Lương Kiều nhìn chằm chằm đôi con ngươi màu đen đang gần trong gang tấc kia, cơ thể căng thẳng theo phản xạ.
Quan Hành còn vô tình hay cố ý cọ trên người cô, cỗ rục rịch trong thân thể đã sắp mất khống chế, thậm chí Lương Kiều còn suy nghĩ xem có nên chiến đấu đẫm máu một lần không. (Chị đang trong kì mà!!!)
Tốc độ lưu thông của máu không tăng nhanh hơn không kiểm soát được, trong lúc hô hấp thân thể càng ngày càng phập phồng, sức nặng của hai bắp đùi đang áp chế trên người cô nặng như ngàn quân, làm cho cô dường như không thở nổi.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng bắt lấy một lời cự tuyệt đã sắp tiêu tán ở trong dục vọng đang bành trướng ra.
"Đừng như vậy..." Cô gần như dùng toàn bộ sức lực mới nói được lời cự tuyệt ra, thanh âm rất thấp, "Tôi thực sự nghỉ lễ."
Cô dùng sức nhắm mắt lại, dường như đang tận lực đè nén thứ gì đó. Con mắt Quan Hành dừng trên gò má đang biến thành màu hồng phấn của cô, quét qua từng chút ở lỗ tai cùng cổ, hứng thú nơi đáy mắt càng nồng đậm.
"Đừng loại nào?" Anh cố ý hỏi, nằm phục người xuống gần như dán đến cạnh tai cô, cảm thụ được hỗn hợp mùi thơm cùng nhiệt khí bừng bừng của phụ nữ trên người cô, hưởng thụ híp híp mắt, đồng thời còn làm bộ vô tội giọng nói thuần khiết: "Tôi không có động mà."
Lương Kiều thở dài từ lỗ mũi ra một hơi, cô mở mắt ra, con mắt không có tiêu cự nhìn lên khoảng không trước mắt mình, đột nhiên cuống cuồng hỏi một câu: "Anh có bạn gái không?"
Quan Hành nằm ở trên mặt cô ngẩng đầu lên, cắt đứt ánh mắt cô, một lần nữa chiếm cứ không gian trên đỉnh đầu cô. Con ngươi thâm thúy khó phân biệt của anh chăm chú nhìn con mắt cô, một hồi lâu mới thấp giọng nói: "Không có."
"Vị hôn thê?"
"Không có."
"Người phụ nữ khác?"
"Không có..."
Nói xong hai chữ cuối cùng, ánh mắt anh lại trầm hơn vài phần.
Ánh mắt Lương Kiều cũng thay đổi.
Hai người đưa tình ngóng nhìn nhau dưới khoảng cách chưa đến mười cm, dường như không khí quanh thân đang quở trách mang theo tia lửa điện.
"Tôi cũng vậy, không có." Lương Kiều nhìn anh nói.
Quan Hành không có phản ứng, nhưng đáy mắt tĩnh mịch đã tích tụ một dòng nước xoáy.
"Anh còn chờ cái gì..." Lương Kiều hơi vểnh khóe mắt từng chút từng chút giương cao, trong con mắt mang theo vui vẻ quyến rũ người cùng ánh sáng.
Cô liếm liếm môi, chậm rãi cười một tiếng với Quan Hành, "Hôn tôi."
Trong tích tắc khi câu nói đó rơi xuống, gương mặt tuấn lãng trước mắt bỗng nhiên gần sát, trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại nóng ướt. Thân thể đang khẩn trương trầm tĩnh lại ở trong một cái nháy mắt, cô khẽ mở miệng, ngậm lấy đôi môi rồi cọ xát.
Trong chớp mắt thân thể Quan Hành cứng lại, một giây sau động tác vốn còn tính là ôn nhu liền trở nên như mưa to gió lớn cuốn lấy tất cả, há miệng ngậm chặt cánh môi cô, hung hăng mút.
