Sau khi hủy bỏ điều kiện giới tính, một buổi trưa Lương Kiều liền nhận được hai ba cuộc điện thoại gọi đến để tư vấn, đều không ngoại lệ là nam.
Trong đó có một người có lẽ đã xảy ra biến cố hoặc sự kiện khẩn cấp gì, sốt ruột muốn thuê phòng, sau khi được tư vấn thì rất hài lòng, muốn sớm được chuyển vào, Lương Kiều liền hẹn với anh ta sau khi tan việc tới đây xem phòng.
Sắp đến giờ tan tầm nhận được tin nhắn của Quan Hành, hẹn cô đi ăn cơm.
Lúc này Lương Kiều thật sự có chuyện, trực tiếp trả lời anh "no".
Không đầy một lát Quan Hành liền xuống, lấy danh "Thị sát công việc" đi dạo quanh phòng làm việc.
Một ngày hai người lãnh đến thị sát, buổi sáng mới vừa chiêu đãi hết Hạ Bác Viễn, trong tay chồng chất không ít chuyện, Vạn Thiên đều gấp đến muốn chết, còn phải rút thời gian ứng phó vị tôn đại phật này.
Đương nhiên cô ta nhìn ra được ý của vị đại phật này không ở trong lời, cho nên lễ phép định ra tán gẫu vài câu, liền gọi Lương Kiều đến hầu hạ, nói ra cho oai là “Giới thiệu tình huống phát triển mấy năm gần đây của tạp chí chúng ta cho Quan tổng".
Lương Kiều lôi anh tới phòng họp, rót cho anh một cốc nước.
"Bình thường các em hay chiêu đãi khách như vậy à?" Quan Hành chướng mắt cốc nước lọc cô rót, lại càng chán ghét cái cốc, ngón tay gõ hai lần trên cốc, bất mãn nói, "Cái ly này đã bị bao nhiêu người dùng qua? Đổi lại cho anh."
Lương Kiều liền lấy một chiếc cốc giấy lại đây.
Quan Hành càng không hài lòng: "Em bảo anh phải dùng đồ một lần như này sao?"
"Nói như thể anh chưa từng dùng qua vậy." Lương Kiều thấp giọng lầm bầm một câu.
Quan Hành nói: "Anh chưa từng dùng những thứ này."
Ánh mắt Lương Kiều nhìn về phía đũng quần anh, chậc một cái.
Quan Hành cúi đầu nhìn xuống, vội ho một tiếng.
Được rồi, anh dùng qua, dù sao đây cũng là lần duy nhất.
"Mặc kệ, đổi cho anh." Anh bắt chéo hai chân lên, thảnh thơi ngồi.
Lương Kiều càng nhẫn nại, áp chế lại lửa giận đã sôi trào trong ngực, lại đi ra ngoài cầm vào một chiếc cốc có in hình con ngựa đơn giản, một lần nữa rót cốc nước để qua trước mặt anh.
Quan Hành ngó ngó cái cốc kia, giương mắt ngắm cô: "Cốc của em?"
"Ừ." Lương Kiều ngồi xuống bên cạnh anh, từ trong lỗ mũi phun ra một tiếng.
Điều này làm Quan Hành hài lòng, duỗi tay cầm cái cốc đang muốn uống, nhưng lại bị phỏng, hít vào một tiếng, lông mày liền lập tức nhăn lại, "Nước nóng như thế em muốn làm anh bỏng chết hay sao?"
Lương Kiều trừng mắt: "Nóng thì anh không biết để đến lúc nguội à?"
"Hiện giờ anh đang khát nước." Quan Hành vô tội nhìn cô, đẩy bậc thang tới, "Em thổi cho anh một chút."
Cái chuyện uống nước này sao cũng rắc rối quá vậy! Lương Kiều hết sức không kiên nhẫn: "Em giội lên mặt anh anh có tin hay không?"
Quan Hành sờ sờ mặt, thấp giọng rầm rầm nói: "Vậy không được, dung nhan bị hủy hoại em sẽ ghét bỏ anh."
