Một hồi nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa trao đổi vận động kết thúc, hai người song song nằm ở trên nệm tatami, khắp người đều là mồ hôi.
Thở hổn hển thoáng bình phục một chút, lòng xấu hổ cũng dần dần thu hồi, Quan Hành kéo tấm chăn lông đang bị đè ở dưới mông lên, che kín tiểu huynh đệ của mình vừa mới kịch liệt chiến đấu hăng hái, giờ phút này đã mềm nhũn nằm sấp.
Chăn lông bên cạnh đụng phải làn da Lương Kiều, đuôi mắt cô đảo qua, duỗi tay túm chăn lông lại, đắp lên trên người mình.
Chăn lông bị đoạt, tiểu huynh đệ bại lộ trong không khí, xấu hổ. Quan Hành bất mãn liếc nhìn cô một cái, trở tay đoạt lại, bị cô nhấc chân đạp một cái, còn lên án anh: "Vừa rồi anh không mang bao."
Quan Hành lập tức chột dạ, sờ sờ mũi mới cắt băng gạc mấy ngày hôm trước, kéo lấy một góc chăn lông phủ lên người mình, ho một tiếng nói: "Tự em ngồi lên, không trách anh." Ngưng một cái lại thấp giọng lẩm bẩm: "Lại nói anh cũng không có bắn vào...”
"Rõ ràng là anh đến khiêu khích em trước, em đang ngủ, anh khiến cho em phải tỉnh thì hay lắm sao! Nói, thịt bò của em đâu - -" Lương Kiều quay đầu nhìn về phía anh, "Em rất đói."
Tảng thịt bò... Sớm đã nguội đi.
Quan Hành đứng lên: "Anh đi tắm rửa, sẽ rán cho em phần khác."
Lương Kiều nằm nghiêng, nhắm mắt lại thúc giục anh: "Nhanh lên, đói."
Quần áo ném bừa bãi đầy đất, Quan Hành cũng lười nhặt để mặc lại, cả người trần truồng trơn bóng ra ngoài tắm rửa.
Nằm trong chốc lát, mồ hôi trên người đều chảy ra, liền bắt đầu cảm thấy lạnh. Lương Kiều bò dậy mặc áo sơ mi của Quan Hành vào, chăn lông ngắn đã che kín chân, vẫn thấy lạnh.
Thực sự không chịu nổi cô đứng lên ra phòng cất video audio.
Quan Hành tắm xong trùm khăn tắm, ướt nhẹp từ phòng tắm đi ra, phát hiện người phụ nữ kia đã bò lên giường nằm vào trong chăn.
Động tác lau tóc của anh ngừng lại, đi qua bất mãn đá đá cô: "Này, chưa tắm rửa ai cho phép em lên giường của anh! Mau đứng lên tắm rửa! Bẩn chết!"
Lương Kiều không muốn nhúc nhích, nhíu lông mày rụt rụt vào trong chăn: "Đừng làm rộn em..."
Quan Hành chống nạnh đứng ở bên giường trừng cô một lát, không có cách, xoay người trở vào phòng tắm xem nước nóng, trở về đem vén chăn mền, bồng cô lên. Lương Kiều chống mí mắt phát hiện anh đi tới phòng tắm, liền không có giãy giụa, tay quàng lên cổ anh, tìm tư thế thoải mái để ngủ.
Quan Hành thả cô vào trong bồn tắm, lại bị cô ôm chặt cổ không buông tay. Anh chậc một tiếng, vỗ một cái ở trên mông cô: "Buông tay."
Lương Kiều chống một con mắt nhìn anh một cái, toét miệng cười, "Không buông."
"Lại muốn?" Quan Hành nhướng mày đơn giản nở nụ cười chế nhạo, sau đó vung tay lên tùy tiện cởi khăn tắm ngang hông xuống, vượt vào trong bồn tắm, cúi đầu hôn con mắt cô.
Một bên giọng khàn khàn nói: "Chưa thấy qua người phụ nữ nào phóng túng như em..."
Nói rồi tách hai chân Lương Kiều ra, chen vào.
Hơi nước mờ mịt trong phòng tắm, tiếng nước chảy rầm rần như đợt sóng giống nhau từng đợt rồi lại từng đợt, trong đó xen lẫn liên tiếp thở dốc cùng than nhẹ đứt quãng, duy trì liên tục thật lâu, cuối cùng cuối cùng quay về yên tĩnh.
Lương Kiều nằm ở trên ngực Quan Hành nghỉ ngơi, thở hổn hển từng chút từng chút, hơi thở nóng ướt vừa vặn phun trên hạt đậu nhỏ, vừa nóng lại ngứa. Quan Hành duỗi tay đẩy đầu cô ra một cái, vỗ vỗ cái mông cô: "Đứng lên."
