Phỉ Phỉ cùng bạn trai quen biết và yêu nhau từ khi còn học đại học, cho tới bây giờ đã qua tám năm, trong đó năm năm đều ở nơi đất khách. Đôi uyên ương số khổ này hàng năm gặp mặt không quá mười lần, trừ tết âm lịch hoặc là nghỉ đông, thời gian mỗi lần ở cùng nhau đều không vượt qua ba ngày, vậy mà có thể kiên trì đến từng ấy năm, ở trong mắt Lương Kiều thật sự là một kỳ tích.
Lần này bạn trai của Phỉ Phỉ đặc biệt bay từ thành phố B tới thăm cô, hai người thương lượng xong đều xin nghỉ đông, dạo chơi quanh thành phố C một lần.
Năm ngày ngày nghỉ kết thúc, Phỉ Phỉ mang theo rất nhiều đồ ăn ngon trở về, ở dưới lầu gọi điện cho Lương Kiều xuống đón cô.
Lương Kiều xé toang mặt nạ rửa mặt, mang dép nghênh ngang xuống lầu đón người.
Xe taxi ngừng ở dưới lầu, Phỉ Phỉ vừa nhìn thấy Lương Kiều liền nhào lên ôm chặt lấy cô: "Tiểu kỹ nữ đập( kỹ nữ thất bại), nhớ ta không!"
Lương Kiều cào cào vào cằm cô hai cái như trêu chọc con mèo nhỏ, cười hắc hắc nói: "Mỗi ngày đều ôm ảnh ngươi tự trách, ngươi nói có nghĩ là sao?"
Phỉ Phỉ bị chọc cho cười, nện cô một quyền: "Cút! Làm bà thấy dơ bẩn muốn chết!"
Bạn trai cô Tiếu Phàn đang khuân đồ từ trên xe xuống, trông thấy Lương Kiều cười lên tiếng chào hỏi: "Lương Kiều, đã lâu không gặp."
"Chào anh." Lương Kiều đi tới nhìn mấy thùng giấy anh ta đang chuyển xuống: "Hai người mua những gì vậy, tại sao lại nhiều như thế?"
"Đều là Phỉ Phỉ mua cho em ăn , trái cây còn có đặc sản." Tiếu Phàn để lái xe chờ ở dưới lầu, chính mình ôm hai thùng giúp các cô mang lên lầu.
Dưới đất còn hai thùng nữa, Phỉ Phỉ dự định cùng Lương Kiều mỗi người một thùng, đang muốn xoay người lại ôm, bị Lương Kiều nắm bả vai đẩy qua một bên: "Để mình làm cho, cậu chỉ vướng tay vướng chân.”
Bình thường khi hai người bọn họ ở nhà vật nặng đều là Lương Kiều chịu trách nhiệm, nhưng mà hai thùng này mỗi thùng cũng đến vài chục cân, Phỉ Pỉ không quá yên tâm: "Cậu làm được không?"
"Dám nghi vấn năng lực của phụ thân?" Lương Kiều liếc xéo nhìn cô, ném cái chìa khóa cho cô, trực tiếp chồng hai cái thùng ôm đứng lên, cộng lại cũng đến cả trăm cân, nhưng dường như nhìn cô cũng không cố hết sức.
100 cân TQ=50kg
Tiếu Phàn đi phía trước không khỏi cảm thấy kinh ngạc: "Vẫn nghe Phỉ Phỉ nói em khỏe mạnh như đàn ông, cuối cùng hôm cũng được tận mắt chứng kiến."
Lương Kiều cười nói: "Cho nên anh phải biểu hiện thật tốt, phải nhốt được bạn gái của anh, nếu không nói không chừng ngày nào đó em tâm huyết dâng trào nghĩ muốn thử nghiệm bách hợp, bạn gái của anh sẽ biến thành của em."
Có người bạn gái làm biên tập, Tiếu Phàn tự nhiên biết rõ "Bách hợp" là chỉ gì, bất đắc dĩ nói: "Vậy thì thật là cảm tạ em hạ thủ lưu tình ."
Lương Kiều thoáng nhướn mày, mỉm cười: "Biết rõ thì tốt."
Vì đền bù cho Lương Kiều vườn không nhà trống tịch mịch cô đơn mấy hôm nay, Phỉ Phỉ đáp ứng mời cô ăn cơm.