Thời gian ngắn ngủi Lương Kiều đã đưa tay nhìn đống hồ hai lần, còn kém hơn mười phút là năm giờ, cô vội vã đi. Quan Hành vuốt vuốt cái cốc kia, một bên cố làm ra vẻ lơ đãng hỏi cô: "Em đang vội?"
"Ừ."
"Muốn đi đâu?"
"Không nói cho anh."
Quan Hành liếc nhìn cô một cái, kéo cái ghế dựa lại gần chỗ cô, đầu gối lên chân cô, cọ cọ. Lương Kiều chậc chậc hai tiếng: "Làm sao thế, bên ngoài có nhiều ánh mắt đang nhìn đấy, ngồi xa một chút!"
Anh mới mặc kệ có bị nhìn hay không, cô mà rút tay ra sẽ chạy mất.
Lương Kiều nhanh chóng lấy tay ra không để cho anh chạm vào, anh lại bắt, cô tiếp tục trốn, hai người một đuổi một chạy làm loạn lên, Quan Hành một bên bắt cô còn một bên nhỏ giọng nói: "Trời ơi chớ né, để cho anh sờ..."
Vạn Thiên cầm một phần văn kiện từ phòng làm việc đi ra, đi qua cửa phòng hội nghị nhìn vào trong, vội vàng thu hồi ánh mắt lại, lắc lắc đầu, giao văn kiện cho bộ phận phát hành, thấp giọng dặn dò vài câu, sau đó mắt nhìn thẳng trở về phòng làm việc của mình.
Lúc năm giờ kém hai phút, Lương Kiều lập tức thoát khỏi Quan Hành đứng lên, ôm chiếc cốc của mình bỏ chạy.
"Này! Em đứng lại đó cho anh!"
Quan Hành ở sau lưng hô một tiếng, cô không để ý, chạy càng nhanh hơn.
Quan Hành tức giận đến mưc không còn gì để nói, ngừng một lát cũng đứng lên chỉnh trang quần áo rồi từ phòng họp đi ra.
Lúc đi đến khu làm việc công cộng dừng lại hai giây, nhìn một đám người đang nhìn chằm chằm mình tự phụ gật đầu, nói câu "Làm việc cho tốt", sau đó khi mọi người nhiệt liệt đáp lại, hai tay nhét vào túi chậm chạp rời đi.
Trên đầu Thư Nam còn có bản kê khai chưa làm xong, Lương Kiều đang vội liền tự mình đi trước, kết quả vừa ra khỏi cửa bên cạnh tường liền có một người bắn ra, chân dài của Quan Hành vừa nhấc lên đã ngăn cản trước người cô. Lương Kiều nhấc chân đá văng ra, chạy chậm đến cửa thang máy.
Quan Hành cúi đầu phủi phủi ống quần, theo kịp.
"Em đi đâu vậy, anh đưa em đi."
Ngồi xe anh chắc chắn là nhanh hơn một chút, nhưng Lương Kiều sợ anh biết mình phải về nhà sẽ quấn quít lấy cô, nói rất dứt khoát: "Không cần."
Quan Hành nhìn hai mắt cô, không có nói cái gì nữa, đi theo phía sau cô tiến vào thang máy.
Lương Kiều ấn tầng 1, đứng sang bên cạnh, một giây sau bên cạnh liền có thêm một người, cô bất đắc dĩ nói: "Trời ơi anh đừng đi theo em."
"Anh không có đi theo em." Quan Hành ngẩng cằm lên dùng khóe mắt nhìn cô, "Thang máy chỉ cho em đi?"
Nói rồi duỗi tay ấn xuống tầng 1, Lương Kiều liền không nói gì nữa.
Hai người vai kề vai đứng, Quan Hành lấy tay từ trong túi ra, lặng lẽ dựa vào gần cô rủ xuống tay xuống bên người.
Cuối tháng này chủ cho thuê nhà sẽ đến thu tiền, một lần là nộp cả một năm, hiện ở trong tay cô không có nhiều tiền như vậy, cũng không biết người đàn ông xem phòng kia có đồng ý giao nhiều tiền như vậy hay không.
Trong lòng đang suy nghĩ chuyện, đột nhiên có một cái tay bị người bắt lấy, cô vô thức giãy một cái, không có tránh ra.