"Không còn khí lực..." Lương Kiều yếu ớt nói, sau đó giơ tay lên thả lỏng khoác lên trên bả vai anh, ý tứ rất rõ ràng.
Quan Hành than một tiếng, đảm nhiệm ôm cô từ trong bồn tắm đứng lên, một bên lẩm bẩm: "Em cứ giả bộ đi đi, vừa rồi cũng không biết ai kêu lớn tiếng như vậy..."
Tay Lương Kiều đặt ở sau cổ anh liền vỗ một cái vào đầu anh, không có nhiệt tình gì cả.
Đi đến trước tủ khăn lông, Quan Hành lay lay cô một cái. Lương Kiều mở mắt ra, cầm lấy hai cái khăn tắm đã được gấp chỉnh tề phía trên, ôm vào trong ngực. Quan Hành liền ôm cô đi ra phòng tắm, lau lau chân trên tấm thảm lông xù ở trước cửa, mới bước lên thảm phòng ngủ.
Đặt Lương Kiều trên giường, cầm lấy một chiếc khăn tắm từ trong ngực cô, một bên lau người một bên ghét bỏ cô: " Lau khô nhanh lên, em làm giường anh ướt cả rồi."
Lương Kiều vừa nghe, dứt khoát ở trên giường lăn một vòng, nước trên người lau đầy ra chăn, chăn mền thấm ướt một mảng lớn.
"Em, người phụ nữ này thật sự là..."
Quan Hành trừng cô một lát, lấy khăn tắm vừa lau qua thân thể mình bao lấy đầu tóc ướt nhẹp của cô.
Vừa rồi anh đã dùng để lau qua tiểu huynh đệ... Lương Kiều nhắm mắt lại không có phản ứng, Quan Hành đắc ý huýt sáo, cầm lấy một cái khăn tắm sạch sẽ khác lau đầu mình hai cái, lấy áo cùng quần dài từ trong tủ ra rồi mặc lên.
Thịt bò mua ở siêu thị còn dư lại một tảng, Quan Hành lấy ra rán từ trong tủ lạnh. Vốn là để cho cô ăn, anh đã ăn xong cơm tối, nhưng mà kịch liệt vận động hai lần, hiện tại vừa nghe mùi vị cũng thấy đói.
Anh nuốt nước miếng một cái, bỏ tảng thịt bò đã được rán xong vào mâm, cắt thành từng miếng nhỏ, sau đó mang hành tây cùng cà rốt đã chuẩn bị trước, trang trí lên món ăn.
"Đứng lên ăn cái gì đó." Anh đứng ở cửa kêu.
Không biết lúc nào Lương Kiều lại chui vào trong chăn, đưa ra một cái tay ra, ngoắc anh một cái.
Dù sao vừa mới ăn sạch sẽ người ta, lúc này người đàn ông sẽ rất dễ nói chuyện.
Quan Hành chịu mệt nhọc đi tới, vén chăn lên phát hiện trên người cô sạch bóng không có thứ gì, hai viên trước ngực sáng ngời đối diện anh.
Lòng bàn tay nóng lên, lại muốn đi lên bóp hai cái.
Anh vội vã mở to mắt, tìm từ trong tủ ra một chiếc áo sơmi dài tay, mặc lên cho cô.
Khăn tắm rớt xuống, đầu tóc cô vừa ướt vừa nóng, Quan Hành nhặt khăn tắm lên xoa nhẹ cho cô vài cái, lại cầm máy sấy lại, sấy tóc cho cô. Lương Kiều liền ngồi xếp bằng như vậy, đầu chống ở trên eo anh, nhàn nhã hưởng thụ anh hầu hạ.
Đến cùng là không có nhiều kiên nhẫn, tóc cô vừa dài lại nhiều, Quan Hành thổi tới nửa khô liền buông tha.
Anh tắt máy sấy đi đặt ở trên bàn, vừa quay đầu lại Lương Kiều đã cười híp mắt vươn tay ra.
Quan Hành ôm cô dậy, bàn tay ở cấu hai cái trên chân cô: "Thừa dịp anh còn có kiên nhẫn, động tác nhanh lên, chốc nữa kiên nhẫn của ba ba hao hết, sẽ không hầu hạ em nữa."
Lương Kiều đột nhiên ôm cổ anh bấu víu lấy, mang trọng tâm đè ở trên bả vai anh, sau đó hai chân vòng ở trên eo anh - - trực tiếp ở trên người anh đổi tư thế, biến thành dáng ôm mặt đối mặt.
Quan Hành ngửa ra sau mới đứng vững.