Rất nhanh anh lại thoáng thối lui, hai tay buông lỏng cổ tay cô, ôm lấy mặt của cô, một bên nhẹ nhàng mút cắn đôi môi cô, một bên nhẹ nói: "Nhắm mắt lại."
Khó được khi Lương Kiều nghe lời, đồng thời nhắm mắt lại, đưa đầu lưỡi ra cắn trên môi anh một cái.
Hai tay Quan Hành nâng mặt cô căng thẳng, siết chặt lấy, giữ lấy đầu cô, ác độc cắn một cái vào môi cô, sau đó dễ dàng đưa đầu lưỡi thăm dò vào đôi môi đang hé mở, sau đó cố gắng quét sạch hàm trên của cô một chút.
"Ừm..." Giao triền giữa răng môi lộ ra một tiếng ngâm khẽ, Lương Kiều thở gấp một tiếng, chủ động dùng đầu lưỡi làm càn đụng vào đầu lưỡicủa anh, sau đó lập tức bị anh hung ác bao lấy, sít sao quấn quanh cùng một chỗ.
...
Trong phòng cất video audio yên tĩnh, tiếng nước chảy ** bên tai không dứt, hỗn hợp có chút nhẹ chút nặng, thở dốc hoặc thô hoặc nhu, còn có tiếng ngâm khẽ mà thỉnh thoảng người phụ nữ bật thốt ra.
Rất lâu sau, Quan Hành thoáng thối lui một chút, hai người đồng thời há mồm thở dốc, môi đã đều bị đối phương cắn mút đến tê dại.
Trong chút thời gian ngắn ngủi để bình phục, ánh mắt của hai người cũng sít sao dây dưa, chưa từng dời đi nửa phân.
Không biết vì cái gì mà Lương Kiều có chút buồn cười, trên môi còn lưu lại cảm giác ẩm ướt, cô liếm liếm theo thói quen, con mắt Quan Hành nóng lên, nâng cô mặt lại hôn xuống.
Lần này ngược lại ôn nhu không ít, dịu dàng cọ xát liếm hôn ở môi cô, sau đó thuần thục trượt đầu lưỡi vào, trêu chọc đầu lưỡi khéo léo của cô.
Vui đùa ầm ĩ trong chốc lát, đầu lưỡi lại lui ra ngoài, dọc theo cằm cô, gò má, một đường hôn đến vành tai.
Vành tai cô vừa êm dịu vừa đáng yêu, anh đã nhớ thương đã lâu rồi. Giữa vành tai có lỗ tai, nhưng chưa bao giờ thấy cô mang qua đồ trang sức gì.
Quan Hành ngậm lấy vành tai cô, dùng hàm răng khẽ cắn nhẹ một cái.
Cảm giác nói không nên lời kia không biết là đau hay là ngứa, Lương Kiều khẽ nghiêng đầu, duỗi tay đẩy đầu anh ra.
Quan Hành thuận lực đi xuống, hôn qua cổ dài nhỏ, sau đó hôn đến bên cạnh rồi cắn hõm vai cô.
Áo sơ mi quá vướng bận, anh dùng răng cắn tà áo, nhẹ nhàng kéo một cái đã cởi được cúc áo thứ nhất.
Xương quai xanh cùng với làn da trắng nõn lộ ra, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng nửa vòng tròn phía dưới. Vốn là hướng về phía xương quai xanh, Quan Hành lại đột nhiên thay đổi phương hướng, trượt đầu lưỡi vào khe rãnh giữa hai nửa vòng tròn, vô cùng linh hoạt.
"Ừm.." Một trận tê dại tập kích ngang lưng, cả người Lương Kiều đều run lên một cái, khó nhịn rùng mình, thời điểm vặn vẹo đã ma sát qua bắp đùi ở giữa hai chân Quan Hành, hô hấp của anh lập tức căng thẳng, phun ra một ngụm hơi thở nóng hầm hập trước ngực cô.
Lương Kiều gần như không kháng cự được, vội vàng ôm lấy đầu anh rồi thành túm lấy, trong giọng nói đè nén thở dốc chưa bình phục lại: "Đủ rồi!"