Quay đầu nhìn về phía Quan Hành, vẻ mặt anh nghiêm túc nhìn chằm chằm phía trước, thật giống như người bắt tay cô hoàn toàn không phải anh.
Lương Kiều lại giãy một cái, anh liền cầm thật chặt, nhẹ nói: "Đừng làm rộn."
Thang máy đến tầng 1, Lương Kiều vừa muốn hất tay của anh ra, Quan Hành mạnh mẽ lôi cô về, một tay nút đóng cửa lại.
"Này! Anh làm sao thế?" Lương Kiều hô một tiếng, vội vàng dùng sức thoát khỏi anh.
Quan Hành ôm lấy eo cô nhấc cả thân thể cô lên, đi hai bước thả tới trong góc thang máy, sau đó cả người tiến lên, vây cô giữa bản thân mình cùng bức tường trong thang máy.
Lương Kiều dùng sức đẩy anh: "Em thực sự có việc, một lát nữa là không còn kịp rồi!"
Quan Hành bắt được hai cánh tay cô đang quơ, nắm trong lòng bàn tay, không nhanh không chậm nói: "Không nóng vội, anh đưa em đi."
Lương Kiều không tránh được cũng không động nữa, thử vài chiêu rồi nhanh chóng dừng lại, thân thể trầm tĩnh lại khẽ dựa ra phía sau, hữu khí vô lực nói: "Em thật sự thua trên tay anh."
"Sớm nghe lời một chút thì đỡ phải nhiều chuyện hay không." Quan Hành không khỏi đắc ý nói. Sau đó lại giơ hai cánh tay cô đến bên miệng, một bên hôn một cái, vẻ mặt thỏa mãn.
Lương Kiều không có lên tiếng, ngước đầu dựa vào ở phía sau, vẻ mặt không thể yêu thương nổi.
Quan Hành tiến gần mặt lại một chút, chóp mũi chạm vào chóp mũi của cô, nhẹ nhàng quấy rối hai cái."Em còn như vậy, anh hôn em đó."
"Anh muốn làm gì thì làm nhanh đi, làm xong thì đừng quấn quít lấy em, em có việc quan trọng." Lương Kiều đã hoàn toàn từ bỏ giãy giụa.
"Đinh - - "
Thang máy vang lên một tiếng.
Bộ dáng phó mặc này của cô làm cho lòng Quan Hành có chút ngứa, thân thể dán cô cọ xát, đặt tay cô lên ngang hông mình, sau đó hai tay nâng mặt cô, mân mê môi cô một lát, đụng tới mổ cô một cái.
Cô vẫn không có phản ứng, Quan Hành dừng lại mấy giây, hạ giọng nói: "Em muốn làm chuyện yêu đương ở chỗ này hay sao?"
Lương Kiều nhìn anh một lát, miệng bị bóp thành hình con gà nhỏ phun ra mấy chữ: "Cửa, sắp đóng."
Quan Hành xoay tay lại lại ấn nút mở cửa một cái, cửa sắp khép kín lại mở ra một lần nữa.
Anh quay lại kéo cổ tay Lương Kiều dắt cô ra, tìm được xe của mình, nhét cô vào ghế lái phụ.
Lương Kiều không ngừng thở dài, Quan Hành cài dây an toàn xong cho cô, lại hôn lên miệng cô một cái, hài lòng đóng cửa xe, đi vòng qua bên kia lên xe.
"Hôm nay thật nghe lời." Quan Hành khởi động xe, vui thích khen cô một câu.
Lương Kiều mở cửa sổ xe ra, một tay đặt lên chống đầu, nói: "Vậy anh trực tiếp mua búp bê thổi khí là được rồi, vô cùng nghe lời, không cần lo lắng, bảo bày cái gì tư thế gì liền bày cái gì tư thế đó."
Quan Hành liếc nhìn cô một cái, cười: "Em chính là búp bê mà anh thổi khí."
"..." Sự khinh bỉ của Lương Kiều sắp lên tận mây xanh, "Em cảm ơn anh nhá."
Biết được cô phải về nhà, Quan Hành hết sức khác thường không nói bất cứ điều gì, quen cửa quen nẻo lái xe đến khu nhà rồi ngừng ở dưới lầu.
