Trên đường đi có ngang qua cao ốc Quan Ý, anh gọi điện thoại bảo Trương Vĩ xuống, ném tạp chí cho anh ta: "Tra một chút."
"Tra cái gì?" Trương Vĩ không rõ chuyện gì, tất tả lật vài trang, ngạc nhiên nói: "Này, có tâm lý khảo nghiệm à! Làm cái này sao?"
"Cậu là ngốc x sao, khảo nghiệm tạp chí tâm lí của thiếu phụ cậu cũng làm!" Quan Hành trừng mắt liếc anh ta một cái, một lần nữa khởi động xe: "Quay về đi điều tra, với tiền lương của cậu, cũng biết nên làm cái gì!"
Đến dưới nhà Phong Miểu Miểu, Quan Hành gọi điện thoại cho cô ta, kêu cô ta xuống đi bệnh viện. Giọng nói Phong Miểu Miểu nghe hết sức suy yếu, không chịu xuống, Quan Hành không có biện pháp, đành phải dừng xe đi lên lầu.
Lúc Phong Miểu Miểu đi ra mở cửa, sắc mặt thoạt nhìn có chút tái nhợt, mềm mại kêu một tiếng anh hai liền làm một bộ chống đỡ không nổi sắp suy yếu ngã xuống.
Quan Hành vịn lấy cô ta: "Mắc bệnh nghiêm trọng như thế, tôi đưa cô đi bệnh viện." Nói rồi kéo cô ta ra ngoài.
Phong Miểu Miểu thuận thế dựa vào trong ngực anh, níu lấy vạt áo anh yêu kiều hô một tiếng "Không cần", sau đó vẻ mặt thẹn thùng vò vò cổ áo ngủ đang mở rộng ra của mình: "Em bị như thế này không có biện pháp ra cửa đâu..."
"Vậy đi thay quần áo." Quan Hành căn căn bản không thấy được thần thái e thẹn của cô ta, hoàn toàn không hề bị lay động.
Phong Miểu Miểu suy yếu tựa đầu ở trên vai anh: "Anh ôm em vào nằm trên giường đi, em ngủ một giấc thì tốt rồi."
Quan Hành hít sâu hai ngụm, ngăn chặn nội tâm luống cuống, một phen bế cô ta lên.
Phòng trọ nhỏ có hai phòng, sửa sang cực kỳ lịch sự tao nhã, ga giường ở phòng ngủ có màu hồng của thiếu nữ mơ mộng, Quan Hành đặt cô ta lên giường, kéo chăn ra đắp lên người cô ta, mặt cũng che hơn phân nửa."Vậy cô nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi trước."
Phong Miểu Miểu gẩy chăn ra, lộ mặt cùng cổ trắng ngần: "Anh hai, có thể rót cho em cốc nước không, em có hơi khát..."
Quan Hành nhìn cô ta trong chốc lát, nhận mệnh ra ngoài rót nước.
Anh đưa nước cho Phong Miểu Miểu, đối phương nằm ở trên giường không cử động, một bộ muốn anh đút cho. Quan Hành làm bộ không hiểu, lưng vẫn phá lệ thẳng tắp. Phong Miểu Miểu chờ trong chốc lát, nhìn anh không có động tĩnh, chính mình chậm rãi ngồi dậy.
Quan Hành rất nhanh nhét cốc nước vào tay cô ta, mới vừa buông tay, Phong Miểu Miểu liền "Ôi" một tiếng - - không cầm chắc ly nước, cả ly nước đầy văng tung tóe lên người, từ cổ đi xuống, một đường chảy vào chỗ sâu trong cổ áo, làm ướt cả một mảng áo, dán ở trên người, nơi nào đó hiện lên hai đỉnh nhô ra.
Phong Miểu Miểu cắn cắn môi, chính mình lấy tay cầm khăn giấy lại lau. Áo ngủ có dây buộc làm từ tơ, vốn đã lỏng la lỏng lẻo, có thể nhìn ra bên trong không mặc gì, cổ áo bị cô ta càng lau càng mở rộng, lộ ra khe rãnh mê người ở giữa.