Tư thế như thế này Lương Kiều thậm chí còn cao hơn anh một chút, ôm sau gáy anh cúi đầu hôn xuống.
Tư thế hơi ngửa đầu hơi mệt, nhất là trên người còn treo một người lớn như thế, Quan Hành một bên cùng cô răng môi dây dưa, một bên chậm rãi đi đến bên tường, đè cô ở trên tường.
Cô chỉ để ý ôm cổ anh, cái gì khác đều không để ý, hôn đến chủ động mà nhiệt liệt, đầu lưỡi linh hoạt ở trong miệng anh quấy một trận, không có chương pháp gì, cũng đã đủ chọc người.
Quan Hành đang động tình, cô chợt lui ra ngoài, anh đuổi theo dây dưa, nghe được cô khó chịu cười rộ lên, treo ở trên người anh run một cái, cười đến cả người đều run.
Quan Hành thở hồng hộc thối lui, "Em cười cái gì?"
Lương Kiều dùng ngón tay trỏ nâng cằm anh lên, khiêu khích liếm liếm môi, híp mắt cười hỏi: "Còn hầu hạ em không?"
"Hầu hạ!" Quan Hành vẻ mặt bất đắc dĩ, đụng vào môi cô lại gặm cắn vài cái, sau đó ôm lấy cô ra phòng ăn, một bên than thở nói: "Chao ôi người phụ nữ này... Em đến chính là để khắc tôi đúng không? Đến cùng tạo nghiệt gì, mà lại rơi vào tay một yêu tinh như em!"
Để cô lên trên ghế dựa, Quan Hành hận không thể bấm một cái lên cái mông không mặc gì của cô, sau đó kéo một cái cái ghế theo sát cô ngồi, bưng đĩa thịt bò đã được cắt cẩn thận lại, xiên một miếng đút cho cô: "Đến đây đi, tiểu tổ tông."
Lương Kiều há miệng ăn hết, sau đó hai bắp chân dài nhấc lên, gác trên đùi anh.
Quan Hành cũng đói, xiên một miếng chính mình ăn.
Lương Kiều liền đạp một cái lên bụng anh: "Sao anh lại đoạt của em? Đây không phải là thịt bò của em sao?" Sau đó chỉ phần thịt đã nguội lạnh trên bàn, "Cái kia là của anh, anh ăn cái kia."
"Khi nào thì biến thành thịt bò của em, rõ ràng là anh mua, cho em ăn để nếm thử mùi vị đã là không tệ, trả lại cho tôi là hếch mũi lên mặt!" Quan Hành vừa mắng một bên lại xiên một miếng cho cô, "Em thử dùng sức làm đi, một lát nữa để ba ba xem em có khóc không!"
Lương Kiều di chuyển chân, giẫm nát anh đùi anh: "Ai khóc ai?"
Quan Hành nhấc bắp đùi kẹp lại chân cô: "Đừng làm rộn, ăn nhanh lên."
Lương Kiều hừ hừ, há miệng ngậm lấy thịt được đưa tới bên miệng.
Một bàn thịt bò hai người phân ra ăn xong, chỉ đủ nhét kẽ răng, bụng đói ăn quàng mà lấy cả chỗ thịt bò đã nguội lạnh cùng nhau ăn.
Kế hoạch bữa tối lãng mạn của Quan Hành kết thúc một chút cũng không lãng mạng khi cùng giành giật đồ ăn, rượu đỏ chuẩn bị không có uống, nến cũng không có đốt, ăn tảng thịt bò mấy ngàn cũng giống cảm giác ăn đồ ven đường năm đồng.
Thịt bò là bi kịch, chính sự ngược một chút cũng không trì hoãn, hai người tràn đầy tinh lực ăn rồi lại dính lấy nhau, ngay tại chỗ đã bắt đầu. Từ bàn ăn liên tục chiến đấu ở các chiến trường đến trên giường lớn trong phòng ngủ, có lẽ do nguyên nhân vừa mới bổ sung năng lượng, so với hai lần trước đều kéo dài hơn cùng kịch liệt hơn.
Một ngày này thật sự là mệt mỏi tới cực điểm, sau khi xong việc Lương Kiều đắp chăn con mắt khép lại là ngủ, Quan Hành nghỉ ngơi một lát, không chịu được dính dính trên người, lại vọt vào phòng tắm chiến đấu.
Tự mình tắm xong lại ngại Lương Kiều bẩn, phải mang cô tắm một chút, một đầu ngón tay Lương Kiều cũng không muốn động, cũng không cho anh ôm đi, cầm lấy chăn mền mơ màng ngủ mất.
Quan Hành bó tay với cô, ôm cô cùng chăn mền cùng đặt đặt trên đất, thay ga giường cùng chăn mền sạch sẽ, lại ôm cô lên, nhét vào trong chăn.