Trên đường về nhận được điện thoại của đối phương nói ổn, Lương Kiều phất phất tay vội vàng xuống xe, Quan Hành cũng xuống xe, đi theo phía sau cô vào thang máy.
"Em thực sự có chuyện, " Lương Kiều cũngbất đắc dĩ, "Hôm nay có người đến xem phòng ở, anh đừng quấy rối em."
Quan Hành tò mò hỏi: "Xem phòng ở sao? Em muốn bán phòng?"
"Bán cái rắm đấy, em nào có phòng ở có thể bán, phòng ở này vốn chính là thuê." Lương Kiều nói, "Chỉ là em đang tìm người cùng mướn chung, hôm nay người ta tới đây nhìn trước một chút, lát nữa anh đừng đi ra, đi thẳng về nhà đi."
"Không được." Quan Hành chém đinh chặt sắt cự tuyệt, "Ngộ nhỡ đối phương muốn mượn danh nghĩa xem phòng ở để vào nhà cướp bóc thì làm sao bây giờ? Mặc dù em không có tài, nhưng còn có mấy phần sắc..."
Lương Kiều không nhịn được mắng anh: "Anh mới sắc đấy!"
Quan Hành ho một tiếng, vội vàng uốn nắn: "Tư sắc tư sắc." Hình như là nghĩ đến cái gì, anh ngược lại lại nói, "Không đúng, xem phòng ở hẳn là người phụ nữ... nhưng phụ nữ cũng rất nguy hiểm, em còn có hai quả thận đó, cũng có thể bán mấy trăm vạn - - đừng tưởng rằng em biết ném qua vai liền được coi là thiên hạ vô địch, người ta cũng sẽ không giống như anh nhường cho em, muốn hành hung khẳng định đến có chuẩn bị, bên trong bao nói không chừng có thể giấu ** dược cùng hung khí đấy, đến lúc đó em chạy đều không thoát, anh không ở lại thì làm sao mà được đây.”
Lương Kiều: "..."
Anh bức bức lẩm bẩm theo sát từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng chờ trước cửa, sửng sốt. Đối phương gật đầu với hai người, cười có chút xấu hổ.
Lương Kiều cười cười chào hỏi người ta, hỏi vài câu tình huống, mở cửa mời người nọ vào xem gian phòng.
Đối phương họ Lý, là một tiểu tử rất chất phác, mới vừa đi làm nửa năm, công ty ở cách nơi này không xa, vốn đang thuê nhà ở một khu khác, ở nửa năm, còn muốn tiếp tục thuê nhà thì đột nhiên chủ nhà liền không cho thuê nữa, chỉ cho anh ta một tuần lễ để dọn nhà, hai ngày tan nay tan việc cũng chẳng quan tâm đến ăn cơm, đều ở các nơi chạy trước tìm phòng ở.
Quan Hành theo sát chui vào, túm cô qua một bên nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Đây chính là người mướn chung mà em tìm được?"
"Đúng vậy." Lương Kiều nói, "Anh không muốn về nhà thì tự mình chơi một lát, em theo người nói chuyện chính sự, anh đừng già mồm lại đây ngắt lời."
Quan Hành không cho phép cầm lấy tay cô không buông: "Anh không đồng ý! Không được phép ở cùng người đàn ông khác!"
"Mướn chung OK?" Lương Kiều có chút phiền, "Vì cái gì không thể mướn chung với đàn ông? Anh còn kỳ thị giới tính như thế sao? Hiện tại nam nữ mướn chung nhiều như vậy, anh còn có thể lần lượt đi quản sao?"
"Người khác như thế nào liên quan gì đến anh, dù sao em cũng không được!" Anh hung ác trừng Lương Kiều một cái, ấn cô ở chỗ đó không cho nhúc nhích, sau đó quay đầu cao giọng hô về phía trong phòng, "Này, người bên trong, phòng ở không cho thuê, cậu tới từ chỗ nào thì trở về chỗ đó đi."
Lương Kiều thực sự tức giận, hung hăng đạp anh một cái: "Anh mẹ nó có thể đừng quấy rối em hay không! Phiền chết!"