Quan Hành nhắm mắt lại thật chặt.
Cái giống phụ nữ này, thật mẹ nó quái lạ!
Phong Miểu Miểu lau rất lâu, sau đó lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy Quan Hành không nói một lời nhìn chằm chằm cô ta, làm bộ kinh sợ khi đột nhiên phát hiện bên cạnh mình có đàn ông, kinh ngạc hô một tiếng, ngượng ngùng xoay người khép tà áo lại, hờn dỗi kêu: "Anh hai tại sao anh lại..."
Quả thực Quan Hành một đầu hắc tuyến. Mẹ nó, anh như vậy chỗ nào?
Thực sự không muốn cùng người phụ nữ X ngốc này ở chung một chỗ, Quan Hành lấy tay đè bả vai cô ta xuống, kéo chăn qua che cô ta lại: "Cô nghỉ ngơi đi."
Anh xoay người muốn đi, trong tích tắc Phong Miểu Miểu như sinh long hoạt hổ ( sinh khí dồi dào, khỏe mạnh) từ trên giường bật dậy, ôm lấy anh từ phía sau: "Anh hai đừng đi... Em rất khó chịu, anh chăm sóc em được hay không?"
Trong lòng Quan Hành đang hô lớn f*ck một tiếng, tôi cũng rất khó chịu, cô buông tha tôi được hay không?
Anh còn chưa kịp nói chuyện, cửa phòng bên ngoài đột nhiên bị mở ra, Tưởng Du mang theo một bình giữ nhiệt vào cửa, liếc mắt một cái thì liền làm bộ khách qua đường vô tình thấy được. Phong Miểu Miểu lập tức buông tay lui về phía sau, như muốn tránh hiềm nghi cùng Quan Hành kéo ra khoảng cách, lại làm áo ngủ hỗn độn bại lộ trước mắt Tưởng Du.
"Hai đứa..." Mặc dù vốn có ý tác hợp cho hai người, Tưởng Du nhìn thấy tình cảnh như này vẫn kinh ngạc không thôi, trầm mặc hai giây, đặt bình giữ nhiệt lên bàn trà."A Hành, con lại đây."
Quả thực Quan Hành muốn sụp đổ, không phải như mẹ nghĩ đâu!
Anh đóng cửa phòng ngủ lại, đi qua ngồi vào bên cạnh Tưởng Du. Đại khái có thể đoán được mẹ sẽ nói cái gì, nhưng anh không chủ động mở miệng, vẫn còn ôm một chút hy vọng.
"Con đã cùng Miểu Miểu đến một bước này, mẹ cũng không cần hao tâm tổn trí tác hợp hai đứa nữa." Tưởng Du nói: "Miểu Miểu là đứa bé ngoan, mẹ và dì Diệp lại là bạn thân, hai đứa các con có thể thân càng thêm thân thì không thể tốt hơn. Nhưng Miểu Miểu là một cô gái tốt, không giống với những người phụ nữ không tốt mà con quen trước đây, con nên đối xử cho tốt, kiềm chế lòng lại, đừng có lại ra ngoài trêu chọc những thứ oanh oanh yến yến kia..."
"Mẹ," Quan Hành cắt đứt lời bà: "Trước khi mẹ quyết định, có thể hỏi con có nguyện ý trước hay không?"
Tưởng Du nhíu mày: "Mẹ quyết định cái gì? Đừng nói mẹ có tính gia trưởng ngu muội ép duyên như ở cổ đại, đây là việc của hai đứa, chính các con quyết định."
Trong nháy mắt vẻ mặt Quan Hành biến hóa mang theo chút mỉa mai, đáy mắt lộ ra một chút ảm đạm không rõ nguyên nhân chợt lóe lên.