Ngày hôm sau khi hoàn thành công việc, còn chưa tới lúc tan tầm hai người liền mang theo túi xách chạy như bay ra cửa, ngồi tàu điện ngầm tới trung tâm thành phố. Phỉ Phỉ chọn một nhà hàng không tệ, ở tầng cao nhất của bách hóa Thiên Mậu.
Phía dưới lầu năm chính là rạp chiếu phim, cô dự định cơm nước xong sẽ thuận tiện đi xem phim điện ảnh, lúc đi đường liên tục cúi đầu xem di động, một tay nắm khuỷu tay Lương Kiều, bị cô dẫn theo.
Khi qua đường sẽ là Lương Kiều nắm tay cô, trạng thái như này hai người cũng đã tập mãi thành thói quen.
Lúc lên thang cuốn, Phỉ Phỉ giơ điện thoại cho cô nhìn: "Xem cái này như thế nào? Tớ xem đánh giá thấy không tệ, cậu muốn xem không?"
"Được đấy." Lương Kiều liếc nhìn, là phim hoạt hình sản xuất ở trong nước.
"Biên tập!"
Đằng sau đột nhiên có người hô một tiếng, là giọng nói xa lạ , nhưng có lẽ do xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, một khi nghe thấy có người gọi biên tập Lương Kiều liền quay đầu lại, sau đó thấy một cô gái mặc theo phong cách phương tây rất thời thượng chạy đuổi theo hai cô, cười dịu dàng chào hỏi với cô: "Thật là khéo nha, vậy mà gặp được chị ở chỗ này.
Lương Kiều nhìn hai mắt cô ta, rất nhanh đã nhận ra. Người này chính là Y Nhân Diện, tên thật là Khúc San San, mặc dù không chính thức đã gặp mặt, nhưng trong danh sách bạn bè thường thấy ảnh chụp của cô ta, lớn lên rất xinh xắn, cười rộ lên ngọt ngào, thật là cô gái thời thượng.
Lương Kiều cười cười: "Thật là đúng dịp, chúng tôi đến đây ăn một bữa cơm." Sau đó nhìn về phía Phỉ Phỉ giới thiệu một chút: "Đây chính là Y Nhân Diện, trước kia cũng là tác giả của tạp chí chúng ta, cậu nên biết."
Đâu chỉ biết rõ, quả thực là vô cùng tường tận đấy... Phỉ Phỉ vừa về thì nghe thấy Y Nhân Diện đổi chỗ làm đến (Phạm Hoa ), liên tục vì Lương Kiều mà bất bình, lần này gặp người thật, cố gắng ngăn chặn lửa giận của chính mình, ôn hoà chào hỏi.
Khúc San San dường như không phát giác được sự xa cách của cô, cười ngọt ngào với cô.
"Hôm nay thật sự là quá ngạc nhiên mừng rỡ!" Khúc San San thân mật khoác cánh tay Lương Kiều, cùng hai cô đáp thang cuốn lên trên, sau đó ảo não thở dài: "Nhưng mà thật tiếc em đã hẹn với người bạn khác, nếu không có thể mời biên tập ăn cơm. Biên biên giúp em nhiều như vậy, vẫn liên tục không có cơ hội thật tốt để cảm ơn chị đâu."
"Những gì chị làm đều thuộc bổn phận công việc, em không cần khách khí như thế." Lương Kiều nói.
"Không không không, em thực hết sức cảm tạ biên tập!" Khúc San San như bảo đảm như chân thành nói, sau đó trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt vô tội sợ hãi: "Biên tập, có phải chị giận em hay không?"
"Không có đâu." Lương Kiều trấn an cười cười: "Em làm là lựa chọn chính xác, chị không đến mức tức giận vì việc cỏn con này."
"Vậy là tốt rồi." Khúc San San thở phào nhẹ nhõm, sau đó đáng yêu chu chu miệng: "Em thấy chị không trả lời tin nhắn của em, còn tưởng rằng chị tức giận không để ý đến em, thật là hù chết em mà..."
Lương Kiều cười nhạt, không lên tiếng.
Xuống thang cuốn Khúc San San kéo Lương Kiều nói vài câu, liền cùng các cô tách ra, cười cười khoát tay nói tạm biệt, xoay người đi đến quán cà phê bên phải. Sau khi vào cửa liếc mắt đã thấy một người đàn ông yên tĩnh ngồi cạnh cửa sổ, áo sơmi dài tay màu xám sẫm, sắc mặt rất đen, một tay chống đỡ trên quai hàm, rảnh rỗi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khúc San San chạy chậm lại đây, cười ngồi vào đối diện anh: "Này, chờ đã lâu rồi sao?"
"Không có." Lúc này Quan Hành mới quay đầu lại, cầm lấy cái muỗng quấy hai cái vào ly cafe đã lạnh một nửa ở trước mặt, như lơ đãng hỏi: "Vừa rồi đụng phải người quen?"
"Ừ, xem như thế đi." Hẳn là anh thấy cô ta nói chuyện bên ngoài với Lương Kiều, Khúc San San cũng không để ý, sửa sang lại đầu tóc, giải thích một câu: "Người kia là biên tập ở tòa soạn của em, nhưng mà là lúc trước ."
"Ơ, xem ra em viết sách cũng không tệ đâu!" Quan Hành cười khẽ: "Tạp chí nhà ai trình độ cao như thế, có thể mời được Khúc đại tiểu thư của chúng ta, anh sẽ đi xem một chút để mở mang tầm mắt."
"Cút đi! Không cần cười em!" Khúc San San giận anh một cái: "Nói đến tạp chí Duyệt Kỷ sao, chỉ là phòng làm việc của bọn họ quá nhỏ, không gian như vậy sẽ không làm ra cái gì được, cho nên thời gian trước em đổi đến (Phạm Hoa ) làm việc."
"Là sao." Tựa hồ Quan Hành đối với đề tài này không có gì hứng thú, đặt muỗng nhỏ màu bạc vào khay trắng, phát ra một tiếng nhẹ nhàng vang giòn."Đi thôi, bọn lão Cao đang sốt ruột chờ, trước khi em đến đã gọi rất nhiều điện thoại, phiền đến nỗi anh muốn kéo ra đánh cho một trận.”
"Anh thật giỏi!" Khúc San San cười rộ lên: "Chờ một chút, em mang vài ly cà phê cho bọn họ, đỡ cho lát nữa lại quở trách em đến muộn."
Mấy ngày hôm trước Cao Hàn đổi bạn gái mới, đặc biệt kéo mọi người đi tụ họp, nhận biết một lần. Cô bạn gái nhỏ còn đang học đại học, là người rất thuần khiết đáng yêu, ầm ĩ muốn ăn cá nướng, cuối cùng quyết định đến một nhà hàng cá nướng, ngay trên tầng trên của bách hóa Thiên Mậu.
Nhà hàng cá nướng này vô cùng đông khách, đợi chưa đến sáu giờ đã đông nghịt người, xếp hàng chờ cũng hơn bốn mươi người.
Những người quần là áo lụa như bọn họ chưa từng đến những nơi bình dân như thế này, Khúc San San đi lên vừa nhìn thấy người chen lấn thì sầm mặt xuống: "Chỗ này rất được, ai chọn vậy!"
Quan Hành cũng cảm thấy ầm ĩ, nhưng còn không đến mức không nhịn được, đẩy kính râm nói: "Được rồi, cho lão Cao chút mặt mũi."
Khúc San San bĩu môi, chỉ có thể nhịn xuống.
Quan Hành còn chưa đi qua cửa thì điện thoại liền vang lên, là số máy riêng trong nhà, anh để Khúc San San đi vào trước, chính mình đi xa vài bước đến nơi yên tĩnh nghe điện thoại.
Điện thoại là Tưởng Du gọi, cũng không hỏi anh đang ở đâu, trực tiếp nói: "Hình như Miểu Miểu ngã bệnh, ở nhà nghỉ ngơi một mình, bây giờ con đi qua một chuyến, xem xem tình huống của nó như thế nào. Nếu mà người đang nóng rần lên mà ngủ mất thì không thể được."
Quan Hành "Ai" một tiếng: "Ngã bệnh thì đi bệnh viện, con đi qua để làm gì?"
"Con bé ngã bệnh như thế thì làm sao có sức mà đi bệnh viện?" Tưởng Du tức giận, giọng nói cũng cao hơn vài phần: "Con suốt ngày lêu lổng với đám bạn bè xấu, một chút chuyện đứng đắn cũng không có, thay mẹ đi một chuyến xem con bé như thế nào một chút? Ngày ngày ở bên ngoài la lối om sòm, như thế nào, bây giờ đến mẹ cũng phải nhìn sắc mặt con sao?"
"Mẹ xem những lời mẹ nói với con xem, khi nào thì con mặt nặng mặt nhẹ với mẹ?" Quan Hành bực bội đá đá tường: "Con đi còn không được sao!"
"Đi đi." Trong nháy mắt Tưởng Du hạ giọng xuống: "Nghiêm trọng thì phải đưa con bé đi bệnh viện, chăm sóc tốt cho nó." Nói xong cũng không đợi anh trả lời trực tiếp cúp điện thoại.
Quan Hành tắt điện thoại, trừng mắt với tường nửa ngày, dùng sức đá một cước.
"Fuck!"
Bữa cơm này ăn không thành , Quan Hành đi vào nói một tiếng với mấy người kia, bị bắt uống ba cốc bia mới thả người.
Chiếc xe BMW M6 từ bãi đậu xe đi ra, lao ra đường như tên bắn, lại đột nhiên đi chậm lại, quay đầu, dừng ở trước một sạp báo.
Động tác gặm dưa hấu của ông chủ ngừng lại, ngẩng mặt đang dính dưa hấu lên, nhìn chiếc xe tự phụ trước mắt, không rõ chuyện gì.
Cửa sổ bên tay lái phụ hạ xuống, ông chủ hiếu kỳ thoáng cúi đầu, còn chưa kịp thấy rõ bộ dáng của người lái xe, chỉ thấy một chiếc máy bay giấy từ trong xe bay ra, "Vèo" một cái rơi vào sạp trước mặt.
Ông chủ cúi đầu một cái, hay thật, Mao gia gia* đây là!
*Chủ tịch Mao Trạch Đông của TQ được in trên đồng tiền
Đáng tiếc mặc dù Mao gia gia mê người, nhất thời ông chủ lại không có can đảm cầm. Đây là làm gì, người có tiền ăn no rỗi việc muốn cùng ông ta chơi máy bay giấy?
Đang thấy kỳ quái, nghe thấy trong xe truyền ra một giọng nam trong sáng từ tính: "Cho tôi một cuốn tạp chí, tên là cây hoa hồng gì đó."
Quan Hành nói xong, chính mình cũng ghét bỏ trước một phen, cái tạp chí chó má gì, có cái tên chó má vậy, cây hoa hồng cây hoa hồng, vừa nghe đã thấy tịch mịch. Chuyên mục tình cảm của thiếu phụ, low!
"Cây hoa hồng? Cây hoa hồng?" Đây là tạp chí gì, chưa từng nghe qua. Ông chủ rất rõ ràng sạp của mình không có tạp chí này, nhưng vì Mao gia gia đáng yêu, vẫn chưa từ bỏ ý định tìm trên sạp hàng của mình một lần nữa, kết quả đương nhiên là không tìm được. Nhưng mà có một bản không khác lắm ..."Không có cây hoa hồng, có Duyệt Kỷ, đều không khác nhau lắm, cậu xem thử một chút?"
Ngón tay Quan Hành gõ trên tay lái: "Ném lại đây đi."
Ném sao... Ông chủ nhìn khoảng cách của mình với xe, lắc lắc đầu, đây không phải ném mà là bắn mới phải. Ông ta bỏ dưa hấu xuống, tìm tiền lẻ trong hộp xong, cầm lấy tạp chí đi ra, từ cửa sổ xe đưa cho người ở bên trong.
Quan Hành chỉ cầm lấy tạp chí: "Không cần trả lại."
Vừa nói xong đã cảm thấy câu này quen thuộc đến khó hiểu, hồi tưởng đến người phụ nữ đã nói câu này với anh, nghiến nghiến răng.
"Tiêu tiền không biết kiếm được khó thế nào..." Ông chủ lầu bầu một câu, giấu tiền lẻ vào trong túi mình.
Trên tạp chí hơi mỏng còn mang theo mùi dưa hấu, bìa mặt trong lịch sự tao nhã, trong trang sắp chữ thiết kế cũng rất sạch sẽ. Nhưng mà nội dung gần như đều nói về bệnh tương tư. Bỏ qua thực tế mà chỉ có tình tình ái ái, Quan Hành lật hai trang rồi bỏ qua, thầm nghĩ, quả nhiên là tịch mịch. Chuyên mục tình cảm của thiếu phụ, low!
Cầu tkssssssssss