Không thể xuống thêm nữa.
Đầu bị cô bắt phải ngẩng lên, Quan Hành lại dứt khoát vùi vào bên trong hõm vai cô, đồng thời tay phải phủ lên nửa vòng tròn một bên, cách áo ngực cùng áo sơ mi, bóp một cái không nặng không nhẹ.
Lương Kiều hừ nhẹ một tiếng bắt lấy tay anh, Quan Hành một bên trốn một bên nhân cơ hội xoa nhẹ vài cái, nghe cô càng ngày càng thở dốc loạn, đắc ý thổi hơi vào lỗ tai cô: "Thoải mái sao, hửm?"
Anh sức lực lớn lại linh hoạt, Lương Kiều ngăn không được đẩy không ra, dứt khoát sít sao đè lại tay anh, ý đồ phòng ngừa anh lại sờ loạn. Nhưng mà tư thế này vừa vặn đặt cả bàn tay anh lên, anh chỉ cần thoáng động, cô liền hưởng thụ đầy đủ.
Lương Kiều kịp phản ứng muốn đẩy tay anh ra ngoài, nhưng đẩy không được.
Quan Hành cười nhẹ lại hôn cô vành tai cô, còn cố ý trêu chọc: "Kẹp chặt như thế, có phải muốn tôi dùng thêm sức hay không?"
"Anh, thực sự, đủ rồi,..." Lương Kiều nặn ra mấy chữ này từ kẽ răng.
Quan Hành cắn vành tai cô, đồng thời ngón tay như đánh đàn dương cầm gẩy một cái trên môi cô, một bên bắn một bên còn đắc ý cười nhẹ.
Lương Kiều hít sâu một hơi, cong lên một chân, ở trên đùi anh cọ vài cái, sau đó cố ý dùng đầu gối thúc vào thứ đã trở nên cứng rắn ở giữa hai chân anh.
Quan Hành kêu lên một tiếng đau đớn, vội vàng dùng sức kẹp chân cô đang làm loạn, hơi thở không yên khẽ quát một tiếng: "Chớ lộn xộn!"
Chân không động đậy được, Lương Kiều liền duỗi tay đi bắt anh, Quan Hành vội vàng né tránh ra sau, Lương Kiều nhân cơ hội dùng tay đẩy lồng ngực anh, trực tiếp làm cả người anh lộn ra, ngã ở trên thảm sàn phía sau.
Hai chân Quan Hành còn quỳ, thời điểm ngã xuống bắp đùi không tự chủ được buông lỏng, Lương Kiều người cơ hội rút chân ra, trước khi anh đứng lên đã cưỡi trên eo anh, đối diện bộ vị nào đó đang sung sức ngồi xuống, cố ý trước sau trái phải cọ xát một hồi mới đứng lên.
"Đừng động đừng động..." Quan Hành vội vàng bóp cô eo đẩy cô về sau, hơi thở loạn lên gần như không nói được.
Lại làm loạn nữa thì không tốt một chút nào.
Lương Kiều dừng động tác, đứng xuống từ trên người anh, ngồi qua một bên rũ đầu để bình phục.
Chỗ bị anh bóp qua còn lưu lại cảm giác quái dị, tự cô duỗi tay làm một cái.
Sau lưng Quan Hành lật thân đưa lưng về phía cô, cuộn hai chân lên, thò tay giật giật quần.
Bầu không khí bắt đầu trở nên có chút lúng túng.
Lương Kiều bình tĩnh trở lại, nghiêng đầu mắt nhìn về phía người đàn ông đưa đang nằm nghiêng quay lưng về phía cô, lại dời ánh mắt đi rất nhanh."Tôi đi về trước..." Cô nói.
Thân thể Quan Hành khẽ động một cái, nhưng cũng chỉ là một cái, qua mấy giây anh mới "Ừ" một tiếng, giọng nói ỉu xìu.
Lương Kiều đi tới cửa anh lại ngồi dậy: "Tôi đưa em đi."