"Tốt, tự con quyết định." Anh giật giật khóe miệng đứng lên: "Con vẫn thích chơi đùa oanh oanh yến yến ở bên ngoài, người con gái tốt như này chỉ có người đàn ông tốt mới xứng đôi, con không có cái phúc khí kia."
"Con đứng lại đó cho mẹ!" Tưởng Du chợt đứng lên: "Con lặp lại lần nữa?"
Quan Hành dừng lại, nhìn bà, từng chữ từng chữ rõ ràng nói: "Con nói, con đối với cô ta không có hứng thú."
"Con đặt mặt mũi của mình ở đâu mà dám nói ra những lời này?" Tưởng Du tức giận đến phát run, đồng thời cầm túi xách đánh về phía anh, bị Quan Hành nhẹ nhàng linh hoạt nghiêng người tránh đi. "Xem mẹ dạy dỗ con đồ vô liêm sỉ lấy người ta ra làm trò đùa này!"
Anh cúi đầu nhìn chằm chằm túi xách đắt tiền của phụ nữ trước mặt mình, sắc mặt âm trầm. Một hồi lâu, xoay người kéo cửa ra, đầu cũng không quay lại mà rời đi.
Nhóm người Cao Hàn cơm nước xong chuyển tới KTV chơi, Quan Hành hỏi địa chỉ, một đường đua xe chạy tới.
Lúc anh đến phòng bao không khí vô cùng yên tĩnh, cô bạn gái nhỏ của Cao Hàn đang ngồi ghế đong đưa say mê hát "Con cừu vui vẻ Mĩ Dương Dương Lại Dương Dương Phí Dương Dương Mạn Dương Dương..." Cao Hàn nhàn nhã ngồi trên sô pha nghe cô hát, Khúc San San cùng vài người khác đang cúi đầu nghịch di động.(thật sự không biết có bài hát này!!!)
Quan Hành đi tới nhấc cái mông ngồi vào bên cạnh Cao Hàn, bị anh ta ghét bỏ đẩy một cái: "Cậu không biết xấu hổ có phải muốn ngồi lên đùi tôi hay không? Xê ra một bên đi! Đôi chân cường tráng khỏe mạnh của tôi chỉ có phụ nữ mới có thể ngồi."
Quan Hành phá lệ không cùng anh ta đấu võ mồm, trầm mặc mở chai rượu tự mình uống.
"Như này là làm sao?" Cao Hàn nhìn anh một cái, nhận ra tâm tình của anh không tốt, hỏi một câu. Thấy anh không trả lời, cũng không hỏi nhiều, cầm chai rượu cùng anh cụng ly, bồi anh uống.
Rạng sáng 1h hơn, Trương Vĩ đưa Quan Hành say mèm về nhà, đèn ở biệt thự Quan gia còn sáng. Trương Vĩ nửa khiêng Quan Hành vào cửa, phát hiện Quan Triệt không nói một lời ngồi ở phòng khách hút thuốc.
"Quan Tổng." Trương Vĩ lên tiếng chào hỏi, vừa mới chuẩn bị đưa Quan Hành đi lên, bị Quan Triệt gọi lại.
Anh ta dập tàn thuốc vào gạt tàn, quay đầu sắc mặt lạnh lùng nhìn sang: "Làm nó tỉnh đi."
Nhất thời Trương Vĩ không biết như thế nào cho phải, chần chừ mấy giây, ngoan ngoãn kéo Quan Hành qua, để người ở trên ghế sofa. May mắn người giúp việc trong nhà kịp thời mang trà giải rượu lại đây, anh ta để Quan Hành uống hai ngụm, Quan Triệt đã đợi đến mức không còn kiên nhẫn, trực tiếp đạp hai cái vào chân Quan Hành.
Quan Hành dùng rất nhiều sức mới chống mí mắt, nhìn nhìn người xong lại muốn nhắm lại.
Quan Triệt ở một bên lạnh lùng nói: "Nếu bất tỉnh lần nữa tôi liền thả chó đến cắn cậu."
Trương Vĩ: "..."
Không nghĩ tới câu này còn rất có tác dụng, Quan Hành chậm rãi ngẩng đầu lên, chà xát mặt, lúc nói chuyện còn mang theo mùi rượu nồng đậm, mất trật tự: "Anh cắn em làm chi?"
Quan Triệt lười phải uốn nắn anh: "Hôm nay mẹ bị cậu làm cho tức giận đến nằm viện, cậu uống rượu cũng rất sảng khoái."
Thần kinh bị ngâm trong rượu có hơi trì độn, mãi mấy giây sau Quan Hành mới phản ứng kịp, hơi mờ mịt ngẩng đầu: "Cái gì?"
"Co thắt cơ tim, bây giờ còn đang nằm bệnh viện đấy." Quan Triệt nhìn anh: "Cậu lại làm cái gì chọc mẹ tức giận? Làm bà tức thành dạng này, cậu vẫn còn chịu được à!"
Không phải là anh nghe lời mẹ nên mới đến xem Phong Miểu Miểu có khỏe hay không sao, còn nổi giận thành cái dạng này! Quan Hành bực bội cào cào đầu tóc.
...
Vài ngày sau, Trương Vĩ mang tất cả tin tức điều tra được có liên quan đến (Duyệt Kỷ ) trình lên, khó có khi Quan Hành ngồi lì trong phòng làm việc vài ngày, nhưng mà việc làm nhiều nhất trong mấy ngày này chính là ngồi ngẩn người nhìn vật trang trí trong phòng .
Khi Trương Vĩ cầm văn kiện đi vào, Quan Hành đang ôm chậu cây trinh nữ mới mua nghịch ngợm, Trương Vĩ lập tức đem văn kiện đặt đến trên bàn, đoạt lấy chậu cây nhỏ từ tay anh: "Đừng như vậy, hoa hoa thảo thảo cũng có tôn nghiêm, anh đùa giỡn người khác như vậy, đừng nhìn cây cỏ nhỏ mà nghĩ quẩn trong lòng?"
Quan Hành thư thái tựa người trên ghế xoay, định cầm lấy tập văn kiện anh ta đặt xuống bàn: "Thứ gì đó?"
"Anh để tôi điều tra tạp chí (Duyệt Kỷ )." Trương Vĩ một lần nữa đặt cây trinh nữ về chỗ nhiều ánh nắng: "Người ta có thể không phải là tạp chí thiếu phụ gì, nghiêm chỉnh xuất bản tạp chí cho phụ nữ, sáu năm trước mới bắt đầu, hàng năm vẫn có báo cáo tăng trưởng trong thời kì sách báo suy tàn như hiện nay, danh tiếng trong lòng độc giả vẫn thuộc danh sách đầu, mặc dù quy mô hơi nhỏ, nhưng triển vọng không tệ. Năm nay chúng ta quay bộ (Sau lưng tên thổ phỉ đệ nhất ) anh còn nhớ rõ chứ, kịch bản chính là tòa soạn này soạn ra."
"Ánh mắt của tạp chí này vẫn không tệ, năm nay IP vô cùng nóng, những cuốn sách của họ gần đây cũng rất có tiếng, có mấy bộ đang trong lúc bàn bạc với Quang Diệu. Nếu như có thể cùng tòa soạn thành lập quan hệ hợp tác lâu dài, với Quang Diệu vẫn rất có lợi ."
Quan Hành không lên tiếng, Trương Vĩ loay hoay với cây trinh nữ, một bên tiếp tục nói: "Lịch trình phát triển, xuất bản sách và nhân viên đều ở chỗ còn lại, nếu như anh còn muốn tìm tài liệu để hiểu sâu hơn, tôi lại đi tra."
"Này." Quan Hành chuyển hướng cửa sổ sát đất, nhắm mắt lại trầm mặc một hồi lâu, mới lại cúi đầu mở miệng: "Ném đi."