Tiểu Lý từ trong phòng đi ra, nhìn hai người đang lôi kéo, có chút không biết phải làm sao. Anh hỏi Lương Kiều: "Không cho thuê sao?"
"Anh đừng để ý đến anh ấy..."
Lương Kiều nói một nửa liền bị Quan Hành bụm miệng, anh lạnh như băng nhìn tiểu Lý nói: "Không cho thuê, cậu đi đi."
Đoán chừng là vợ chồng son đang gây gổ giận dỗi, tiểu Lý gật gật đầu, rất lễ phép nói cảm ơn bọn họ, sau đó rời đi.
Người vừa đi Quan Hành liền buông lỏng tay, Lương Kiều đẩy anh ra, nhấc chân đá về phía đũng quần anh.
"Này này này!" Quan Hành vội vàng tránh đi, "Đá hỏng cái bên trong thì lấy thứ gì cho em chơi?"
Lương Kiều bực bội vò tóc: "Anh cút cho em, cút cút cút! Thật sự là có lúc muốn đánh chết anh!"
Cô đi tới rót cốc nước, một ngụm uống hết cả cốc. Sau đó ném nó vào trong bồn rửa, đi qua ghế sa lon ngã người vào trong đó, vùi mặt ở trong gối, kêu "A a a a" một trận.
Quan Hành đứng ở chỗ đó nhìn cô một lát, đi đến cách một khoảng cách ngồi xuống.
"Một mình em ơ không phải là rất tốt sao, tại sao không phải muốn tìm người mướn chung?"
Phát tiết xong cả người đều tỉnh táo không ít, Lương Kiều ngồi dậy vuốt vuốt đầu tóc, lạnh lùng nhìn anh một cái: "Tìm người mướn chung đương nhiên là vì gánh vác tiền thuê phòng, nếu không còn có thể làm gì?"
"Tiền thuê phòng một mình em không trả nổi?" Lông mày Quan Hành vặn lại, bộ dáng không quá tin tưởng, "Tiền anh đưa cho em đâu, tại sao lại không cần?"
Lương Kiều quay mặt sang, không lên tiếng.
Trầm mặc một lát, Quan Hành ngồi gần lại cô, cẩn thận nói: "Cái kia thật không sự không phải là phí chia tay..."
Lương Kiều vẫn không nói lời nào.
Quan Hành nhân tiện nói: "Nếu mà em để ý, trả lại tiền cho anh là được mà."
"Hừ!" Lương Kiều dứt khoát quay đầu, hai mắt hầm hừ trừng anh, "Tiền đã vào trong tay em còn muốn rút lại, anh đang nằm mơ sao!"
Quan Hành cố gắng nhịn để khỏi cười, "Em giữ lại lại không cần, tại sao không trả lại cho anh."
"Anh quản được sao! Em giữ lại dưỡng lão không được sao?" Lương Kiều tức giận nói, "Về sau hoa tàn ít bướm không có ai cho em tiền, tự mình tích góp ít tiền lúc hoa đã già anh có ý kiến?"
Quan Hành vội vàng nói: "Không có ý kiến không có ý kiến."
"..." Mẹ nó, một câu êm tai cũng không nói!
Lương Kiều lại trừng anh, vẫn tức giận, nhấc chân đạp anh hai cái.
Ngồi một lát, Quan Hành đẩy đẩy cô: "Em có đói bụng không, chúng ta ra đi ăn cơm đi, anh mời em ăn ngon."
Lương Kiều: "Không đi! Tức giận!"
"..."
Quan Hành đứng lên, nói với cô: "Vậy trước tiên em tỉnh táo một lát, anh về nhà một chuyến."
Excuse me? Lương Kiều quay đầu trừng mắt nhìn anh, có chút không dám tin tưởng.
Con mẹ nó cô không nghe lầm chứ, anh mới vừa rồi là làm cho cô tỉnh táo trước một lát sao? Trước, tự mình, một người, tỉnh táo, một lát???
Quan Hành sờ sờ đầu cô, xoay người đi.
Lương Kiều: "..."
Một lát cả nhà anh đấy!
Cả nhà đoán xem anh về nhà làm gì nào??