc San San một thân màu vàng nhạt váy liền áo chạy tới, hết sức là kinh ngạc nhìn hai người họ, lại nhìn ba người phía trước một chút: "Mấy người này là?"

Lương Kiều chu chu mỏ đang muốn giải thích, Quan Hành mở miệng trước nói: "Đưa nhà cô ấy đi shopping, đang muốn đi ăn cơm."

Khúc San San cười: "Thế sao, vậy mấy người đi ăn đi, tôi hẹn bạn ở chỗ này, lần sau có cơ hội chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé."

Lương Kiều mỉm cười: "Được."

Chờ Khúc San San rời đi, Quan Hành ngó ngó Lương Kiều, bộ dáng có chút hơi sợ, "Nụ cười của em thật làm cho người ta khiếp sợ..."

"Có sao?" Lương Kiều tiếp tục mỉm cười, "Rõ ràng em cười đến thân thiết như thế, nơi nào làm người khiếp sợ? Chính anh có tật giật mình đi?"

"Ai lại trộm cái gì à?" Vẻ mặt Quan Hành bất đắc dĩ, "Không nên oan uổng anh nha bà xã đại nhân!"

Lương Kiều dừng lại, cười tủm tỉm nhìn qua anh: "Khúc San San thích anh đó, anh không nhìn ra được sao?"

"Nhìn ra được."

"Vậy anh còn không phải là chột dạ?"

Quan Hành đều muốn quỳ xuống: "Anh lại không thích cô ta, tại sao phải chột dạ?" Trên cánh tay anh đeo vài cái túi, duỗi tay ôm lấy Lương Kiều, "Em không cần ăn loạn dấm chua, anh quen cô ta nhiều năm như thế cũng không tiến triển cái gì, hiện tại có em, liền càng không thể."

Lương Kiều hừ hừ: "Hồng nhan tri kỷ đó, ai biết các người có hồng lên rồi một ngày nào đó đôỵ nhiên thất bại hay không."

"Anh thật sự là muốn thua ở em." Quan Hành liên tục thở dài, "Nếu không em thiến anh đi, anh như thế này muốn dâm cũng không dâm được, em có thể yên tâm rồi?"

"Hừ!" Lương Kiều phun anh, "Thiến vậy em chơi cái gì?"

Quan Hành vui vẻ không thôi, cúi đầu hôn cô một ngụm: "Anh thích bộ dáng lưu manh của em, người kia có thể so với em sao?"

Lương Kiều: "..."

Không nghĩ tới có một ngày lưu manh lại trở thành ưu điểm của cô, thật sự là thẩm mỹ mê người...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK