Lần này thời gian bác Chiêm về nước rất vội, trước khi đi còn có vài vị bạn cũ muốn gặp, bởi thế ăn xong bữa cơm này không ở lại quá lâu, tán gẫu với Quan Hòa Quang một lát liền rời đi.
Tưởng Du đi lên lầu ngủ trưa, Quan Triệt cùng Quan Hòa Quang cũng đến thư phòng thương nghị chuyện công việc, Quan Hành cùng Lương Kiều ở lại phòng khách ăn trái cây mà dì đã gọt.
Đây là lần đầu tiên Lương Kiều đến nhà họ Quan, Quan Hành còn rất hưng phấn, mang theo cô đi thăm bốn phía, tham quan đơn giản một lần, sau đó tay dắt tay đến hoa viên đi tản bộ.
Bên ngoài mặt trời rất thích hợp để phơi nắng, nhưng trong hoa viên có một nhà ấm thủy tinh trồng hoa rất đẹp, trên đỉnh cùng bốn phía như đều bị sinh vật phát triển bốn phía bám lấy, bên trong còn rất râm mát.
Trong phòng hoa sắc màu rực rỡ, trong không khí đều mang theo hương thơm, mát lạnh cả người. Bên phải trong góc còn có một chiếc bàn tròn nhỏ màu trắng cùng ghế dựa gỗ được treo lên, bên trên có đặt một chiếc mền trắng, cạnh đó dây kết rủ xuống, trông rất đẹp mắt.
"Oa ~" Lương Kiều sợ hãi than lên tiếng, "Không nghĩ tới dì lại có tâm thiếu nữ như thế."
"Anh cả làm đấy." Quan Hành kéo cô đi tới, "Đến ngồi một lát đi."
Anh tiện tay lôi kéo mềm, sau khi ngồi xuống kéo Lương Kiều đến trên chân mình, ôm lấy."Sao anh lại yêu em như thế..." Anh cúi đầu hôn lỗ tai cô một chút, sau đó mặt chôn ở bên trong hõm vai cô cọ xát.
"Em cũng yêu anh mà~" Lương Kiều xoay tay lại ôm cổ anh, hôn một cái vào miệng anh."Hôm nay em biểu hiện được không? Phản ứng của dì và chú có được tính là tốt không?"
"Đương nhiên là được, chỗ nào của em cũng được." Quan Hành vui thích nói, "Đã khá hơn nhiều so với dự đoán của anh, anh đã nói bọn họ sẽ rất thích em, em tốt như thế, lão Quan nhà chúng ta thật sự kiếm được lời mà."
"Chao ôi chao ôi, sao hôm nay miệng ngọt như thế, hả?" Lương Kiều bóp mặt anh kéo, "Có phải món điểm tâm ngọt quá không? Vậy sau này em ngày ngày làm đồ ngọt cho anh, giữ vững giọng hắc!"
Quan Hành bị cô kéo miệng đều ngoác ra, ô ô nói: "Không cần ăn đồ ngọt, ăn em là đủ rồi."
"Lại sắp lưu manh rồi!" Lương Kiều cười hì hì giận anh, nghiêng đầu lén lén lút lút nhìn bên ngoài, sau đó ôm lấy anh cổ anh đứng lên, ngồi quỳ chân ở trên đùi anh, chủ động hôn lên: "Vậy thì cho anh ăn một miếng."
...
Ở trong phòng hoa vui đùa nửa ngày, hai người mới trở về, sợ quấy rầy đến mấy người đang ngủ trưa, rón ra rón rén như ăn trộm. Quan Hành dẫn Lương Kiều tới phòng ngủ của mình, lặng lẽ đóng cửa lại.
Phòng của anh vẫn còn đồ ở đây, mỗi ngày đều có dì quét dọn, còn có thể thấy hương vị tươi mới trong không khí.
Lương Kiều quan sát phòng anh, sâu sắc cảm thấy, người này chính là một vật thể mâu thuẫn.
Dường như quần áo của anh đều sẫm màu, nhất là tây trang, đều là màu đen thuần hoặc màu gì khác gần tương đương với màu đen; nhưng bất kể là ngôi nhà phía nam kia, là căn phòng trong nhà này, toàn thể sắc điệu lại là màu trắng, trừ đồ dùng trên giường sự kết hợp của hai màu sắc đó, những đồ dùng trong nhà khác đều là màu trắng, cũng không có thiếu thảm lông xù cùng cùng thú bông kì kì quái quái.
Thật sự là người tự mâu thuẫn...
Không gian trong phòng ngủ nhỏ hơn một chút so với nhà trọ, nhưng đồ đạc cũng không nhiều, thật cũng không phải chật chội.
Lương Kiều tò mò tham quan bốn phía, sờ sờ xem xem bên trong một chút, Quan Hành ở ngay sau lưng cô, một tấc cũng không rời dán vào cô, thỉnh thoảng duỗi tay cầm những đồ cô đặt lung tung về đúng vị trí.
Một bên vách tường có cánh quạt lớn, đằng sau không gian tương đối rộng rãi của phòng để quần áo, lúc đẩy ra như có cảm giác kim quang lấp lánh.
Lương Kiều cảm thán oa một tiếng, ánh mắt vừa rơi xuống một hàng đồ xa xỉ liền không dời: "Mười mấy m² trong này còn đáng giá nhiều hơn bên ngoài!"
"Về sau đều là của em." Quan Hành nịnh nọt nói xong, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hừ hừ nói, "Em cũng đã đoạt lại hết thẻ ngân hàng của anh, đến chút của để dành này cũng không buông tha sao?"
"Nhờ có anh nhắc nhở em." Lương Kiều cười tủm tỉm vỗ một cái vào bả vai anh, "Mau, còn có cái gì để dành còn không mau lấy ra, hôm nay giao ra cả một lượt đi."
Quan Hành ôm cô eo rầm rì nửa ngày, hôn nhẹ vài cái mới nói: "Trong ga-ra còn có ba chiếc xe đấy, còn có mấy nhà hàng mở chung với người khác..."
Bỗng chốc thăng cấp thành tiểu phú bà Lương Kiều xoa bóp mặt anh: "Thật ngoan ngoãn!"
Sau khi cung cấp một lượt đồ để dành cho bà xã đại nhân, Quan Hành lại lấy album trước đây của mình cho cô xem.
Trước mười hai tuổi có rất nhiều ảnh chụp, gần như đầy năm quyển, khi đó cùng ông nội ở thành phố B, mặc dù cuộc sống không có cha mẹ yêu thương, nhưng lúc nhỏ vẫn rất hạnh phúc, mỗi tấm hình đều là bộ dáng tinh thần phấn chấn bồng bột.
Nhưng mà sau khi chuyển đến thành phố C sống cùng cha mẹ, ảnh chụp bỗng chốc thiếu đi rất nhiều, hơn mười năm cộng lại, cũng không đầy một quyển. Hơn nữa trong tấm ảnh anh chuyển biến cũng rất rõ ràng, bộ dáng cởi mở tươi cười dần dần biến mất, lệ khí cùng lạnh lùng ngược lại càng ngày càng tăng.
Lương Kiều ngồi xếp bằng ở trên giường lớn của anh, vừa mới bắt đầu còn nhìn thấy vui vẻ, cầm lấy tấm ảnh chụp trăm ngày của anh cười nhạo thật lâu, còn cưỡng chế muốn để vào túi của mình để giữ riêng. Sau đó lời nói cũng ít đi, xem hết quyển hơi mỏng, đau lòng nắm anh tay, nhất thời không lên tiếng.
"Làm sao lại mang vẻ mặt này?" Khóe miệng Quan Hành giương lên, một bộ không thèm để ý chút nào, "Ảnh chụp trước kia của em đâu?"
"Lúc em còn nhỏ ảnh chụp đều ở nhà, lần sau mang tới cho anh xem."
Lương Kiều đổ người ra phía sau, kéo anh tay quơ quơ, "Ngủ một lúc đi, em mệt nhọc."
Quan Hành thả album về chỗ, cầm tấm chăn mỏng đắp lên cho cô, sau khi nằm xuống lại ôm cô, khẽ hôn nhẹ lên trán ô một cái, sau đó mới vui thích nhắm mắt lại."Ngủ đi..."
Vốn chỉ là muốn nằm xuống chợp mắt một lát, kết quả vừa mở mắt đã gần ba giờ. Lương Kiều mơ màng một lúc, nhớ lại mình đang ở chỗ nào, ngồi dậy mạnh mẽ một cái.
Gọi Quan Hành đang ngủ say dậy, hai người rửa mặt vội vàng xuống lầu.
Tưởng Du ở trong phòng khách, đang ôm một ly nước màu xanh nhàn nhã uống, nhìn thấy bọn họ xuống nhân tiện nói: "Phòng bếp có nước lê xanh cùng canh gừng móng heo, muốn uống thì tự mình đi lấy."
"Oa, quá hạnh phúc, lại có nước uống!" Lương Kiều khoan khoái chạy chậm lại, vang dội hô một tiếng, "Cảm ơn dì!"
Cô múc cho mình một ly canh gừng móng heo, Quan Hành không thích ăn cái này, liền bưng cho anh một ly nước lê xanh.
Nước lê xanh chính là ép dưa chuột cùng lê thêm đường phèn mà thành, lại để trong tủ lạnh một thời gian, mát lạnh ngon miệng, hết sức thích hợp uống vào lúc trời nóng.
Tưởng Du cầm lấy một thìa bạc nhỏ, miệng nhỏ ưu nhã ăn, Quan Hành bưng cái ly uống vài ngụm là hết, đặt cái ly lên bàn, chép chép miệng.
Lương Kiều múc một đút cho anh, anh vội vã nghiêng đầu qua một bên, "Anh không uống!"
"Uống một hớp đi, rất tốt với thân thể." Lương Kiều kiên trì.
Quan Hành nhíu lông mày nhìn hồi lâu, bất đắc dĩ uống vào, chua chua ngọt ngọt, hương vị cũng được.
Đối diện Tưởng Du nhìn bọn họ một cái, không lên tiế[email protected]Đ#L$Q%Đ^^
Lại bị cô đút đã uống vài ngụm, Quan Hành kiên quyết không chịu uống nữa. Lương Kiều cũng không bắt anh, tự mình uống cạn phần còn lại."Dì, nước này uống thật thích, có công hiệu gì sao?"
Tưởng Du nuốt thức ăn trong miệng xuống, thản nhiên nói: "Ôn kinh bổ huyết."
Vẻ mặt Quan Hành lập tức như táo bón, lên án trừng mắt nhìn Lương Kiều: "Nước này là phụ nữ các người uống, làm sao con phải uống!"
Lương Kiều không ngừng vui vẻ, Tưởng Du giải thích: "Cái này đả thông kinh mạch dưỡng máu, mùa hè muốn ăn mà không nóng uống một chút rất tốt, con uống chút cũng không có gì xấu."
A, vẻ mặt Quan Hành thoáng dễ nhìn một chút, còn tưởng rằng ôn kinh là chỉ kinh nguyệt của phụ nữ ...
Tưởng Du múc một thìa nước trái cây xanh lá, tạm ngưng, như cố ý đùa anh nói, "Nhưng xác thực là để phụ nữ uống, công hiệu điều trị kinh nguyệt rất tốt."
Quan Hành: "..."
Cuối tuần Quan Hòa Quang cũng rất bận, buổi chiều đã sớm hẹn người khác ra ngoài, Quan Triệt ở thư phòng đợi, vốn là muốn buổi tối cùng bọn họ cùng nhau ăn cơm, nhận một cú điện thoại, tạm thời lại vội vã ra cửa.
Trong nhà trừ dì cũng chỉ còn lại có ba người Lương Kiều, Lương Kiều trò chuyện cùng Tưởng Du, Quan Hành liền ngồi ở một bên, ở trước mặt mẹ ngại ấp ấp ôm ôm, nhưng vẫn không nhịn được xoa bóp tay cô, hoặc là cầm lấy một lọn tóc của cô vuốt vuốt.
Những cử chỉ ngọt ngào của người yêu tất cả Tưởng Du đều nhìn thấy trong mắt, càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt, uống xong nước trái cây liền đứng lên: "Các con đi chơi đi, buổi tối nhớ về ăn cơm, mẹ đi lên nghỉ một lát."
Quan Hành liền nghe lời dẫn Lương Kiều ra cửa.
Trong tiểu khu xanh hoá làm vô cùng tốt, không gian hết sức là trong sạch tươi đẹp, bên ngoài đường cái rộng rãi lại sạch sẽ, ven đường trồng hai hàng cây bạch quả cao lớn, phiến lá xanh biếc che khuất bầu trời, ánh mặt trời xuyên qua bóng cây hiện lên những chiếc bóng loang lổ, tình nhân ân ái dắt tay đi qua, hết sức có vài phần cảm giác lãng mạn.
"A - -" Một tay Quan Hành dắt Lương Kiều, một tay mở ra hô một tiếng, mặt mũi tràn đầy hưởng thụ, "Loại cảm giác này thật sự sảng khoái!"
Vẻ mặt Lương Kiều lại đột nhiên trở nên cảnh giác, hai mắt quét anh từ trên xuống dưới: "Không phải anh sẽ cầu hôn em ở chỗ này chứ? Quá qua loa, em không thuận theo đâu."
Quan Hành ngẩng lên cái cằm liếc xéo cô: "Có phải em đang ám hiệu trá hình anh hay không?" Nói xong liền xỏ tay vào trong túi áo như muốn lấy thứ gì, "Em đừng nói, anh đang chuẩn bị đấy..."
Lương Kiều hất mạnh tay của anh ra chạy về phía trước, một bên bịt lấy lỗ tai kêu: "Không muốn không muốn em không cần cầu hôn qua loa như thế a a a!"
"Ha ha ha!" Quan Hành cười vài tiếng ở tại chỗ, co cẳng đuổi theo, "Yêu tinh! Chạy đi đâu!"