Anh tắt đèn, nằm xuống cách khá xa, không đầy một lát cũng mệt mỏi ngủ.
Bởi vì tác dụng của đồng hồ sinh học, sáng sớm ngày hôm sau Lương Kiều tỉnh một hồi, nhìn thời gian còn chưa tới bảy giờ, hôm nay lại không cần đi làm, vùi đầu vào trong chăn, tiếp tục ngủ.
Lần nữa mở mắt ra lúc ánh mặt trời đã sáng choang, phòng ngủ có cửa sổ sát đất, chỉ kéo rèm cửa sổ trắng ngà một chút, một tia nắng cũng không chịu nổi. Ánh mặt trời hắt xuống nền thành từng đường, người trên giường đều không thể may mắn thoát khỏi.
Lương Kiều đưa tay ngăn cản con mắt, trên người như có cái gì đó đang bò lên, cô bực bội đạp một cước.
Chỉ nghe Quan Hành ở trong chăn kêu lên một tiếng đau đớn, sau vài giây vén chăn lên ngồi dậy, một bên vân vê ngực một bên trừng cô: "Sao em lại ác độc như thế, anh bị em đạp đến nội thương rồi."
"Đừng làm rộn em, " Lương Kiều nghiêng người đưa lưng về phía anh, rầu rĩ nói, "Không thoải mái..."
Quan Hành giật mình: "Bị lộng thương?"
Chỗ đó của cô mới bị khai phá không bao lâu, lại chặt như vậy, tối hôm qua quá hung mãnh nên lộng thương cô sao? Quan Hành cúi đầu ngó ngó tiểu huynh đệ mới sớm ra đã phấn chấn của mình, thầm nghĩ, đều do nó quá khôi ngô!
"Cho anh xem xem."
Anh tự tay muốn kiểm tra giữa chân cô, Lương Kiều đẩy ra anh xuống giường, người trơn bóng đi đến phòng tắm.
Eo cùng bắp đùi đều vô cùng đâu, lúc đuổi anh ra phía dưới còn ở mơ hồ bị đau.
Nhưng những chuyện này cũng không quan trọng, trọng điểm là - - tối hôm qua làm ba lần đều không có mang bao. Mặc dù đều là bên ngoài cơ thể, hơn nữa còn là kỳ an toàn, nhưng khó tránh khỏi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...
Lương Kiều một bên lo lắng, một bên trong bồn tắm nhàn nhã hưởng thụ mát xa.
Ngâm đến làn da đều nhăn mới đi ra, trong nhà lại không có bóng dáng Quan Hành.
Lương Kiều tự tìm một chiếc áo sơ mi của anh mặc vào, chiều dài chỉ khó khăn lắm mới che kín cái mông, không có quần lót nhỏ nên cảm thấy phía dưới hở, cô vén tay áo lỏng lẻo lên trên khuỷu tay, trước giặt sách sẽ quần lót rồi treo lên, ném quần áo khác vào máy giặt, sau đó đến phòng bếp tìm thứ gì đó để ăn.
Quan Hành vài ngày rỗi ở nhà, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh không nhiều, còn cơ hồ đều là đồ sống. Lương Kiều cầm hai quả trứng đi ra, dùng chảo rán, không ngoài dự liệu cháy một quả. Cũng may một quả khác còn có thể ăn, cô hai ba miếng ăn hết.
Chính tiếp tục tìm thức ăn, Quan Hành trở về.
Anh mang về một cái túi lớn, xem ra giống như là thức ăn đóng gói từ quán cơm.
"Bỏ cây hành xuống, tới dùng cơm đi." Quan Hành từ phòng bếp cầm bát đũa nhà mình đi ra, bày hết món ăn lên bàn.
Lương Kiều yên lặng cầm lấy hành tây trong tay. Đặt trở về, lại đây ngồi xuống.
Quan Hành lấy ra một hộp thuốc trong túi đưa cho cô, trên cái hộp rõ ràng vài chữ to - -, thuốc tránh thai khẩn cấp.
"Trước uống thuốc đi, ăn trước một miếng, 12 giờ sau lại ăn một miếng."
Lương Kiều lấy tới xem vài lần, giương mắt nhìn anh: "Nước đâu, anh bảo em phải nhai ra ăn à?"
Quan Hành dừng một chút, đi rót cốc nước mang lại.
Nước còn có một chút nóng, Lương Kiều thổi vài cái, ở dưới ánh mắt chăm chú của anh bỏ thuốc vào trong miệng, uống một hớp nước để nuốt xuống, sau đó ném hộp thuốc lại cho anh.
"Hiện tại yên tâm rồi chứ?"
Quan Hành mím môi, không nói gì.