"Không cần, tự tôi xuống dưới đón xe." Lương Kiều kiên định cự tuyệt.
Quá lúng túng, cô không có cách để tiếp tục ở trong cùng một không gian với anh.
Quan Hành lại gãi gãi quần, không có kiên trì.
Đã sắp mười giờ, màn đêm ảm đạm.
Lương Kiều đi xuống lầu, một trận gió lạnh thổi qua mặt, cô lập tức rùng mình một cái, nhưng cỗ nhiệt còn lại cuối cùng trong thân thể cũng bị gió thổi tản đi. Cô vò vò áo khoác ngoài, từ ánh đèn sáng của khu nhà đi vào trong bóng đêm vô tận.
Một đêm mộng xuân không dấu vết.
Buổi sáng Lương Kiều còn cảm thấy trong thân thể là lạ, cô ngồi ở trên giường ngây ngốc một hồi lâu, nghĩ xem mình có nên mua một chút công cụ trên mạng hay không.
Đồ dùng tình thú cùng nội y cô mua qua không ít rồi, tất cả đều là đưa cho người khác, nhưng bây giờ hình như chính mình cũng có chút cần...
Phụ nữ tịch mịch nha... Thậm chí cả một người đàn ông không nên dây vào cũng muốn thượng...
Cô thở dài, đứng lên rửa mặt.
Không biết có phải bởi vì giấc mộng tối hôm qua quá mức kịch liệt tiêu hao tinh lực hay không, lúc đi làm việc cả người Lương Kiều đều phờ phạc.
Cảm thấy xấu hổ chính là, trong đầu cô đều là hình ảnh cô cùng Quan Hành ở phòng cất video audio, chân thật, cùng với trong giấc mộng.
Lúc chờ thang máy còn đang cúi đầu nghĩ đến việc này, đợi đến thang máy đến mở ra ngay trước mắt, vừa ngẩng mặt lên đã thấy người đàn ông vừa mới còn ở trong ảo tưởng xuất hiện trước mắt, tây trang giày da khuôn mặt lạnh lùng, một thân hơi thở cấm dục, cả trái tim nhỏ của Lương Kiều cũng không nhịn được run lên một cái.
Quan Hành thấy cô ó trong mắt cũng không được tự nhiên, hơi mím môi, nhìn qua cô muốn nói mà thôi.
Trương Vĩ đứng bên cạnh anh, chứng kiến ánh mắt triền miên của hai người ở cùng một chỗ, căn bản không có người để ý đến anh ta, suy sụp rủ đầu xuống.
Lương Kiều theo đám người đi vào, không biết là ngẫu nhiên hay là hành vi vô thức của cơ thể, vừa vặn đứng ở phía trước Quan Hành.
Có hơi nhiều người, khoảng cách giữa cô cùng Quan Hành cũng có chút gần.
Cảm giác tồn tại sau lưng quá mạnh mẽ, hoàn toàn không thể khinh thường, thậm chí cô còn cảm thấy mình cảm nhận được nhiệt độ đến từ trên người anh. Mấy hình ảnh xấu hổ ngày hôm qua lại tự nhiên nhảy ra, cô thở ra một hơi, còn cảm thấy có chút nóng.
Bên hông đột nhiên truyền đến cảm giác khác thường, cô cúi đầu một cái, liền thấy một bàn tay của người đàn ông đưa đến từ sau lưng, nắm lấy eo mình.
Không thể nghi ngờ là Quan Hành.
Cô còn chưa kịp phản ứng, bàn tay kia đã mạnh mẽ cánh tay liền siết chặt lấy, giữ lấy eo cô túm về đằng sau. Thân thể bị bắt buộc phải chuyển vài bước, gót chân đụng phải trở ngại, đồng thời lưng cô cũng dán lên một lồng ngực nóng hổi.
Lương Kiều quay đầu lại nhìn về phía Quan Hành, anh còn mang vẻ mặt lạnh lùng như đang hỏi"Em nhìn cái gì vậy".